Không biết phải qua bao lâu, Thiên Lý mới dần dần khôi phục lại ý thức, nhưng xung quanh cô vẫn chỉ có một màu tăm tối, không có chút cảm giác nào.
Lúc này, một tia sáng bỗng xuyên từ trên xuống, nó từ từ mở rộng ra, như hạt giống nảy mầm, leo ra khỏi lòng đất, đón nhận ánh mặt trời.
Mãi đến khi bóng tối hoàn toàn bị xua tan, Thiên Lý mới phát hiện mình đã đưa bản thân vào trong một màn sương trắng nhạt.
Trắng nhạt? Mắt cô sao có thể nhìn thấy màu sắc của ánh sáng được?
Thiên Lý bất giác nâng tay lên, trước mặt lập tức xuất hiện một đôi bàn tay hơi mờ, mắt cô lại dời tiếp xuống, quả nhiên cũng nhìn thấy cơ thể mình xuất hiện ở trạng thái hơi mờ, lơ lửng trong sương mù hư ảo.
Chẳng lẽ cô đã chết thật rồi? Và biến thành quỷ hồn?
Đây là đâu? Thiên đường, hay địa ngục?
Thiên Lý nhìn xung quanh, hy vọng có thể tìm thấy một manh mối nào đó để giải đáp nỗi nghi vấn trong lòng.
“Mẹ.” Một tiếng gọi nhỏ nhẹ bỗng vang lên bên tai.
Thiên Lý giật mình, vội vàng nhìn lòng bàn tay trái, nhưng nơi đó rỗng tuếch, viên ngọc vốn khảm trong đó đã biến mất.
Cô nhớ rõ, trước khi mất đi ý thức, viên ngọc không biết vì sao lại rơi xuống. Dù cô không biết sinh mệnh bé nhỏ này sẽ giáng sinh thông qua phương thức nào, nhưng tuyệt đối không thể không có chút dấu hiệu nào như vậy. Tình huống như thế, sao cô có thể bảo đảm bé bình an được?
Còn một suy đoán nữa mà cô không dám nghĩ tới, đó là… tử vong.
“Mẹ.” Tiếng gọi ấy lại vang lên, lần này Thiên Lý xác định mình không nghe nhầm, cô kìm nén nỗi vui sướng trong lòng, nhanh chóng liếc xung quanh.
“Con ở đây.” Giọng nói mang theo ý cười vang lên chếch trước Thiên Lý.
Thiên Lý nhìn theo hướng tiếng gọi, thấy một bóng mờ từ từ hiển hiện, tóc ngắn nửa trong suốt, ngũ quan tuấn tú, tuổi chừng mười sáu mười bảy, khoanh chân ngồi lơ lửng trên không, mặt mày tươi cười nhìn Thiên Lý.
“Cậu là…” Thiên Lý hơi chần chờ, vừa rồi người gọi cô là “mẹ” là thiếu niên này ư?
“Con chính là đứa bé trong lòng bàn tay mẹ.” Thiếu niên cười trả lời.
“Con của tôi?” Thiên Lý không dám tin, “Tuổi của cậu…”
Thiếu niên chỉ vào mình: “Con năm nay mười bảy, giống mẹ.”
“Mười bảy…” Tâm tình của Thiên Lý rất phức tạp, cô vốn cho rằng đó sẽ là một đứa bé sơ sinh, cô sẽ từ từ nhìn bé trưởng thành; lại không ngờ, nháy mắt một cái, đứa bé đã lớn như vậy.
Thiếu niên trước mặt quả thực cho cô một cảm giác rất quen thuộc, thân thiết, ấm áp, dường như có một loại cảm ứng không lời nào đó với cô.
Thiên Lý tỉ mỉ nhìn cậu, miêu tả lại từng nét mặt đuôi mày của cậu trong lòng, từ từ khắc sâu vào ký ức.
“Mẹ.” Thiếu niên lại mở miệng, “Cảm ơn mẹ.”
“Cảm ơn mẹ điều gì?”
“Cảm ơn mẹ đã không hề từ bỏ con, đưa con đến thế giới này.”
Thiên Lý nhìn cậu, “Phải là mẹ cảm ơn con, nếu không có con, mẹ đã không có dũng khí sống tiếp.”
Thiếu niên bay qua, nhẹ nhàng ôm lấy Thiên Lý.
Biểu cảm của Thiên Lý hơi dao động, cô có thể cảm nhận được rõ sự quấn quýt của cậu.
Đây chính là con của cô ư? Đúng vậy, là con của cô.
