Lúc y ngồi dậy thì trường tháp dưới thân lại phát sinh một tiếng kẽo kẹt chói tai khiến Khương Trạch không nhịn được mà cúi đầu nhìn xuống. Trương tháp này có chút quen mắt, Khương Trạch suy nghĩ thật lâu mới có thể khai quật được nó ra khỏi trí nhớ bám bụi của mình, đây là bầu bạn đã cùng hắn suốt thời kỳ niên thiếu, là lão đồng bọn cho đến khi y đăng cơ mới bị phá hủy.

Việc này không đúng.

Khương Trạch theo bản năng muốn đi nắm lấy trường kiếm bên hông mình, nào ngờ lại ngoài ý muốn chụp vào khoảng không, y giật mình sau đó liền trầm tĩnh lại quan sát xung quanh.

Y là đại vương Khương quốc, thế nhưng sau khi nhất thống thiên hạ thì lại chọn Tùy quốc làm kinh đô, xây tân hoàng cung ở Bắc ngạn Khương thủy. Thế nhưng bây giờ rõ ràng nên ở trong hành cung tại Tùy quốc lại không hiểu thế nào mà xuất hiện trong hoàng cung Khương quốc.

… Lại đang nằm mộng sao?

Bên ngoài mưa như trút nước, từng giọt nặng nề gõ xuống mặt đất phát ra tiếng lộp độp không ngừng. Khương Trạch đứng phía trước cửa sổ lẳng lặng nhìn mưa, nước mưa ngoài cửa sổ rơi tản mát trên mặt y kéo lên từng tầng cảm xúc lạnh lẽo.

Thực sự là chân thật đến không giống như trong mộng mà.

Trong lòng Khương Trạch bỗng dung nảy sinh một tia u sầu vô cớ, y dùng ánh mắt hoài niệm nhàn nhạt quan sát khắp nơi, đang định ra ngoài dạo một vòng liền nhìn thấy bóng dáng một người đang bước đến trong ánh lửa chập chờn.

Người này tay cầm dù trúc, thân hình cao lớn thẳng tắp, mưa to rào rạt khiến diện mạo của hắn cũng trở nên mơ hồ, thật giống như vừa bước ra từ bức họa mà Khương Trạch cất giữ nhiều năm trước đây.

… Khương Tố.

Khương Trạch vẫn nhớ kỹ hai chữ này, lại trở nên ngơ ngẩn nhìn chăm chú người đang tiến vào trong điện.

Khương Trạch đã rất nhiều năm chưa từng nhìn thấy nam nhân này, thế nhưng mỗi lần gặp lại đều giống như vừa mới hôm qua. Y còn nhớ rất rõ dung mạo tuấn lãng, thân hình cao lớn của người này, thâm chí còn tất cả ôn nhu của hắn.

Toàn bộ những vết tích thuộc về người này trong ký ức đều được y hoàn hoàn chỉnh chỉnh niêm phong cất ở trong đầu. Có lúc là bộ dạng thiếu niên, có lúc lại là bộ dạng hiện tại, có lúc chính là tương lai, mà y, y chính là trầm nịch trong giấc mộng có sự xuất hiện của người này không muốn tỉnh lại.

Như vậy, quả nhiên là lại nằm mộng sao?

Khương Trạch cười khẽ, y vô thức vươn tay ra muốn chạm vào người trước mặt, thế nhưng đầu ngón tay còn chưa tiếp xúc thì y đã cứng lại rồi.

—— hắn thấy thanh niên lui ra hai bước, lùi ra khỏi phạm vi y có thể chạm đến.

Khương Trạch kinh ngạc nhìn Khương Tố.

Khương Tố lại chăm chăm nhìn vào đối phương.

Khi nhìn thấy sự lãnh tĩnh bất dung tạp vật trong mắt người kia, Khương Trạch hốt nhiên từng chút từng chút một xiết chặt ngón tay.

Khương Trạch chợt nhớ đến, rất nhiều năm trước đây, cũng vào một đêm mưa như thế này, bọn họ mặt đối mặt trầm mặc nhìn nhau rất lâu không rời.

Hết thảy đều phải tái hiện.

Tất cả vẫn chưa tái hiện.

Chẳng qua, trong lúc đó, y vẫn không thể từ trong sự trầm mặc của Khương Tố nhìn ra được sự xa cách.

Trên thực tế, trong một đoạn thời gian rất dài sau khi trở thành Khương đế, Khương Trạch còn rất khờ dại cho rằng bọn họ vẫn là đôi huynh đệ thân mật vô gian2 như trước. Cũng giống như, một năm nào đó khi y còn thơ ấu, y đã ở dưới một tang cây xa xôi lẳng lặng ngưng mắt nhìn phụ hoàng và Khương Tố đang tận hưởng tình phụ tử ôn nhu, chờ đợi sau khi Khương đế rời đi Khương Tố liền xoay người chạy về bên cạnh y, cho y một nụ cười trấn an. Như vậy, y lại có thể giả vờ lộ ra biểu tình rõ ràng ủy khuất rồi lại cố nhẫn nhịn đón chờ cái ôm an ủi vô cùng ấm áp của Khương Tố, tận hưởng cái ôm ấm áp cùng với yêu thương ôn nhu của đối phương.

Dù cho thật sự y không hề để ý Khương đế không yêu thích chính mình.

Y tuy là con trai duy nhất của Hoàng Hậu và Hoàng Đế, thế nhưng từ nhỏ lại không được đế vương Khương Phong yêu thích, dù y ba tuổi biết chữ, năm tuổi phóng bút thành văn được triều thần ca tụng thành thượng thiên hạ địa vạn trung vô nhất3 cũng không có ích lợi gì. Hoàng đế vĩnh viễn vẫn dùng gương mặt lạnh lùng không hề đổi sắc, nói chuyện với y chẳng khác gì ban bố từng mệnh lệnh không chút phập phồng. Y từng ở trong lúc còn ngây thơ khát vọng cảm nhận tình thương của cha, đáng tiếc trong khoảng thời gian rất dài đó, biểu hiện của Khương Phong thật sự rất không giống với tình phụ tử thần thánh mà y nghe người ngoài nói. Thế nên, sau khi Khương Trạch hiểu chuyện rồi, tình cảm của y đối với vị phụ hoàng này cũng chỉ bình thường thôi.

Dù sao đi nữa mẫu hậu của y cũng là Hoàng Hậu, cho dù không được đế sủng cũng có thể dựa vào sự thịnh vượng của mẫu tộc mà có được cuộc sống khá giả trong hoàng cung lạnh lẽo này.

Đương nhiên, khi đó tuổi y còn nhỏ, hoàn toàn xem không hiểu gió thổi mây phun ẩn dấu sao sự mỹ lệ chốn hậu cung, vì vậy y mới có thể vui vẻ tùy tâm sở dục4 đọc sách chơi đùa, nhảy nhót xung quanh. Thế nên rốt cuộc cũng có người nhìn y không thuận mắt, vào một mùa đông giá rét của năm nào đó trong quá khứ y liền bị người đẩy vào trong ao sen chưa hoàn toàn đóng băng.

Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất Khương Trạch cảm thụ được thứ gọi là sự uy hiếp của tử vong.

Y giống như bị vật gì gắt gao khóa lại hết tứ chi, bóp chặt yết hầu, sự lạnh lẽo đến tận xương cốt theo dòng nước từ bốn phương tám hướng tràn vào trong thân thể nho nhỏ của y, kéo thẳng y vào trong vực sâu thăm thẳm không hề có chút ánh sáng nào… Thật lạnh, thật đáng sợ.

Y sẽ chết sao? Y không muốn chết!

Cũng may, y thật sự không chết.

—— Tối hôm qua đại Hoàng tử Khương Tố bởi vì ham vui ngủ muộn nên hôm nay phải đi tắt lối nhỏ đến học đường, một đường chạy vội ngang qua, khi vừa nghe động tĩnh trong ao liền nhảy vào cứu y.

So với Khương Trạch không tim không phổi, đại Hoàng tử lớn hơn y ba tuổi hiển nhiên phi thường trầm ổn có thể tin tưởng, y chính là hài tử được Khương Phong cùng chân ái nguyên phối5 sở sinh, mà mẫu thân Khương Trạch chỉ là người đến sau, chỉ đơn thuần là một nữ nhân thân phận trương dương, thích hợp để mượn sức củng cố Hoàng triều, là nhân tuyển lý tưởng để sắc phong Hoàng hậu mà thôi. Mà nữ nhân ôn nhu, tri thư thức lễ lý giải lòng người đó sau khi vào cung quanh năm đau bệnh triền thân, nằm mãi trên giường không dậy nổi. Khương Phong lại đối với mẫu tử chân ái của mình vô cùng hổ thẹn, vì thế phần ôn nhu quan ái đáng ra thuộc về mẫu tử Hoàng Hậu đều được đế vương bồi thường gấp đôi cho Quý phi cùng Khương Tố.

Khương Trạch đối với hai mẫu tử này tự nhiên là không thích chạm mặt.

Thế nhưng, Khương Tố đã cứu y.

Hắn đã trong lúc băng thiên tuyết địa liều lĩnh nhảy vào trong nước, đem Khương Trạch từ trong vực sâu vạn trượng kéo ra ngoài, ***g ngực của hắn chính là rộng lớn như vậy, ấm áp như vậy, khiến cho Khương Trạch trọn đời không quên.

Cũng từ lúc này, Khương Trạch liền bắt đầu quấn quýt lấy vị ca ca nhìn như trầm ổn nhưng nội tâm lại mềm mại không gì sánh bằng này, Khương Trạch theo hắn cùng nhau đi học, cùng nhau tập viết, cho dù những thứ kia y đã học được từ lâu, cũng theo hắn đi tập võ, cho dù y căn bản cũng không thích đứng trung bình tấn6. Bọn họ còn từng len lén gạt phụ thân cùng mẫu thân của mình nằm ôm nhau ngủ trên một cái giường, chẳng nề hà mẫu thân của bọn họ cũng hoàn toàn không thích đối phương.

Bọn họ chính là huynh đệ thân mật nhất.

Cho dù tâm tư bồi dưỡng Khương Tố làm đế vương đời tiếp theo của Khương Phong rốt cuộc cũng giấu đầu lòi đuôi mà bị lộ ra, Khương Trạch cũng không thèm cho lão một cái liếc mắt, sau đó y còn không để ý mẫu tộc phản đối, tiếp tục lon ton vui vẻ theo sát phía sau Khương Tố, trở thành cái đuôi nhỏ của hắn.

Khương Tố đi đâu Khương Trạch liền đi theo đến đó, dù sao y cũng đã nghĩ xong, tương lai nếu như Khương Tố làm Hoàng Đế, y sẽ làm một Vương gia nhàn tản, nhàn rỗi vô sự liền quấn lấy Khương Tố chơi đùa.

Bất kể tán thành hay phản đối, Khương Tố đã từng là đế vương tương lai trong mắt mọi người suốt hơn mười năm.

Ngay cả bản thân Khương Trạch lẫn Khương Tố cũng đều cho rằng tương lại vẫn sẽ như vậy.

Nhưng mà hết thảy đều ở trước khi Khương Phong băng hà nửa canh giờ đột ngột thay đổi.

Ngày ấy, lúc Khương Phong hồi quang phản chiếu7 không biết đã phát điên chuyện gì mà gấp rút triệu tập quần thần đến tẩm cung, đến chết vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Khương Tố, từng lời khàn khàn nói ra biểu đạt rõ ràng ý đồ của lão —— Hôm nay, trẫm sẽ truyền vị cho Khương Trạch!

Lúc đó Khương Trạch ngẩn người, vô thức nói: “Phụ hoàng có phải đã gọi lầm tên không?” Lão đầu mau tỉnh lại, người ngươi muốn truyền ngôi chính là đại ca của ta, Khương Tố.

Y không đợi được câu trả lời.

Khương Phong băng hà, mà y lúc đó lại trở thành Tân Đế của Khương quốc một cách hoang đường như vậy. Còn Khương Tố lại nhốt mình vào trong tẩm điện không gặp bất luận kẻ nào.

Thẳng đến ngày Khương Trạch đăng cơ hắn mới rời khỏi tẩm cung, một lần nữa đối mặt Khương Trạch.

Khương Tố đã tiều tụy rất nhiều, so với sự hăng hái trong quá khứ, hiện tại cả người hắn chính là tinh thần vô cùng sa sút.

Thời điểm đó, Khương Trạch cảm giác lòng mình cũng đau nhói như bị kim đâm vậy.

Y rất mong có thể đem ngôi vị Hoàng đế giao cho Khương Tố, suốt cả một tháng qua, y bị sự vụ trong triều làm đến sứt đầu mẻ trán, mà Khương Tố lại thẳng thắn buông thả, để mặc tinh thần sa sút suốt một tháng dài. Các nước lân bang chính là như sói rình mồi nhìn chằm chằm chờ đợi xem chê cười, y nhất định phải đăng cơ ổn định triều đình.

Vì vậy y chỉ có thể nói với Khương Tố: “Đệ sẽ trả lại ngôi vị Hoàng đế cho huynh!” Cho dù là không cố ý đoạt đi đồ vật của người khác, thế nhưng phải trả lại cũng là chuyện đương nhiên.

Khương Tố nghe thấy như vậy cũng chỉ mỉm cười.

Khương Trạch cảm giác được lòng mình vô cùng khó chịu, giống như là bị bóp chặt yết hầu khó thể hô hấp.

Y cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó, thế nhưng thủy chung vẫn ko rõ mình đã sai lầm ở đâu, y chỉ có thể dùng đôi mắt tràn ngập ủy khuất mong đợi nhìn Khương Tố, quen thuộc vận dụng kỹ năng đã không biết bao nhiêu lần giúp y nhẹ nhàng lừa gạt sự thương tiếc của người kia.

Trong mắt Khương Tố thoáng lên một tia hoảng hốt, hắn không hề cử động, cũng không giống như ngày xưa đi đến bên cạnh Khương Trạch dịu dàng ôm lấy y.

Trầm mặc thật lâu, Khương Tố chậm rãi nói, “A Trạch, chúng ta đã trưởng thành.” Hắn lại dừng một chút, chậm rãi tiếp tục, “Ngươi là Hoàng đế Khương quốc. Bây giờ là vậy, tương lai… cũng là vậy.”

Bọn họ đều đã trưởng thành.

Trưởng thành, hai từ này mới tàn khốc làm sao?

Khương Tố nhắm mắt lại hít sâu một hơi, hắn lại lui thêm một bước nữa quỳ rạp xuống đất, thanh âm trầm thấp nặng nề vang lên: “Thần Khương Tố, bái kiến bệ hạ!”

Khương Trạch nhìn bóng lưng gầy gò của người thanh niên trước mặt.

Sự lạnh giá thấu tận xương tủy của ba mươi năm trước phảng phất cùng cảnh tượng trước mặt chồng khuất lên nhau. Chỉ là Khương Trạch sẽ không giống như ba mươi năm trước vậy, sẽ không dùng thái độ cường ngạnh kéo Khương Tố lên, ngốc nghếch hề hề hỏi hắn sau này có hối hận hay không.

Nếu đây là mộng.

Trong một thoáng chốc, Khương Trạch cảm giác mình giống như đã dùng ngữ khí khẳng định nói ra bốn chữ mà y đã phải dùng ba mươi năm đời người mới có thể lý giải được.

“Huynh sẽ hối hận.”

****************************

Sáng sớm hôm sau, trời trong nắng ấm, chính là ngày lành tân đế đăng cơ.

Một đêm không ngủ, đế vương niên kỷ trẻ trung vẫn giữ được tinh thần vô cùng dồi dào, y đứng ở trên đài cao quan sát động tác chỉnh tề đến khó thể tưởng tượng của quần thần triều bái bên dưới, tiện đà cũng đưa mắt dõi ra xa ngắm nhìn thiên hạ, sau đó mới thu hồi lại, tầm mắt rơi lên trên người Khương Tố cũng đang cúi đầu quỳ bái cách đó không xa.

Không có bất cứ thứ gì có thể khiến y cảm thấy mọi việc đang diễn ra chân thật hơn thế này.

—— Y thực sự đã trở về!

Ngay trong lúc y sắp thống nhất thiên hạ thành lập một vương triều mới thì lại mạc danh kỳ diệu quay về thời điểm khởi đầu hết thảy.

Y gặp lại những người khiến y có chút phiền chán không thể chịu nổi.

Những khuôn mặt này từ lâu trong đầu Khương Trạch đã phai nhạt không rõ ràng, chỉ còn lại hàng loạt nếp nhăn dày đặc để làm ký hiệu, một đám lão đầu tử đã bị giết chết từ nhiều năm trước. Trên mặt bọn họ, con mắt trái viết chữ “phản” mắt phải viết “pháo”, sau đó còn tự cho là thần bí mà dùng đôi mắt kia tham lam giám thị y.

Mà Khương Trạch y, để phòng ngừa quốc gia đã bị chia cách năm bè bảy mảng này không bị gió thổi liền tan, chỉ có thể dọc theo bước chân của đời trước đi lại một lần, ban chết cho bọn họ.

Hết thảy đều tái hiện lại.

Ta thực sự là một đế vương vĩ đại, Khương Trạch nghĩ. Đã như vậy, loại chuyện như ban thưởng cho những kẻ lao nhọc vì ta cũng là việc đương nhiên.

Chỉ là, y đồng dạng cũng lần nữa có được người kia.

Tất cả đều chưa xảy ra.

Tân vương trẻ tuổi xoay người lại để cho chúng thần một bóng lưng, trên môi lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.

Năm ba mươi chính Khương lịch, Khương Phong đế băng hà lấy thụy8 Huệ đế. Nhị Hoàng tử Khương Trạch kế vị, đổi niên hiệu thành Nguyên.

Vạn vật đổi mới.

————————————————

1/ Tháp: Trường tháp hoặc còn gọi trường kỷ, một loại giường nhỏ dùng để nghỉ ngơi của người TQ cổ, còn có thể coi như ghế ngồi tiếp khách.

200793135446931.jpg

2/ Thân mật vô gian: Thân mật đến không có khoảng cách.

3/ Vạn trung vô nhất: Trong vạn người (vật) cũng không chắc sẽ xuất hiện được một lần.

4/ Tùy tâm sở dục: Tùy theo ý mình mà hành động, kiểu người tự do không chịu bó buộc.

5/ Chân ái nguyên phối: Nguyên phối là người vợ đầu tiên được minh môi chính thú, nói nôm na là vợ cả. đáng lý ra người vợ này mới đủ tư cách làm hoàng hậu lúc hoàng đế đăng cơ. Nhưng có lẽ lúc cha của hai bạn này làm hoàng tử thì không có hy vọng đăng cơ nên chọn nhà vợ thế lực quá mỏng, cũng có thể là do thời điểm đó xảy ra việc đặc biệt gì khiến Khương Phong phải nạp một nữ nhân khác làm hoàng hậu, mà người con gái ông yêu, cũng chính là người vợ đầu tiên thì chỉ là quý phi

6/ Đứng trung bình tấn: Là bước cơ bản khi học võ, đây là tư thế đứng khụy gối, hai mũi chân hướng vào nhau, lưng thẳng, đầu hông và gót chân tạo thành một đường thẳng, mỗi lần đứng ít nhất phải duy trì 30p đến 1h. Thật sự vô cùng khó chịu

7/ Hồi quang phản chiếu: Là một trạng thái của con người trước khi chết, lúc đó giống như là ngọn lửa trước khi tắt sẽ cháy rất rực rỡ, con người ta cũng sẽ tìm lại trạng thái tinh thần tốt nhất, suy nghĩ minh mẫn nhất. Đây là thời điểm lý tưởng để trăn trối, gởi gắm hoặc gặp mặt con cháu của người sắp ra đi. Thường thì khi trạng thái này kết thúc người ta sẽ lập tức dầu hết đèn tắt, đi gặp Diêm Vương.

8/ Thụy: Trong văn hóa Á Đông là tên được đặt cho những người quá cố, thường là vua chúa, nhưng cũng có một số người khác, như trong Phật giáo. Thụy hiệu, cùng với miếu hiệu và niên hiệu là một trong những cách để gọi tên vua ở các nước Trung Quốc, Triều Tiên, Nhật Bản, và Việt Nam.

Theo giải thích của nhà nghiên cứu Thiều Chửu (Nguyễn Hữu Kha) thì chữ Thụy cũng có nghĩa như sau:

Tên húy, lúc người sắp chết người khác đem tính hạnh của người sắp chết ấy so sánh rồi đặt cho một tên khác để khi cúng giỗ khấn đến gọi là thụy. Ta gọi là tên cúng cơm.

Published by: ổ mèo lười



đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play