-------Chương 19: Hôn một cái nào!--------

Dương Trạch biết mình vừa nói ra câu mang tính xát thương thế nào nhưng anh không hối hận.

Đường Tử Hân chỉ biết thở dài thườn thượt, cô dựa lưng vào ghế, mắt đăm đăm nhìn thẳng về phía trước:“Anh có biết anh vừa nói gì hay không?”

“Anh biết”

Cô quay mặt nhìn anh, ánh mắt sâu như nước đáy giếng:“Em nghĩ anh sẽ luôn tin tưởng em nên em có chuyện gì đều nói cho anh biết, nhưng ngay lúc này lời em muốn nghe không phải lời đó”

Dương Trạch có đôi chút bừng tỉnh, anh im lặng. Anh nghĩ mình sắp điên lên mất rồi, anh thực sự rất muốn đánh người. Ánh mắt anh chuyển đổi, cũng không còn phập phồng tức giận như trước:“Thôi được, chúng ta quay về trước.”

Đường Tử Hân buồn bã, đôi mắt mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa xe. Câu nói đó của Dương Trạch, cô biết không phải cố tình, chỉ là vô ý, nhưng lại có thể để lại một vết sẹo lớn trong tim cô.

Nghiêm Châu.

Vương Kiến Hạo ngồi trong phòng làm việc, trên bàn có một vài tấm ảnh, anh nhìn chúng, sắc mặt u ám.

“Cộc, cộc,..” tiếng gõ cửa vang lên. La thư kí bước vào, cúi đầu:“Có cô Hàm đến tìm gặp ngài?”

“Cho vào.”

La thư kí lui ra, Hàm Tuệ đi vào, cất lên chất giọng ngọt như đường mật:“Vương thiếu, anh đi ăn với em được không? Mấy ngày nay không gặp, thật nhớ chết đi!”

Bàn tay Vương Kiến Hạo cất những tấm ảnh vào túi giấy, thấy Hàm Tuệ lại gần, anh đem túi giấy hung hăng đập vào người cô.

Cô gái hoảng hốt, không hiểu sự tình gì. Túi giấy đập vào mặt cô, bỏng rát. Những tấm ảnh nhanh chóng rơi ra, đâm vào mắt cô. Hàm Tuệ bỗng chốc lo sợ, sắc mặt biến sắc.

“Là cô?” Vương Kiến Hạo nhìn cô, đôi mắt anh băng lãnh, tàn lạnh, như hai mũi tên đâm thẳng vào cổ họng cô, khiến cô ngộp thở không thôi.

“Những thứ này là gì vậy? Anh hỏi em như thế là sao?” Giọng Hàm Tuệ vừa run, lại vừa ngập ngừng, dù cố bình tĩnh đến đâu cô cũng chẳng thể qua được mắt anh.

Vương Kiến Hạo nhếch miệng cười nguy hiểm:“Cô còn chối? Không chịu nhận tội?”

Hàm Tuệ liếc xuống dưới chân, bức ảnh đâm vào mắt cô. Nhân vật chính của bức lại không ai khác chính là Đường Tử Hân, được chụp khi cô bị ném trứng vào ngời, cả người bầy nhầy trong cực khổ.

Hàm Tuệ biết không giấu được liền khai nhận:“Anh nghe em nói em, em...”

“Cả chuyện chụp ảnh tôi và Đường Tử Hân cũng là cô?”

Cô ta im lặng, đôi môi tô son đỏ đang không ngừng giật lên xuống. Cô ta liếc nhìn anh, chỉ thấy bao quanh anh là một ám khí vô cùng u tối, đôi mắt phượng hoàng như loé lên lửa.

“Cút!” Một chữ giá lạnh văng vẳng vang lên, đập mạnh vào tai Hàm Tuệ, khiến cô ta như rơi xuống bờ vực. Cô ta bắt đầu khóc lóc ỉ ôi:“Là em sai, em sai. Anh nể tình ba em mà cho em theo anh có được không?””Nể tình? Cũng chỉ là làm ăn vài hôm, bây giờ, cút ngay, cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi.”

“Em sẽ không phạm phải điều này nữa, em sẽ yên phận, ngàn vạn lần xin anh đừng đuổi em đi. Em không thể chịu được khi anh gần gũi với cô ta.”