Chỉ một cái ôm, đã xóa tan mọi ngăn cách, vì họ đã gắn bó, nương tựa lẫn nhau mười mấy năm.
Mắt cay cay, Thiên Lý không biết nên làm sao để tỏ nỗi lòng khuấy động của mình.
Bỗng, cô như nhớ tới gì, hỏi: “Đúng rồi, đây là đâu? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Không gian bất động trước đó là do con tạo thành à?”
“Một nửa ạ.” Thiếu niên đáp, “Vì tinh lọc ma khí, mẹ đã tiêu hao năng lượng, chống chọi với lực lượng của Hắc Tuyền, tạo thành sự đình trệ chân không tạm thời. Một khi sự đình trệ biến mất, năng lượng sẽ nổ tung, tạo ra thảm họa thổi quét toàn cầu.”
Thiên Lý biến sắc, vội hỏi: “Vậy phải làm thế nào bây giờ?”
“Mẹ đừng lo, thảm họa đó sẽ không xuất hiện.” Thiếu niên cười cười, “Vì con đã lựa chọn ra đời sớm.”
“Ra đời sớm?”
“Vâng.” Thiếu niên nhún vai nói, “Vốn phải ba năm nữa con mới ra đời, nhưng Hắc Tuyền tiến hóa đã không cho phép con đợi thêm nữa.”
Thiên Lý cau mày nói: “Hắc Tuyền liên quan gì tới con? Vì sao nó lại ảnh hưởng đến con?”
Thiếu niên không trả lời ngay, mà vươn tay với Thiên Lý: “Mẹ, để con dẫn mẹ đi nhìn thế giới này đi.”
Thiên Lý nắm chặt tay cậu.
Sương mù xung quanh dần tan đi, lộ ra bầu trời xanh thẳm và mặt đất mênh mông.
“Vì sao mẹ có thể nhìn thấy những thứ này?” Thiên Lý thấy lạ, cô đã mất đi thị lực bình thường quá lâu, gần như đã quên thế giới có màu sắc.
“Đây là không gian trong ý thức của con, con có thể để mẹ nhìn thấy bất kỳ thứ gì con thấy.”
Thiếu niên kéo Thiên Lý bay lượn trên không trung.
Xa xa là chập trùng những núi, mây mù quấn quanh, rừng rậm xanh tươi ngút ngàn, bừng bừng sức sống; ao hồ thăm thẳm, trong vắt như gương, soi được cả mây trên trời, lóe sáng dưới ánh dương rực rỡ; dưới thung lũng là sắc hoa muôn hồng nghìn tía, một ngọn gió phất qua là bao cánh hoa bay theo; những thành thị to nhỏ đứng vững giữa cây rừng rậm rạp, có dựa núi mà xây, có cạnh nước mà dựng, hòa thành một thể với thiên nhiên.
Rừng rậm màu lục và biển hồ màu lam tạo thành Áo Đắc Lạc đẹp như tranh vẽ.
“Thật đẹp.” Lần đầu tiên, Thiên Lý cảm nhận được rõ ràng vẻ đẹp của thế giới này, đó là một loại lực lượng đủ làm rung động linh hồn.
“Những gì mẹ từng bỏ qua, con đều có thể nhìn thấy.” Thiếu niên nói, “Con tin mẹ cũng sẽ giống con, cũng sẽ yêu thế giới này.”
Thiên Lý gật đầu.
“Giờ, chúng ta sẽ nhìn một mặt khác.”
Cảnh sắc xung quanh lại thay đổi, đập vào mắt là một màu hoang vu.
Thiên Lý lập tức hiểu, “Đây là vùng trọc hóa.”
Thiếu niên gật đầu: “Đúng vậy ạ.”
Hắc Tuyền xuất hiện, mang đến một mối nguy đáng sợ cho thế giới xinh đẹp này. Hơn nghìn năm trọc hóa, đã nuốt sống vô số sinh linh, cuối cùng tạo thành vùng đất âm u tanh tưởi, đầy hơi thở chết chóc này. Nơi đây không có rừng xanh sóng biếc, không có hoa thơm bướm lượn, chỉ có hoang vu, giết chóc và sợ hãi vô tận.
Rừng ma trong vùng đất trọc hóa chỉ có một màu đen âm trầm, ánh nắng khó mà xuyên vào, xung quanh lượn lờ khí đen như có như không, khiến người ta cảm thấy vô cùng đè nén.
Thiếu niên chỉ vào một nơi: “Đó chính là Ám vực, địa bàn của Hắc Tuyền.”
Vùng trời của mảnh đất đó cũng màu đen, và sương mù thì cuồn cuộn lên, dày đặc như áo bào của sứ giả địa ngục, bao phủ khắp mặt đất, chia đại lục thành hai phần.
Thiên Lý cảm giác được lực lượng của nó đang không ngừng tăng lên, lòng nặng trĩu, thì thào: “Không biết Tra Nhĩ thế nào rồi?”
“Chú ấy không sao đâu ạ.” Thiếu niên đáp, “Hắc Tuyền tiến hóa, cũng do chú ấy.”
Thiên Lý im lặng, cô cũng lờ mờ hiểu mối liên hệ giữa Tra Nhĩ và Hắc Tuyền, lại không muốn truy tìm đến cùng.
“Mẹ, con biết tình cảm của mẹ với chú Tra Nhĩ, nhưng tương lai, hai người tất phải có một trận chiến.”
Thiên Lý lắc đầu phủ định: “Mẹ tin tưởng chú ấy, chú ấy tình nguyện hi sinh bản thân, cũng sẽ không tổn thương mẹ.”
“Điều này không phải do ý chí của hai người quyết định, mà là do quy tắc quyết định.”
“Vậy thì đánh vỡ quy tắc.” Giọng Thiên Lý kiên định. Bất kể ra sao, họ đều sẽ không buông tay nhau.
Thiếu niên yên lặng nhìn Thiên Lý, một lúc lâu sau, cậu mới cười nói: “Vậy được rồi, quyết định của mẹ là quyết định của con, con sẽ luôn đứng bên cạnh mẹ.”
“Cảm ơn con.” Thiên Lý dựa vào vai cậu, thấp giọng nói.
Bỗng, thiếu niên quay đầu nhìn sang một hướng khác, nói, “Mẹ, sắp đến lúc rồi, chúng ta phải đi ra.”
Thiên Lý nghiêm mặt lại, gật đầu.
Thiếu niên nói tiếp: “Vì con ra đời sớm, khả năng vẫn còn chưa đủ lực lượng để hoàn toàn chống lại Hắc Tuyền, cho nên con cần mẹ trợ giúp.”
“Đó là đương nhiên, sao mẹ có thể để con một thân một mình chiến đấu được?”
Thiếu niên cười cười, “Vâng, trước đó, có phải mẹ nên đặt cho con một cái tên không?”
Thiên Lý vỗ trán, nói xin lỗi: “Mẹ đúng là một người mẹ không đủ tư cách.”
Cô nghĩ nghĩ, hỏi cậu: “Con có muốn tự mình đặt tên không?”
“Con muốn được mẹ đặt tên ạ.”
Thiên Lý chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt, nhớ lại nỗi lòng từ tuyệt vọng đến hy vọng khi sinh ra. Là đứa bé này, đã cho cô dũng khí để sống tiếp, để cô có thể vượt qua bóng tối và cô đơn lúc ban đầu.
“Tín Niệm.” Thiên lý nói: “Con, là niềm tin của mẹ.”
Mặt mày thiếu niên cong lên: “Vâng, từ bây giờ, Tín Niệm là tên của con.”
“Vậy đi thôi, chúng ta cùng đi xua đuổi ma khí ăn mòn sinh linh.”
“Mẹ chờ chút, còn một việc nữa ạ.”
Thiên Lý quay đầu, hỏi: “Việc gì?”
“Xin mẹ, bất kể ra sao, đừng cảm thấy tiếc nuối và khổ sở vì con.”
Vẻ mặt Thiên Lý vô cùng khó hiểu, cô không biết cậu nói vậy là có ý gì.
“Con tồn tại, là lựa chọn của con, con nguyện ý sống vì thế giới này, dù lấy bất kỳ hình thức nào.”
Thiên Lý hơi mất thăng bằng, đang định hỏi thăm, trước mắt bỗng tối sầm, không nhìn thấy bất kỳ vật gì nữa.
Ý thức dần trở lại cơ thể, lần nữa lại cảm nhận được sự kìm nén làm người ta ngạt thở, cảm giác còn chưa khôi phục bình thường, trước mắt vẫn là một màu đen.
Xung quanh vẫn giữ nguyên trạng thái đình trệ, cô đứng tại chỗ, hai tay hơi nhấc, chờ biến hóa xuất hiện.
Đúng lúc này, mặt đất dưới chân bỗng chấn động; đồng thời, bên tai vang lên tiếng thứ gì phá đất mà ra.
