Edit + beta: Tiểu Lăng

Mọi người tự chia nhau đi lại trong đại sảnh, cẩn thận kiểm tra xem các cửa sổ đã đóng kỹ chưa.

Xích Cưu đứng trước cửa sổ bên cạnh cửa chính, hơi híp mắt, hô nhỏ: “Hình như tôi thấy Linh và Kỵ Sĩ.”

“Cái gì?” Những người còn lại nghe vậy, lập tức vây quanh.

Xuyên qua cửa sổ bò đầy ong vàng, mọi người loáng thoáng nhìn thấy hai bóng người lộ ra trên núi đá không xa, quả thật là Linh và Kỵ Sĩ.

Nặc Á lo lắng nói: “Họ đến quá gần rồi, bên ngoài toàn là ong vàng, một khi bị vây đánh, dù Kỵ Sĩ có mạnh, e cũng phải chịu thiệt.”

“Quái lạ, làm sao họ có thể từ đáy vực lên đỉnh núi nhanh như vậy?” Xích Cưu thì thào hỏi.

“Điều đó không quan trọng.” Nguyên Dã thản nhiên nói, “Nếu họ xuất hiện ở đây, vậy Thủy Kính và Liên Hoành chắc chắn đã không sao rồi.”

Mấy người còn lại cũng âm thầm gật đầu, cảm thấy an tâm hơn chút. Linh và Kỵ Sĩ hiển nhiên là đến cứu họ, nhưng lối đi đã bị sụp, dù có rời khỏi cánh cửa Vĩnh Hằng, thì phải vượt qua sườn đồi thế nào đây?

Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng kêu hoảng sợ, mấy người Ngu Giả lập tức quay qua nhìn, thấy một thành viên Ám Các khom người xuống, miệng ói máu đen, mặt đầy vẻ đau đớn.

“Lam Điểu, cậu sao vậy?” Sa Hạt đỡ lấy anh ta, vội hỏi, “Cậu uống thuốc tinh lọc chưa?”

Lam Điểu gắng gượng gật đầu, giọng khản đặc đáp: “Vừa rồi bị mấy con ong vàng đốt, dường như trúng độc.”

“Thuốc giải độc…”

“Vô dụng.” Lam Điểu lại hộc ra mấy ngụm máu đen, người bắt đầu run rẩy.

Sắc mặt ai nấy đều khó coi, họ dường như đã đánh giá thấp lực sát thương của bầy ong. Đừng nói là bị vây đánh, chỉ bị mấy con đốt thôi đã mất cả nửa cái mạng rồi.

Xích Cưu bỗng xoay người, khẽ quát: “Phải mau gọi đám Linh rời đi, bên ngoài quá nguy hiểm. Chúng ta chỉ cần đợi bầy ong về tổ hết là có thể tìm cách rời đi, không cần họ phải mạo hiểm.”

“Không có Liên Hoành, cũng không cách nào liên lạc.” Nguyên Dã lắc đầu.

“Em ấy định làm gì vậy?” Nặc Á bỗng thét lên kinh hãi.

Mọi người cùng quay lại nhìn, hoảng sợ phát hiện, Thiên Lý rời khỏi nơi ẩn nấp, từ từ đi tới chỗ đại sảnh…

Lúc này, trời đã dần sáng, bầy ong lại không hề có dấu hiệu về tổ, luôn quanh quẩn khắp bốn phía đại sảnh.

Quanh Thiên Lý và Tra Nhĩ cũng có mấy con ong vàng bay, nhưng vẫn không dám tấn công. Lòng cô khẽ động, linh khí trên người cô có thể khiến sinh vật trọc hóa tránh lui, xem ra cũng có chút hiệu quả với sinh vật trọc hóa các thế hệ sau. Nhưng trước mắt vẫn không nên hành động mù quáng, tránh cho bầy ong kích động lên.

Tuy nghĩ vậy, nhưng tình huống thực tế vẫn tràn ngập những biến số. Thiên Lý phát hiện một con ong chúa cực lớn trong tổ ong trên đỉnh Vân, xung quanh con ong chúa đó toàn là những trứng ong.

Sắc mặt cô thay đổi, cảm nhận kỹ biến hóa của trứng ong, ấu trùng bên trong rõ ràng đã thành hình, e chừng không đến mấy giờ nữa sẽ phải ấp trứng. Sinh vật trọc hóa sau khi ấp trứng sẽ rơi vào trạng thái đói khát cực độ. Đến lúc đó, đừng nói là về, chỉ sợ có dốc toàn bộ lực lượng cũng không đảm bảo được an toàn.

Họ, không còn thời gian nữa.

Nghĩ vậy, Thiên Lý quyết định mạo hiểm tiến vào đại sảnh. Cô ấn nút bật lá chắn xua trọc lên, từ từ rời khỏi nơi ẩn nấp. Đối mặt với ong vàng bay lượn đầy trời, mỗi một bước cô đều phải đi rất cẩn thận, mà mọi người trong đại sảnh cũng thấy mồ hôi lạnh chảy ròng.

Ít ong vàng bay quanh người Thiên Lý vẫn không tấn công cô, thậm chí, theo bước chân cô di chuyển, chúng còn dần dần tản ra.

Thiên Lý yên tâm hơn, tiếp tục di chuyển Tra Nhĩ ẩn thân, canh giữ bên người cô.

Hai người mới đi được 7 – 8m, đã có một chuyện kỳ dị xảy ra.

Ong vàng đầy trời bắt đầu bay điên cuồng, từng đàn từng đàn tụ lại với nhau, không ngừng bay lên hạ xuống qua trái chuyển phải. Rồi từng giọt chất lỏng sền sệt nhỏ xuống như mưa từ bầy ong ấy, tạo nên tiếng lộp bộp, nhuộm nên từng mảng màu loang lổ trên mặt đất, như một loại trùng nào đó mang hai màu vàng đen xen lẫn nhau.

Đó là gì? Trong lòng ai nấy trong ngoài đại sảnh đều nghi vấn.

Bầy ong nhuộm hết mặt đất xung quanh đại sảnh, như đang đánh dấu lãnh địa của mình, không cho Thiên Lý gần thêm bước nữa.

Chất lỏng kia thấm vào bùn đất, khiến chất đất thay đổi, trở nên sền sệt, lại mang cả kịch độc. Tuy ở giữa còn có khe hở để đi qua, nhưng --- Thiên Lý không nhìn thấy. Trong cảm giác của cô, đất bằng phía trước chỉ có vẻ hơi xốp thôi, chỗ nào có độc, chỗ nào có thể đi, cô hoàn toàn không phân biệt được. Khác biệt đơn giản giữa màu vàng và màu đen, lại là một bài toán khó trí mạng đối với Thiên Lý.

Cô đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu đối diện với mọi người trong đại sảnh xa xa kia.

Đám Xích Cưu cũng nhìn cô qua cửa sổ.

Khoảng cách chỉ có trăm mét mà thôi, nhưng lại như núi đao biển lửa, khó mà vượt qua.

Nếu sử dụng ván bay, rất có thể sẽ dẫn tới bầy ong tấn công, linh khí trên người cô cũng không phải vạn năng.

Suy nghĩ một lát, Thiên Lý cúi đầu xuống, nói nhỏ: “Tra Nhĩ, phải nhờ vào anh rồi.”

Tinh thần hơi sa sút, không có Tra Nhĩ, mình thật giống như một người tàn tật. Trí tuệ có thể đền bù phần không đầy đủ, nhưng trước lực lượng cường đại, vẫn chỉ nhỏ bé, tầm thường và vô lực như cát bụi.

Đến lúc nào, cô mới có thể chính thức độc lập, cũng có đủ năng lực tự bảo vệ mình đây?

Lắc đầu xua đi những suy nghĩ lung tung này, Thiên Lý tựa vai Tra Nhĩ, cẩn thận lướt qua khu đất độc.

Tra Nhĩ vẫn ẩn thân, nên thoạt nhìn Thiên Lý như đang đi bộ trên không.

Đám Xích Cưu thì hiểu nội tình, nhưng mấy người Ám Các lại lấy làm hoảng sợ. Cô bé kia chẳng những không bị bầy ong tấn công, mà còn xuyên qua giữa bầy ong bay vù vù như một u linh, quả thật kỳ dị đến mức không thể hình dung nổi!

“Mọi người làm tốt phòng hộ, chuẩn bị mở cửa.” Nặc Á quát khẽ một tiếng.

Người Ngu Giả và Ám Các đều ăn ý gật đầu.

Trên cánh cửa Vĩnh Hằng đầy ong vàng, Thiên Lý khẽ cúi tới gần, chúng liền rối rít tản đi bốn phía, cuối cùng chỉ còn mấy con rải rác bên khung cửa.

Thiên Lý gõ cửa, ra hiệu mở cửa cho người bên trong.

Cánh cửa mở ra một khe hở chỉ để một người đi qua, nhưng bầy ong phản ứng cực nhanh, tiếng vù vù nổi lên khắp chốn, chúng phóng mạnh vào trong đại sảnh.

Xích Cưu đứng ở cửa chính hoảng sợ, đang chuẩn bị phòng hộ, đã thấy Tra Nhĩ hiện thân, chỉ xoay người một cái, bầy ong đã bị khóa trên không; chúng chi chít như một cái lưới lớn, che hết nắng sớm, một nửa đại sảnh bị bao phủ trong bóng tối. Tra Nhĩ dũng mãnh ngăn trước mặt mọi người, một mình chống chọi với bầy ong lên đến hàng tỉ con.

Loại khí thế vạn người khó vượt này, khiến ai nấy đều rung động trong lòng.

Thiên Lý được mấy người trong sảnh tiếp vào, Tra Nhĩ cũng lách mình vào sảnh, cửa lớn lập tức đóng chặt. Bầy ong không bị khống chế nữa, từng con một đập vào cửa, phát ra từng tiếng nổ mạnh.

“Linh, các em quá mạo hiểm rồi.” Nặc Á nói, “Dù muốn vào, cũng có thể chờ bầy ong về rồi hành động.”

“Tôi cũng định làm vậy. Nhưng không kịp nữa rồi. Trứng ong trong tổ sắp được ấp, một hai tiếng nữa thôi, nơi này sẽ bị bầy ong điên cuồng tấn công.”

Những người còn lại biến sắc, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.

Nặc Á vuốt thái dương, nói: “Vậy làm sao bây giờ? Hiện tại hoàn toàn không thể ra ngoài.”

“Linh.” Sa Hạt bỗng mở miệng hỏi, “Vì sao bầy ong không công kích em? Trên người em có vật gì có thể miễn dịch tấn công từ sinh vật trọc hóa sao?”

Người Ngu Giả trừng Sa Hạt, mặt sa sầm, rồi lại nhìn Thiên Lý.

Thiên Lý đáp: “Không, đây là năng lực của bản thân tôi, hơn nữa cũng không phải miễn dịch hoàn toàn, một khi bầy ong điên cuồng, tôi cũng sẽ bị tấn công.”

Nhóm Sa Hạt lộ vẻ thất vọng.

Đúng lúc này, Thiên Lý bỗng chuyển mặt sang hướng khác, là chỗ của Lam Điểu – thành viên Ám Các và ba đồng bạn bên cạnh anh ta đang ngồi.

“Sao vậy?” Nặc Á nhìn Lam Điểu, lại nhìn Thiên Lý.

“Anh ta… đã bị trọc hóa.” Thiên Lý bình tĩnh nói.

Người Ám Các cả kinh, vội vàng nhìn Lam Điểu. Anh ta cúi gằm xuống không nhúc nhích, dường như cơn đau độc phát vừa rồi đã qua.

“Cô đừng nói bậy!” Băng Xà gầm nhẹ, “Cậu ấy đã uống thuốc tinh lọc, trọc khí cũng không có dấu hiệu ăn mòn nữa.”

“Nọc ong đã đông đặc máu của anh ta, trọc khí đã trực tiếp thâm nhập vào đại não anh ta qua máu.” Thiên Lý hơi dừng lại, vẫn nói, “Các anh hãy sẵn sàng đi.”

“Sẵn… sẵn sàng gì?” Băng Xà run rẩy hỏi.

“Sẵn sàng giết anh ta.”

Người Ám Các mặt trắng bệch, hung ác trừng Thiên Lý. Nhưng không ai dám chỉ trích cô nói lời xui xẻo, bởi tình huống của Lam Điểu thật sự không phù hợp, chỉ là do họ không muốn tiếp nhận mà thôi.

Nguyên Dã nói nhỏ: “Linh, nếu em đã cứu được Ô Tặc, hẳn cũng có cách cứu Lam Điểu chứ?”

Thiên Lý lắc đầu, đáp: “Không đơn giản như vậy, Ô Tắc chỉ vừa bị ăn mòn, nên còn có cơ hội mau chóng cứu chữa. Nhưng Lam Điểu thì khác, dù anh ta không bị trọc hóa, thì độc tố trên người anh ta cũng sẽ hại chết anh ta.”

Dừng một chút, cô nói tiếp: “Dù hơi tàn nhẫn, nhưng tôi vẫn phải nói, tốt hơn hết là nên giết anh ta trước khi anh ta bị trọc hóa, nếu không, rất có thể anh ta sẽ dung hợp với độc tố dưới sự kích phát của trọc khí. Chỉ cần không bị độc chết, anh ta sẽ có thể trở thành người bị trọc hóa mang kịch độc. Đến lúc đó, ai bị anh ta đả thương, đều chỉ có một con đường chết.”

Đáng tiếc, linh khí Tử Ô có công hiệu giải độc của cô cũng không cách nào giải trừ được độc tố đã ăn mòn toàn thân.

Người Ngu Giả lộ ra vẻ mặt đồng tình, mà người Ám Các cũng im lặng không nói, lâm vào cảnh khó cả đôi đường. Tuy thành viên của tổ chức đều khá độc lập, không thể nói là thân thiết bao nhiêu; nhưng hợp tác qua mấy lần, cũng sẽ sinh ra tình nghĩa đồng bạn. Bắt họ phải ra tay với đồng bạn, họ quả thực không đành lòng.

Lúc này, Lam Điểu hơi run lên, khó khăn ngẩng lên, đôi mắt một màu đục ngầu, thở dốc một lát, lên tiếng: “Giết tôi đi. Như Linh nói, dù tôi không bị trọc hóa, cũng sẽ chết bởi nọc ong. Không phải lính đánh thuê chúng ta là như vậy sao? Chạy bên bờ địa ngục, cái chết như hình bóng. Tôi đã làm lính đánh thuê vài chục năm rồi, đã trải qua vô số cuộc chiến, hôm nay rốt cuộc cũng nhận được lời triệu hồi từ thần chết.”

“Lam Điểu!” Tất cả mọi người Ám Các vây đến quanh anh, lòng nặng trĩu.

Lam Điểu nhìn Thiên Lý, cười nói: “Tiểu thư Linh, tôi đã sớm nghe qua danh em, tôi tin em nhất định có thể mang mọi người an toàn rời khỏi đây.”

Thiên Lý im lặng một lúc, chậm rãi gật nhẹ đầu.

“Tốt quá, ơn cứu mạng khi trước, chỉ có thể báo lại kiếp sau.”

“Ơn này, tôi báo thay cậu.” Sa Hạt cẩn trọng nói, “Chúng ta đều mang ơn em ấy một lần, thêm của cậu, là hai lần.”

Lam Điểu cười cười: “Vậy cám ơn, tôi có thể ra đi nhẹ nhàng rồi.”

Sự thản nhiên của Lam Điểu khi đối mặt với cái chết, khiến ai cũng không khỏi kính trọng.

Bỗng, cơ mặt anh ta vặn vẹo, người cũng run lên nhè nhẹ, ngay trước khi mất đi lý trí, anh cắn răng gầm nhẹ: “Ra tay đi!”

Tất cả lui ra sau một bước, chỉ còn mình Sa Hạt đứng lại đó, giơ vũ khí lên với anh…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play