Trong ấn tượng của Vãn Tình, bóng lưng của Mạc Lăng Thiên trong lần đầu cô gặp anh ta, cô đơn và lạnh lùng, ít lời mà kiên nghị, như thể một người đột nhiên xuất hiện sau bao năm cô chờ đợi, vì vậy mà cô mới nhất kiến chung tình.

Rồi sau này, bóng lưng của Mạc Lăng Thiên trong trí nhớ của cô là lạnh lẽo và vô tình, là tàn nhẫn mà hờ hững, mà một bức tường thành không có chỗ của cô, càng không cho cô chút hy vọng có thể xâm nhập được vào.

Hiện tại, một lần nữa nhìn bóng lưng này lại giống như ban đầu, cô tịch mà lạnh lùng, nhưng trái tim cô thì đã thay đổi rồi.

Vãn Tình không thèm quan tâm đến thư ký Mao đang đờ người pía sau, cô cầm lấy ly nước, quay lại phòng của Kiều Tân Phàm. Cô mang ly nước đến cho bà Kiều, lcu1 này sắc mặt của bà dù đã khá hơn nhưng bà vẫn còn đang bất bình.

Một lúc sau, hai người mặc đồng phục cảnh sát ra ngoài, họ đi ngay sau khi bắt tay với Kiều Quý Vân, không hề nán lại chút nào. Khi bà Kiều chạy theo thì họ đã vào thang máy mất rồi. Sắc mặt của Kiều Quý Vân vẫn rấ nghiêm túc, tất nhiên Vãn Tình đã đoán ra được chuyện gì đó.

“Người gây tai nạn có quan hệ rất rộng trong thành phố này, chỉ e là sẽ có người chống lưng.”

Kiều Quý Vân nói rõ tình hình. Cơ nghiệp nhà họ Kiều tuy hùng hậu nhưng nước sông không phạm nước giếng, Hạ Chính Lãng dù là thị trưởng của một thành phố nhưng ở thành phố B này thì lại không vươn tay đến được.

“Chuyện này không thể cho qua thế được, con đi xem xét lại một lần nữa đi. Ông Đường bất quá cũng chỉ có một công ty mà thôi, lại ba đầu sáu tay đến thế sao chứ.”

Vẻ mặt bà Kiều rất nghiêm túc, bà quyết tâm đòi lý lẽ cho cháu trai của mình. Tất nhiên Vãn Tình cũng không ngoại lệ, nhưng cô lại không muốn đến nhà họ Hạ mở miệng xin giúp đỡ, càng không muốn đến nhà họ Tịnh.

“Thưa cha, để con đi cùng cha ạ.”

Cho dù không nhờ nhà họ Hạ và nhà họ Tịnh giúp đỡ, nhưng bản thân Vãn Tình cũng có đủ vị thế. Cô vừa dứt lời, ánh mắt bà Kiều lóe lên, Kiều Quý Vân cũng hơi ngẩn ra một lúc, ông đang định gật đầu thì Kiều Tân Phàm lại nói:

“Việc này để một mình cha đi là được rồi, Vãn Tình không cần đi. Nếu như chấp pháp không nghiêm thì chúng ta có thể khởi tố lên trên.”

Ánh mắt Kiều Tân Phàm trong như nước, giọng anh kiên quyết cứ như thể nếu Vãn Tình đi thì giống như đi vào hang cọp vậy.

Lúc này Kiều Tân Phàm có hơi quá cẩn thận, khuôn mặt anh lộ rõ sự nghiêm khắc khi nhìn Vãn Tình, điều này thì cô hiểu rất rõ.

“Em chỉ là đi theo cha xem thử thế nào thôi mà, em cũng nào có lấy quyền thế ép người, chỉ là hy vọng sẽ có chút tác dụng gây áp lực mà thôi, anh sợ gì chứ.”

Lần đầu tiên Vãn Tình cãi lại Kiều Tân Phàm lại là vì chuyện thế này.

“Em là phụ nữ có thai, không được chạy tới chạy lui.”

Kiều Tân Phàm dứt lời, anh định đứng dậy xuống giường, Vãn Tình vội vàng bước đến cản anh lại:

“Anh làm gì vậy? Còn đang bị thương mà, không được cử động lung tung.”

Vẻ mặt Vãn Tình đầy quan tâm và lo lắng. Bên cạnh, Kiều Tân Phàm nhìn thấy rõ sự kiên quyết của con trai, ông nói:

“Vãn Tình ở lại đây chăm sóc Tân Phàm, cha qua đó là được rồi.”

Khi Kiều Quý Vân xoay người ra ngoài, Vãn Tình còn chưa đứng dậy thì đã bị Kiều Tân Phàm nắm lấy tay, cô có muốn chạy cũng không kịp nữa.

“Tân Phàm ~”

Vãn Tình không thể đồng tình với sự cẩn thận quá mức của Kiều Tân Phàm, nhưng cô hiểu lòng anh, anh không hề muốn lợi dụng thân phận của cô để đạt được bất cứ mục đích nào cả. Ngay từ ban đầu cưới cô cũng không phải vì lý do này.

Bị Kiều Tân Phàm giữ chặt, tay anh ấm áp nhưng vẫn rất mạnh mẽ khiến Vãn Tình cảm động ra mặt.

“Chuyện quan trường như thế anh đừng nhúng tay vào, ngoan ngoãn ở bên cạnh chăm sóc anh.”

Kiều Tân Phàm vẫn dịu dàng như trước, thế nhưng ý kiên quyết ẩn trong lời anh nói lại rất mạnh mẽ, sự quan tâm trong vô thức dành cho nhau của hai người là ấm áp như thế. Bà Kiều khẽ ho khan một tiếng, rồi cũng ra ngoài cùng Lai Phượng Nghi.

“Kiều Tân Phàm, nói em ngốc, bây giờ anh mới là đại ngốc ấy. Cưới được con gái thị trưởng mà không biết vận dụng.”

Kiều Tân Phàm thuận thế kéo Vãn Tình vào lòng, cô không né tránh, cô lạnh lùng khi đối diện với Mạc Lăng Thiên bao nhiêu thì lại dịu dàng bấy nhiêu trước mặt Kiều Tân Phàm. Chỉ bởi vì sự săn sóc của anh khiến cô không thể nào nổi nóng được.

“Những kẻ đó nếu tham tài thì một mình cha đi là đủ rồi. Nếu như muốn dùng quyền thế cấu kết với nhau, vậy thì em có đi cũng chẳng có tác dụng gì, hà tất phải phiền hà.”

Kiều Tân Phàm nói không phải không có lý, nhưng xét cho cùng cũng là sợ cô ra mặt, tự chuốc phiền phức cho mình, không muốn cô hải chịu bất cứ ơn nghĩa nào của nhà họ Hạ, hay bất cứ nợ tình nào cũng nhà họ Tịnh. Chỉ muốn để cô làm một cô vợ nhỏ vui vẻ giản đơn.

“Được rồi, nghe lời anh, em không đi nữa.”

Vãn Tình mỉm cười đồng ý với yêu cầu của Kiều Tân Phàm. Tận đáy lòng cô cầu mong Kiều Quý Vân đi lần này sẽ giải quyết được vấn đề.

Lúc này, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là Hạ Vãn Dương gọi đến.

“Tiểu Tình, Kiều Tân Phàm bị tai nạn xe sao? Bây giờ tình hình thế nào rồi?”

Nghe thấy lời hỏi thăm đầy quan tâm của Hạ Vãn Dương, Vãn Tình rất cảm động.

“Bây giờ anh đang ở trên đường, cha đã liên lạc với trưởng cục công an thành phố B rồi, sẽ đòi lý lẽ cho nhà họ Kiều.”

Vãn Tình không ngờ nhà họ Kiều lại biết nhanh như vậy, càng không ngờ Hạ Chính Lãng sẽ giúp đỡ. Trong lòng cô vừa cảm kích lại cũng hiểu được rằng thân phận của cô ngày hôm nay quả thật không thể xem nhẹ.

“Cảm ơn anh hai, Tân Phàm bị thương khá nặng ở đầu ạ.”

Bên kia đầu dây, Hạ Vãn Dương nghe Vãn Tình nói xong, anh hơi trách cứ nói:

“Đây là việc nên làm, cần gì phải khách sáo vậy.”

Vãn Tình gác máy, cô thoáng an tâm, đang chuẩn bị nói rõ tình hình với Kiều Tân Phàm thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Vãn Tình lên tiếng đáp lại thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục đứng bên cửa, vẻ mặt ông ta có vẻ rất phúc hậu.

“Xin hỏi cô Hạ có ở đây không ?”

Vãn Tình còn chưa kịp trả lời thì Kiều Tân Phàm đã nói, giọng anh như thể đang cân nhắc:

“Ông là ai? Tìm cô Hạ có việc gì?”

Tuy rằng đầu Kiều Tân Phàm bị thương nhưng cũng không làm giảm đi khí chất của anh. Người đàn ông kia dường như đã đoán ra được gì đó.

“Tôi họ Dương, là Bộ trưởng Bộ văn hóa khu Lô Loan, đặc biệt đến đây để mời cô Hạ nể mặt tôi đến dùng bữa cơm.”

Người đàn ông kia tươi cười khách sáo, Vãn Tình nghe xong thì đã hiểu ra có chuyện gì. Xem ra là thị trưởng Hạ ra mặt đã có người chấp nhận rồi.

Chuyện này lạc quan hơn là Vãn Tình nghĩ, nhưng lại khiến Kiều Tân Phàm bất giác cau mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play