Sinh trưởng, xòe ra, bấu víu…
Thiên Lý sinh ra cảm ứng, cô ngừng thở, đưa tay sang bên cạnh.
Xúc cảm xù xì, từ từ lướt qua lòng bàn tay.
Đây là… Thiên Lý lộ vẻ không thể tin được, dù không còn cảm giác, nhưng cô vẫn có thể rõ ràng nhận ra --- đây là một gốc cây, một gốc cây đang nhanh chóng sinh trưởng.
Từ giữa thân cây truyền đến hơi thở quen thuộc, dịu dàng mang theo phần quấn quýt.
Một luồng lực lượng chảy vào trong cơ thể Thiên Lý, cảm giác cũng khôi phục theo, quá trình sinh trưởng của gốc cây bên cạnh này hiện ra rõ ràng trong đầu.
Cây? Con của cô lại là một gốc cây?
Thiên Lý nghĩ tới rất nhiều khả năng, lại hoàn toàn không ngờ Tín Niệm sẽ biến thành một gốc cây.
Gốc đại thụ ấy cắm rễ thật sâu, như một cái lưới lớn, bao trọn lòng đất dưới dốc núi. Thân cây to lớn vững chãi, cành cây xòe rộng, lá cây um tùm, dần dần hình thành một tán cây khổng lồ, bao phủ Thiên Lý dưới bóng cây.
[Xin mẹ, bất kể ra sao, đừng cảm thấy tiếc nuối và khổ sở vì con.]
Cuối cùng cô cũng hiểu lời này.
Nhưng, sao có thể không khổ sở đây?
Bám rễ mọc chồi, giữ lấy đất đai một phương. Những gì vốn có của nhân loại, cậu đều đã mất đi.
Thì ra trong lòng bàn tay cô, không phải là một viên ngọc, mà là một hạt giống.
[Con tồn tại, là lựa chọn của con, con nguyện ý sống vì thế giới này, dù lấy bất kỳ hình thức nào.]
Đây là lựa chọn của cậu.
Một giọt lệ từ khóe mắt Thiên Lý rơi xuống. Cô đưa tay sờ, đầu ngón tay nhận được xúc cảm ấm áp. Từ khi ra đời đến nay, cô vẫn chưa thể chảy ra nước mắt; bây giờ, khi Tín Niệm giáng sinh, hạn chế này dường như đã bị đánh vỡ.
[Mẹ, tồn tại của Tín Niệm là động lực để mẹ sống tiếp, lại cũng trở thành gông xiềng ngăn mẹ mở rộng cửa lòng. Giờ con đã độc lập rồi, từ nay, mong mẹ được sống tự do. Trước tất cả những khó khăn ngăn trở tương lai, Tín Niệm đều sẽ ở bên mẹ.]
Giọng nói quen thuộc lại vang lên trong đầu Thiên Lý: [Mẹ, mẹ đã chuẩn bị xong chưa?]
Thiên Lý lau nước mắt, thận trọng gật đầu.
Một nguồn lực lượng khổng lồ lấy Thiên Lý và Tín Niệm làm trung tâm, chấn động ra khắp bốn phương tám hướng. Thế giới vốn đình trệ khôi phục bình thường, vô số âm thanh ầm ĩ vang lên, đám người nhanh chóng phát hiện gốc đại thụ trên sườn núi kia, và Thiên lý đang đứng dưới tàng cây to lớn ấy.
Một người một cây chìm trong vầng sáng, như thể thần linh, khiến người ta phải ngưỡng vọng.
Từng vầng hào quang chói sáng bồng bềnh như sóng gợn, sương mù âm u, theo từng nhịp gợn ấy, dần bị tinh lọc.
Những gợn sóng ánh sáng trải dài, nhẹ nhàng xẹt qua đất bằng, phóng xạ ra khắp hành tinh, xua đuổi từng chút trọc khí làm nhiễu loạn lòng người.
Cùng lúc đó, tất cả những người có được linh khí trên thế giới đều phát hiện, linh khí của họ đồng thời sản sinh ra biến hóa, ánh sáng chuyển động, năng lượng tinh luyện.
Những kiện linh khí có quy tắc dường như đang hưởng ứng lời kêu gọi của Tín Niệm, bắt đầu tự lột xác.
Đại thụ Thế Giới thành hình, cùng với linh hồn Hắc Tuyền, sẽ tạo thành hai căn nguyên lực lượng tương lai.
Quy tắc mới, sắp diễn sinh…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT