*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong thời gian nửa tháng, Thiên Lý lần lượt đem linh khí mới chế tác bán ra, chỉ còn lại vài món tương đối đặc thù. Mỗi lần khắc được một loại quy tắc mới, nàng liền cảm giác được sức sống của đứa nhỏ càng tràn đầy thêm một phần. Quy tắc tựa như dinh dưỡng, không ngừng bị nó hấp thu và tiêu hóa. Thiên Lý tin tưởng không lâu sau, đứa nhỏ của nàng nhất định có thể thuận lợi chào đời.

Dốc lòng sửa sang lại số liệu, không biết thời gian trôi qua bao lâu, tận đến khi máy tính báo giờ, nàng mới nhớ lại hôm nay dường như đã cách ngày đám người Phương Chẩn bọn họ ước định trở về đã hai ngày rồi, cũng không biết bọn họ hành động có thành công hay không.

Thiên Lý thu thập mấy thứ đồ một chút, kêu Tra Nhĩ cùng đi đến phòng ăn. Nơi này vẫn như cũ, tụ tập không ít lính đánh thuê rời rạc tản mát, Thiên Lý nhìn không chớp mắt, cùng Tra Nhĩ đi thẳng đến chính giữa vòng tròn bàn cơm. Bọn họ đến khiến phòng ăn xuất hiện một giây lát yên tĩnh, tổ hợp một lớn một nhỏ kỳ lạ này, ở trong khoảng thời gian này người Vệ thành đều biết rõ, cho dù là Thiên Lý trầm ổn vượt quá số tuổi, hay là Tra Nhĩ với thực lực thần bí khó lường, đều làm người ta có ấn tượng khắc sâu.

"Lặc Văn tiên sinh, có tin tức về đám người đội trưởng Phương bọn họ hay không?" Thiên Lý ngồi ở trước bàn cơm, hỏi thăm người phục vụ của phòng ăn.

"Em còn chưa biết?" Vẻ mặt Lặc Văn ngưng trọng nói, "Ba đội ngũ đi ra ngoài, tổng cộng có 57 người, hôm kia chỉ đã trở lại có một người."

"Trở về là ai?"

"Thành viên đoàn Thất Diệp – Y Bố."

Thiên Lý nhíu nhíu mày, lại hỏi: "Hắn mang về cái tin tức gì sao?"

Lặc Văn thở dài: "Lúc hắn trở về đã bị thương nặng, chỉ nói đúng một câu 'Quặng mỏ có quỷ', liền ngất đi thôi, đến nay còn chưa có tỉnh lại."

Quặng mỏ có quỷ? Thiên Lý hơi hơi sửng sốt, không hiểu ý của câu nói này.

"Em xem, vài người lính đánh thuê kia vốn chuẩn bị đi trợ giúp, hiện tại đều do dự." Lặc Văn nhìn về phía đại sảnh ra sức bĩu môi, nhỏ giọng nói, "Đội trưởng Phương bọn họ vốn cũng không nghĩ tới một lần liền sẽ thành công, chính là ai cũng sẽ không dự đoán được quặng mỏ lại nguy hiểm như thế, vậy mà lại chỉ có một người trở về."

"Anh có biết Y Bố tĩnh dưỡng ở nơi nào không? Tôi muốn đi thăm hắn."

"Số 015 quán Lâm Tinh."

"Cám ơn."

Thiên Lý rời khỏi phòng ăn, mang theo Tra Nhĩ đi đến số 015 quán Lâm Tinh, dưới sự dẫn dắt của chủ quán tiến vào phòng.

"Ai, tình trạng vết thương của Y Bố tiên sinh lúc này thật sự là quá nghiêm trọng." Chủ quán nói một cách đáng tiếc, "Cho dù thân thể có khôi phục đi chăng nữa, sau này chỉ sợ cũng chỉ có thể làm một người bình thường."

"Nghiêm trọng như vậy?"

"Đúng vậy." Chủ quán chỉ vào phòng bên phải, nói, "Cháu đi đi, hắn ở ngay phòng kia kìa, lúc đi ra nhớ đóng cửa cho kỹ."

Nói xong, chủ quán liền xoay người rời đi.

Thiên Lý đi vào cửa bên, liền "nhìn" thấy Y Bố nửa thân để trần nằm ở trong một cái bồn tắm, trọc khí trên người như ẩn như hiện, mấy bộ phận ngực và chân đều mang theo vết thương lớn nhỏ không giống nhau, hẳn là do các công kích khác nhau tạo thành. Làm Thiên Lý cảm thấy kỳ quái là, năng lượng trên người Y Bố trở nên cực kì mỏng manh, dường như tùy thời sẽ biến mất vậy.

Nàng đi đến bên cạnh bồn tắm, đưa tay đặt lên trán hắn, cẩn thận cảm giác tình huống trong cơ thể hắn.

Thiên Lý nhíu mày, lẩm bẩm nói, "Kết cấu năng lượng đã bị phá hủy, khó trách không thể nào tái tạo lại."

Sau một hồi cẩn thận dò xét thật lâu, Thiên Lý thu tay, từ trong túi lấy ra một cây châm, nhắm ngay vào đầu mối năng lượng trong cơ thể Y Bố đâm thật sâu vào.

Khí cơ châm số 3 —— chữa trị. Chủ yếu dùng để chữa trị tổn hại về kết cấu năng lượng, một khi tiếp xúc với đầu mối năng lượng của sinh mệnh sống, sẽ tự động thẩm tách*kết cấu năng lượng ra, dẫn dắt năng lượng rải rác một lần nữa trở lại quy tắc linh văn như cũ. Nhưng mà, nếu năng lượng trong cơ thể sinh mệnh đều đã tiêu tan toàn bộ, có kết cấu lại cũng không có cách nào chữa trị nổi, hơn nữa loại chữa trị này đối với vật thể không có sinh mệnh không có hiệu quả gì.

====làm phiền chút xíu====


*thẩm tách:từ này Lăng cũng không rõ lắm, tra trên mạng thì nó ra thế này:

Khuếch tán là quá trình vận chuyển thụ động bao gồm: thẩm thấu, thẩm tách và chọn lọc.

- Thẩm thấu: là sự vận chuyển nước từ môi trườngng nhược trương sang môi trường ưu trương.

- Thẩm tách: lá sự vận chuyển chất hòa tan từ môi trường ưu trương sang môi trường nhược trương.

- Chọn lọc: là màng tế bào cho đi qua các hạt chất có kích thước nhỏ thua lỗ màng.

====mời các nàng đọc tiếp====



Y Bố tuy rằng bị thương rất nặng, nhưng cũng may năng lượng vẫn còn tồn lại một ít, nếu không Thiên Lý cũng bất lực. Năng lượng một khi tiêu hao sạch, Y Bố sẽ giống như lời chủ quán nói vậy, biến thành một người bình thường. Điều này đối với một dị năng giả mà nói, tuyệt đối là một chuyện khó có thể chấp nhận.

Giờ chỉ cần chờ khoảng 8, 9 ngày, hắn liền có thể khôi phục như lúc ban đầu.

Lúc này, Thiên Lý mới chú ý tới linh khí “Ẩn lan” màmình cho mượn lúc trước đang đặt cùng ở chỗ quần áo của Y Bố.

Nàng cầm lấy, vô thức vuốt ve vài cái, trên mặt lộ ra biểu cảm trầm tư.

Đến cùng trong quặng mỏ đã phát sinh chuyện gì? Cái công kích gì lại có thể trực tiếp phá hủy kết cấu năng lượng? Kết cấu năng lượng không giống như tổ chức cơ thể, sau khi bị xuyên thủng cần thời gian rất lâu mới có thể khép lại, nó chính là một loại năng lượng tồn tại dưới dạng một thể, cho dù trong phút chốc có bị đánh tan, cũng có thể rất nhanh hồi phục lại như cũ. Phá hủy loại kết cấu này, chắc chắn phải cần một loại lực lượng đặc thù, công kích của dị năng phổ thông tuyệt đối không thể làm được.

Thiên Lý đối với loại lực lượng này hết sức tò mò, trong số quy tắc nàng thu thập được, còn chưa có một loại linh khí nào có đặc thù có sẵn như vậy. Hơn nữa cái câu mà trước lúc té xỉu Y Bố đã nói ra kia, "Quặng mỏ có quỷ" cũng thực có ý tứ. Lúc trước khi rời đi quặng mỏ, nàng chỉ cảm giác được 7 trọc hóa nhân, Phương Chẩn bọn họ giết chết 3 tên, còn thừa lại 4 tên ở trong đó, dường như cũng không có dị năng giả trọc hóa có thực lực tương xứng cùng bọn họ.

Có lẽ, bản thân hẳn là cần tự mình đi một chuyến?

"Nhìn nhìn” Tra Nhĩ, hắn giờ phút này chính ngồi xổm ở bên cạnh bồn tắm, dùng ngón tay chọc chọc trán của Y Bố.

Nàng tin tưởng Tra Nhĩ có thể bảo vệ nàng thật tốt, hơn nữa không biết vì cái nguyên nhân gì, sinh vật trọc hoá dường như đều sẽ không chủ động công kích nàng, nàng gần như có thể ở địa phương bị trọc hóa đi lại tự nhiên, điều kiện tiên quyết là không gặp một cái sinh vật trọc hóa nào bị máu tanh kích thích mà phát cuồng.

Nghĩ đến đây, Thiên Lý lại làm ra một quyết định, lại đi thăm dò quặng mỏ Phạm Nại Nhĩ một lần nữa. Lần này chỉ có nàng cùng Tra Nhĩ, hành động sẽ càng thuận lợi hơn một chút.

Thiên Lý đi ra khỏi phòng của Y Bố, tìm chủ quán nói: "Chủ quán, nếu là Y Bố tiên sinh tỉnh lại, phiền ngài nói cho hắn, lúc trước vật mà tôi cho hắn mượn, tôi đã cầm đi."

"Cái gì vậy?" Chủ quán ngẩn người.

"Ngài nói với hắn như vậy, hắn sẽ tự mình hiểu rõ." Nói xong, liền cùng Tra Nhĩ cùng nhau xoay người mà đi.

Ẩn lan cần dị năng mới có thể kích phát, tuy rằng không có hạn chế nghiêm cẩn về thuộc tính, nhưng Thiên Lý cũng không phải là có thể sử dụng. Sở dĩ nàng mang theo cái linh khí này, chỉ là vì để ngừa vạn nhất. Nàng đoán Y Bố sở dĩ có thể trốn trở về, khả năng chính là dựa vào công dụng ẩn hình của Ẩn lan.

Trong quặng mỏ nhất định có tồn tại trọc hóa nhân vô cùng cường đại, Phương Chẩn bọn họ chưa hẳn đã gặp được bất trắc, nhưng khẳng định bị nhốt trụ lại không có cách nào thoát thân. Thiên Lý cùng bọn họ có giao tình không nhỏ, ở trong tình huống có năng lực giúp đỡ, nàng vẫn hi vọng có thể giúp bọn họ một tay.

Quặng mỏ Phạm Nại Nhĩ có bốn cửa vào, một cái lúc đi ra ngoài bị sụp xuống kia là ở phía đông của quặng, cách Vệ thành gần nhất, khoảng hơn 2000km.

Tra Nhĩ lưng cõng Thiên Lý, tăng tốc chạy như điên, lấy tốc độ của hắn, chỉ cần chưa đến mấy tiếng liền tới được mục tiêu.

Dò xét bốn phía một chút, cũng không có dị trạng gì, trong vòng mấy ngàn mét thậm chí ngay cả một con trọc hóa thú cũng không có.

