Trình Ý Ý nằm mơ. Cô lại mơ về năm mười lăm tuổi.

Ánh nắng ban mai vừa tươi đẹp vừa ấm áp xuyên thấu qua hành lang, chiếu lên một bên khuôn mặt hoàn mĩ của Cố Tây Trạch. Âu phục trên người càng làm tôn lên dáng người cao lớn và rắn rỏi, anh hé môi, còn chưa kịp cùng cô nói chuyện, đã bị Trình Ý Ý kiễng chân lên ôm lấy cổ, hôn anh.

Đây có lẽ là việc làm can đảm nhất trong cuộc đời của cô. Rõ ràng cô khẩn trương và sợ hãi vô cùng, tim đập như đánh trống, nhưng vẫn kiềm chế không biểu lộ ra ngoài mặt. Cô sợ Cố Tây Trạch sẽ không lưu tình mà đẩy cô ra, vừa hồi hộp vừa căng thẳng, sợ anh sẽ chán ghét cô. 

Trình Ý Ý từ trước đến nay luôn hiểu rõ bản thân nổi trội ở điểm nào, với những nam sinh khác chỉ cần vẻ đẹp của cô thì mọi chuyện rất thuận lợi, nhưng đổi lại lúc này là Cố Tây Trạch, cô bắt đầu có chút không tự tin. 

Cô ngay cả nhắm mắt cũng không dám, cô muốn nhìn rõ từng biểu cảm dù là rất nhỏ trên gương mặt Cố Tây Trạch, sau đó, trước khi anh lộ ra vẻ chán ghét thì vội vàng buông ra.

Anh cũng không nhắm mất, ánh mắt anh ở rất gần cô, gần đến mức cô có thể nhìn thấy rõ được từng sợi lông mi rõ ràng của anh. Đôi mắt nọ mang theo một chút kinh ngạc, một chốc lát lại hiện lên sự tĩnh mịch làm cô không thể hiểu được. 

- Trình Ý Ý - Anh đẩy cô ra, lông mi khẽ nhăn lại, nâng tay lau khóe môi - Vì sao hôn tôi?

Nội tâm Trình Ý Ý lo lắng không yên lúc này đã rơi xuống đáy cốc, thất vọng gục đầu xuống.

- Thích anh.

Âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu.

- Không nghe rõ, lặp lại lần nữa.

- Thích anh!

Trình Ý Ý cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa mất mặt, bất chấp tất cả hét lên, cúi đầu xoay người muốn chạy đi, lại bị Cố Tây Trạch kéo cổ tay. 

- Lặp lại lần nữa cho tôi nghe.

Nghe thấy câu này, cô quay đầu lại, phát hiện trên mặt anh đều là ý cười, mặt mày giãn ra, lộ ra hàm răng trắng muốt. Anh lộ ra chút tươi cười lại chân thật thả lỏng đến vậy.

Lúc này Trình Ý Ý mới kịp phản ứng, anh cố ý dọa cô, vừa thẹn vừa tức giận, đôi môi đỏ mộng của cô hé mở như muốn nói gì đó. Cố Tây Trạch lại ôm eo cô nâng lên đặt cô ngồi trên bệ hành lang lớp học, cứ như vậy, cô không phải nhón chân cũng có thể nhìn thẳng vào anh.

- Nhắm mắt lại.

Trong nháy mắt cuối cùng Trình Ý Ý nhắm mắt, trước mặt là một khuôn mặt phóng đại, anh cúi người hôn cô.

Một nửa gương mặt thiếu niên ấm áp, ôn hòa, một nửa ở ngoài sáng tiêu biến hết sự lạnh lùng, hình dáng sắc sảo, rõ ràng. Ánh mắt thâm sâu mê người, vừa ôn như lại vừa nghiêm túc.

Mặc kệ ban đầu là vì mục đích gì, chính tại thời điểm này, Trình Ý Ý cảm thấyc, bất kể là người nào đều không thể cự tuyệt được. Cho dù cô khi đó vẫn chưa hiểu được cái gì là tình yêu, nhưng rõ ràng cô nghe thấy được, có thứ gì đó nảy sinh trong lòng, ngứa ngát, tê dại, nhưng làm cho người ta có cảm giác cực kì dễ chịu, cả tinh thần lẫn thể xác đều trở nên phấn khởi. 

- Ý Ý? Ý Ý!

Nhìn mi mắt Trình Ý Ý hé lên một đường nhỏ, Tiếu Khánh vội vã duỗi tay năm ngón ra trước mắt cô quơ quơ:

- Có thấy rõ tay của anh không?

Trình Ý Ý còn đắm chìm trong dư vị của giấc mộng dài kia, chớp chớp mắt hai cái, có chút đờ đẫn.

- Sẽ không bị đập đầu thành ngớ ngẫn rồi chứ...

Tiêu Khánh thấp giọng lẩm bẩm, nội tâm cũng nhấp lên, chỉnh sửa lại góc cho cô.

- Còn nhớ anh là ai không?

Bên tai luôn có người lải nha lải nhải, ồn áo đến mức làm người ta không chịu được, màng nhĩ dao động đến ông ông. Trình Ý Ý xốc mí mắt lên, muốn nâng tay đẩy vị sư huynh thối tha ra xa một chút, thế nhưng tứ chi vô lực, nâng tay lên cũng rất khó khăn rồi, chỉ đành để mình bị xem thường.

- Nhớ rõ, anh là Nhị Ngốc.

Âm thanh rất nhẹ, cô cũng không có đủ sức lực để nói lớn hơn.

Rốt cuộc Tiêu Khánh mới thả lỏng một chút, lúc này mới lộ ra một chút vui vẻ:

- Nhớ rõ thì tốt - Anh ta vuốt ve mái tóc xõa bên thái dương cô, đáy mắt có chút ướt át - Ý Ý của chúng thông minh như vậy đầu bị ngã hỏng rất đáng tiếc.

Ánh mắt Trình Ý Ý nhìn chung quanh một vòng, ánh sáng vô cùng tốt, phòng bệnh điều kiện vô cùng tốt, hẳn vẫn còn ở Đế Đô.

Cô chôn nhiều câu hỏi trong ngực, cuối cùng chỉ hỏi một câu:

- Sư huynh, em ngủ bao lâu rồi?

Tiêu Khánh cúi đầu nhìn đồng hồ:

- Mười sáu tiếng, ngày hôm qua anh định cùng bạn học tụ họp xong, sẽ đến khách sạn tìm em, thật không ngờ đúng lúc em bị đưa lên xe cấp cứu.

- Tối hôm qua hơn chín giờ vào phòng phẫu thuật, bây giờ đã là giữa trưa, cũng may em tỉnh dậy, nếu không anh sẽ đi kêu bác sĩ một lần nữa.

Vết thương trên gáy được khâu lại, thuốc gây tê cũng đã mất tác dụng tựa hồ có cảm giác đau.

- Em muốn ngồi dậy.

Trình Ý Ý vịn vào mép giường muốn ngồi dậy.

- Đừng, Ý Ý - Tiêu Khánh vội vã ngăn cô lại - Bác sĩ bảo em phải nằm nghỉ ngơi, em không biết ngày hôm em đã chảy bao nhiêu là máu, Cố...

Nói đến đây, anh ta dừng lại một chút, dè dặt nhìn sắc mặt của Trình Ý Ý. 

- Cố cái gì hả?

Bị ánh mắt của Trình Ý Ý nhìn chằm chằm, Tiêu Khánh chỉ có thể dời tầm mắt đi chỗ khác, tiếp tục nói:

- Cố Tây Trạch đã cho em 600cc...

Cố Tây Trạch với cô đều có nhóm máu AB.

Trình Ý Ý hiểu rõ, tay hạ xuống bất giác nắm chặt lấy khăn trải giường.

Hai gò má của cô vì mất máu mà trắng bệch, sắc môi cực kì nhợt nhạt, trầm mặc một lúc lâu mới nhẹ nhàng phun ra hai chữ:

- Anh ấy đâu?

- Hành lang nhà khách kia đều là góc chết của camera, không có chứng cứ không thể buộc tội người đẩy em, anh ta chính vì vậy mà đến cục cảnh sát...

Trình Ý Ý vô lực nhắm mắt lại, cảm thấy đại não mờ mịt đau đến đòi mạng, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng:

- Sư huynh, giúp em gọi một cuộc điện thoại cho cảnh sát...Nói tối hôm qua là em tự mình ngã.

- Ý Ý! Tự mình ngã sao có thể biến thành bộ dạng kia - Tiêu Khánh vẻ mặt không thể tin - Hay là em muốn bao che cho người đó?

- Sư huynh, em choáng váng đầu, muốn nghĩ ngơi một chút.

Trình Ý Ý không đáp, dứt lời, liền nhắm mắt.

Tiêu Khánh trơ mắt nhìn cô nhắm mắt lại, cuối cùng không dám hỏi thêm điều gì nữa, nuốt mọi nghi vấn vào trong bụng.

Anh ta đã quen biết Trình Ý Ý bảy năm, quen nhau từ lúc cô và Cố Tây Trạch còn ở bên nhau, chuyện tình của hai người, anh ta ít nhiều biết rõ. Nhưng gia đình Trình Ý Ý, anh ta hoàn toàn không biết gì cả, Trình Ý Ý cũng vĩnh viễn giữ kín như bưng. 

Ý Ý bị thương như vậy, nhà ở ngay Đế Đô, nhưng từ đầu đến cuối người nhà không ai đến xem một cái. Bộ dạng này của cô là có thái độ áp hết mọi chuyện xuống. Tiếu Khánh mơ hồ cảm thấy được, việc này có lẽ có quan hệ với người nhà cô.

Giằng co hết nửa ngày, Trình Ý không chút nào muốn thay đổi chủ ý, Tiếu Khánh đành phải thoải hiệp, bắt đầu gọi điện cho cục cảnh sát.

......

Trong phòng thẩm vấn, Nghê Thiến sắc mặt vừa tài nhợt vừa bối rối, mái tóc thường ngày được chải chuốt tinh xảo nhưng hôm nay lại có chút lộn xộn, rủ xuống:

- Cảnh sát, tôi thật sự không đẩy...Tôi là mẹ nó, tôi như thế sao có thể cố ý tổn thương nó chứ... 

Bà thật sự hoảng sợ, cố ý đả thương người khác có thể bị phạt tù đến ba năm, năng lực của Cố gia bà ta hiểu rõ, nếu thật sự phải nhận tội, bà ta hoàn toàn không có cách xoay xở, nhất đinh sẽ ngồi tù, ai cũng không dám giúp bà, ai cũng không giúp được bà. 

Nghĩ đến đây, trong lòng bà lại dâng lên thù hận, Trình Ý Ý cư nhiên đám lừa bà, năm đó chính miệng cô đã nói, Cố Tây Trạch chẳng qua là chơi đùa cô, căn bản không xem cô ra gì, đã muốn vứt cô đi, hơn nữa anh còn cực kì hận cô, hai người sẽ không có cái gì liên hệ nữa.

Bà cũng ngu xuẩn, lại có thể tin chuyện ma quỷ của cô ta. Khó trách cô không coi trọng những người đàn ông mà bà ta giới thiệu cho. Đã có cái cây cổ thụ Cố Tây Trạch này Trình Ý Ý sao còn vừa ý người khác được đây?

Nếu không cho lời nói dối của Trình Ý Ý là thật, hôm nay sao bà có thể bị nhốt ở trong này?

Dưới ánh đèn chói chang của phòng thẩm vấn,Nghê Thiến trong lòng tràn đầy oán hận, nét mặt cũng càng thảm thương hơn, trong mắt lấp lánh nước mắt, đau khổ biện giải cho mình, giống như bà ta thật sự là người vô tội.

Cố Tây Trạch bình tĩnh đứng bên ngoài phòng thẩm vấn, trầm tĩnh quan sát Nghê Thiến trình ra bộ dạng có chút kém cỏi kia, suy nghĩ trong nháy mắt có chút lay động.

Ở đây một hồi, không biết Trình Ý Ý đã tỉnh dậy chưa...

Anh cũng muốn canh giữ ở trong bệnh viện chờ cô tỉnh dậy, nhưng anh lại sợ nhìn thấy Trình Ý Ý đôi môi tái nhạt lặng yên không một tiếng động nằm ở trên giường.

Như vậy trong lòng anh vừa thấy khó chịu vừa mềm nhũn. Anh sợ cái tâm tình lạ lẫm này, sợ bản thân quên mất sự ích kỷ và dứt khoát của Trình Ý Ý, quên mất những năm tháng qua mình chờ đợi buồn chán đến mức nào.

Trong lòng rối loạn vừa lo âu vừa buồn bực, nhưng cuối cùng những cảm xúc này đều được anh áp xuống, chôn dấu trong con ngươi sâu thẳm bình tĩnh.

- Cố tổng.

Cánh cửa phòng thẩm vấn bỗng nhiên mở ra, người vừa đến bước vào trong, ghé tai nói thì thầm hai câu vớiCố Tây Trạch.

- Cô ấy nói như vậy sao?

- Đúng, Trình tiểu thư vừa mới tỉnh lại liền gọi điện thoại đến, cô ấy lặp đi lặp lại nhấn mạnh chính cô ấy tự ngã.

Cố Tây Trạch mày nhăn lại, không, đây không phải là tính tình của Trình Ý Ý.

Anh biết rõ, cho dù có cùng chung huyết thống, cô và Nghê Thiên cũng chưa từng có bất cứ thân tình gì đáng nói, Nghê Thiến hại cô bị thương nặng như vậy, hiện tại bị bắt, cô không bỏ đá xuống giếng, cũng tuyệt đối không lương thiện đến mức vừa tỉnh lại đã liền gọi điện đến giúp bà ta thoát tội.

- Cố tổng, ngài xem...Người đó có nên thả không?

Cảnh sát nọ dè dặt thăm dò.

Cố Tây Trạch trầm mặc một lát, mới cau mày mở miệng một lần nữa:

- Thả chứ.

Nếu như đây là ý của cô.

......

Lúc Cố Tây Trạch bước vào phòng bệnh, Trình Ý Ý đang thử ngồi dậy.

Cô nghiêng người, bắt lấy rào chắn bến mép giường, sợ ảnh hưởng miệng vết thương, mấy động tác ngắn ngủi đã làm cô toát mồ hôi. Rốt cuộc mất mau quá nhiều nên nhất thời sức lực còn chưa khôi phục kịp.

Thật vất vả mới ngồi vào chỗ của mình, Trình Ý Ý ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Cố Tây Trạch đang trầm mặc đứng cách giường không xa nhìn mình.

Những động tác vụng về lúc nãy không biết hắn đã nhín thấy được bao nhiêu.

Trong nháy mắt, Trình Ý Ý trong đầu hiện lên thật nhiều những ý nghĩ, đến cuối cùng, nắm góc chăn, chỉ thấp giọng ngượng ngùng nói vài chữ, 

- Anh đến rồi hả...

Cực kỳ mất mặt.

Mái tóc đen được vuốt keo cẩn thận để lộ vầng trán rộng, trơn bóng. Chiếc mũi anh tuấn, đôi mắt thâm sâu, tây trang cao ngất sạch sẽ. Cô ngay mặt cũng không rửa, mang quần áo bệnh nhân, trên gáy còn băng vải gạt, chật vật lại tiều tụy, hai hình ảnh đối lập rõ nét.

Cố Tây Trạch treo áo khoác lên chiếc ghế trên đầu giường, không đáp lại cô.

Tiêu Khánh không có ở đây, phòng bệnh chỉ có hai người, bầu không khí càng thêm lúng túng, Trình Ý Ý không được tự nhiên mà gục đầu xuống.

Một cái cà mèn giữ nhiệt đưa tới trước mặt cô.

- Cháo Trương Nghi nấu.

Trình Ý Ý vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu, nét mặt anh bình tĩnh, cô không cách nào hiểu được tâm tình của anh cũng không đoán ra suy nghĩ của người đối diện.

Trương Nghi là dì đầu bếp ở Cố gia,tay nghề vô cùng tốt, lúc trước Trình Ý Ý thích nhất là thức ăn của bà ấy làm, bất kể bữa chính hay điểm tâm, cực kì hâm mộ Cố Tây Trạch có được người đầu bếp lợi hại như vậy.

Sau khi Cố Tây Trạch phát hiện cô thích, bắt đầu mỗi ngày đều mang bữa sáng đến cho cô, sau này anh còn trực tiếp đưa cô về nhà ăn cơm.

Người vú kia không có con gái, nên cực kì yêu mến Trình Ý Ý.

Cầm cà mèn, Trình Ý Ý đột nhiên cảm thấy ánh mắt có chút chua xót, cô vội cúi đầu, nhẹ giọng nói cảm ơn.

Cảm ơn anh giúp cô kêu xe cấp cứu, cảm hơn anh hiến máu cho cô, đến cục cảnh giúp cô làm nhân chứng, cũng cảm ơn anh giờ phút này mang cháo đến cho cô.

Kì thật trong lòng cô đến bây giờ vẫn chưa dám xác nhận đây có phải là sự thật không hay chỉ là giấc mộng.

Thời điểm chia tay, cô là người sai thế nên không chào hỏi trực tiếp thu dọn đồ đạc ra nước ngoài, thế cho nên Cố Tây Trạch bị mọi người bàn tán nhiều năm, huyên háo như thế, Cố Tây Trạch hẳn là cực kì hận cô, nhưng bây giờ anh lại đang giúp cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play