Trăng sang sáng, tâm hoảng hoảng
Long Việt Băng chỉ cảm thấy Triệu Du Vân lúc này đắm chìm dưới ánh trăng thật sự đẹp kinh người. Không biết có phải là vì giấc ngủ bị quấy rối hay không, mà khẩu khí của Triệu Du Vân tuy nghiêm túc, nhưng sắc mặt nhu hòa hơn ngày thường rất nhiều. Đầu hơi nghiêng, mắt sáng khép hờ, tóc dài mềm mại… đều mang theo vẻ biếng nhác gợi cảm, khiến người ta khó mà không động tâm.
Long Việt Băng cứ vậy ngắm tới ngây người, mãi tới khi Triệu Du Vân khó chịu phát sinh tiếng nhắc nhở thứ hai, y mới ý thức được mình quên trả lời.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Chủ nhà.” Long Việt Băng tiến lên nắm hai vai Triệu Du Vân “Ta tới bảo vệ sự an toàn của ngươi.”
“Nực cười.” Triệu Du Vân cười, không cho là đúng “Không phát sinh chuyện gì nguy hiểm, vì sao ta phải cần ngươi bảo hộ?”
“Vậy ta hỏi ngươi… Ngươi có nguyện ý đêm nay cùng Lâm giác ‘gạo nấu thành cơm’ hay không hả?”
“Ơ…” Triệu Du Vân sửng sốt, rất mất tự nhiên hỏi “Ngươi hỏi làm gì?”
“Đương nhiên là bởi vì lát nữa Lâm Giác sẽ tới đánh lén ngươi a.” Long Việt Băng cố gắng nhấn mạnh vào hai chữ ‘đánh lén’, “Nếu như chủ nhà không thèm để ý, vậy ta là xen vào việc của người khác rồi, đành phải rời đi thôi.”
“Chờ chút!!!” Vẻ mặt Triệu Du Vân hiển nhiên là phát hoảng “Ngươi nói thật??!”
“Vị thê tử chưa cưới hỏi kia của ngươi sắp tới đây rồi.” Long Việt Băng thấy hắn đã tin, nhanh chóng kéo hắn tới bên giường “Không muốn nàng ta thành công thì cứ làm theo ý ta.”
“Làm, làm cái gì…?”
Lâm Giác lòng tràn đầy vui mừng đi tới cửa phòng Triệu Du Vân. Thấy cửa sổ không đóng, hờn dỗi nói một câu “Như vậy sẽ cảm lạnh đó”, sau đó gọi khẽ thăm dò:
“Vân ca ca, là muội đây…”
Ánh trăng ngân sắc ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, vừa vặn chiếu rọi một khung cảnh khiến Lâm Giác suýt té xỉu.
Trong phòng không chỉ có một người… hơn nữa bầu không khí còn cổ quái.
Vân ca ca… đang y sam lộn xộn bị một nam nhân đặt trên giường, hôn kịch liệt…
Mà nam nhân ở phía trên kia… chính là người nàng ghét nhất trong nhà này – quản gia Nhạc Băng!
Vân ca ca võ công giỏi như vậy… không lý nào không phản kháng? Vậy vì sao…
Lâm Giác đang muốn kích động chạy ào vào, thì nghe thấy một âm thanh ──
“Nếu thức thời thì mau cút đi.”
Nam nhân nào đó trong phòng lạnh lùng lên tiếng.
Lâm Giác không khỏi run rẩy toàn thân. Thanh âm khàn khàn tràn ngập hàm ý cảnh cáo… như là bởi vì chuyện tốt bị nàng phá đám mà cảm thấy rất không vừa lòng.
Tại sao có thể như vậy…
Bọn họ từ lúc nào bắt đầu loại quan hệ này…?
Vẫn si ngốc cho rằng, Vân ca ca đối với nàng lãnh đạm, chỉ là bởi vì không am hiểu thể hiện tình cảm mà thôi, nhưng trong lòng huynh ấy thực sự thích mình. Nhưng hiện tại xem ra… tất cả bất quá chỉ là lừa mình dối người.
Hèn gì ban ngày quản gia kia luôn đối nghịch với mình, Vân ca ca cũng không trách cứ y, hóa ra là bởi vì… y hận mình là hôn thê của Vân ca ca!
Bị một tiểu quản gia, bị một nam nhân đánh bại… làm hôn thê còn tôn nghiêm gì nữa?
Lâm Giác cũng không nhìn nổi nữa, giậm chân một cái, xoay người nhanh chóng chạy mất.
Không ngờ rằng đến lúc nghĩ ra được thì, cái chủ ý rách nát chồng chất kẽ hở này lại hiệu quả như vậy… Long Việt Băng hôn người bên dưới thật sâu, bất giác đã say đắm trong đó.
Khẽ liếm phiến môi mỹ lệ, sau đó nhân lúc chưa kịp phòng bị mạnh mẽ đột nhập, từng cái một lướt qua hàm răng trắng bóng, mút lấy cái lưỡi mềm mại, trao đổi tân dịch ngọt ngào… Đối phương lúc đầu hơi chống cự, nhưng cuối cùng cũng đầu hàng dưới loại hành vi giữa người yêu với nhau này, thậm chí phản ứng trúc trắc nhưng khiến kẻ khác hưng phấn…
“Ưm…”
Tiếng bước chân ngoài cửa sổ xa dần rồi biến mất, Triệu Du Vân vươn tay, đẩy nam nhân đang cùng dây dưa với hắn ra.
Lúc hai đôi môi tách ra, lưu lại một sợi tơ ngân sắc ám muội, Triệu Du Vân hoảng loạn lau đi, sắc mặt phủ kín một màu đỏ.
“Tiểu Giác đã đi rồi… ngươi cũng có thể đi…”
Âm thanh đó cực nhỏ cực nhẹ, biểu hiện đầy đủ sự ngượng ngùng của chủ nhân nó.
“Chủ nhà, lẽ nào ngươi không còn lời nào khác muốn nói sao?”
Đại hôi lang quản gia cười đến cực tà cực mị, vẻ giảo hoạt như đang quan sát con mồi.
(đại hôi lang = sói xám lớn :”>)
“Nói chung… cảm tạ ngươi.”
Triệu Du Vân hoàn toàn không ý thức được mình vừa bị người khác chiếm tiện nghi, thành thật trả lời.
Kỳ thực muốn đuổi Lâm Giác đi cũng đâu cần làm loại sự tình này… chỉ cần trong phòng có người thứ hai, chẳng phải kế hoạch của Lâm Giác sẽ không thể thực hiện được hay sao?
Aii, không hổ là ngốc tử nổi danh…
Thế nhưng, lại khả ái tới không thể tưởng tượng nổi, khiến kẻ khác càng nhìn càng thích.
Long Việt Băng cười yếu ớt, lại cúi người chôm chỉa một nụ hôn trên đôi môi mỏng của đối phương, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn ngã xuống giường.
“Chủ nhà, ngủ đi.”
Mặc dù rất muốn đem mỹ vị trước mắt nuốt ực một cái, nhưng ngày hôm nay dừng ở đây thôi… Không phải người ta thường nói ‘Dục tốc bất đạt’ sao?
“Ngươi…” Triệu Du Vân thấy y hoàn toàn không có ý rời đi, giật mình hỏi “Ngươi định ngủ ở đây à?”
“Đúng vậy…” Long Việt Băng kéo chăn gấm qua, miễn cưỡng nói “Hôm nay ta sẽ ngủ ở đây… ây, không, chỉ cần một ngày Lâm tiểu thư còn ở Triệu gia, ta liền có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của ngươi, để tránh khỏi nàng trở lại lần thứ hai.”
“Này…” Thời gian một đêm cũng sắp nhanh chóng trôi qua. Triệu Du Vân ngay cả rất muốn cự tuyệt, nhưng lại thực sự không tìm được lý do nào ra hồn… Nghĩ kĩ thì, lời Long Việt Băng nói hình như cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý…
Triệu Du Vân tâm tình mâu thuẫn ngồi cạnh Long Việt Băng rất lâu, mãi đến khi tiếng hít thở đều đều của đối phương truyền tới, hắn mới thở dài một hơi, quyết định thỏa hiệp.
Quên đi… mình cũng ngủ thôi.
Không ngờ hắn vừa nằm xuống, một người hầu đã hô to gọi nhỏ ở ngoài phòng.
“Chủ nhà! Chủ nhà!”
“Làm sao vậy?”
“Lâm tiểu thư đi ra ngoài…!”
“A…?” Triệu Du Vân và Long Việt Băng đồng thời hết sạch buồn ngủ, khoác áo vào hướng ra cửa.
“Có chuyện gì xảy ra?”
“Lâm tiểu thư vừa rồi không thèm để ý ta ngăn cản, một mực rời đi… Nàng còn nói, còn nói…”
Phó dịch nhìn Long Việt Băng đứng một bên, có điểm không dám nói thêm.
“Còn nói cái gì nữa?” Triệu Du Vân nóng lòng chất vấn.
“Còn nói chủ nhà ngài… và Nhạc quản gia quan hệ ám muội… Nàng ở cái nhà này đã không còn địa vị nữa…” Phó dịch đỏ mặt, trả lời kích động “Nàng, nàng còn nói nàng không muốn sống nữa…!”
Không muốn sống nữa??!
Sắc mặt Triệu Du Vân nhất thời thay đổi. Đã trễ thế này, Lâm Giác ở ngoài nếu có chuyện gì không hay xảy ra, bảo hắn làm sao ăn nói với Lâm Hoàn đây?
“Hiện tại nên làm gì bây giờ?” Long Việt Băng nhẹ giọng hỏi.
“Nàng hẳn là chưa đi xa…” Triệu Du Vân ra lệnh “Tìm! Nhanh lên một chút… Nhất định phải đảm bảo Tiểu Giác bình an vô sự!”