Thời tiết đầu tháng Ba vẫn còn lạnh, dù mặt trời có tỏa nắng cũng không ngăn nổi cơn lạnh buốt thấu xương. Chử Điềm vừa xuống xe đã lập tức nắm chặt lấy áo khoác. Cơn gió lạnh khô hanh thổi thốc vào mặt, cô không nhịn
được khẽ híp mắt lại.
“Chị dâu, đồ đạc mang lên phòng mấy vậy ạ?”
Một anh lính trẻ tuổi nhảy theo xe quân sự xuống, chỉ vào đống đồ đạc trên xe hỏi cô.
“Lầu bốn.”
Cô cười ngọt ngào đến nỗi cậu ta thấy ngại ngùng, gãi đầu chạy đi.
Chử Điềm ngẩng đầu nhìn cánh cửa sổ thủy tinh trên lầu bốn kia. Rèm cửa sổ màu xanh đậm kéo kín mít, lẳng lặng phủ lên phía trên chữ hỷ. Chữ đỏ chiếm trọn khung cửa sổ, màu đỏ thẫm mà rực rỡ ấy khiến người ta chỉ
nhìn thôi cũng cảm thấy thỏa mãn tự đáy lòng.
Cả tòa nhà đã nhuốm màu cũ kỹ, lối đi rất hẹp. Mấy cậu lính khuân đồ đi lên một cách khó
nhọc. Chử Điềm xách mấy thứ đồ lặt vặt theo sau. Từ đằng xa, cô ngẩng
đầu nhìn thấy một đội ngũ từ từ tiến về phía trước, rốt cuộc trong lòng
cũng cảm thấy có đôi chút ảo não.
Cô nhớ hai ngày trước đây,
Từ Nghi đã gọi điện về để sắp xếp việc dọn nhà. Khi đó vì bận dẫn lính
đi huấn luyện quân sự dã ngoại nên anh không về kịp, đành chỉ có thể cử
một vài đàn em tới dọn giúp mình. Lúc anh hỏi cô cần bao nhiêu người,
Chử Điềm vốn đang giận dỗi nên lập tức trả lời thẳng thừng: “Càng nhiều
càng tốt, hơn nữa còn phải đẹp trai đấy!”
Từ Nghi nghe vậy im lặng hiếm thấy.
Hôm sau anh cấp cho cô sáu bảy người, người nào người nấy đều eo thon, mông nở, chân dài, điều này ngược lại khiến cho Chử Điềm hết sức sửng sốt.
Trước kia đâu có phát hiện ra anh lại dễ bảo như vậy đâu! Chử Điềm trơn
to đôi mắt đen lúng liếng, đối diện với đội ngũ cao lớn xếp thành một
hàng thẳng tắp, nhất thời cô hơi tức giận.
Lúc này Chử Điềm
đã hiểu cái gì gọi là tự làm tự chịu rồi. Mấy cậu trai trẻ cao trên một
mét tám mươi này hoàn toàn chẳng phát huy được tài năng ở tòa nhà cũ kỹ
này. Không gian nhỏ hẹp quá mà!
Sau khi đồ đạc được mang lên nhà, Chử Điềm muốn mời mấy anh chàng khuân vác ra quán ăn một bữa cơm
đạm bạc nhưng chẳng ai dám nhận lời. Họ nhảy lên xe quân sự rồi vội vàng chạy xe đi mất.
Chử Điềm hậm hực trở về nhà, trong nhà
ngổn ngang lộn xộn, tuy phần lớn đồ đạc đều được đặt đúng chỗ, nhưng mấy thứ lặt vặt còn sót lại cũng đủ khiến cô dọn đến bở hơi tai. Bây giờ
cuối cùng cô cũng hiểu việc dọn nhà rõ ràng còn cực hơn cả xây nhà, nhất là lúc trong nhà thiếu vắng đàn ông.
Chử Điềm khẽ thở dài
một hơi rồi nhìn xung quanh khắp nhà, cô cột hờ mái tóc lên, thay bộ đồ
mặc ở nhà, bắt đầu cắm cuối thu dọn đồ đạc. Lúc thu dọn được một nửa thì chuông điện thoại của cô vang lên. Chử Điềm vội vàng bới đống đồ tạp
nham lên để tìm điện thoại của mình. Cô cầm lên nhìn xem, hóa ra là Hà
Tiêu – bạn thân của cô gọi đến.
Nhìn cái tên nhấp nháy trên
màn hình, lòng Chử Điềm lại hơi hụt hẫng. Cô lắc đầu đuổi hết những cảm
xúc tiêu cực này đi, bấm nút nhận điện thoại.
“Điềm Điềm, là mình, Tiếu Tiếu nè.”
“Biết rồi, đâu phải ngày đầu tiên mình biết cậu chứ.”
Người bên kia cười khẽ, cất giọng vô cùng dịu dàng hỏi cô: “Khi nào trở về thành phố B đây? Mình chớ cậu lâu lắm rồi đó.”
“Chuyện này hả…” – Chử Điềm nhoẻn môi – “Có thể còn phải qua mấy thàng nữa.”
“Cái gì?” – nhanh như chớp giọng Hà Tiêu chợt cất cao hơn.
Chử Điềm cười khanh khách: “Đùa với cậu thôi” – Cô nói – “Mình đã về rồi, đang bận dọn nhà.”
Bên kia Hà Tiêu lại bị cô làm cho hoảng hốt lần nữa: “Đã về rồi hả? Đang ở đâu? Mình đến gặp cậu.”
“Đừng!” - Chử Điềm quay đầu lại nhìn đống đồ lộn xộn – “Mình mới dọn đến nhà Từ Nghi, còn chưa thu xếp đồ đạc xong nữa. Bọn mình hẹn gặp ở ngoài đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT