Tâm tình vốn tốt đẹp của Tra Nhĩ bị sinh vật đáng ghét trước mặt này phả hỏng gần hết, trong lòng tràn đầy tức giận không cách nào phát tiết ra. Hắn quay lại ngồi chồm hổm bên cạnh lợn rừng, dùng ngón tay đâm mấy cái vào thi thể, tạo ra một tiếng vang kinh người.

Sắc mặt của nhân viên điều tra thay đổi, không nhịn được mà lui về một bước.

Thiên Lý quét mắt nhìn, có chút bất đắc dĩ, hỏi nhân viên điều tra: "Giấy phép đi săn có thể bổ sung sau được không? Bẻ gẫy cành cây thì bị xử phạt thế nào?"

"Chắc là em vừa được điều từ khu vực cấp D đến cấp B không lâu đúng không?" Thấy Thiên Lý gật đầu, nhân viên điều tra tiếp tục nói, "Dị năng giả cấp trung có đãi ngộ đặc biệt, tôi có thể giúp em xin thủ tục để bổ sung, nhưng lỗi bẻ gãy cành cây thì phải bồi thường 1000 điếm."

Thiên Lý âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Làm phiền anh như vậy..." Nói được một nửa đột nhiên dừng lại, Thiên Lý xoay đầu nhìn hướng khác.

Nhân viên điều tra kỳ quái quay đầu lại nhìn, ngoại trừ rừng cây um tùm ra cũng không có cái gì đặc biệt.

Đang muốn hỏi thăm, đột nhiên bên tai hắn truyền đến mấy tiếng "vù vù". Chỉ một lát sau, ba chiếc Phiêu phù xa tạo hình phô trương lao ra từ rừng cây, xoay vòng một lúc ở trên đầu mọi người, sau đó từ từ hạ xuống.

"A, không phải đây là Kiều Cát sao? Chúng ta lại gặp nhau rồi." Từ trên Phiêu phù xa có năm người đi xuống, trong đó có ba dị năng giả, hai người còn lại chỉ là người thường. Người đàn ông cầm đầu thân cao, quần áo sang trọng, giọng điệu nói chuyện khiến người khác không thoải mái.

Nhân viên điều tra bị hắn gọi là "Kiều Cát" cung kính nói: "Thiếu gia Gia Lý, xin chào ngài."

"Hừ." Gia Lý hừ với hắn một tiếng, sau đó nhìn về phía hai người Thiên Lý, hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"

Kiều Cát trả lời: "Hai người này không có giấy phép đi săn, tôi đang cùng bọn họ thương lượng."

"Ha ha, thật can đảm đấy." Gia Lý vòng hai tay trước ngực, liếc mắt nhìn ngọn lửa đang cháy và con heo rừng đang bị Tra Nhĩ đâm thành cái sàng, cười nói: "Chỉ là hai người bình thường mà cũng dám làm như vậy?"

Trên người Thiên Lý và Tra Nhĩ đều không có dao động dị năng, hơn nữa lại ăn mặc đơn giản, cho nên Gia Lý chỉ coi bọn họ là những người dân bình thường.

Kiều Cát nghe như vậy, đang lúc muốn nói rõ lại thì Gia Lý lại mở miệng nói: "Thế này đi, hôm nay tâm tình của bản thiếu gia vô cùng tốt, chỉ cần các ngươi hầu hạ đến lúc ta hài lòng, ta liền có thể đảm bảo các ngươi không bị phạt vì đã phá hư quy củ."

Hầu hạ? Thiên Lý rũ mắt xuống.

Trong năm người này mặc dù có hai dị năng giả, nhưng so sánh bọn họ với những dị năng giả mà nàng gặp trước đây thì họ thiếu những kinh nghiệm được tích luỹ từ trên chiến trường. Dị năng giả được hưởng phúc lợi mà người bình thường khó có được, nhưng song song với những phúc lợi đó là cần phải đến tiền tuyến để tham dự các loại chiến đấu nguy hiểm, ngoại trừ một số dị năng giả cấp thấp không phù hợp với chiến trường và những dị năng giả đặc biệt ra thì toàn bộ những người khác đều không thể trốn tránh trách nhiệm của mình, duệ thạch mà bọn họ thu hoạch được hằng năm chính là một biểu tượng vinh dự.

Mà những người trước mắt này chắc chắn không phải là những dị năng giả được chiến đấu thường xuyên, đại khái có lẽ là bọn họ được gia tộc bảo vệ, cho nên mới có thể thảnh thơi hưởng thụ cuộc sống như vậy.

Trong lòng Thiên Lý cũng không thèm coi trọng những người này, nàng lạnh nhạt hỏi: "Ngươi là ai?"

"Chú ý giọng điệu của ngươi đi, bình dân." Gia Lý lạnh lùng nói "Ta là là tiểu thiếu gia Gia Lý của gia tộc Tây Khắc, chú ruột của ta chính là chấp sự bảo vệ trung tâm. Nếu các ngươi không muốn bị bắt vào tù thì thái độ cung kính một chút cho ta."

Mặt Thiên Lý không chút thay đổi, Tra Nhĩ lạnh lùng nhìn hắn, hai người đứng yên không cử động.

Gia Lý lập tức liền cảm thấy mình bị coi thường, hắn quay đầu hỏi đám bạn: "Mỗi ngày chúng ta đi săn ở trong rừng như vậy có vẻ cũng hơi chán, nếu hôm nay chúng ta đổi trò chơi khác thì sao?"

Những người còn lại lập tức ồn ào: "Được đấy, Gia Lý, cậu có sáng kiến gì tốt?"

"Hai tên bình dân này nhìn qua có chút ý tứ đấy, phạm lỗi như vậy còn không biết điều như thế, chúng ta cần phải dạy họ học cách ngoan ngoãn chứ nhỉ?"

"Hặc hặc, đúng vậy, phải thế chứ."

"Phải dạy bằng cách nào đây ta?"

Gia Lý cười lạnh nói: "Trước kia chúng ta đều săn dã thú, hôm nay thử dùng bọn họ làm con mồi xem thế nào?"

"Đúng là một ý kiến tốt. Chẳng qua nhìn bọn họ như vậy, chạy được vài bước chắc đã bị chúng ta đuổi kịp."

"Đúng vậy, nếu thế thì đùa không vui chút nào."

Gia Lý nói: "Không sao cả, chúng ta có thể bắt đứa nhỏ hơn trước, trói lại rồi đưa vào rừng làm mồi, xem thử coi tên còn lại kia tìm được nó trước hay nó bị thú dữ ăn thịt trước."

"Hặc hặc, tốt, cứ làm như thế đi."

Những người còn lại vội gật đầu phụ hoạ.

Thiên Lý nheo mắt lại, cho dù không thể nhìn thấy, nàng vẫn có thể đoán được vẻ mặt của bọn họ bây giờ như thế nào. Ở trong mắt bọn họ, người bình thường và đồ chơi cũng không khác nhau là mấy, cho dù chơi đùa đến chết đi chăng nữa thì họ cũng sẽ không bị trách nhiệm hình sự truy cứu. Có tiền, bọn họ có thể làm tất cả.

"Thiếu gia Gia Lý..." Nhân viên điều tra Kiều Cát tiến lên phía trước một bước, muốn nói rõ thân phận của Thiên Lý ra.

Gia Lý bực mình khoát tay, "Cậu không có việc gì ở nơi này, nhanh cút đi cho tôi."

Kiều Cát há to miệng, khó xử nhìn về phía hai người Thiên Lý.

Thiên Lý nói với hắn: "Phiền anh giúp tôi xin thủ tục để bổ sung."

Ý tứ của nàng rất rõ ràng, việc này hắn không cần can thiệp vào, chuyện này cứ để chính bọn họ giải quyết.

Kiều Cát chỉ là người bình thường, đối với những xung đột giữa các dị năng giả thì tránh liên quan tới là càng tốt, cô bé kia cũng đã nói như vậy, hắn liền nhanh chóng rời đi.

Trước khi đi, hắn không nhịn được liền suy đoán thân phận của hai người kia, không biết liệu bọn họ có thể thuận lợi thoát thân hay không?

Mặc kệ chuyện này như thế nào, hắn tốt nhất vẫn nên đem chuyện này báo cáo cho chấp sự thì hơn.

"Được rồi, bắt đầu đi." Gia Lý ngoắc tay với người đằng sau, ra lệnh: "Cáp Bố, Khẳng, hai người đem tên quỷ nhỏ kia trói lại đi."

Cáp Bố và Khẳng chính là hai người không có dị năng trong năm người.

Tra Nhĩ thấy có người không có ý tốt lại cần Thiên Lý, lập tức chạy vọt đến bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn chằm chằm bọn họ, toàn thân toả ra sát khí khiến người khác sợ hãi.

Mà Thiên Lý thì là đang suy nghĩ cách để đuổi mấy người không biết sống chết trước mắt này.

Hai người kia bị nhìn chằm chằm đến nổi da gà, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, chân không tự chủ được liền dừng lại.

"Làm cái gì thế? Nhanh tay lên một chút đi." Gia Lý thúc giục.

Thiên Lý âm thầm cười lạnh, nếu là đám người Phương Chẩn thì tất nhiên sẽ cảm giác được hơi thở nguy hiểm không giống người thường ở trên người Tra Nhĩ, cho dù thấy hắn không có dao động dị năng cũng sẽ không tuỳ tiện gây sự, còn ngược lại thì đám người này lại ngu ngốc như vậy. Đáng tiếc đây lại là khu vực cấp B, nếu như là ở biên cảnh, chỉ sợ bọn họ cũng không sống được quá ba ngày.

Cáp Bố và Khẳng nghe Gia Lý thúc giục, liền tiếp tục đi lên đối đầu.

Thiên Lý đột nhiên hỏi Tra Nhĩ: "Tra Nhĩ, anh còn nhớ trò chơi đắp lâu đài cát không?"

Tra Nhĩ nghiêng nghiêng cái đầu, giống như đang tìm từ mấu chốt.

Một lát sau mắt hắn loé sáng, đầu gật lia lịa.

"Tốt lắm, anh cứ coi bọn hắn là đống cát, đắp một bức tường thành nhé?" Thiên Lý hướng dẫn hắn "Nhưng nhớ đừng đâm rách, nếu không hạt cát sẽ rơi ra đấy."

Tra Nhĩ nắm chặt tay lại, nóng lòng muốn thử. Trò chơi giả tưởng khác với đời thực, bao cát chân thật hắn còn chưa được thử qua.

Đám người Gia Lý không hiểu hai người này đang nói cái gì, chỉ là đột nhiên có dự cảm không tốt.

Rất nhanh sau đó, dự cảm liền trở thành sự thật.

Chỉ thấy một bóng đen vụt lên, Cáp Bố và Khẳng liền bay lên trời, sau đó rơi xuống cây đại thụ cách đó không xa, thân thể đụng mạnh vào cây, phát ra hai tiếng phịch phịch trầm đục.

Hai người bọn chúng ngay cả rên cũng không kịp rên, hộc máu một cái rồi ngất xỉu.

"Mày..." Gia Lý kêu lên một tiếng, ngay sau đó liền theo chân hai người kia, thân thể hắn xẹt qua giữa không trung, đụng vào thân cây rồi rơi xuống đè lên hai người bên dưới, chồng thành ba vị la hán (bậc tu hành đắc đạo trong đạo phật - ở đây ý chỉ châm biếm mấy thằng này sắp thăng lên Tây Thiên rồi mấy mợ ạ! <Lăng>).

Hai người còn lại cuối cùng cũng phản ứng kịp, khởi động dị năng muốn phản kích, nhưng tốc độ thực sự rất chậm, chỉ trong nháy mắt cả người liền bị ném lên không trung.

Phịch phịch vài cái, 5 vị La Hán quy quy chỉnh chỉnh chồng lên nhau, lại không hề lệch lạc chút nào.

Thiên Lý giơ ngón cái với Tra Nhĩ.

Tra Nhĩ nhếch miệng cười một tiếng, tung người vài cái liền nhảy lên đống người, hưng phấn vui vẻ nhảy nhót trên đấy.

Mấy người bị hắn giẫm dưới chân suýt tắt thở, tiếng kêu rên không ngừng vang lên.

Bọn họ kêu rất có tiết tấu, Tra Nhĩ thấy thế lại càng giẫm liên tục, giống như là đang tấu nhạc vậy.

Thiên Lý bật cười, nhanh chóng ngăn cản hắn: "Được rồi, anh thắng rồi đấy, xuống đây đi."

Tra Nhĩ nhảy xuống, ngồi xổm cạnh Thiên Lý cọ cọ vào nàng giống như đang tranh công.

Thiên Lý sờ sờ đầu hắn, lần ăn cơm dã ngoại này có vẻ đã chết non rồi, nhưng ít nhất cũng làm cho Tra Nhĩ vui vẻ hơn một chút, như vậy cũng coi như rất đáng giá.

"Tra Nhĩ, chúng ta đi thôi." Thiên Lý kéo tay hắn "Chờ đến khi trở lại khu vực cấp D lại chơi đùa tiếp được không?"

Tra Nhĩ nhìn qua con heo rừng đằng kia, có chút lưu luyến không nỡ. Sau đó ánh mắt chuyển đến mấy vị la hán đang chất thành đống đằng kia lại trở nên hung ác mà sắc bén lạnh lẽo. Trước khi đi còn dùng chân đá cát và cây khô xung quanh lên người bọn hắn, đến khi trên người bọn hắn phủ đầy bụi đất mới thôi.

"Tụi bay chờ đấy, tao sẽ không bỏ qua đâu!" Nhìn hai người đang thu dọn đồ đạc lên Phiêu Phù xa, người xém chút nữa mất nửa cái mạng là Gia Lý liền phẫn nộ gào lên.

Thiên Lý ngay cả việc liếc mắt nhìn bọn họ cũng lười, nàng khởi động Phiêu phù xa, mang theo Tra Nhĩ rời đi.

Đáng tiếc, trước lúc Giải thi đấu vũ khí kết thúc thì nàng sẽ không thể cùng Tra Nhĩ ra ngoài ăn cơm dã ngoại nữa, nơi này khác với khu vực cấp D, xung quanh đều là máy theo dõi, thật khiến cho người khác có chút bó tay bó chân.

Nàng vốn là lên kế hoạch thu thập linh mộc trong rừng rậm, sợ rằng bây giờ cũng phải vì thế mà tạm thời bị trì hoãn.

Nàng mơ hồ có cảm giác, cho dù thành Thánh có tốt đến mấy đi nữa, thì cũng không thích hợp với nàng và Tra Nhĩ...

Gia Lý toàn thân chật vật chạy về nhà, ngay cả quần áo cũng không thèm thay liền chạy chỗ chú ruột của hắn để cáo trạng, còn thêm mắm thêm muối lên một phen.

Vốn cho rằng chú ruột của hắn sau khi nghe xong sẽ ra mặt làm chủ cho hắn, ai ngờ cuối cùng hắn lại bị chú ruột hắn mắng: "Cháu thật là, gia tộc đã bảo vệ cháu như thế, tại sao cháu không chịu suy nghĩ một chút cho gia tộc đây?"

"Chú La Duy Nạp, sao chú lại mắng cháu? Cháu trai bị hai bình dân khi dễ, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?"

"Cháu còn dám nói như vậy? Ba dị năng giả ngay cả thời gian để phản ứng còn không có liền bị người ta quật ngã, cháu không sợ mất mặt sao?"

"Cháu mặc kệ, dù sao đi nữa thì cháu cũng phải đòi lại món nợ ngày hôm nay, nếu không thì sau này sao còn có thể lăn lộn ở đây nữa? Kiều Cát chắc là đã báo cáo với chú rồi đi. Rốt cuộc hai người kia là ai? Lá gan thật lớn! Ngay cả gia tộc Tây Khắc cũng không thèm kiêng nể."

"Cô bé đó đúng là không cần kiêng nể gì đến đấy." La Duy Nạp nghiêm túc nói "Cháu có biết thân phận của cô bé đó là gì không? Rõ ràng người ta là dị năng giả, cháu nghĩ gì mà lại coi người ta là bình dân thế hả?"

"Bọn chúng là dị năng giả á?" Gia Lý không tin nói: "Trên người bọn chúng còn không có dao động của dị năng, sao có thể là dị năng giả được?"

"Kiến thức của cháu đúng là nông cạn, nếu không phải dị năng giả thì làm sao bọn họ đối phó được với các cháu? Cháu không chịu dùng đầu óc suy nghĩ một chút sao?"

Gia Lý vẫn không phục nói: "Vậy thì sao chứ? Cháu cũng là dị năng giả, hơn nữa còn là tiểu thiếu gia của gia tộc Tây Khắc, bọn chúng thì là cái gì? Chẳng lẽ thân phận còn có thể cao hơn chúng ta sao?"

"Thật bất hạnh, đúng là thân phận của bọn họ cao hơn chúng ta."

"Cái gì?"

"Thân phận cụ thể là gì chú không thể nói, tóm lại là có quan hệ với thành Thánh, tốt nhất là cháu nên quên chuyện này đi, bọn họ đã nương tay lắm rồi đấy."

Gia Lý nghe La Duy Nạp nói như vậy, cũng biết chuyện ngày hôm nay phải kết thúc ở đấy, trong lòng cảm thấy tức giận bất bình. Từ nhỏ hắn đã sống trong an nhàn sung sướng, còn chưa bao giờ bị người ta đối xử như vậy, muốn hắn cứ bỏ qua như thế thật không cam lòng!

Phía bên kia, La Duy Nạp sau khi cắt đứt cuộc trò chuyện liền nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, trên đó là thông tin về thân phận của Thiên Lý hắn lấy được từ chỗ Kiều Cát. Kiều Cát chỉ là nhân viên điều tra bình thường, nên cũng không biết trên thẻ thân phận này ngoại trừ thông tin cơ bản ra còn có một ấn ký, đây là loại ấn ký đặc biệt được trí não trực tiếp khắc vào, những người có loại ấn ký này đều đại biểu cho một thân phận không tầm thường, ít ra cũng là người mà khu vực cấp B không chọc nổi.

Mà cho dù không có loại thân phận này đi nữa, thì tổ hợp một lớn một nhỏ này của Thiên Lý và Tra Nhĩ cũng đã rất nổi danh ở biên cảnh, ít nhất thì đã có được sự ủng hộ của một vài dong binh đoàn.

Hy vọng người cháu trai không ra hồn kia sẽ không quậy ra chuyện gì thì tốt biết mấy.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play