Người đứng trước mặt cô lúc này là thư ký của Mạc Lăng Thiên.

Vãn Tình bất giác cau mày, như thể biết trước được cô ta sẽ nói gì.

“Tôi họ Mao, là thư ký của Mạc tổng, có thể là cô Kiều sẽ không thích nghe hoặc là không muốn nghe những lời này ~”

Thư ký Mao hiển nhiên đang lấy hết can đảm của mình, thậm chí Vãn Tình có thể nhìn thấy một tay của cô ta đang run lên vì căng thẳng, nhưng ánh mắt lại vẫn kiên định sáng ngời. Tuy cô ta rất giỏi che giấu, nhưng lúc này vẫn để lộ ra sự bảo vệ mà cô ta dành cho người đàn ông mà mình ngưỡng mộ.

Vãn Tình liếc nhìn cô ta, nhưng cô không định sẽ tiếp tục nghe nữa, đang chuẩn bị bưng ly nước bỏ đi, đồng thời lạnh lùng nói:

“Nếu thư ký Mao đây đã biết tôi không thích nghe, cũng không muốn nghe vậy thì hà tất gì phải nói!”

Thư ký Mao cũng không lập tức đuổi theo cô, mà lại tức giận lên tiếng chất vấn:

“Chẳng lẽ cô Kiều vì đã có được người đàn ông tốt như Kiều Tân Phàm mà cho rằng Mạc tổng không đáng một đồng sao?”

Lời cô ta nói vừa chua chat, lại vừa có ý bóc mẽ. Vãn Tình bỗng dừng lại, lạnh lùng nhìn cô ta, nói:

“Đây là điều mà cô muốn nói?”

Thư ký Mao bị giọng nói lạnh lẽo của Vãn Tình ngắt lời, nhưng cô ta cũng không dừng lại, mà nói tiếp:

“Tôi chỉ nghĩ rằng nên nói vài lời cho Mạc tổng. Rõ ràng Mạc tổng rất quan tâm cô, nhưng lại không dám đến gần. Khi biết cô gặp khó khăn thì luôn bỏ mọi thứ để chạy đến đầu tiên. Chẳng lẽ cô Kiều không hiểu lý do tại sao Mạc tổng lại nguyện làm nhiều việc như thế sao?”

Vì sao lại làm nhiều việc như vậy? Vì muốn bồi thường, vì áy náy, hay vì anh ta cảm thấy mình đã nợ Hạ Vãn Tình?

Đây đều không phải là câu trả lời chính xác, chỉ có thật lòng yêu một người thì mới tìm mọi cách để chăm sóc và quan tâm người mà mình yêu. Chỉ có khi yêu thì mới cam tâm tình nguyện như thế, lại vừa sợ cô không chấp nhận. Vì thế, Vãn Tình cũng đã từng làm những việc mà Mạc Lăng Thiên làm hôm nay, chẳng những thế mà cô còn làm nhiều hơn anh ta nữa kìa. Tất nhiên thư ký Mao không hề biết được, mà Vãn Tình cũng không muốn cãi lại làm gì.

“Thư ký Mao, tôi nghĩ là cô nên biết rõ rằng tôi đã kết hôn rồi, nói những lời này cho tôi nghe thì có ý nghĩa gì đâu? Điều này hẳn là Mạc Lăng Thiên rõ ràng hơn cô.”

Vãn Tình thản nhiên hỏi, giọng cô nhẹ nhàng đến bình thản, thậm chí còn thoáng chút vô tình và lạnh nhạt. Cô không muốn, cũng không nguyện để Mạc Lăng Thiên lại một lần nữa gây ảnh hưởng đến tình yêu và cuộc sống của cô. Yêu cũng thế, hận cũng vậy, nếu thật sự muốn tốt cho cô thì hãy cho nó qua đi.

“Cô Kiều, cho dù cô không cảm kích, không thừa nhận những điều mà Mạc tổng làm thì cũng đừng ghét bỏ một lạnh lùng và phẫn nộ. Như thế đối với người yêu cô sâu đậm mà nói thì chẳng phải là rất tàn nhẫn hay sao?”

“Tàn nhẫn?”

Vãn Tình nhìn vẻ bất bình trên khuôn mặt đầy quả cảm và thông minh của thư ký Mao, cô không khỏi cười nhạt thành tiếng, nhưng cũng rất bình tĩnh đáp lại:

“Nếu thế này là tàn nhẫn, vậy thì những gì mà Mạc Lăng Thiên làm trước kia chính là tuyệt tình và lạnh lẽo. Anh ta căn bản không hiểu thế nào mà hôn nhân, càng không biết trách nhiệm là gì cả. Một người đàn ông như vậy đột nhiên hồi tâm chuyển ý, tôi nên cảm động đến rơi nước mắt sao? Hay là nên nhiệt tình đáp lại? Thư ký Mao, cô vẫn luôn bao dung đại lượng như thế này trước mặt đàn ông hay sao?”

Lời Vãn Tình nói thoáng chút cay nghiệt, những gì mà Mạc Lăng Thiên tỏ ra sau này đã hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của cô. Thế nhưng, anh ta có làm tốt hơn đi chăng nữa thì sao chứ?

Thư ký Mao bất ngờ, há miệng thở dốc, rồi đột nhiên lại nói:

“Cô oán hận Mạc tổng như thế, cô có từng nghĩ rằng đó là bởi vì vẫn còn yêu anh ấy hay không? Chỉ có khi yêu một người thì mới, thì mới hận đến mức này.”

Thư ký Mao chắc nịch nói, những lời này như đâm vào tim Vãn Tình, khiến cô không khỏi ngơi ngây người ra. Đó là bởi vì cô vẫn còn tình cảm với Mạc Lăng Thiên sao?

“Thật ra cô vẫn chưa hoàn toàn mất hết hy vọng với Mạc tổng, trong lòng cô có phải vẫn còn vị trí của anh ấy, đúng chứ?”

Thư ký Mao nhìn Vãn Tình rồi nhấn mạnh lại một lần nữa. Vãn Tình nhìn ánh mắt sáng ngời của cô ta, như thế vì cô ta đã nói đúng rồi nên cô không thể giải thích với cô ta.

“Thư ký Mao quả thật là một thư ký rất tốt, lao tâm khổ tứ nói tốt như ông chủ của mình như vậy. Sự oán hận của tôi với Mạc Lăng Thiên là bởi vì tình yêu của anh ta sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. Tình yêu của anh ta là một sự phiền phức đối với tôi, hay nói cách khác là lòng tốt và sự chân thành của anh ta có vẻ như đang giúp tôi làm liền vết thương trước đây, thế nhưng thật sự thì chỉ là đang nhắc nhở tôi về nỗi đau này mà thôi.”

“Mạc Lăng Thiên làm như thế này chẳng lẽ tôi không thể tức giận, không thể căm ghét sao?”

Vãn Tình nhìn sắc mặt dần trở nên trắng bệch của thư ký Mao. Cô không muốn tiếp tục cãi vã với cô ta nữa, nhưng cô vẫn bổ sung:

“Đừng nói với tôi về tình cảm của Mạc Lăng Thiên nữa, cho dù có thì tôi cũng sẽ bóp chết nó. Tôi đã lựa chọn Kiều Tân Phàm, thì sẽ chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình. Hôn nhân không chỉ cần tình yêu, mà hơn hết là sự bao dung và trách nhiệm. Giúp tôi khuyên đại tổng tài vui buồn lẫn lộn của cô, để anh ta sớm hiểu lý lẽ. Nếu không thì chỉ e cả đời này anh ta sẽ mãi mãi bảo thủ, tiếc hận hôn nhân của chính mình không đủ hoàn mỹ.”

Vãn Tình vừa mỉm cười vừa nói hết lời cuối cùng này. Thư ký Mao đã nói cô cứ luôn phẫn nộ và oán hận Mạc Lăng Thiên, vậy thì bây giờ cô sẽ dùng thái độ hết sức thoải mái để nói ra lập trường của mình. Vãn Tình nói xong, không thèm quan tâm đến sắc mặt trắng bệch của thư ký Mao, cô quay đầu bỏ đi thì lại suýt nữa đụng vào dáng người cao lớn không rõ đã đứng ở đó từ bao giờ.

Lại là Mạc Lăng Thiên!

Một ý nghĩ nhanh chóng xẹt qua đầu Vãn Tình, hận sao? Hay là còn lưu luyến? Không, là bởi vì lòng tốt của anh ta đã gây phiền phức cho cô, tình yêu đến quá trễ thì thà không nên đến.

Cho nên, sau một thoáng bất ngờ, Vãn Tình lại bình tĩnh thản nhiên. Khi cô nhìn Mạc Lăng Thiên, sắc mặt anh ta lạnh lẽo như đá, ánh mắt lạnh như băng nhìn thư ký Mao.

“Mạc tổng ~ Xin lỗi anh, đều là chủ ý của tôi ~”

Sắc mặt thư ký Mao càng thêm khó coi bởi vì sự xuất hiện của Mạc Lăng Thiên. Vãn Tình nghe thấy giọng cô ta rõ ràng rất căng thẳng và run rẩy, cô không khỏi hơi nhíu mày.

“Thư ký Mao năng lực hơn người như thế, không có gì là không làm được. Mạc thị thật quả là đã để cô chịu oan ức rồi, khi nào về thì đến phòng tài vụ nhận lương của cô, rồi đến nơi khác nhận chức vụ cao hơn đi!”

Mạc Lăng Thiên nói ra lời này một cách rất vô tình và lạnh lùng. Thư ký Mao nhất thời nói không nên lời.

“Tôi sẽ bảo tài vụ tăng thêm cho cô một tháng tiền lương.”

Giọng Mạc Lăng Thiên lạnh lẽo đến mức như thể không cho cô ta đường quay về nữa. Thư ký Mao không cam lòng gọi:

“Mạc tổng!”

Nhưng ánh mắt Mạc Lăng Thiên lại nhìn Vãn Tình, chỉ thấy anh ta u ám, yết hầu khẽ động, khuôn mặt tuấn tú kia đã không còn vẻ lạnh băng nữa, rồi trầm giọng nói:

“Tôi không muốn những điều này gây phiền phức cho cô.”

Nói xong, Mạc Lăng Thiên xoay người bỏ đi, bước đi rất dài, như thể không bao giờ quay đầu lại nữa. Lời anh ta nói như thể hiện rõ tình cảm của anh ta, Mạc Lăng Thiên như thế này hẳn là đã yêu sâu đậm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play