Khí cơ châm, là một loại linh khí có quy tắc đặc thù Thiên Lý tìm được, văn lộ của nó khônh hình thành đầy đủ trên một vật thể nào đó, mà tồn tại phân biệt phía trên 5 chiếc lá thông. Lá thông thật sự quá nhỏ, Thiên Lý căn bản không thể trực tiếp khắc xuống.

Vì không muốn phá hư quy tắc hiếm có này, Thiên Lý mua sắm vô số dụng cụ tinh vi để tiến hành, sử dụng hết những kỹ thuật mình biết khắc thành. Phía trên mất chiếc lá thông nho nhỏ có kết cấu phước tạp hơn những gì nàng nghĩ, so với các quy tắc lúc trước càng phức tạp hơn. May mắn, nàng thuận lời hoàn thành.

Năm lá thông sau khi thành hình tạo thành một châm mẫu (mẹ) và bốn châm con, nếu đem châm mẫu để vào trong túi không gian, châm con liền giống như một chiếc lá thông bình thường, không có linh khí. Còn khi châm mẫu tiếp xúc với ngoài không khí, bất luận là châm con ở địa phương nào, thành thị nào đều có thể rất nhanh xuất hiện lại bên người châm mẫu, bốn châm con dẫn dắt nhau, tự tạo thành một lĩnh vực.

Tác dụng của 4 châm con không giống nhau, trong đó châm con được Thiên Lý lấy tên “số 1” có tác dụng đó là – ngưng trệ. Có thể nháy mắt đem năng lượng sinh mệnh trong cơ thể đình truệ, dù là dị năng, linh khí, hay cả trọc khí. Chỉ cần bị châm số 1 cắm vào, năng lượng dao động ở địa phương bị cắm châm sẽ đều yên lặng bất động.

Nam nhân tên “Lạp Kì” kia sắp bị trọc khí ăn mòn, châm Thiên Lý cắm cho hắn chính là châm số 1.

Bởi vì chúng nó không giống với các văn lộ quy tắc khác, Thiên Lý đặc biệt lấy tên là “Khí cơ châm”, ở hậu tố phía sau còn có chữ “QL”

Ở tương lai không lâu sau, “QL” trở thành dấu hiệu của các linh khí đặc thù, người người truy đuổi.

“Ngươi làm cái gì đấy?” Nam tử tóc vàng đẩy Thiên Lý ra, lớn tiếng quát.

Tiếp theo, hắn đưa tay muốn nhổ châm đi.

Thiên Lý ngăn hắn lại, thản nhiên nói: “Nếu muốn cứu hắn thì tốt nhất ngươi không nên lộn xộn.”

“Cái gì?” Mặt nam tử tóc vàng hiện lên vẻ nghi hoặc, đợi khi hắn nhìn về phía Lạp Kì, phát hiện sắc mặt của hắn dần dần dịu đi, thân thể cũng không tiếp tục bị tọc khí ăn mòn.

“Chuyện gì thế này?” Mọi người đều hiện lên vẻ mặt kinh dị.

Bọn họ đều là dị năng giả, đối với dao dộng của năng lượng thập phần mẫn cảm, vừa rồi dị năng rõ ràng đã hỗn loạn, thế nhưung tỏng nháy mắt lại ổn định, thậm chí một chút cảm giác xao động đều không có, giống như thời gian đnag tjam dừng lại vậy.

Tất cả mọi người đều không hẹn mà nhìn về phía tiểu cô nương này, chờ nàng giải thích.

Thiên Lý chậm rãi nói: “Đây là khí cơ châm, có thể khiến cho năng lượng đọng lại, chỉ cần không đme châm nhổ ra, trọc khí trên người hắn sẽ không tràn ra ngoài, các ngươi có thể lập tức đưa hắn về, mua tinh lọc dược thủy giúp hắn tinh lọc.”

Trên đời này thế nhưng lại có cây châm thần kỳ như vậy? Nhìn bề ngoài cũng không khác gì một cây châm bình thường, nhưng đúng là nó thật sự khiến sự ăn mòn của trọc khí dừng lại.

Mọi người đều mừng như điên.

Nam tử tóc vàng vẫn không tin được hỏi: “Trọc khí thật sự sẽ không tiếp tục ăn mòn? Chúng ta thật sự có thời gian cứu hắn?”

Thiên Lý gật gật đầu.

“Tất tốt quá, thật tốt quá!” Mọi người đều hân hoan nhảy nhót. Bọn họ cuối cùng cũng không cần trơ mắt nhìn đồng bạn của mình biến thành tọc hóa nhân, rồi sau đó tự tay giết chết hắn.

Lạp Kì cũng kích động không thôi, cảm giác được hồi sinh này là không thể dùng lời để có thể hình dung ra.

“Được rồi, mọi người không nên chậm trễ thời gian nữa, chúng ta mau lập tức trở về thôi.” Nam tử tóc vàng hưng phấn nói.

Sau đó, hắn nhìn về phía dám người Thiên Lý, cảm tạ nói: “Đa tạ mọi người đã ra tay tương trợ, ta là Cổ Lặc, đội trưởng dong binh đoàn Tử lan la, không biết các vị là….?”

(Sao cái truyện này lắm “ăc” thế? Tát Mặc Thắc, Phỉ Lạc Đặc, giờ tới Cổ Lặc, tác giả nghiền từ “ăc” giữ vậy ._.)

“Dong binh đoàn Hỏa phong, Phỉ Lạc Đặc.” Phỉ Lạc Đặc tự giới thiệu.

“Vậy còn ngươi, cô gái?”

“Thiên Lý.”

Cổ Lặc hướng bọn họ gật gật đầu, lại nói: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, về sua nếu có cơ hội nhất định sẽ báo đáp chư vị. Mấy con cuồng hóa sư này liền giao cho các ngươi xử lý. Mặt khác…”

Hắn nhìn nhìn Lạp Kì đang được đồng bạn nâng lên, chần chừ hỏi: “Không biết loại châm này từ đâu đến, chúng ta có thể từ các ngươi mua một ít không?”

Bất luận là kẻ nào cũng nhìn ra được, loại châm này có thể đình truệ lại năng lượng, thứ này đối với dị năng giả bọn họ trong các trận tác chiến cùng sinh vật trọc hóa trọng biết biết chừng nào.

Hiểu được tinh lọc dược thủy chẳng những đắt đỏ, hơn nữa lại quý hiếm. Trang bị của mỗi đội dong binh đoàn tùy lúc đều có hạn, cách một đoạn thời gian nhất định phải bổ sung thêm, nếu không có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Nếu có được loại châm này, như vậy cho dù bọn họ có bị thương cũng có đầy đủ thời gian đi về trị liệu.

Thật kỳ quái, vật phẩm thần kỳ như vậy, vì sao từ tước tới giờ chưa nghe nói đến đâu?

Phỉ Lạc Đặc buông tay, chỉ hướng đến Thiên Lý ở bên kia, cười khổ nói: “Cái này ngươi phải hỏi nàng, ta cũng là lần đầu tiên thấy thứ này.”

Cổ Lặc kinh nghi một tiếng: “Nàng không phải là người của dong binh đoàn các ngươi?”

“Không phải, chúng ta vừa mới gặp được mà thôi. Bên kia là ca ca của nàng, tên là Tra Nhĩ.”

Biểu tình của Cổ Lặc lập tức trở nên cổ quái, tại nơi trọc hóa nguy hiểm xuất hiện hai người thoạt nhìn như người thường không hề có dị năng đã rất kỳ quái, bọn họ thế nhưng còn không có đoàn đội, chỉ với hai người liền dám hành tẩu ở nơi trọc hóa?

Trong đó còn có mọt người chỉ có 10 tuổi, thân là ở nơi trọc nói vẫn thong dong tự nhiên như thế. Nàng có được sự trầm ổn không phù hợp với độ tuổi mình có, dùng một cây châm liền đình truệ trọc khí.

Trong dị năng giả, khi nào thì xuất hiện một tiểu cô nương bất phàm như vậy? Bình thường các nữ dị năng giả thường làm các công tác tương đối an toàn, những nữ tử được đi đến nơi trọc hóa có thể đếm được trên đầu ngón tay, chứ đừng nói là tuổi nhỏ như vậy, chỉ cần xuất hiện, sẽ rất khó để không có người biết đến. Nhưng là lúc trước hắn hoàn toàn chưa từng nghe đến cái tên “Thiên Lý”.

Mổt nam tử khác tuổi thoạt nhìn cũng không lớn, thực lực lại không giống cừng đại bình thường, chỉ nhìn công kích ngắn ngủi kia cũng biết, Cổ Lặc cũng không dám khẳng định có thể làm đối thủ hắn.

Hai người này đến tột cùng là loại người nào?

Bọn họ không giống như vì cuộc thi đấu A Thụy Tư mà đến.

Vậy rốt cuộc là vì cái gì đây?

Thiên Lý không để ý đến đám người đnag kinh ngạc và nghi hoặc kia, đi thẳng đến bên người Tra Nhĩ , phát hiện hắn đang liếm máu tươi ở trên ngón tay.

Thiển Lý chảy mồ hồi, may mắn là hắn đưa lưng về phía mọi người, nếu không một màn quỷ dị này cũng đủ để khiến gây cho người khác cảm giác kinh tủng.

Nàng đem tay Tra Nhĩ kéo xuống, dùng khăn ướt chà lau giúp hắn.

Tra Nhĩ vừa thấy Thiên Lý lập tức liền trở nên nhu thuận dị thường, để nàng tùy ý làm. Tuy rằng hắn đối với nhữung thi thể này thèm, nhưng trải qua mấy ngày liền được Thiên Lý hướng dẫn, hắn vẫn là khắc chế không đi ăn những thứ quá bẩn này nọ, nếu không Thiên Lý khẳn định sẽ tức giận.

Tra Nhĩ cẩn thận nhìn nàng, sau đó lặng lẽ dùng đầu lưỡi liếm vết máu ở khóe miệng…..

Đột nhiên, cơ bắp trên người Tra Nhĩ căng cứng, mạnh mẽ xoay người lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng người đang tới.

Cổ Lặc bị hắn nhìn đến hồn bay lạc phách, ánh mắt kia giống như là đang cắn nuốt người vậy.

Cả người hắn lạnh như băng, cũng không dám nhúc nhích nữa. Đôi con người màu đỏ kia thực sự rất dọa người, trong đó ẩn hàm sự lạnh lùng và bạo ngược, hoàn toàn không giống với nhữung cảm xúc người thường nên có.

Thiên Lý đi lên phía trước, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Cổ Lặc chuyển khai tầm mắt, cúi đầu nhìn về phía Thiên Lý nói: “Ta muốn hỏi một chút giá của cây châm kia, vật hi hữu như thế, chúng ta không thể không công lấy đi.”

“Ta cũng không tính cho các ngươi.” Thiên Lý bình thản nói “Các ngươi cứ việc mang đi, không cần lo lắng, ta tự nhiên sẽ có biện pháp thu hồi lại.”

Trong mắt Cổ Lặc hiện lên một chút tinh quang, xem ra loại châm này còn có chỗ đặc thù khác, sau khi trở về nhất định phải đưa cho giáo sư nghiên cứu một chút.

Tiếp theo, hắn lại hỏi có thể mua ở chỗ nào.

Thiên Lý do dự một lúc, trả lời: “Ngươi có thể lên mạng tìm kiếm cửa hàng “108 hào.”

“108 hào?” Cổ Lặc vui vẻ nói “Nguyên lai thật sự có thể mua được? Thiên Lý, vô cùng cám ơn ngươi!”

“Không cần, các ngươi nên mau mau đme đồng bạn của ngươi về trị liệu đi. Bốn phía ở đây đều là mùi máu tươi, nếu lại dẫn đến dã thú khác thì rất phiền toái.”

“Được, ta đã biết, xin đa tạ, về sau nếu có việc gì chỉ cần liên hệ với chúng ta.” Cổ Lặc đme dãy số liên lạc của chính mình đưa cho Thiên Lý.

Thiên Lý không từ chối, nghiêm túc ghi nhớ, nhưng không có đưa dãy số của bản thân ra.

Cổ Lặc có chút thất vọng, biểu tình không tốt liếc Tra Nhĩ một cái, xoay người rời đi.

Mọi người từ biệt nhau, mỗi người đi một ngả.

Vừa rồi Phỉ Lặc Đặc cũng nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, âm thầm ghi nhớ cái tên “108 hào” kia.

Lần này coi như Thiên Lý tự cấp cho chính mình một cái quảng cáo, nàng còn cần rất nhiều đến cung cấp số liệy cho nàng.

Vì tiết kiệm tài nguyên, nàng còn đặc biệt đem hình thức mua bán của cửu hàng sửa chữa lại một chút, đầu tiên là người mua cung cấp thuộc tính dị năng của bản thân, sau đó nàng sẽ phân phối linh khí thích hợp bán cho, tránh trường hợp để cho người khác mua phải lnih khí không hợp với thuộc tính dị năng, ảnh hưởng đến số liệu về tính năng.

Bất quá, Thiên Lý vẫn giữ lại một ít linh khí có vẻ đặc thù, trọng điểm khiến dị năng giả chú ý là hia loại tác dụng tinh lọc trọc khí và ổn định dị năng.

Bên kia, người của dong binh đoàn Hỏa phong từ trong thân thể của cuồng hóa sư lấy ra duệ thạch, sau đó thiêu hủy toàn bộ thi thể.

Phi Lặc Đặc đi tới, lại hỏi xem Thiên Lý có muốn đồng hành cùng bọn họ hay không, Thiên Lý lắc đầu cự tuyệt, sau đó cùng với Tra Nhĩ xoay người ròi đi, tiếp tục bước đi tren thăm dò chi lữ (để nguyên văn cho nó hay =]]).

Phỉ Lạc Đặc chăm chú nhìn vào hai bóng dáng một cao một thấp kia, ở bên trong sương mù dày đặc, ẩn ẩn hiện hiện, càng lúc càng xa.

Không biết vì sao, hắn từ trên hai người thấy được một thứ gì đó gọi là “cô độc”, vô luận là lớn hay nhỏ, đều tự do giống nhau ở thế giới bên ngoài. Nhìn như thực bình thường, nhưng lại lộ ra vô số điều bất phàm.

Hắn có loại dự cảm, tương lai bọn họ có thể còn gặp lại, đến lúc đó, có phải hay không lại là một hoàn cảnh hoàn toàn khác?

Hai ngày sau, người của dong binh đoàn Tử lan la trở lại rừng rậm mua tinh lọc dược thủy, thành công đem trọc khí trên người Lạp Kỳ rử sạch sạch sẽ.

Ngay khi Cổ Lặc muốn đem cây châm này đưa cho giáo sư nghiên cứu, nó lại mạc danh kỳ diệu (không hiểu tại sao) biến mất.

Cổ Lặc đồng thời cảm thấy kinh ngạc, gấp gáp tìm kiếm cửa hàng “108 hào” như lời Thiên Lý nói….

Cùng lúc đó, Phỉ Lặc Đặc cũng mở máy tính, bắt đầu xem 108 hào…

Trong cửa hàng không có vật phẩm, chỉ có một hiệp nghị hợp tác bí mật và một tờ yêu cầu mua bán.

Thiết kế mặt trước của cửa hàng đơn giản, văn tự giới thiệu cũng đồng dạng đơn giản, phương thức mua bán kỳ quái, chưa bao giờ nghe nói qua Linh văn sư…. Thật sự là rất quái đản.

Đám người Cổ Lặc và Phỉ Lạc Đặc ôm tâm lý tò mò gửi tin nhắn yêu cầu mua bán…

Ở không lâu sau đó, khi bọn hắn thu được vật phẩm linh khí thứ nhất, đều không chút do dự trở thành khách hàng trung thành của Linh văn sư này.

Cái tên Linh văn sư, đã ở tỏng một phạm vi nhỏ khiến ít người chú ý.

Hắn nắm giữ một loại kỹ thuật hoànt oàn mới, thần bí mà thực dụng.

Có được loại linh khí này, dị năng giả có thể đưa lực lượng của chính mình lên một tầng cao mới. Đồng thời cũng gia tăng lên lực miễn dịch đối với trọc khí của từng người.

Đáng tiếc, vị Linh văn sư này không giao hảo cùng người khác, ngoại trừ giao dịch cũng không có trao đổi gì khác.

Hai tháng sau, chính phủ công bố bảng anh hùng của cuộc thi đấu A thụy tư, căn cứ số lượng duệ thạch của các dong binh đoàn dự thi, tiến hành công tác thống kê xếp hạng, tùy thời thay đổi thông tin.

Trong đó, một dong binh đoàn tên “Tương tinh” lấy tốc độ cực nhanh từ bài danh thứ năm mươi nhảy vào Top 10, thực lực của bọn họ cũng chỉ có thể tính ở mức trung, nhưng thành tích diệt sát sinh vật trọc hóa lại thập phần nổi bật. Không ít người hiểu biết cũng bắt đầu thu thập tin tức của bọn họ, cũng bắt đầu định kỳ đưa các thông tin liên quan đến tình huống thực chiến của dong binh đoàn.

Đội trưởng đội dong binh đoàn Tương tinh chính là Tát Mặc Thắc, người thứ nhất mua linh khí từ Thiên Lý và cũng là người đầu tiên nắm giữ được sự vận dụng của linh khí.

Theo sự biểu hiện xuất sắc của dong binh đoàn, sự thần kỳ của 108 hào cũng dần dần hiện ra trước mắt thế nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play