Huỳnh Hải đã ngắt máy, Minh Bằng giận dữ đập mạnh hai tay xuống bàn khiến Nicky cũng phải giật mình, hốt hoảng hỏi:
-Có chuyện gì sảy ra vậy? Không phải là điện thoại của Linh Vy sao?
-Kế hoạch của chúng ta phải thay đổi một chút rồi. Tên Huỳnh Hải đó đã biết chuyện và trở về, hiện Hiếu Cường, Linh Vy đang ở trong tay ông ta. Chúng ta phải hành động ngay nếu không hai người họ sẽ gặp nguy hiểm. -Ông ta muốn gì? Thật không ngờ ông ta lại nham hiểm như vậy. Cậu định thế nào bây giờ? Cần mình giúp gì cứ nói.
Minh Bằng trầm tư suy nghĩ, anh đang rất lo lắng cho sự an toàn của Hiếu Cường và Linh Vy. Một người như Huỳnh Hải thì ông ta có thể làm bất cứ việc gì, anh không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Minh Bằng quay sang nói với Nicky:
-Ông ta muốn mình chuẩn bị ngoại tệ để trao đổi, điều này cũng đồng nghĩa là ông ta có ý định trốn ra nước ngoài. Một người như ông ta chắc chắn sẽ không chịu thả hai người bọn họ ngay sau khi nhận được tiền, mà hoặc là sẽ ép họ lên máy bay cùng và hoặc là sẽ cho người canh giữ họ để đảm bảo an toàn cho việc chạy trốn. Mà mình thì không thể để ông ta dễ dàng đạt được mục đích của mình.
Nicky thấy phân tích của Minh Bằng hoàn toàn đúng, nếu như Huỳnh Hải có ý định trốn ra nước ngoài thì hai khả năng đó là hoàn toàn có thể. Nhưng nếu cam lòng để ông ta đi như vậy thì thật quá bất công, anh cũng còn cảm thấy như vậy thì thật không can tâm chút nào, nói gì đến cảm giác của bạn mình:
-Vậy cậu đã nghĩ ra kế sách gì chưa? Cần phải báo cảnh sát, nhưng liệu có ổn không?
Trước khi trả lời câu hỏi của Nicky, khóe miệng Minh Bằng khẽ nhếch thành nụ cười nhạt, đôi mắt nâu sẫm của anh ánh lên những tia nhìn như muốn xuyên thấu tất cả để thâm nhập vào tận não bộ của Huỳnh Hải. Anh khẽ cười thành tiếng khi cảm thấy mình đã đọc được suy nghĩ của lão ta:
-Mình muốn cho ông ta biết, cái đầu của ông ta đã không còn theo kịp thời đại nữa rồi. Nếu như chúng ta đã biết bước đi tiếp theo của ông ta, thì việc đối phó cũng không có gì là khó khăn nữa. Vừa rồi khi đối thoại với ông ta mình cũng đã hỏi địa điểm, nhưng ông ta đã không nói, việc này có nghĩa là ông ta cũng có tính toán rồi. Ngoài ra ông ta còn đe dọa nếu báo cảnh sát thì hai người bọn họ sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng không vì thế mà chúng ta sẽ không báo cảnh sát.
Nicky nghe Minh Bằng tuyên bố chắc nịch là sẽ báo cảnh sát thì không khỏi ngạc nhiên, như vậy sẽ rất mạo hiểm:
-Vậy ý cậu là sẽ báo cảnh sát sao? Như vậy sẽ rất mạo hiểm, nếu như phía cảnh sát để xảy ra sai sót thì hậu quả thật khó lường.
-Đúng vậy! Cậu hãy điều động một chiếc trực thăng đến đậu ngay trên sân thượng của công ty giúp mình.
Nicky đã hiểu được ý của bạn mình, anh đứng lên cười và vỗ vai bạn:
-Cậu đúng là thiên tài đó. Những lúc như thế này mà vẫn bình tĩnh và xử lý mọi chuyện thông minh như vậy. Xem ra thám tử như mình sắp không có cơm ăn rồi.
-Được rồi! Mau đi lo việc giúp mình đi anh bạn, mình không có nhiều thời gian đâu. À! Hãy gọi thêm mấy anh bạn cảnh sát của cậu nữa.
-Ok!
Nicky vội vàng xếp gọn đống hồ sơ lại và đi ngay. Minh Bằng ở lại gọi điện cho Trí Bằng và yêu cầu anh chuẩn bị tiền mang tới:
-Trí Bằng! Anh hãy giúp tôi đến ngân hàng chuẩn bị ba chiếc cặp chứa đầy ngoại tệ và mang đến văn phòng tôi ngay. Trí Bằng nghe tới ba chiếc cặp ngoại tệ mà phát hoảng, anh không hiểu là Minh Bằng định dùng vào việc gì mà cần gấp như vậy? Để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm anh hỏi lại một cách đùa giỡn:
-Anh định dùng vào việc gì mà cần tới ba chiếc cặp vậy? Đừng nói là dùng để tổ chức lễ cưới của hai người nhé!
Minh Bằng nghiêm giọng trả lời lại:
-Tôi không có thời gian để đùa đâu. Anh hãy mau chuẩn bị rồi mang ngay đến đây, đừng có hỏi gì nữa và cũng đừng nói cho người khác biết chuyện này. Thời gian bây giờ được tính bằng giây đấy anh hiểu không?
Trí Bằng dù chưa biết chuyện gì đang xảy ra nhưng anh cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Trí Bằng không còn thắc mắc hỏi thêm gì nữa mà đi làm việc được giao ngay lập tức.
*****************
Khi tiền và trực thăng đều đã sẵn sàng, Minh Bằng lập tức điện thoại cho Huỳnh Hải để nói chuyện:
-Tiền tôi đã chuẩn bị xong. Do ông yêu cầu phải có trong ngày hôm nay nên tôi chỉ có thể chuẩn bị được ba chiếc cặp. Bây giờ thì tôi phải mang tiền đến đâu để gặp ông?
Ở phía bên kia giọng Huỳnh Hải cười nham nhở:
-Ồ rất tốt! Thật không hổ danh là chủ một tập đoàn lớn. Để đảm bảo an toàn tôi sẽ cho người đến văn phòng cậu lấy tiền, khi nào tôi an toàn trên máy bay sẽ nói cho cậu biết địa điểm.
-Làm sao có thể tin lời ông?
-Cậu yên tâm. Tôi sẽ không làm gì hai người này đâu. Nhưng nếu như phát hiện có người bám theo hoặc có cảnh sát thì tôi sẽ không giữ lời đâu, hãy nhớ kỹ điều đó._giọng Huỳnh Hải trở lên nguy hiểm và đầy đáng sợ.
-Được! Nhưng ông cũng nhớ rằng, nếu hai người bọn họ bị mất sợi tóc nào, thì tôi cũng không tha cho ông đâu. Dù có phải lục tung thế giới này lên thì tôi cũng phải tìm bằng được ông để bắt ông trả giá. Chắc ông cũng thừa biết khả năng của tôi.
Sau khi kết thúc đối thoại với Huỳnh Hải xong Minh Bằng khẽ cười vì ông ta đã làm đúng như những gì anh dự đoán. Cuối cùng thì cũng đến ngày anh rửa hận cho gia đình mình, ông ta đã khiến cho gia đình anh tan nát, khiến cha mẹ anh phải chết oan ức. Đã biến một phụ nữ bình thường thành bệnh nhân tâm thần suốt gần hai chục năm nay. Đã chia rẽ tình mẫu tử của hai người vô tội, nếu như ông ta không trả giá cho những tội ác mà mình đã gây ra, thì ông trời quả là quá bất công.
Minh Bằng và Trí Bằng ngồi đợi người của Huỳnh Hải đến trong văn phòng, còn Nicky và mấy cảnh sát viên đã ngồi trên trực thăng sẵn sàng tư thế để vào cuộc. Khi người của Huỳnh Hải đến nhận và kiểm tra tiền cẩn thận, thì ngay lập tức rời khỏi công ty của Minh Bằng. Sau khi để bọn chúng vào thang máy xuống dưới, Minh Bằng và Trí Bằng cũng vội vàng chạy vào chiếc thang máy bên cạnh và nhấn nút lên thẳng tầng chót, chạy lên sân thượng để lên chiếc trực thăng đã đợi sẵn ở đó.
Mấy người mà Huỳnh Hải phái đến cảnh giác rất cao, chạy xe với tốc độ rất nhanh và luôn dừng lại giữa chừng để kiểm tra xem đằng sau có xe bám theo hay không? Không những thế lại chạy rất vòng vèo để đề phòng bị theo dõi mà không phát hiện ra. Nhưng bọn chúng đâu có ngờ được rằng họ đã không bám theo đằng sau chúng, mà từ trên cao theo dõi xuống. Linh Vy và Hiếu Cường bị giam tại một nhà kho ở ngay vùng ngoại ô vắng vẻ, cách trung tâm thành phố không xa lắm. Từ trên cao Minh Bằng và mọi người đã nắm rõ địa hình, họ cho trực thăng hạ cánh xuống cánh đồng hoang cách đó đủ để Huỳnh Hải và người của ông ta không thể phát hiện. Mọi người cẩn thận từng bước tiếp cận với nhà kho, đến gần nhìn qua cửa sổ từ phía sau họ phát hiện ra Huỳnh Hải đang phân chia tiền cho người của mình. Tất cả có năm người làm việc cho Huỳnh Hải, Linh Vy và Hiếu Cường bị trói ngồi trên ghế và dán băng dính vào miệng. Trong số năm người đang có mặt ở đây thì có hai người đã từng trạm trán với Minh Bằng khi đến văn phòng anh đánh cắp tài liệu.
Bên phía cảnh sát đã cho gọi thêm người đến bao vây, tiếp ứng đề phòng bọn chúng trốn thoát. Nếu chờ cho đội cảnh sát đến mới hành động, thì e là Huỳnh Hải sẽ phát hiện ra nên mọi người thống nhất xử lý nhanh gọn. Việc ứng phó với lăm người này không phải là khó khăn với Minh Bằng, Nicky và ba cảnh sát giỏi. Sau khi đã bàn bạc kỹ mọi người bắt đầu hành động.
Khi họ bất ngờ ập vào trong, ba viên cảnh sát đã chĩa súng ra hiệu cho bọn chúng đầu hàng. Ba tên bị chĩa súng trực tiếp thì đứng yên bất động, còn Huỳnh Hải và hai tên khác đã nhanh chóng lẩn vào, ẩn nấp sau những thùng hàng chứa đồ trong kho. Nicky và Minh Bằng chia nhau đuổi theo những kẻ đào tẩu, còn Trí Bằng thì chạy lại tháo dây trói cho Linh Vy và Hiếu Cường. Một trong số ba cảnh sát viên khi hành sự đã sơ xuất, nên bị một tên đá văng khẩu súng trên tay và chạy ra ngoài hòng tẩu thoát. Hai tên kia đã bị còng tay vì thế hai cảnh sát viên đuổi theo tên chạy trốn, còn một người ở lại phối hợp với Nicky và Minh Bằng tìm Huỳnh Hải với hai tên đang lẩn trốn bên trong nhà kho.
Khẩu súng bị đá văng vào gầm giá đỡ hàng, viên cảnh sát nghĩ là văng vào đó sẽ khó lấy nên bận đuổi theo kẻ chạy trốn. Không ngờ được rằng khẩu súng đã văng đi xa, qua gầm giá này, sang gầm bên kia và ngoan ngoãn dừng lại ngay dưới chân Huỳnh Hải. Vừa lúc này bên ngoài đội cảnh sát đã ập đến rất đông, Huỳnh Hải biết là khả năng trốn thoát của mình là không thể. Ông ta cúi xuống nhặt khẩu súng lên nhìn về phía Minh Bằng và Hiếu Cường, lúc đầu Huỳnh Hải hướng khẩu súng vào Hiếu Cường nhưng cuối cùng, vì một chút tình cha con còn sót lại nên đã không nỡ ra tay. Hướng súng được chuyển dần sang phía Minh Bằng, lúc này anh vẫn đang cố gắng tìm kiếm kẻ thù của mình. Huỳnh Hải lẩm bẩm trong miệng:
-Tất cả là do mày trở về và phá hỏng cuộc đời tao, chỉ cần không có mày thì mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp, tất cả đã về tay tao. Mày đã phá hủy tất cả của tao, thì tao sẽ bắt mày trả giá. Hãy đi gặp cha mẹ của mày đi.
Ngay lúc đó Hiếu Cường đã phát hiện ra Huỳnh Hải, nhìn thấy khẩu súng trên tay ông đang hướng về Minh Bằng anh hét lên trong đau đớn, cùng ánh mắt van lơn:
-Ba! Đừng làm thế.
Lời nói và ánh mắt cầu xin của anh cũng không khiến cho Huỳnh Hải hồi tâm chuyển ý, ngay lập tức ông bóp cò súng. Viên đạn lao đi nhằm hướng Minh Bằng đang đứng mà tiến, không thể đứng nhìn người em mới nhận của mình bị trúng đạn. Hiếu Cường đã đứng lên chắn ngang trước mặt Minh Bằng, kết quả là anh bị trúng đạn ở ngực trái và ngã khụy xuống. Minh Bằng chạy lại đỡ Hiếu Cường và không ngừng gọi tên anh, nhưng ánh mắt Hiếu Cường vẫn nhìn hướng về phía Huỳnh Hải, anh nhìn thấy nét mặt đang hoang mang sợ hãi của ông thì cố gắng thều thào nói một cách yếu ớt:
-Ba! Hãy đầu thú đi, hãy xin sự tha thứ của những người ba cần được họ tha thứ. Trong lòng con ba vẫn là một người cha. Xin ba hãy vì tình cha con mấy chục năm giữa chúng ta mà đừng làm hại Minh Bằng nữa. Chúng ta đã nợ cậu ấy quá nhiều.
Nói xong Hiếu Cường lại quay lại nhìn Minh Bằng gắng gượng nói từng câu khó nhọc:
-Minh Bằng! Hãy… tha lỗi cho… những gì anh và ông ấy… đã gây ra.
Vừa nói xong thì Hiếu Cường rơi vào trạng thái hôn mê. Minh Bằng không kìm được nước mắt, anh ôm chặt Hiếu Cường và nói:
-Nếu như anh bỏ em và mẹ anh lại thì suốt đời này em sẽ không tha thứ cho anh. Vì vậy muốn được tha thứ thì hãy tỉnh lại anh biết không?
Huỳnh Hải tưởng là Hiếu Cường đã chết nên khụy gối xuống cười như một kẻ điên loạn. Ông không ngờ chính mình lại ra tay bắn chết người đã gọi ông là cha suốt mấy chục năm nay, người thân duy nhất mà ông có trên đời này. Từng dòng ký ức mang hình ảnh Hiếu Cường từ khi còn là một cậu bé cho đến khi trưởng thành hiện về trong đầu ông. Nghĩ lại cậu bé ngoan ngoãn ấy luôn nghe lời và chưa bao giờ cãi lại ông lấy một lần. Huỳnh Hải ôm đầu đau đớn, nước mắt bắt đầu trào ra khóe mi dày, đã nhăn nheo vì nhuốm màu thời gian của ông. Khi thấy cảnh sát đang thận trọng giương súng tiến lại phía mình, Huỳnh Hải đã nghẹn ngào nói lời hối lỗi muộn màng với Hiếu Cường:
-Hiếu Cường! Ba sai rồi. Là ta có lỗi với con và mẹ con. Là ta đã gây lên tội, con và mọi người đừng bao giờ tha thứ cho một kẻ tội đồ như ta. Ta không xứng đáng nhận sự tha thứ đó.
Huỳnh Hải đưa súng lên thái dương mình và bóp cò trước khi cảnh sát kịp hành động, tất cả mọi người đều bất ngờ khi ông ta chọn kết cục này cho mình. Minh Bằng lại gần ông ta, trong khi hấp hối Huỳnh Hải đã nắm chặt tay anh và cố gắng nói:
-Tôi…xin…lỗi!
Đây không phải là kết cục mà Minh Bằng mong đợi, trong lòng anh vừa oán trách, vừa thương cảm người nằm trước mặt. Anh khẽ đưa bàn tay của mình vuốt mắt cho ông:
-Cầu phúc cho ông. Hãy ra đi thanh thản và quên đi tất cả, từ nay chúng ta không ai nợ ai nữa.
******************
3 tháng sau.
Mùa hè oi ả đang qua đi, nhường chỗ cho mùa thu mát mẻ đến gần. Vết thương của Hiếu Cường đã hoàn toàn bình phục, viên đạn chỉ một chút nữa là chạm đến tim và xém chút nữa là đã cướp đi sinh mạng của anh. Huỳnh Thị vì đã sụp đổ hoàn toàn nên được chuyển đổi thành Tô Thị và được lãnh đạo bởi tổng giám đốc Tô Hiếu Cường.
Hạnh Như cũng gật đầu đồng ý hai tháng sau lên xe hoa với Si Hoo, nên cô đã xin nghỉ việc tại công ty Zhao&Su để chuẩn bị cho hôn lễ của mình. Thay thế cho Hạnh Như là một cô thư ký mới, không kém phần xinh đẹp tên Tiểu Lâm. Trí Bằng ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bị cô thư ký mới thu hút, anh tự nhủ lần này sẽ không để bất kỳ ai nẫng tay trên của mình nữa. Nhất định anh phải khóa tim Tiểu Lâm trước khi tổng giám đốc của mình lại có anh bạn nào đó từ trên trời rơi xuống. Anna đã hạ sinh một cậu con trai kháu khỉnh được hơn hai tháng, cả gia đình nhỏ dự định sau đám cưới của Minh Bằng và Linh Vy thì họ cũng bay trở về Anh, quê hương của Anna để tổ chức lễ cưới ra mắt gia đình bên đó. Mối quan hệ giữa Hiếu Cường và Chae Rim cũng ngày càng thắm thiết, suốt thời gian anh nằm viện Chae Rim đã hàng ngày vào thăm và trò chuyện với anh.
Sau bao năm xa cách, đến khi gặp lại chuyện tình của Minh Bằng và Linh Vy cũng gặp không ít khó khăn, cản trở. Nhưng cuối cùng họ đã vượt qua tất cả để đến được ngày hôm nay, ngày trọng đại trong cuộc đời của hai người. Lễ cưới được tổ chức ngoài trời, diễn ra trong khuôn viên khách sạn sang trọng nằm tại bãi biển, tất cả khung cảnh nơi đây toát lên vẻ đẹp thơ mộng như trong truyện cổ tích. Nơi này đã ghi lại những kỷ niệm từ khi còn nhỏ xíu của hai người, cũng là nơi từng chứng kiến những lúc họ giận hờn, đau khổ khi phải xa nhau. Hoa được sử dụng chủ đạo cho lễ cưới là hoa hồng, loài hoa mà Linh Vy yêu thích và không bị dị ứng.
Linh Vy xinh đẹp, thuần khiết như một thiên thần trong chiếc áo cưới màu trắng lấp lánh, sang trọng. Tất cả bạn bè đều vui vẻ đến chúc mừng và chụp ảnh lưu niệm cùng cô dâu xinh đẹp. Hạnh Như, Hye Sun, Chae Rim và Anna đang bận rộn tạo dáng chụp hình với Linh Vy, mọi người thấy Minh Bằng bước vào thì lặng lẽ bảo nhau rút lui ra ngoài. Trả lại không gian yên tĩnh cho hai người trò chuyện, trao đổi trước khi bước vào lễ đường làm lễ thành hôn. Minh Bằng cứ đứng ngây ra nhìn Linh Vy khiến cô tưởng cách trang điểm của mình có chỗ nào không ổn:
-Anh sao nhìn em mãi như vậy? Em có chỗ nào không ổn sao?
Minh Bằng giật mình tiến lại gần cô hơn:
-Uh! Chỗ nào cũng không ổn.
Linh Vy hoảng hốt mở to đôi mắt hỏi lại anh:
-Thật hả? Vậy phải làm sao bây giờ, sắp đến giờ rồi. Chỗ nào không ổn nhất, anh nói xem để em nghĩ cách khắc phục.
-Chỉ với anh là không ổn thôi. Vì em quá xinh đẹp, anh sợ bị cướp dâu nên bất an, cảm thấy không ổn. Chuyên gia trang điểm đúng là có mưu đồ muốn hại anh mà, nếu anh mà bị cướp dâu thì nhất định sẽ san bằng Shop trang điểm của họ.
Linh Vy đưa tay đánh nhẹ vào ngực anh phụng phịu làm mặt dỗi:
-Anh đúng là ác quá mà. Đến giờ này rồi vẫn còn muốn hù người ta thót tim.
Minh Bằng nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô mà không thể không cười hạnh phúc, anh nắm tay cô siết nhẹ quan tâm:
-Em không sao chứ? Có căng thẳng không?
Linh Vy khẽ hít thở để tay lên giữ ngực mình:
-Cũng hơi căng thẳng một chút. Hiii…Nhưng vẫn ổn, anh đừng lo. À! Ba mẹ nuôi của anh sau chuyến bay dài như vậy có mệt không?
-Ba mẹ không sao, em đừng lo lắng. Hãy thả lỏng tâm lý chút đi.
Linh Vy được ba mình dắt tay vào lễ đường và trao cho Minh Bằng, hai người cùng nhau thề nguyện trước sự chứng kiến của người chủ hôn, gia đình hai bên và tất cả các quan khách có mặt tại đây. Tất cả đều vỗ tay chúc mừng, chúc cho đôi uyên ương mãi mãi hạnh phúc, trọn đời trọn kiếp bên nhau. Khi hôn lễ kết thúc Linh Vy chuẩn bị tung bó hoa cưới lên thì phía sau mấy anh chàng đều nín thở chờ đợi xem các nàng của mình ai sẽ bắt được hoa cưới của Linh Vy. Hạnh Như và Anna đã cố gắng đứng lên phía trước, nhưng chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào mà bó hoa lại ngoan ngoãn rơi đúng vào tay Chae Rim đang đứng phía sau. Cả cô và Hiếu Cường đều ngạc nhiên quay sang nhìn nhau cười.
*******************
Sau khi chào hỏi và cảm ơn quan khách xong Minh Bằng và Linh Vy lên xe hoa để về ngôi biệt thự riêng của Minh Bằng. Hai người sẽ trải qua đêm tân hôn ở đây, sáng hôm sau thì bay đi nước ngoài hưởng tuần trăng mật. Anh xuống xe và mở cửa xe cho Linh Vy xuống, khi cô vừa bước xuống thì đã bị anh bế bổng nhấc lên bế vào nhà. Mở cửa bước vào trong cả hai người đều ngạc nhiên, vì khắp nền nhà và cầu thang dẫn đến phòng tân hôn đều được dải bằng cánh hoa hồng, hai bên cầu thang mỗi bậc đều được đặt một cây nến thơm bằng điện thay nhau đổi màu lấp lánh. Linh Vy đỏ mặt ngượng ngùng:
-Được rồi! Thả em xuống đi, nếu không anh sẽ còng lưng đó.
Minh Bằng nhìn xoáy vào mắt cô trêu chọc:
-Em sợ anh mệt, sẽ giảm sức lực sao?
Linh Vy càng đỏ mặt lúng túng, cô lấy tay bịt mắt lại chống chế:
-Đâu có! Là em lo anh bế em lên ba mươi mấy bậc thang trong nhà thì sẽ gãy lưng thôi.
Minh Bằng mỉm cười hạnh phúc, bế cô vợ ngốc nghếch lên đến cửa phòng tân hôn thì anh ghé vào tai Linh Vy nói nhỏ:
-Đến nơi rồi! Em mau mở cửa đi. Định che mặt đến khi nào nữa hả?
Cánh cửa phòng bật mở, cả hai đều choáng ngợp bởi nó được trang trí vô cùng đẹp mắt và lãng mạn, trên giường và dưới sàn nhà dải đầy cánh hoa hồng. Ở giữa chiếc giường lớn là hình hai trái tim lồng vào nhau được xếp bưởi những cánh hồng nhung đỏ thắm. Trên đầu giường một đôi thiên nga đang chụm mỏ vào nhau, biểu tượng cho hạnh phúc. Khắp căn phòng tỏa sáng mờ ảo bưởi ánh nến thơm bằng điện nhẹ nhàng, trên bàn bày đồ ăn nhẹ và rượu. Đúng lúc này điện thoại của Linh Vy nhận được tin nhắn, Minh Bằng đặt cô xuống để Linh Vy xem tin nhắn:
-“Chúc hai người luôn luôn hạnh phúc. Trong phòng là do tôi và anh Hiếu Cường đã mạo muội chuẩn bị, tuy không được hoàn hảo như của các chuyên gia làm, nhưng đó là chân tình của chúng tôi. Đêm tân hôn ngọt ngào, hạnh phúc”.
Linh Vy khẽ mỉm cười hạnh phúc cô nhắn tin trả lời lại:
-“Cảm ơn chị Chae Rim. Tất cả đều rất tuyệt vời. Mong sớm đến ngày được trang trí phòng cho chị và anh Hiếu Cường để đáp lễ hai người.”
Đặt điện thoại xuống bàn cả hai nhìn nhau có chút ngượng ngùng lúng túng, đến khi nói thì cả hai lại cùng đồng thanh:
-Anh tắm trước đi
-Em tắm trước đi.
Hai người lại nhìn nhau cười, cuối cùng Minh Bằng tắm trước, sau đó Linh Vy vào tắm sau. Anh ngồi đợi cô đến cả tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy Linh Vy ra, Minh Bằng sốt ruột đi đi lại lại trong phòng một cách thiếu kiên nhẫn. Tiếng xả nước đã ngưng cách đây nửa tiếng rồi mà vẫn không thấy Linh Vy ra. Anh không hiểu là cô đang làm gì trong đó mà lâu đến vậy? Trong khi đó Linh Vy ở bên trong đang cố gắng chọn cho mình một bộ đồ ngủ thích hợp. Cô đã mang theo cả một vali chứa đầy những bộ đồ ngủ vào phong tắm, với đủ kiểu mẫu thiết kế từ dễ thương, cho đến gợi cảm. Mặc đi mặc lại mãi, cuối cùng Linh Vy chọn cho mình chiếc đầm ngủ dài đến đầu gối chân, màu nhung đỏ như những cánh hoa hồng nồng nàn và quyến rũ. Chọn loại nước hoa nhẹ nhàng, có hương thơm ngọt ngào dễ chịu. Sau khi đã chuẩn bị xong Linh Vy lại nhìn vào gương cười thử, tập dượt với đủ kiểu trạng thái nhưng vẫn không thể nào xua đi cảm giác hồi hộp căng thẳng trong cô. Linh Vy mấy lần đưa tay lên định mở cửa nhưng vì quá hồi hộp nên lại rụt tay lại ngồi đan chặt hai bàn tay vào nhau căng thẳng.
Minh Bằng không thể kiên nhẫn hơn nữa, anh bắt đầu cảm thấy lo lắng. Anh sợ cô cả một ngày phải đi lại, chào hỏi nhiều nên có khi nào bị ngất ở trong đó rồi không? Nghĩ vậy nên anh lại gần gõ cửa phòng tắm:
-Linh Vy! Em ổn chứ? Anh đang rất lo cho em đấy.
Ở bên trong Linh Vy giọng lí nhí trả lời ra:
-Em...em rất ổn.
Minh Bằng đã hiểu tâm lý của cô lúc này nên đành phải đưa ra lời hăm dọa:
-Em mà không ra là anh phá cửa vào đó.
Lời hăm dọa của Minh Bằng ngay lập tức có hiệu lực, Linh Vy vội vàng mở cửa bước ra, hai tay cô vẫn đan chặt vào nhau căng thẳng. Minh Bằng thấy vậy nên lại gần ôm cô từ phía sau và đưa Linh Vy đến gần cửa sổ ngắm cảnh về đêm, việc này nhằm giúp cô thư giãn tâm lý. Mùi hương nhẹ nhàng ngọt ngào từ cô tỏa ra khiến anh ngây ngất, không muốn rời vòng ôm của mình. Sau khi cùng nhau ngắm những ánh sao lấp lánh và ánh trăng đang dịu dàng tỏa sáng ngoài kia, Minh Bằng đến bàn rót hai ly rượu mang lại gần đưa cho Linh Vy một ly và giọng anh trầm ấm:
-Chúng ta uống rượu giao bôi nào.
Linh Vy đón lấy ly rượu từ tay Minh Bằng, cả hai nhìn sâu vào mắt nhau mỉm cười hạnh phúc. Hai ly rượu cạn vào nhau, họ vòng vào tay nhau uống cạn ly. Đặt hai chiếc ly rỗng xuống Minh Bằng đưa tay vuốt má vợ mình một cách âu yếm, ánh mắt anh lấp lánh tràn ngập yêu thương nhìn Linh Vy, giọng anh hết sức ngọt ngào:
-Cảm ơn em vì đã chờ đợi anh.
Linh Vy mắt long lanh nhìn anh, đôi mắt nâu của anh bây giờ tỏa sáng hơn bất kỳ ngôi sao nào trên bầu trời ngoài kia, cô khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ những nét hoàn hảo trên gương mặt đẹp của anh thì thầm:
-Cảm ơn anh vì đã trở về bên em.
Anh đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trước trán cô dịu dàng:
-Cảm ơn em vì đã dành tình yêu duy nhất cho anh.
Linh Vy không thể ngăn những giọt nước mắt hạnh phúc đang lăn dài trên má cô vì cảm động:
-Cảm ơn anh vì đã yêu em.
Ánh mắt anh lại nhìn cô đầy tha thiết, giọng nói anh trở nên ấm áp hơn bao giờ hết:
-Cảm ơn em đã cho anh hiểu yêu một người là thế nào? Cảm ơn em đã cho anh sự mạnh mẽ để nắm giữ tình yêu.
Linh Vy khẽ quàng hai tay lên cổ anh nói thì thầm: -Cảm ơn anh đã cho em hiểu ý nghĩa của hạnh phúc và cuộc sống này. Nếu có kiếp sau, những kiếp sau nữa em vẫn xin nguyện được yêu anh, vẫn muốn mãi mãi được làm vợ anh.
-Nếu có kiếp sau, những kiếp sau nữa anh nhất định sẽ không bao giờ rời xa em nữa, dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào.
Minh Bằng từ từ cúi xuống, anh nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt hạnh phúc của cô, môi họ gặp nhau và trao cho nhau nụ hôn sâu ngọt ngào trong hạnh phúc trọn vẹn. Cả hai người nhanh chóng tìm được cảm giác, sự đồng điệu của tâm hồn và cơ thể. Bàn tay anh nhẹ nhàng tìm chiếc khóa trên bộ đầm ngủ của cô kéo xuống. Linh Vy cũng nhẹ nhàng mở từng nút áo trên ngực anh, bế cô đặt lên giường Minh Bằng cảm nhận được toàn thân cô đang khẽ run rẩy, anh nói gần như là thì thầm với cô:
-Linh Vy! Đừng căng thẳng.
Linh Vy gật đầu với anh, cô ôm cổ anh kéo xuống, cuốn anh vào nụ hôn ngọt ngào của mình. Trong khi nhiệt tình đáp lại nụ hôn của cô, một bàn tay anh vẫn cố tìm chiếc điều khiển để bấm nút kéo rèm che cửa, che đi một cảnh xuân quang. (Bạn au chỉ xem được có đến đoạn này thì bị anh kéo rèm che lại rồi, nên không thể kể tiếp, các bạn thoải mái tưởng tượng tiếp nhé)
Sáng hôm sau khi hai người tỉnh dậy mặt trời đã hửng nắng, Linh Vy mở mắt ra đã thấy Minh Bằng đang nằm ngắm mình, thấy cô mở mắt anh hỏi:
-Em ngủ ngon không?
Cô xích lại gần vòng tay ôm anh cười:
-Ngon! Còn anh?
-Anh còn bận ngắm cô vợ xinh đẹp nên mất ngủ.
Linh Vy hôn nhẹ vào má anh rồi chợt nhìn ra ngoài trời thấy ánh nắng chiếu vào cô mở to mắt hốt hoảng:
-Mấy giờ rồi?
Minh Bằng nhìn cô khẽ mỉm cười tinh nghịch:
-8h sáng rồi.
-Hả??? Sao anh còn nằm đây? Sao không gọi em sớm hơn, mau chuẩn bị đến sân bay thôi. May ra vẫn kịp.
Vừa nói Linh Vy vừa vội vàng ngồi dậy nhưng Minh Bằng đã kéo cô nằm xuống, ánh mắt anh nhìn cô đầy tà ý:
-Để anh gọi điện đặt vé lại, chúng ta bay chuyến tối cũng được.
Linh Vy cảm thấy có tà khí từ ánh mắt đẹp, có thể hại chết người kia nên vội vàng ngồi dậy tìm cách đánh trống lảng, nhưng cô không biết rằng mình đã lấy cái cớ rất ngớ ngẩn:
-Vậy anh mau đi làm đi. Anh phải chăm chỉ làm việc mới có tiền nuôi em và sau này còn phải nuôi con chúng ta nữa.
Minh Bằng kéo cô nằm xuống và vừa trùm chăn lên vừa nói:
-Chưa gì em đã muốn bóc lột sức lao động của anh rồi sao? Em đừng quên chúng ta đang nghỉ tuần trăng mật đó. Mà em có sinh cả một đội bóng thì anh vẫn có khả năng nuôi được. Vì vậy cứ lo sinh cho anh một đội bóng đi, bắt đầu từ bây giờ.
Thế là bạn Linh Vy ngây thơ lại bị bạn sói đẹp trai Minh Bằng bắt thị yến dưới màn. Tội nghiệp!
*************** Một năm sau Minh Bằng và Linh Vy cùng gia đình vui mừng, hạnh phúc chào đón tiểu Bằng Vy ra đời, Linh Vy đã hạ sinh một cặp long phụng thai, một bé trai và một bé gái kháu khỉnh đáng yêu. Cả hai vợ chồng đau đầu cho việc đặt tên cho hai bé, cuối cùng Minh Bằng đặt cho con trai là Tô Vĩnh Minh, con gái là Tô Yến Linh. Lấy tên đệm của hai người ghép lại.
……
Một năm sau nữa hai tiểu Bằng Vy đã lẫm trẫm biết đi, hai nhóc thường đang chơi vui vẻ thì lại quay ra cãi vã, tranh nhau đồ chơi. Cả hai cùng khóc thét lên gọi daddy, mommy đến để bi bô kể lể về lỗi oan ức của mình. Những lúc như thế Minh Bằng và Linh Vy phải bế hai nhóc ra hai góc dỗ dành thì mọi chuyện mới được giải quyết yên thấm.
Suốt gần hai năm trời bận bịu cho công việc, lại mang thai và chăm sóc con nhỏ, nên hai vợ chồng Minh Bằng không có thời gian đi du lịch riêng cùng nhau. Bây giờ hai nhóc tỳ cũng đã có thể yên tâm giao cho bảo mẫu chăm sóc, vì thế cả hai đã quyết định cùng nhau đi Hy Lạp hưởng tuần trăng mặt thứ hai.
Buổi tối sau khi ăn tối ở nhà hàng xong, hai người nắm tay nhau đi dạo, Linh Vy khẽ dang tay hít thở không khí trong lành, cô mỉm cười hạnh phúc:
-Woa! Không khí thật là dễ chịu. Lâu lắm rồi chúng ta mới có khoảnh khắc riêng như thế này, cảm giác như thời gian hẹn hò lại quay về. Anh có cảm thấy vậy không?
Minh Bằng khẽ hôn nhẹ lên má vợ mình, anh khoác vai cô thì thầm:
-Sau này mỗi năm chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật một lần, sẽ đi khắp nơi trên thế giới. Đi cho đến khi nào anh và em mắt mờ, chân chậm, tay run không thể đi được nữa thì thôi. Em có đồng ý không?
Cô mỉm cười mãn nguyện, nắm tay tựa vào vai anh, sau đó cả hai đi đến bãi cát ngồi xuống nghịch và ôn lại kỷ niệm cho đến tận khuya. Nụ cười hạnh phúc luôn thường trực trên môi, càng khiến cho khuôn mặt đẹp của hai người rạng ngời hạnh phúc hơn bao giờ hết. Dưới ánh tà dương có hai người tựa vào nhau ngồi ngắm cảnh hoàng hôn yên bình trong hạnh phúc ngọt ngào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT