Chiều thứ Sáu thành phố B vẫn đông đúc như thường. Nhất là công ty Tây Đinh
mà Chử Điềm làm việc lại ở khu công nghệ cao, là nơi tạp trung các công
ty lớn, lượng xe cộ cực nhiều. Chử Điềm mất một lúc mới rẽ được qua con
đường khác trong dòng xe cộ dày đặc, đến khi chạy tới bến xe đã là bốn
mươi phút sau.
Chử Điềm giảm tốc độ, vừa chú ý đến tình hình
giao thông vừa chú ý tìm kiếm biển hiệu trạm số mười chín, đó là chuyến
xe Từ Nghi thường đi khi trở về thành phố. Bởi vì bến xe Miền Đông là
bến xe chuyên chở quan trọng ở thành phố B, nơi đó tập trung phần đông
người từ vùng ngoại thành đi vào nội thành. Người đứng trật ních tại
trạm số mười chín. Chử Điềm tìm hơi vất vả, vừa định gọi điện cho Từ
Nghi hỏi xem anh đang đứng ở đâu, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên cô
chợt thấy chếch về phía đông có một bóng dáng màu xanh quân đội.
Anh đang đứng ở đó, cách một con đường và nhìn về phía cô. Vành mũ rộng kéo xuống hơi thấp, che đi phân nửa khuôn mặt anh. Hơn nữa ở khoảng cách
khá xa thế này Chử Điềm còn không thấy rõ mặt anh. Nhưng khi nhìn vóc
dáng cao ngất đó, theo trực giác, Chử Điềm chắc chắn đó là anh.
Có lẽ nhận ra xe của cô, người đó dợm bước giống như muốn đi về phía này.
Chử Điềm vừa định tăng tốc thì một chiếc xe vượt ngang qua đầu xe cô, cô nhanh tay lẹ mắt đạp thắng xe, suýt chút nữa đụng vào chiếc xe kia rồi.
Người trong xe đưa tay ra, chỉa ngón tay giữa lên tặng cô. Chử Điềm giận ghê
gớm nhưng chẳng thèm để ý, dẫu sao phía trước là đèn đỏ. Đồng thời, điện thoại di động vang lên chuông tin nhắn. Cô mở ra xem, là Từ Nghi gửi
đến: Qua đèn đỏ lái thẳng về phía trước, anh chờ em ở ngã tư đầu tiên rẽ phải năm mươi mét, ở đó vắng người, về nhà cũng tiện đường.
Đúng là Từ Nghi. Nói như vậy có nghĩa là khi nãy anh cũng nhìn thấy ư? Chử Điềm không khỏi hơi ảo não.
Đợi đến lúc đèn xanh, Chử Điềm lái xe cẩn thận. Tuy nhiên, khi sắp đến đoạn cua ở ngã tư thì một chiếc xe điện lướt bỗng lách qua mặt, làm xước xe
cô.
Chủ xe điện ngừng lại, quay đầu hung dữ mắng mỏ: “Lái xe kiểu gì vậy hả? Có mở to mắt ra nhìn đường hay không?”
Chử Điềm kiềm nén cơn tức, không để ý đến gã ta. Nhưng không ngờ chủ xe kia lại chặn đường cô. Chử Điềm bị buộc phải dừng xe, gần như là không nhìn được muốn chửi thề. Chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy, cô chỉ muốn đến đón
người thôi cũng không được sao?
Chử Điềm hạ cửa xe xuống phân nửa, đeo mắt kính lên, thò đầu ra: “Xe của anh đậu ở đó là sao? Mau rời xe đi để xe tôi còn chạy nữa chứ.”
Tên này không dễ đối phó như người khi nãy, rành rành cho thấy là đến kiếm chuyện mà.
Chủ xe điện kia thấy rõ người lái xe là phụ nữ thì càng không thèm kiêng
dè: “Mẹ kiếp, tôi cũng muốn biết là sao đây này. Cô có mở mắt nhìn đường không hả? Cô xuống xe xem cô đã đụng xe tôi thành cái gì rồi kìa.”
