Việc nên đến rốt cuộc cũng đến

Sau khi thành công đem Tùy quốc sát nhập vào bản đồ Khương quốc, như vậy sư tồn tại của Cơ gia cũng bắt đầu giống như gân gà.

Cơ gia phát triển đến nay đã có trăm năm lịch sử, huyết mạch dòng chính mặc dù đến thế hệ này đã điêu linh đến chỉ còn hai gã hoàng tử Cơ Ngọc, Cơ Minh, cùng với ba vị công chúa, chi thứ thế nhưng lại phát triển phồn thịnh, kiếp trước Khương Trạch chỉ nhất loạt tru sát liền xong việc, do đó có thể trong một thời gian ngắn nắm giữ triều cương Tùy quốc. Đời này nếu không muốn phức tạp tự nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ cần sai người đem tất cả người họ Cơ giam lỏng trong hành cung, hoàn toàn cấm tuyệt thư từ qua lại cùng bên ngoài, mỹ kỳ danh viết để bọn họ an tĩnh tưởng nhớ thân nhân.

Khương Trạch đang đợi một cơ hội, một cơ hội hoàn mỹ đủ để diệt trừ toàn bộ người của Cơ gia.

So với Cơ Ngọc được chết cực kỳ nhanh chóng, Cơ Minh đã thống khổ hơn vạn phần —— nếu gã đã trở thành lý do khiến Khương Trạch danh chính ngôn thuận đăng cơ, tự nhiên không thể nhanh chóng chết đi, trái lại còn phải sống thật lâu, tốt nhất chính là sống không bằng chết.

Lấy đó mà so, cũng không biết chết như kiếp trước là thảm hay sống lay lất kéo dài hơi tàn như kiếp này càng thảm.

Chỉ là Khương Trạch từ trước đến nay vẫn là loại người có thù tất báo.

Đương nhiên, sự kiện toàn bộ Cơ gia đều như đèn treo trước gió khiến cả thiên hạ quá mức khiếp sợ, cho nên nếu chỉ có một người chết đi tự nhiên cũng không có vẻ quan trọng gì cho lắm.

—— Tô Hợp đã chết.

Gã từng làm theo chỉ thị của Khương Trạch, làm sứ thần đến Tùy quốc thương nghị việc liên hợp, sau lại chết trong trận chiến Khương quân công phá cửa thành, là chết trong tay quân đội Khương quốc.

Sau khi Khương Tố biết được việc này liền cảm thấy cực kỳ tiếc hận, thế nhưng người giết hại gã lại mà một binh lính địa vị cực thấp, hoàn toàn không thể nhận ra Tô Hợp, hơn nữa binh sĩ nọ cũng đã hy sinh trong trận chiến, vậy nên Khương Tố cũng vô pháp trách tội xuống dưới. Hắn chỉ có thể hậu táng Tô Hợp, đồng thời sai người tìm kiếm thê nhi của gã, dốc lòng chiếu cố.

Đương nhiên, hắn không thể xem thấu phía sau vẻ mặt đồng dạng tiếc hận của Khương Trạch, trong đáy mắt có bao nhiêu cảm xúc mỉa mai âm lãnh.

Tô Hợp người này, tuy có người tài nhưng lại tâm thuật bất chính, kiếp trước chỉ dùng ba tấc lưỡi liền khiến cho ba nước Sở Tề Hàn liên hợp, khiến Khương Trạch suốt mười năm không dám vọng động. Sau lại thấy liên minh ba nước tan biến, vô lực chống đỡ sự công phá của y liền lập tức chạy đến hiến kế, khiến trong lòng Khương Trạch thập phần chán ghét, đời này y có thể nhẫn nhịn hắn đến tận lúc này đã là tương đối tốt.

Huống chi hiện tại ba nước Sở Tề Hàn hiện này đã ở trong tình huống khó bỏ khó phân, phương pháp xích mích ly gián trước kia y chuẩn bị cho Tô Hợp hiện tại cũng không dùng được nữa, người này nếu còn giữ lại tất thành đại họa.

Bất quá, lúc trước Khương Tố đã đối với việc y trong ngoài không đồng nhất có chút xét đoán, hiện tại không thể để cho đối phương cảm thấy sắp xếp từ trước này của y có điểm quá mức hung tàn vô tình, vì vậy chỉ đành cố sức ngụy trang một phen, cuối cùng cũng thành công đem chuyện này lừa gạt cho qua.

Hiện tại cách lễ mừng năm mới chỉ còn hơn một tháng.

So với tình hình Tùy quốc quân dân đều rung chuyển, bách tính Khương quốc thật ra đều nằm trong sự khống chế.

Tuy rằng Thiên tử cùng Tịnh Kiên Vương đều xuất chinh bên ngoài, thế nhưng cũng như năm đó khi Khương Phong bệnh nặng, toàn bộ triều chính đều do Hữu tướng chủ sự, mà Tả tướng cùng Ngự sử đại phu thì ở bên cạnh phụ giúp coi sóc chính vụ, trên dưới Khương quốc đều là thuận lợi từng bước. Mặc dù trong quá trình cũng có xuất hiện một chút trắc trở —— không lâu trước đây Hữu tướng bỗng nhiên bệnh nặng một hồi, cả người bắt đầu cảm thấy tinh lực không đủ, chỉ là đột nhiên giống như đã nghĩ thông suốt, bắt đầu bồi dưỡng nhân tuyển kế vị.

Lạc gia cũng không giống Văn Nhân thế gia năm đó cành lá xum suê, nhân tài lớp lớp. Hiện tại ngoại trừ Hữu tướng có thể đảm nhiệm đại nhậm, trong tộc đã không còn người tài có năng lực trấn giữ vị trí này phụ trợ Khương Tố.

Chỉ là, lão đã già rồi.

Thậm chí có thể rất nhanh liền không đủ sức để tung hoành nữa.

Nếu không còn chấp nhất với việc mưu phản, ở trên phương diện quyền thế, Hữu tướng vẫn nhìn được tình thế rất rõ ràng. Cùng với đem vị trí này giao cho những hậu bối tầm thường trong gia tộc, còn không bằng lưu lại cho những thuộc hạ tài ba dưới trướng Khương Tố, chí ít sau khi lão trăm tuổi1, Khương Tố vẫn có thể sừng sững đứng vững trong triều đình, đồng thời còn cảm động không quên cử chỉ thoái vị nhượng hiền của lão, cam nguyện trông nom Lạc gia nhiều hơn một chút.

Vì vậy, lão bắt đầu đem phụ tá dưới trướng Khương Tố tụ tập lại, sau đó chọn ra người tài đức kiêm bị, tinh thông nhiều mặt, tự mình khảo nghiệm bồi dưỡng.

Mà việc này, cả Khương Tố lẫn Khương Trạch đều đã thông qua mật thư của thủ hạ biết được rõ ràng.

So với Khương Tố mặt đầu phức tạp, Khương Trạch lại có chút không quá quan trọng: nếu Gia Cát Du ngay cả Hữu tướng còn không gạt được, phỏng chừng cũng không phải là con cáo già thích buôn thần bán thánh ở kiếp trước, không cần tiếp tục trọng dụng.

Trừ việc đó ra, còn có tin tức về các thương nhân ở những quốc gia khác đã bắt đầu sản xuất giấy gai, đồng thời đều đã bắt đầu khai trương buôn bán. Vì vậy thương đội Khương quốc lần thứ hai bắt đầu đi khắp thiên hạ, bỏ qua loại giấy gai ban đầu, thay bằng loại giấy càng thêm trắng noãn mịn mượt, giữa một đám giấy gai thô ráp đoạt hết phong quang, thành công hấp dẫn ánh mắt của vô số đại phu sĩ tộc. Sau khi dùng giá đắt bán hết hàng tồn liền bắt đầu rao bán công thức, khiến các thương nhân trước đây dùng giá cao mua đến công thức sản xuất giấy gai hận không thể thổ ra ba chén huyết lớn, toàn bộ đều cảm thấy cả người hậm hực!

Nhưng là, cho dù như vậy thì có biện pháp gì đâu? Không ít người đều hiểu được đây là một cái bẫy lớn, thế nhưng vì không muốn lạc hậu so với những đối thủ cạnh tranh cũng chỉ có thể cắn răng mua vào!

Bọn họ cũng không tin, công tượng thần bí kia chẳng lẽ còn có thể đổi một loại nguyên liệu khác, tiếp tục cải tiến giấy hay sao?!

Như vậy, lúc này những công tượng của Khương quốc lại đang nghĩ gì đâu?

Bọn họ hiện tại đang từ tưởng tượng kỳ diệu của Khương Trạch mà đưa mắt nhìn tới một trong “Tuế hàn tam hữu”2, cây trúc, đồng thời bắt đầu đối với lớp màng trắng phía trong thân trúc vò đầu bức tai, kiệt lực tìm cách khiến trang giấy trở nên càng giống tấm màn đó.

So với những công tượng bị vây trong ý tưởng làm giấy bằng tre trúc, tình cảnh sản xuất của một vật phẩm khác cũng khiến người ta cực kỳ bất đắc dĩ.

Mấy năm gần đây, số lượng bách tình chết rét mùa đông cứ tăng cao không hạ, Khương Trạch nhớ đến loại cây bông đến từ Tây Vực kia liền sai người đi đổi lấy một chút, giao cho Đại ty nông bắt đầu nghiêng cứu trồng trọt. Tuy rằng đám người ở Đại ty nông đã thành công trồng ra một nhóm, thế nhưng với sản lượng của một mẫu ruộng đất như vậy phải khó khăn lắm mới làm ra năm tấm nệm giường.

Với sản lượng ít ỏi nhưng tỷ lệ hao tốn nhân lực vật lực lại cực cao, lúc Đại ty nông báo cáo kết quả này lên cũng không khỏi thấp thỏm bất an. Cũng may Khương Trạch biết được việc này lỗi không ở bọn họ, liền lệnh cho Đại ty nông phân ra mấy người chuyên môn nghiên cứu vật ấy, còn phần lớn nhân lực còn lại đều tập trung vào loại lương thực có thể dùng thay lúa gạo.

—— đại chiến buông xuống.

Ngày hai mươi bảy tháng mười hai năm Nguyên Sóc thứ hai, Khương Trạch hạ lệnh kiểm kê quân đội Khương quốc, lệnh người đã đi lính mười năm trở lên, niên kỷ đến bốn mươi, phàm là đến tuổi có thể nói chuyện hôn phối đều tẫn khả năng tính toán quân công phân phát tiền thưởng cho về nhà. Lệnh này vừa ra, quân số còn lại của hai quân Khương Tùy không ngờ còn chưa đủ mười vạn.

Khương Trạch lần nữa trộn lẫn biên chế hai quân, sau đó lệnh cho Thái úy Viên Tú dẫn ba vạn quân đóng tại Đông Bình, cùng giằng co với Tề quốc, lại phái hai vạn quân đồn trú tại phía Đông cách vương đô Tùy quốc hơn trăm dặm, để Khương Tố tự mình luyện binh. Năm vạn còn lại phân biệt giao cho mười vị tướng lĩnh bộc lộ tài năng trác tuyệt trong trận chiến vừa rồi, trong đó có bảy vị là tướng lĩnh Khương quốc, chỉ có ba vị là tướng lĩnh Tùy quốc. Các vị tướng lĩnh lại từ mình phân chia chính phó, lập thành ba doanh quân đội, tản đi khắp nơi trấn áp tình thế.

Hiện tại liên minh của Tề quốc cùng Hung Nô vẫn luôn bất ổn, người Hung Nô tùy thời đều có khả năng tách ra, để lại một mình Tông Chính Việt giãy dụa. Chỉ cần một ngày Tề quốc diệt vong, Khương quốc liền phải đối mặt với liên minh Sở Hàn có quan hệ lợi ích càng mật thiết hơn so với kiếp trước.

Hiện tại Khương Trạch mặc dù chưa tiếp thu kiến nghị của Viên Tú tiến quân Hàn quốc, thế nhưng tin tưởng ba vạn binh mã của Viên Tú một khi đã đóng quân xuống nhất định có thể khiến cho trên dưới Hàn quốc trước giờ vẫn luôn cẩn thận dè dặt phải lo lắng bất an mấy tháng, từ đó có thể giảm bớt trợ lực đến Sở quốc cùng Mỵ Cận.

Chỉ hy vọng Tông Chính Việt có thể chống đỡ lâu một chút, tiêu hao Sở quốc nhiều hơn một chút, như vậy thời gian tới cho dù Mỵ Cận có thể lấy được Tề quốc cũng không chắc có thể vọng động chống lại Khương quốc đã nghỉ ngơi lấy sức thật lâu.

Sau khi an bài những việc này, áp lực trên phương diện quân lương cũng buông lỏng, Khương Trạch liền bắt đầu thương lượng cùng Khương Tố, bí mật lệnh cho những công tượng khai thác mỏ đi một chuyến về phía tây.

Y dự định hạ thủ với hai khu vực quặng mỏ trong nội cảnh Tùy quốc, dùng phương pháp tinh luyện sắc thép của đời sau không ngừng đúc ra binh khí sắc bén cùng áo giáp kiên cố, giúp các tướng sỹ vũ trang cẩn thận. Chỉ cần có người đến mạo phạm bọn họ, liền dùng những lợi khí này ép cho đối phương lui binh.

Đương nhiên, lúc Khương Trạch vô ý nói ra từng đọc trong cổ tịch một vài nơi nào đó có quặng đồng mỏ thiết thì Khương Tố rốt cục đã không còn cách nào nhẫn nại, dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn y hồi lâu.

Vô luận là câu ‘Thái tử thông yên’ lúc ban đầu kia, hay là loại vật tên là khoai từ được nói rằng xem trong dã sử, tất cả những việc kỳ lạ đó đều bị Khương Trạch quy tội vào thư tịch. Hắn vẫn biết hài tử hư hỏng này còn có rất nhiều việc lừa gạt hắn, vì vậy liền ôm người vào trong lòng, không ngừng vuốt ve đôi môi của y mà hôn lên: “Không muốn nói cho ta biết sau?”

Có lẽ là bị hôn đến rất thư thái, Khương Trạch vô lực tựa trong lòng Khương Tố, hơi nâng cằm lên, run rẩy nói: “Ân… ân, không thể nói cho, ân, ca, ca ca…”

Khương Tố nhẹ nhàng gặm lên hầu kết thanh tú của Khương Trạch, khí tức càng trở nên gấp rút: “Vì sao?”

Đã mấy tháng chưa từng thân mật như vậy, Khương Trạch cơ hồ bị kích thích đến nói không thành tiếng: “Bởi vì, bởi vì… ca ca, sẽ không… không tin tưởng…”

Tất cả mọi việc đều đã được an bài xong, như vậy nếu hai người muốn làm việc gì đó hơi kích động một chút cũng đã có thể suy nghĩ lại.

Cùng với thời kỳ phải nghiêm cấm chuyện phòng the khi thai chưa tròn ba tháng kết thúc, thực tế từ một tháng trước Lý ngự y đã kiến nghị Khương Trạch cùng Khương Tố nên bắt đầu sinh hoạt phu thê, vừa có thể bảo trì tâm tình thư thái, vừa có thể giảm bớt áp lực của song phương. Chỉ là không nên làm quá kịch liệt, cũng không thích hợp làm quá nhiều lần, tốt nhất nên bảo trì năm ngày một lần, về phần tư thế, tốt nhất là do Khương Trạch ở trên, hoặc có thể ngồi quỳ, để bên tiến nhập đến từ phía sau.

Nếu trước đây không phải vì vấn đề cảm tình có chút khúc mắc hoặc là chân tay luống cuống, như vậy đoạn thời gian gần đây đối với vị nam nhân đến hai mươi tuổi mới biết chuyện yêu đương, đồng thời lại xui xẻo có vị lão sư nhân sinh thường xuyên nói lời không khiến người chết khiếp thì không được như Khương Tố, rõ ràng tâm tình của Khương Trạch bình tĩnh hơn nhiều lắm.

Đương nhiên, còn một lý do nữa, trước đây bọn họ đều đang trên đường hành quân, ngay cả muốn tắm rửa cũng là thập phần trắc trở, chỉ cần có thể dựa vào đôi tay hoặc là nụ hôn với đối phương để thư giải tâm tình đã là không tồi. Huống chi, thân thể Khương Trạch lại có vấn đề như vậy, Khương Tố căn bản cũng không có tâm tình lo đến việc này.

Cho đến hiện tại.

Này… những việc cần đến trước sau cũng phải đến.

Hiện tại Khương Trạch chính là một thân ánh mắt thủy quang ướt át, cực kỳ mong chờ ngồi ở trên người Khương Tố, vùng bụng đã nhô ra rõ đến mức nếu y cúi đầu thì ngay cả ngón chân cũng không nhìn thấy, thế nhưng vẫn như cũ hăng hái bừng bừng cùng Khương Tố thương lượng việc ‘Có nói hay không’, thậm chí vừa nói vừa nhẹ nhàng cọ cọ lên thứ kia của hắn. Rốt cuộc nhãn thần của Khương Tố cũng tối sầm xuống.

Sau đó Khương Tố thở dài một hơi, không tiếp tục nỗ lực đào sâu vào vấn đề ẩn nấp dưới đáy lòng Khương Trạch nữa —— dù sao vẫn còn nhiều thời gian, hắn nhất định có thể làm sáng tỏ bí mật tiểu hài tử nhà mình giấu kín trong lòng không muốn lộ ra —— Hiện tại việc hắn cần làm chính là chậm rãi cởi bỏ y quan của đối phương, từ tốn như đang thưởng thức mỹ tửu lâu năm, bàn tay nhẹ nhàng nâng lên hai cánh mông tròn trịa đàn hồi, lại nhẹ nhàng tiến vào nơi chật chội ấm áp mê người kia.

Khương Trạch híp mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt mang theo nét khắc chế của Khương Tố.

Hừ, y yêu nhất chính là thấy ca ca nhà mình rõ ràng lòng đầy chính sự, rốt cuộc lại bị y câu dẫn đến buông khí giới đầu hàng.

Hơn nữa, tuy rằng tư thế này, nhịp độ này hoàn toàn không thể sánh kịp cảm giác thoải mái đến ngay cả linh hồn cũng muốn bay lên trước đây, thế nhưng vẫn là vô cùng thoải mái đó…

—————————-

1/ Sau khi trăm tuổi: ý chỉ cái chết, một cách nói giảm nói tránh.

2/ Tuế hàn tam hữu: Ba người bạn tốt trong gió rét. Theo văn hóa Trung Quốc thì gồm ba loại cây là tùng, trúc, và mai đỏ, cả ba đều là loài không sợ gió rét, thậm chí mai đỏ còn nở hoa trong hoàn cảnh khắc nghiệt. Tuế hàn tam hữu được dùng để hình tượng hóa phẩm tính chính trực, ngay thẳng và kiên cường của người quân tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play