Thời buổi rối ren
Nói chung tình hình hiện tại là… Triệu Du Vân đang đờ ra, Long Việt Băng đang hờn giận, Lâm Giác đang hưng phấn, tạp dịch đang vây xem.
Một giây đồng hồ sau đó, Long Việt Băng phản ứng cực nhanh kéo Lâm Giác, một tay túm nàng ra từ trên người Triệu Du Vân.
“Ngươi…”
Lâm Giác còn đang muốn kháng nghị hành vi thô bạo đó, Long Việt Băng đã lập tức thay bộ mặt người tốt, mỉm cười hỏi:
“Vị cô nương này là ai vậy? Sao ta chưa từng gặp qua?”
“Nàng…” Nghe được câu hỏi của Long Việt Băng, Triệu Du Vân lúc này mới bị gọi quay lại hiện thực “Nàng là họ hàng của ta Lâm Giác…”
“…Ta là vị hôn thê của Vân ca ca!” Lâm Giác lớn tiếng sửa lưng Triệu Du Vân “Đợi sau khi Vân ca ca giải quyết chuyện Nguyệt Linh giáo xong, ta sẽ được gả tới đây.”
“Ừm…” Mặc dù nhìn qua có chút miễn cưỡng, nhưng Triệu Du Vân vẫn nhẹ nhàng gật đầu, khẳng định lời nói của nàng.
“Vì sao trước đây ta chưa từng gặp Lâm cô nương?” Long Việt Băng lại hỏi.
“Nàng và đại ca của nàng ra ngoài có việc…”
“Ta và đại ca xuất môn cũng là vì thu thập kinh nghiệm, rèn đúc bản thân.” Lâm Giác mặt mang vẻ tươi cười, tràn đầy tự tin nói “Đợi sau khi ta trở thành thê tử của Vân ca ca, cũng sẽ không làm Triệu gia mất mặt.”
“Huynh nói có đúng không, Vân ca ca?” Nàng ngẩng đầu hỏi người bên cạnh.
“Ừm…”
Triệu Du Vân vẫn như cũ trả lời rất miễn cưỡng.
Aii… Vô luận thế nào cũng là nữ nhân này đơn phương tình nguyện mà… Long Việt Băng không khỏi ai thán dưới đáy lòng.
Du Vân đáng thương a, tuổi còn trẻ đã bị loại tình cảm hôn sự này làm khó rồi… Huống chi đối tượng lại còn là một nữ nhân ngốc tẻ nhạt…
Bất quá không sao, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra khỏi ma chưởng của nữ nhân này…
“Tiểu Giác… muội ở lại dùng bữa tối chứ?”
“Cái này ý mà…” Lâm Giác cười khoái trá “Muội đã nói với phụ thân rồi, muội muốn ở nhà Vân ca ca vài ngày.”
“Không thể nào?!”
Triệu Du Vân và Long Việt Băng đồng thời thấy không khí lạnh buốt. Triệu Du Vân kiên trì cho rằng trước khi kết hôn không thể có hành vi vượt quá khuôn phép, Long Việt Băng thì lại lo lắng cho trinh tiết của Triệu Du Vân. (Hự = = )
Tôi tớ xung quanh đang nghị luận rằng chủ tử nhà mình thực sự là có diễm phúc, bị Long Việt Băng nghe thấy hung hăng quăng cho mấy cái lườm.
“Tiểu Giác… như thế có vẻ không hay lắm đâu.” Trán Triệu Du Vân bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh “Dù sao chúng ta cũng chưa thành thân…”
“Có sao đâu, muội biết Vân ca ca là người chính trực, sẽ không nửa đêm lén tấn công muội đâu.” Lâm Giác nghịch ngợm nháy nháy mắt “Dù sao thì cũng cứ quyết định như thế nhé!”
Nữ nhân rắp tâm bất lương… Ai đi tấn công lén ngươi a? Ta đây là sợ ngươi đi tấn công lén Du Vân ý, có được không?
Long Việt Băng đứng một bên oán hận nghiến răng.
Đám phó dịch không hổ làm việc vì tiền, vừa nhìn thấy người có vẻ là nữ chủ nhân tương lai tới, hai mắt đều tỏa sáng, cùng lộ vẻ nịnh nọt. Cảnh này khiến Long Việt Băng lập tức quyết định, sau này nếu trong nhà xuất hiện ai lấy lòng Lâm Giác, thì đều không lưu tình mà đuổi luôn.
Tới bữa tối, Lâm Giác ngồi bên cạnh Triệu Du Vân thay hắn gắp thức ăn, còn không ngừng hỏi này hỏi nọ, Long Việt Băng ngồi bên trái đương nhiên thấy phi thường không vừa mắt. Một cuộc chiến nho nhỏ ở trên bàn cơm vốn yên bình giờ bắt đầu triển khai…
Đũa của Lâm Giác hướng tới đâu, đũa của Long Việt Băng sẽ hướng theo tới đó, đồng thời chỉ hướng vào đúng mục tiêu của nàng mà hạ thủ. Lâm Giác lúc đầu còn không phát giác ra sự bất thường, nhưng vài lần ra quân mà tay không trở về, nàng rốt cuộc nhịn không được ngẩng đầu trừng mắt với Long Việt Băng mấy cái. Có điều, Long Việt Băng nếu không phải làm bộ tươi cười vô hại, thì chính là nhìn nơi khác giả vờ mờ mịt không hiểu.
Lâm Giác trong lòng tức giận, không thể phát tác trước mặt Triệu Du Vân, thẳng thắn ném đũa cái ‘cạch’ một cái, bám vào người Triệu Du Vân làm nũng.
“Vân ca ca… Muội không gắp được thức ăn, huynh đút cho muội có được không?”
Trước giờ Triệu Du Vân và nữ nhân ở chung đều đặc biệt ngượng ngùng, nghe xong lời này, thiếu chút nữa thì sặc chết.
“Khụ khụ… Muội, muội nói cái gì cơ…”
“Muội muốn huynh đút cho muội ăn…”
“Khụ khụ khụ khụ…”
“Chủ nhà, ngươi chậm một chút.” Long Việt Băng săn sóc đưa trà tới, đồng thời vỗ nhẹ vào lưng hắn.
“Vân ca ca…” Lâm Giác kéo ống tay áo Triệu Du Vân, yêu cầu lần nữa.
“Lâm cô nương, cô nương đừng làm khó dễ cho chủ nhà nữa.” Long Việt Băng cười tủm tỉm “Nếu như cô nương không thể ăn, vậy để ta đút cho cô nương.”
Lâm Giác vừa nghe, đang định cự tuyệt, Long Việt Băng đã nhanh chóng đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng, gắp một khối thịt cá to đùng nhét vào miệng nàng.
“Ư ư ư…”
Cái miệng xinh xắn của Lâm Giác nhất thời bị nhồi cứng, mặt nàng đỏ lên, phát sinh tiếng rên thống khổ không gì sánh được.
“Từ từ ăn a, Lâm cô nương.” Long Việt Băng một bên ‘săn sóc’ mà quan tâm, một bên tiếp tục tống đủ thứ thức ăn cho nàng.
Lâm Giác liều mạng xua tay, ý bảo nàng sắp nghẹn chết tới nơi rồi, nhưng Long Việt Băng đâu chịu buông tha cho nàng, lại nỗ lực đem một gắp rau xanh nhét vào.
Lâm Giác rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nàng cố sức đẩy Long Việt Băng ra, nhổ hết tất cả các thứ trong miệng, hét lớn:
“Ngươi làm cái trò gì đấy? Có phải là muốn giết ta không hả?!”
“Xin đừng nói oan cho người tốt.” Long Việt Băng mỉm cười “Ta cũng không có cái ý đó a, Lâm cô nương.”
“Ngươi…!” Phổi Lâm Giác như sắp nổ tung, nàng ngược lại nhào tới bên cạnh Triệu Du Vân, nũng nịu óan giận nói “Vân ca ca… Huynh xem, hắn khi dễ muội!”
“Ta mặc kệ các ngươi làm gì…” Gia trưởng vẫn câm nín nãy giờ bỗng nhiên vỗ mạnh bàn, cả giận nói “Nói chung không được phép lãng phí thức ăn!”
Trong cảm nhận của Triệu Du Vân… quả nhiên chỉ có gia quy là quan trọng nhất a…
Đêm đó, Lâm Giác mặt dày mày dạn ở lại Triệu phủ.
Gian phòng của nàng, ở rất gần phòng Long Việt Băng.
Trăng sang sáng, tâm hoảng hoảng. Cuộc chiến giữa hai người, vẫn còn muốn tiếp tục trình diễn.
Long Việt Băng vẫn không đi vào giấc ngủ, mở cửa sổ ra ngắm cảnh đêm, thuận tiện lưu ý động tĩnh của người nào đó. Vào lúc canh ba, y phát hiện phòng Lâm Giác bỗng sáng đèn.
Nữ nhân kia quả nhiên là chuẩn bị đêm nay hành động… Nếu nói như vậy, mình nên tiên hạ thủ vi cường, không phải sao?
Long Việt Băng lập tức đi ra cửa, chạy về hướng phòng Triệu Du Vân.
Đi tới trước phòng ngủ của Triệu Du Vân, không kịp chờ đối phương mở cửa, Long Việt Băng đã đơn giản từ cửa sổ chui vào.
Ngay lúc đáp xuống, một thanh âm đồng thời vang lên rõ ràng:
“Đêm hôm khuya khoắt, ngươi lén lút chạy tới phòng ta làm gì?”
Triệu Du Vân tóc buông xõa, khoác áo khoác đang đứng ngay trước mặt y, khoanh tay trước ngực lạnh lùng chất vấn.