Hiếu Cường cùng Chae Rim đi dạo vòng quanh con đường mòn giữa hai hàng cây hoa Anh Đào nở rộ. Hai người đi song song bên nhau lặng lẽ, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn nhau cười ngượng ngùng. Đang đi thì đôi giày cao gót của Chae Rim gặp rắc rối. Một bên gót giày bị gãy khiến cô không thể bước đi tiếp, Chae Rim đỏ mặt, lúng túng đứng nhìn vào chiếc giày bất trị. Hiếu Cường khẽ mỉm cười khi thấy vẻ mặt ngây ngô của cô lúc này, một Chae Rim sắc xảo đã hoàn toàn biến mất. Trước mặt anh bây giờ nhìn cô thật ngây thơ nhỏ bé, Hiếu Cường bước lên trước mặt Chae Rim ngồi xuống chìa lưng ra, giọng anh nhẹ nhàng:

-Để tôi cõng cô.

Chae Rim mím môi nhìn anh đầy lưỡng lự, cô bẽn nẽn:

-Không sao đâu. Để tôi tháo giày đi bộ cũng được.

-Đi chân không có thể khiến cô bị cảm lạnh đó. Vả lại cô làm ơn giúp tôi đi. Để cô đi như vậy thì những người đi đường sẽ nhìn tôi với ánh mắt thế nào đây? Cô không nỡ để tôi mất mặt chứ?

Nghe Hiếu Cường nói vậy Chae Rim nhẹ nhàng ngồi lên lưng để anh cõng, những người qua lại đều ngoái lại nhìn hai người, nhất là những cô gái khác đều nhìn Chae Rim với ánh mắt ghen tỵ, ngưỡng mộ. Vô tình cả hai người cùng đồng thanh nói:

-Cảm ơn cô!

-Cảm ơn anh!

Chae Rim khẽ mỉm cười nói với Hiếu Cường:

-Sao lại cảm ơn tôi? Phải là tôi cảm ơn anh mới đúng chứ?

-Bởi vì nhờ cô mà tôi đã trải qua những việc trước đây tôi chưa từng làm qua, đã biết được cảm giác mà trước đây tôi không cảm nhận được nó như thế nào. Cảm ơn cô. Chae Rim!

Hiếu Cường nhớ lại khoảnh khắc anh che chắn cho Chae Rim khi chiếc xe lao tới, và bây giờ là cõng cô đi dạo trên con đường ngập cánh hoa bay trong gió. Một khung cảnh lãng mạn thật giống như phim truyền hình. Những việc này anh chưa từng làm qua, cảm giác ấm áp nhẹ nhàng len lỏi trong trái tim anh. 

Trong khi Hiếu Cường nghĩ vậy thì Chae Rim cũng đang nhủ thầm trong lòng mình “Tôi cũng cảm ơn anh. Vì anh cho tôi cảm nhận được những cảm giác lạ lẫm mà trước đây tôi chưa từng cảm nhận được.” cảm giác trong cô bây giờ thật giống như một nốt nhạc nhẹ ngân lên xoa dịu trái tim đang bị tổn thương của cô.

Ở một hướng khác Minh Bằng và Linh Vy cũng nắm tay, dựa vào vai nhau dạo bước, đêm cũng đã muộn nên rất ít người qua lại, không còn đông như lúc họ mới đến. Minh Bằng dừng lại đưa tay nhặt những cánh hoa vương trên mái tóc xõa dài của Linh Vy, hơi thở đều đều, ấm áp của anh phả lên trán cô. Linh Vy khẽ ghé lại gần chạm nhẹ môi mình lên má anh, Minh Bằng dừng tay lại nhìn vào mắt Linh Vy. Ánh mắt sáng long lanh, nổi bật trên gương mặt đẹp dịu dàng dưới ánh đèn mờ ảo. Anh khẽ đưa tay giữ lấy cổ cô và từ từ cúi xuống, đặt nụ hôn nhẹ nhàng, ngọt ngào lên bờ môi hồng đào mềm mại. Giữa con đường dài rợp bóng hoa anh đào, những cơn gió nhẹ thoảng qua khiến càng nhiều cánh hoa rơi xuống, bay theo chiều gió, có hai người họ trao nhau nụ hôn ngọt ngào và say đắm. Một lúc sau hai người rời vòng tay nhau và tiếp tục dạo bước, bỗng nhiên Linh Vy quay sang hỏi Minh Bằng:

-Minh Bằng! Chỉ là ví dụ thôi nhé! Nếu như có một ngày tự dưng em biến mất thì anh sẽ thế nào?

Minh Bằng khẽ nhìn Linh Vy cau mày hỏi:

-Sao tự dưng em lại hỏi vậy?

Linh Vy cười ngây thơ trả lời anh:

-Chỉ là em chợt nhớ lại chuyện ngày bé, em đã từng hỏi anh: “Nếu em bị giam trong lâu đài cát thì anh có đến giải cứu cho em không?” Lúc đó anh đã trả lời em: “Anh không cứu, vì em ngốc nghếch lắm”. Bây giờ tự nhiên em lại muốn biết sau ngần ấy năm xa cách câu trả lời của anh có thay đổi không?

Minh Bằng đứng lại kéo Linh Vy ôm vào lòng, giọng anh trầm và tha thiết:

-Anh nhất định sẽ đến. Anh sẽ không bao giờ để chúng ta xa nhau nữa. Không bao giờ, dù cho có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

Linh Vy cảm động bởi câu trả lời của anh. Cô lại cố tình trêu anh:

-Nhỡ anh không tìm được em thì sao?

Minh Bằng khẽ mỉm cười vì câu nói trẻ con của cô. Anh đẩy cô ra nhìn vào mắt cô ấm áp:

-Anh sẽ tìm cho khi nào tìm được em thì thôi. Anh đã nói sẽ không để em rời xa anh nữa mà. Em không tin lời anh sao?

Linh Vy mỉm cười hạnh phúc, cô nép vào ngực anh:

-Em tin anh!

Đêm cũng đã muộn nên hai người đi hướng về bãi đậu xe, gần đến nơi thì cả hai sững bước lại vì ngay phía trước họ Si Hoo và Hạnh Như cũng tay trong tay sánh vai nhau bước đến. Bốn người tròn mắt nhìn nhau, nhưng phần ngạc nhiên vẫn là dành cho Minh Bằng và Linh Vy, cả hai ngơ ngác vì không biết Hạnh Như và Si Hoo bắt đầu từ bao giờ? Linh Vy chạy lại gần huých vào tay Hạnh Như hỏi nhỏ:

-Thế này là thế nào? Các cậu bắt đầu từ bao giờ, sao không thấy khai báo gì với mình hết?

Hạnh Như chống chế một cách yếu ớt:

-Cậu làm gì có thời gian cho mình khai báo chứ? Thời gian qua cậu bận bao nhiêu việc mà.

-Được rồi hôm nay tạm thời tha cho cậu. Mai đến công ty sẽ hỏi tội tiếp. _Linh Vy nhí nhảnh hăm dọa Hạnh Như.

Bốn người bọn họ rủ nhau đến một quán ăn đêm ở gần đó, vừa kéo nhau bước vào quán thì đã bắt gặp Hiếu Cường và Chae Rim cũng đang ăn lẩu cay trò chuyện vui vẻ. Hai người thấy cả bốn người quen cùng lúc bước vào thì hơi ngạc nhiên. Đang chưa biết phải nói câu gì thì Si Hoo đã lên tiếng:

-Oh! Hai người cũng đến đây ngắm cảnh sao? Chúng ta ngồi chung được không?

Hiếu Cường khẽ nhìn Chae Rim bối rối nhưng cô đã mỉm cười vui vẻ:

-Tất nhiên rồi! Toàn là người quen cả mà, hiếm khi nào có dịp cùng nhau tụ tập thế này.

Minh Bằng khẽ ghé vào hỏi nhỏ Linh Vy:

-Em không thấy phiền chứ?

-Không sao đâu. Sau này còn hợp tác cùng nhau mà, thân thiết hơn cũng tốt._Linh Vy khẽ trả lời Minh Bằng và kéo anh ngồi vào bàn ăn. Ban đầu thì mọi người còn có chút ngượng ngập nhưng sau khi uống chút rượu vào thì mọi khoảng cách dường như không còn. Ba người đàn ông vì phải lái xe, làm tài xế đưa các nàng về nên không ai uống giọt rượu nào. Còn ba cô nàng thì chén đầy chén vơi, lúc đầu Linh Vy và Chae Rim thì chén thù chén oán, sau khi ngà ngà lại chúc nhau chén bạn chén tôi. Cười nói gắp thức ăn bỏ vào miệng nhau, rồi thì khoác vai nhau cười hỉ hả. Chae Rim vỗ ngực mình nói với Linh Vy:

-Linh Vy! Tôi không thèm tranh giành với cô nữa. Kiếp này tôi nhường cô đấy. Tôi mới phát hiện ra có người tốt hơn Minh Bằng của cô rồi.

Linh Vy cũng gật gù cười đưa tay ra vuốt má Chae Rim:

-Cảm ơn bạn thân mến! Được, được! Kiếp này để tôi hưởng phúc trước. Kiếp sau tôi sẽ nhường cho bạn.

Cả ba người đàn ông nhìn nhau lắc đầu và xua tay nói đùa:

-Kiếp sau chúng tôi sẽ không dám gặp các cô nữa. Chắc chúng tôi phải xin đầu thai làm con gái quá. Chúng tôi sợ phụ nữ các cô lắm rồi.

Cả ba cô nàng đều trợn mắt quay ra nhìn mấy anh chàng quát nạt:

-Các anh có chốn đi đâu chúng tôi cũng sẽ tìm ra haha…các anh mà là con gái thì chúng tôi sẽ là con trai haha…không cho mấy anh thoát.

Minh Bằng lắc đầu bất lực, Hạnh Như uống ít hơn nên vẫn còn giữ được chút tỉnh táo. Cô thấy Chae Rim và Linh Vy vẫn tiếp tục uống thì đưa tay ra giữ bình rượu ngăn lại:

-Được rồi! Hai người đừng uống nữa. Uống nhiều quá rồi. Chúng ta về thôi.

Chae Rim gỡ tay Hạnh Như ra lè nhè:

-Hạnh Như! Cô chưa làm chị dâu tôi mà đã cấm cản tôi rồi. Tôi không chịu đâu._nói rồi cô quay sang anh trai mình nũng nịu: -Anh à! Sau này anh không được để vợ bắt nạt em gái bé bỏng này nha.

Si Hoo chỉ muốn trấn an em gái nên gật đầu:

-Ừ! Anh sẽ không để em bị bắt nạt đâu.

Hạnh Như nghe vậy thì giận dỗi uống hết chén rượu trước mặt, cô cũng không còn hoàn toàn tỉnh táo:

-Vậy chúng ta chia tay.

Si Hoo giật mình vội vàng quay sang Hạnh Như phân trần xin lỗi. Nhưng Chae Rim thì cứ kéo anh về phía mình không cho anh nói, cứ kéo đi kéo lại như vậy khiến Si Hoo nhăn nhó khổ sở cuối cùng anh quay sang Hiếu Cường và Minh Bằng cầu cứu:

-Hai người mau nghĩ cách gì đi chứ? Tốt nhất là chúng ta đưa các cô ấy về đi. Cứ đà này không chỉ tôi đâu mà các anh cũng sắp bị đòi chia tay rồi đấy.

Thấy tình hình có vẻ diễn biến theo chiều hướng mà Si Hoo vừa nói nên Minh Bằng và Hiếu Cường vội vàng đứng dậy cầm túi xách đỡ Linh Vy và Chae Rim ra ngoài. Ra ngoài cửa cả ba cô nàng cứ đòi chạy lại ôm nhau khiến cho Si Hoo, Minh Bằng và Hiếu Cường phải vất vả toát mồ hôi mới ấn được họ vào xe và lái đi.

***************************

Huỳnh Hải lặng lẽ trở về nước, ông ta đã kiểm tra tài khoản ngân hàng khi còn ở nước ngoài và đã phát hiện ra tài khoản của mình giờ chỉ còn là tài khoản trống, vì vậy đã gấp rút trở về. Sau khi cho người tìm hiểu Huỳnh Hải đã biết việc Hiếu Cường rút hết tiền trong tài khoản của mình. Nhưng với một người nham hiểm như Huỳnh Hải thì ông vẫn có tài khoản mật khác để đề phòng bất trắc xảy ra. Trong tài khoản gửi bằng hiện vật, dùng chìa khóa bảo mật là vân tay chủ nhân để mở, tài khoản này của Huỳnh Hải tại ngân hàng quốc tế CBS vẫn chứa khá nhiều vàng khối. Thế nhưng người ta thường nói “lòng tham của con người là vô đáy, còn sâu hơn cả lòng đại dương” câu nói này rất đúng với con người Huỳnh Hải. Ông ta không những không chút sợ hãi về việc Hiếu Cường đã biết mọi chuyện trong quá khứ mà còn ngang nhiên tự tin trở về với mục đích hòng chiếm lại tất cả những gì mình muốn. Mới sáng sớm Hiếu Cường đã vội vã xuống tầm hầm của khu chung cư cao cấp, nơi mà anh đang sống để lấy xe vào bệnh viện thăm mẹ mình. Hiếu Cường nhấn điều khiển mở cửa xe từ xa, khi anh đang tiến lại gần chiếc xe của mình thì có một chiếc xe màu đen lao tới, phanh gấp dừng lại ngay trước mặt khiến anh thoáng giật mình.

Hiếu Cường khẽ cau mày khó chịu, anh định lại gần chỉ tay giảng đạo cho tên lái xe một trận thì trong xe có hai người mặc đồ đen mở cửa xe bước xuống và tiến về phía Hiếu Cường. Anh chưa kịp nói gì, cũng chưa kịp hiểu chuyện gì đang đến với mình thì một trong hai người đã chạy lại túm hai tay anh vặn về phía sau giữ lại, còn người kia thì nhanh chóng dùng khăn tẩm thuốc mê bịt vào miệng anh. Chỉ trong phút chốc Hiếu Cường đã hoàn toàn mất hết khả năng kháng cự, trong tâm trí anh còn sót lại chút lý trí cuối cùng và mơ hồ hiểu ra chuyện gì đang đến với mình. Anh cố gắng giãy giụa yếu ớt trong tuyệt vọng. Mí mắt anh bắt đầu sụp xuống. Một màn đêm đen, không chút ánh sáng bao trùm lên anh. Trước khi có ai đó kịp phát hiện ra thì Hiếu Cường đã nhanh chóng bị đưa lên xe và chiếc xe ngay lập tức rời khỏi đó.

Minh Bằng có hẹn với Nicky vào sáng sớm, hai người cần phải cùng nhau bàn bạc, bổ sung lại hồ sơ tố cáo Huỳnh Hải để trong buổi sáng hôm nay Nicky đem nộp lên viện kiểm sát. Phải đi sớm nên anh không thể đưa Linh Vy đến ZHAO&SU như thường ngày được. Cô phải tự lái xe đến công ty, vì đi muộn hơn mọi ngày, lại thấy đoạn đường vắng Linh Vy liền tăng tốc nhanh hơn một chút. 

Xe đang lướt nhanh trên đoạn đường vắng thì bị một chiếc xe khác vượt lên và cứ lái loạng choạng qua lại khiến cô phải phanh gấp để dừng xe. Việc này đã khiến chiếc xe đang đi ngay sau xe Linh Vy va mạnh vào đuôi xe của cô. Tuy không phải là một vụ tai nạn nghiêm trọng và cũng không đến nỗi bị thương nhưng vì vẫn còn hoảng hồn, chưa định thần lại được sau cú va đập vừa rồi nên Linh Vy vẫn ngồi yên trong xe run rẩy sợ hãi. 

Không lâu sau đó một người đàn ông mặc bộ vest đen chỉn chu ôm cổ, nhăn nhó xuống xe và tiến về phía xe của Linh Vy gõ cửa, anh ta yêu cầu cô phải xuống xe nói chuyện. Linh Vy dù muốn hay không thì cũng buộc phải xuống xe để nói chuyện và giải quyết vụ việc. Vẫn sắc mặt tái mét cô mở cửa xe bước xuống, nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình đang ôm cổ và đầu nhăn nhó một cách đau đớn Linh Vy vô cùng lo lắng, giọng cô khẩn khoản:

-Xin lỗi anh! Tôi sẽ gọi xe cứu thương và đại diện công ty bảo hiểm đến giải quyết vụ việc với anh ngay. Anh có đau lắm không? Xin lỗi! Tôi không cố ý.

Người đàn ông vội xua tay nói:

-Việc đó để sau đi. Hiện giờ tôi đang trên đường đến công ty để tham dự một cuộc họp quan trọng. Tôi phải đi gấp nếu không sẽ muộn mất.

Vừa nói anh ta vừa quay lại nhìn chiếc xe của mình rồi lại quay lại nói với Linh Vy:

-Cô có thể cho tôi đi nhờ xe đến đó không? 

Thấy Linh Vy có vẻ lưỡng lự anh ta lại chỉ tay vào chiếc xe của mình tiếp tục:

-Như cô thấy đấy, xe của tôi đã bị hư ở phần đầu và không thể khởi động lại được. Khu đường này lại vắng vẻ không có taxi để bắt, chờ gọi người đến thì tôi sẽ bị lỡ cuộc họp quan trọngmất. Linh Vy cảm thấy mình phải có trách nhiệm với người bị thương nên cô đã đồng ý:

-Vậy được rồi. Để tôi trở anh đến công ty.

Người đàn ông lại mỉm cười một cách nhã nhặn và đưa ra đề nghị tiếp theo:

-Hay là thế này. Tôi thấy cô vẫn còn hoảng sợ vì vụ va chạm vừa rồi, vả lại cô cũng không quen đường đến công ty của tôi. Để tiết kiệm thời gian giúp tôi có thể đến kịp giờ họp và cũng là an toàn chung cho chúng ta hãy để thư ký của tôi lái xe giúp cô có được không?

Linh Vy cảm thấy thực sự tâm lý của mình vẫn chưa ổn định lại nên đành đồng ý với đề nghị hợp lý đó. Cô để cho thư ký của anh ta lái xe còn mình thì vào hàng ghế phía sau, dựa lưng vào ghế và khép mắt lại nhằm thư giãn tâm lý.

*************************

Minh Bằng đang cùng Nicky bàn bạc, trao đổi tại văn phòng của mình thì anh nhận được điện thoại của Linh Vy gọi đến. Nghĩ là cô gọi nên anh vui vẻ nghe máy:

-Anh đây! Em đến công ty lâu chưa?

Đầu dây bên kia đáp lại anh là giọng nói nham hiểm của Huỳnh Hải vang lên:

-Rất tiếc người yêu và thằng anh mới nhận của mày lại không thể đến được công ty. Haha…

Sắc mặt Minh Bằng nhanh chóng thay đổi, trở lên tái mét. Nhưng anh đã nhanh chóng kiểm soát tâm lý của mình. Giọng Minh Bằng cứng rắn và lạnh lùng:

-Con người ông thật quá ghê tởm. Họ đang ở đâu?

-Tất nhiên là đang ở trong tay tao.

-Làm sao để tin lời ông?

-Vậy thì để tao cho chúng mày nói chuyện._Huỳnh Hải áp điện thoại vào tai Linh Vy. Cô run rẩy nghe máy:

-Minh Bằng! Anh đừng làm theo những gì ông ta yêu cầu. _Vừa nói cô vừa nhìn Huỳnh Hải với ánh mắt khinh bỉ.

Đầu máy Minh Bằng không ngừng gọi tên cô nhưng Huỳnh Hải đã thu máy về:

-Thế nào? 

-Ông muốn gì?

-Oh! Chàng trai trẻ đúng là rất hiểu chuyện. Hãy chuẩn bị cho tôi khoảng vài cái cặp ngoại tệ đầy là được. Nếu như vừa ý tôi thì hai người này sẽ bình yên vô sự. Cậu biết phải làm thế nào rồi chứ?

-Địa điểm ở đâu?

-Đừng nôn nóng như vậy. Cứ lo chuẩn bị cặp đi, nội trong ngày hôm nay phải có, khi nào xong thì hãy gọi vào máy này cho tôi. À! Nếu như kéo dài thời gian hoặc báo cảnh sát thì tôi không chắc cậu sẽ gặp lại được hai người này đâu._Nói xong thì Huỳnh Hải tắt máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play