Mở cửa, một cái mùi khó ngửi ngay lập tức đập vào mặt, cùng với trọc khí nồng đậm, làm cho hô hấp của người ta nhất thời dừng lại.

Tiến vào cửa quặng trước mặt, Thiên Lý trước đó liền lấy ra nước hoa quơ quơ ở chóp mũi của Tra Nhĩ, kích thích hắn liên tục đánh vài cái hắt xì, trong miệng còn phát ra âm thanh lẩm bẩm đầy bất mãn (Lăng: ôi đáng yêu quá đi ~love).

Cửa vào hành lang khu vực khai thác mỏ phía Đông cùng cửa vào lúc trước cũng không khác bao nhiêu, ở trong cảm giác của nàng, chung quanh chỉ có mấy cái sinh vật nhỏ rải rác, sinh vật trọc hóa hơi có uy hiếp còn lại hẳn là đều bị thanh lý bớt đi, dọc theo đường đi đều là thi thể bị hủy hoại.

Phạm vi cảm giác của Thiên Lý ở trong quặng mỏ bị trọc khí ảnh hưởng, thu hẹp một nửa, hơn nữa khoảng cách càng xa thì cảm giác lại càng mơ hồ. Chẳng qua như vậy cũng là đủ rồi, lấy tốc độ phản ứng của Tra Nhĩ, tuyệt đối có thể trước đó tránh được nguy hiểm.

Trong quặng mỏ một mảnh tối đen, Tra Nhĩ có được đôi mắt có thể nhìn trong đêm (dạ thị), mà cảm giác của Thiên Lý lại hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của ánh sáng, hai người cứ như vậy đi đường trong bóng đêm.

"Tra Nhĩ, dừng một chút." Thiên Lý nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói.

Tra Nhĩ dừng lại, cảnh giác nhìn chung quanh bốn phía.

Trải qua hơn mười cái quặng mỏ, trong cảm giác của Thiên Lý rốt cục xuất hiện một tên trọc hóa nhân, cách bọn họ ước chừng hơn 3000m, luôn luôn di chuyển ở trong mấy cái quặng mỏ phía trước, giống như là đang tuần tra vậy.

Tuần tra? Trọc hóa nhân không có trí tuệ, hết thảy hành động hoàn toàn là theo bản năng, có lẽ so với trọc hóa thú thông minh hơn, nhưng lại cũng chỉ giới hạn ở trong một ít hành vi có hình thức đơn giản.

Như vậy, tên trọc hóa nhân kia chính là không có ý thức mà đi lại?

Quặng mỏ phía sau người trọc hóa nhân mơ hồ còn có năng lượng dao động, nhưng là khoảng cách quá xa, Thiên Lý cảm giác không thể quá rõ ràng.

Xem ra trước đó nên giải quyết tên trọc hóa nhân phía trước đi, nhưng mà đối phương không có sử dụng dị năng, ở trong cái khoảng cách như thế này, nàng rất khó có thể từ dao động năng lượng của đối phương mà phán đoán chủng loại dị năng.

Nàng để cho Tra Nhĩ tới gần một ít, chính mình lại không ngừng sử dụng cảm giác thẩm tách (đã giải thích phía trên) dị năng của đối phương.

Đột nhiên, biểu cảm Thiên Lý đình trệ.

Đó là... Lợi Phu? Lúc trước ở trong phòng ăn ngẫu nhiên nghe thấy Hắc Cách kêu lên tên của hắn, là một thành viên của Hắc Thập Tự tham dự hành trình ở trong quặng mỏ.

Chỉ trong thời gian mười ngày, hắn vậy mà bị trọc hóa? Không phải là đã mang theo đầy đủ dược thủy tinh lọc hay sao?

Lợi Phu là dị năng giả hệ hỏa, nhưng hỏa diễm của hắn không giống với nguyên hỏa*của Tạp Địch Bối Nhã, là tinh hỏa*. Cái gọi là tinh hỏa, chính là hỏa diễm có thể xuyên thấu qua da trực tiếp đốt cháy máu. Một khi bị xuyên thấu vào cơ thể, một chút tinh hỏa thôi cũng có thể thiêu cạn máu của cái bộ vị ấy trên thân thể, biến người ta trở nên tàn tật hoặc là trực tiếp biến thành thây khô, vô cùng đáng sợ.

*Lăng: ài, ko biết giải thích như thế nào, mn cứ hiểu tạm là lửa thô và lửa tinh nhé (thật ra Lăng cũng ko biết nghĩa hai từ này nó như thế nào o.O)

Theo khoảng cách đang được kéo gần lại, Thiên Lý cảm giác được năng lượng tinh hỏa trên người Lợi Phu dao động to lớn mà tàn bạo, chắc hẳn là vì vừa bị trọc hóa không lâu, có vẻ cực kì không ổn định. Tốc độ tiến hóa của trọc hóa nhân vô cùng nhanh, chỉ cần cho Lợi Phu thời gian, hắn nhất định có thể khống chế dị năng tinh hỏa của hắn, trở nên mạnh hơn so với trước kia gấp mấy lần.

Thiên Lý từ Tra Nhĩ trên lưng tụt xuống, vỗ vỗ thắt lưng của hắn, nhỏ giọng nói: "Tra Nhĩ, nhờ anh vậy."

Tra Nhĩ lúc Thiên Lý nói vừa dứt lời liền chạy ra ngoài. Song chỉ có 8, 9 phút, hắn liền bỏ chạy trở về, mà trong cảm giác của Thiên Lý dao động năng lượng của Lợi Phu cũng đã biến mất.

Đây chính là bi ai khi trở thành trọc hóa nhân, vài phút trước còn kề vai chiến đấu cùng đồng bạn, ngay sau đó liền có thể có thể bị chính tay họ giết chết.

Thiên Lý đi đến bên cạnh thi thể của Lợi Phu, phát hiện ở ngực trái của hắn có một vết thương, máu thịt lẫn lộn, thậm chí có thể thấy được cả xương, hơn nữa có vẻ cũng không có trải qua trị liệu băng bó đơn giản.

Lợi Phu rất có khả năng là bị tách khỏi đội, hoặc là hắn là muốn chạy ra ngoài quặng mỏ đi báo tin, kết quả bởi vì miệng vết thương không có kịp thời xử lý mà bị trọc hóa. Mặc kệ tình huống lúc đó là như thế nào, có một điều có thể khẳng định là, chỗ quặng mỏ này so với trong tưởng tượng của nàng còn nguy hiểm hơn rất nhiều.

Thiên Lý cũng không có lấy đi duệ thạch, đừng nói là trong thời gian ngắn như vậy không có khả năng hình thành duệ thạch, cho dù là có, đối với người mình quen biết, nàng cũng không thể nào xuống tay được.

Bọn họ tiếp tục đi vào trong, trong cảm giác vài cổ năng lượng dao động kia càng ngày càng rõ ràng, hai cái ở quặng mỏ số 24, một cái ở quặng mỏ số 31, mà trong lúc đó, phòng điều khiển và khống chế cao nhất lại ở số 29 và số 30.

Phòng điều khiển và khống chế cũng không có người, phải nói là không có người sống, chỉ có ba thi thể ngã đổ.

Trái tim Thiên Lý hơi hơi căng thẳng, âm thầm cầu nguyện không phải Phương Chẩn bọn họ.

Trong quặng mỏ tĩnh lặng, âm u và lạnh lẽo, tiếng bước chân có vẻ đặc biệt rõ ràng. Cùng với trọc khí lưu động, tùy ý có thể thấy được hài cốt, khủng bố như địa ngục, làm sống lưng người ta phát lạnh.

Cách quặng mỏ số 24 càng ngày càng gần, cảm giác của Thiên Lý cũng càng ngày càng rõ ràng.

Hai người kia, hoặc là nói hai tên trọc hóa nhân kia, cuối cùng là ai đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play