Chử Điềm đánh giá chiếc xe kia, vừa cũ vừa tệ, ai biết đã dùng bao nhiêu
năm rồi chứ? Hiện tại muốn đổ vạ cho cô à, không có cửa đâu.
“Anh không dời xe phải không? Không dời thì đừng trách tôi cán xe của anh để nó chết không toàn thây nhé.”
“Hứ, con mụ này!” – hiển nhiên người đó cũng không ngờ Chử Điềm lại dữ dằn
như vậy. Gã ta còn hùng hổ nói gì đó nhưng thấy Chử Điềm ra vẻ sắp khởi
động xe nên bất chấp nhào đến.
Chử Điềm giật thót, vội vàng
đóng cửa sổ xe lại. Đương lúc hai bên dây dưa không thôi thì một tiếng
nói trầm ấm rõ ràng xuyên thấu qua cửa kính xe.
“Có chuyện gì thế?”
Chử Điềm chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Từ Nghi trong bộ quân phục chỉnh tề.
Cô hơi lo sợ nhìn anh, Từ Nghi chỉ nhìn cô một cái, xác nhận cô không sao liền rời mắt đi.
Anh khẽ cau mày nhìn gã đàn ông có vẻ thô tục trước mắt: “Có việc gì thì nói, anh chặn đầu xe người khác mà thấy được sao?”
Chủ xe điện nhất thời hơi ngỡ ngàng nhìn người đàn ông mặc quân phục không biết xuất hiện từ đâu ra thế này.
Từ Nghi quay người lại, nhìn thấy chiếc xe điện đang cản đường, theo bản
năng muốn chuyển nó đi. Nhưng anh chưa kịp ra tay thì chủ xe kia đã vội
vàng lái xe bỏ chạy, sau đó còn như không yên lòng cứ không ngừng quay
đầu lại nhìn anh.
Từ Nghi khẽ ngơ ngác. Chạy cái gì chứ? Anh còn chưa nói gì hết mà.
Chử Điềm sửng sốt xong lại tức giận không chịu được. Thì ra là trông mặt bắt hình dong, bộ thấy cô dễ bắt nạt lắm hay sao hả?
Khi Từ Nghi lấy lại tinh thần thì nhìn thấy Chử Điềm đang bày bộ dạng tức
giận. Cô không xuống xe, cũng không nói chuyện với anh, rõ ràng đang
tranh cao thấp nhưng không biết là nhằm vào ai. Anh thoáng nhìn xung
quanh rồi đi vòng qua trước xe, đến bên cạnh vị trí tài xế, gõ cửa sổ
chỗ Chử Điềm.
Chử Điềm càng bực bội hơn, chui thẳng vào xe là được rồi còn qua đây gõ cửa sổ làm gì? Cô ngẩng đầu nhìn anh qua lớp
cửa kính, ra hiệu bằng ánh mắt bảo anh lên xe.
Từ Nghi làm như không thấy gì, lại gõ cửa sổ hai cái.
Chử Điềm nổi giận, lạch cạch hạ cửa sổ xe xuống: “Anh muốn làm gì?”
Từ Nghi bình tĩnh hỏi lại: “Vừa xảy ra chuyện gì thế?”
“Còn chuyện gì nữa, bị đổ vạ chứ sao.” Cô trả lời qua loa.
“Em lại quẹt xe vào người ta hả?” Anh nghiêm túc hỏi.
“Đâu có. Em lái xe đoàng hoàng thì gã ta vượt lên tấp đầu xe em. Là gã ta
vượt đèn đỏ mà, cũng tại ngã tư này không có cảnh sát giao thông gì hết
cả!” – Chử Điềm thấy anh chẳng ừ hử lại hơi hoang mang – “Cuối cùng anh
có lên xe không vậy?”
Vẻ mặt Từ Nghi căng thẳng: “Ngồi qua ghế lái phụ đi, anh lái xe.”
Chử Điềm đang nổi nóng sao chịu nghe lời: “Đây là xe em.”
Từ Nghi không hề nao núng: “Ngồi qua bên kia.”
Thấy anh nghiêm túc như vậy, Chử Điềm hơi nổi điên lên. Thế này rốt cuộc là
ai đón ai? Đáng ra cô không nên xung phong đến đây mới phải.
Từ
Nghi chỉ nhìn cô mà không nói lời nào. Hai người giằng co chừng hai ba
phút thì Chử Điềm đóng cửa sổ xe lại. Từ Nghi nhìn qua cửa sổ phát hiện
cô cầm lấy túi miễn cưỡng ngồi qua vị trí lái phụ.
Cuối cùng cũng chịu thua rồi.
Từ Nghi khẽ nhướng mày, mở cửa lên xe.
Người nào đó bị cướp quyền không cam lòng: “Làm như anh lái xe giỏi lắm vậy.” Chắc gì đã lái nhiều bằng cô?
Như biết được suy nghĩ trong lòng cô, Từ Nghi nói: “Anh rất ít khi lái xe.”
“Vậy anh còn dám lái?” – Chử Điềm quắc mắt nhìn anh.
Từ Nghi “À” một tiếng không vui: “Dù sao cũng không khó lái bằng xe tăng.”
Chử Điềm á khẩu. Cô phục sát đất!
Sau khi tỉnh táo lại, Chử Điềm không tránh khỏi buồn bực. Từ lúc anh từ Tứ
Xuyên về thành phố B trước cô, vợ chồng họ đã gần hai tháng không gặp
mặt rồi. Vốn là cõi lòng cô tràn đầy mong đợi, cho đến lúc nhận được
điện thoại của Từ Nghi mới chẳng màng hết thảy chạy đến đón anh. Cô biết rõ anh là kiểu người gì. Từ ngoại thành về đến nhà họ vốn không nhiều
chuyến xe, mà Từ Nghi lại hay nhường chỗ cho người khác, chắc chắn sẽ
đứng suốt cho đến khi về đến nhà.
Nhưng cô không nghĩ tình
huống lại thế này. Cô đã có kinh nghiệm lái xe hai năm, rất hiếm khi xảy ra tình trạng như hôm nay. Giống như mới vừa rồi nếu như không phải cô
thắng xe kịp thời thì hai chiếc xe nhất định đã đụng nhau rồi.
Vừa nghĩ thôi đã thấy sợ. Chắc hẳn anh cũng lo lắng cô lái xe đến, không
tìm được chỗ dừng rồi lại xảy ra chuyện, nên mới bảo cô lái đến ngã tư
rồi quẹo vào. Nào ngờ đâu tự dưng giữa đường xông ra một chiếc xe điện
chạy ẩu.
Quả thật là không thể ngờ đến mà!Chử Điềm quay đầu
nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Từ Nghi yên lặng lái xe, thỉnh thoảng nghiêng
đầu nhìn Tử Điềm, anh phát hiện cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ suốt, liền
biết cô còn đang giận dỗi. Kể ra anh phải là người giận mới đúng. Anh
biết trước giờ cô vẫn tự lái xe đi làm, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến cảnh cô lái xe, anh cảm thấy hốt hoảng vô cùng. Điều này thật sự trước
nay chưa từng có.
“Sau này đi làm bằng tầu điện ngầm đi, nếu không có việc gì thì hạn chế lái x era ngoài.” Từ Nghi phá vỡ sự im lặng.
Có chịu thôi hay không đây? Chử Điềm cố nén những lời này, khẽ hừ một tiếng:
“Chính trị viên Từ, hằng năm anh sống ở vùng ngoại thành làm sao hiểu được nỗi khổ của lớp người đi làm như bọn em chứ. Đi tầu điện ngầm à? Không chen chết là may lắm rồi.”
Vẻ mặt của chính trị viên Từ vẫn như cũ: “Nhiều người đi làm bắng tầu điện ngầm như vậy, anh đâu thấy ai bị chen chết đâu.”