Vương Kiến Hại thấy chán ghét, nhưng vẫn là ung dung ngồi trên ghế:“Cô quản tôi? Vậy thì lo mà quản cái thân cô cho tốt đi!”

Hàm Tuệ khóc lóc ầm ĩ, mãi một lúc không thể chuyển đổi được gì, cô ta mới bắt dầu đứng dậy, cầm lấy túi xách rồi chạy nhanh ra ngoài.

Vương Kiến Hạo ngồi yên một lúc, nụ cười gian manh khẽ kéo lên. Anh rời khỏi bàn làm việc, đôi chân còn giẫm lên những tấm ảnh dưới mặt đất.

Đường Tử Hân xem ti vi ở nhà, cô ngước nhìn đồng hồ, thấy sắp đến giờ làm liền thay đồ, chạy vụt ra khỏi nhà.

Ở dưới khu chung cư đã có Giản An Nhiễm đứng đợi. Cả hai đón xe buýt nhanh chóng đến quán rượu, tuy quán này tan làm hơi trễ nhưng lại không trùng lịch học cùng lương tháng rất cao.

“Phục vụ!” Có tiếng gọi lớn, Đường Tử Hân chạy lại.

“Vâng, các anh gọi gì ạ?”

Có mấy tên xăm trổ hổ báo, đầu tóc thì cạo trọc như thầy tu, và tất cả bọn họ đều đã đến tuổi trung niên.

“Trời, xinh gái thế này lại làm phục vụ à? Tiếc thế?”

Đường Tử Hân mỉm cười một cách chuyên nghiệp:“Mấy anh gọi gì? Ở quán chúng tôi có rất nhiều món, đây là thực đơn, các anh có thể tham khảo qua.” Cô đặt thực đơn xuống bàn, chưa kịp rút tay về đã bị một tên cẩm chắc. Cô dùng sức, vung tay ra nhưng thái độ trên khuôn mặt vẫn mỉm cười hoà nhã.

“Nếu mấy anh chưa biết phải anh gì thì có thể xem qua thực đơn.”

“Chúng tôi đây muốn ăn em, có được không?” Một câu nói mang đầy tính chất lưu manh.

Đường Tử Hân bắt đầu nghiêm mặt lại:“Thật xin lỗi! Tôi còn phải đi phục vụ những bàn khác.” giọng nói vừa dứt cô liền quay người đi.

“Thôi được rồi, bọn anh gọi.” Lại là cái giọng cợt nhả của những tên đó.

Đường Tử Hân cố gắng kiềm chế, sau đó quay người lại:“Vâng, mấy anh gọi gì thì đọc tên món lên ạ.”

“Món này thế nào?”

Cô bấm bụng chịu đựng, cười lên một cái liền giải thích:“Đây là lẩu cá trạch, rất được ưa chuộng của quán chúng tôi, ăn một lần liền muốn ăn lần thứ hai”

Cô định ghi món đó vào giấy thì lại một tên hỏi tiếp:“Vậy còn món này?”

Đường Tử Hân cứ thế giải thích, năm lần bảy lượt hỏi cô thế này thế kia. Cô nhíu chân mày, khó chịu hỏi:“Vậy mấy anh có định gọi không đây?”

“Được, gọi tất. Tí nữa mang đồ ra phải là cô em mang ra nếu là người khác tôi sẽ không tính tiền.”

Con mẹ nó! Lằng nhằng mãi! Cô nhanh chóng lui ra sau bếp rồi đọc to từng món cho bếp trưởng.Ngoài đường, đèn đã được bật sáng lấp lánh. Bầu trời Bắc Kinh ảo diệu như có ai đó vừa tung trang sức lên trời. Một chiếc siêu xe McLaren P1 chạy như hổ báo trên đường, thứ mà con mãnh thú đó để lại chỉ là những đường sáng lập loà ánh bạc.

Mái tóc xám tro của người đàn ông trong xe lập loè ngoài kính chiếu hậu, trông mơ hồ nhưng lại đẹp tựa nam thần.

Vương Kiến Hạo vừa từ Nghiêm Châu trở về, kể từ ngày Đường Tử Hân rời đi anh chưa một lần về Trấn Thuỷ, vì thế anh luôn ngủ qua đêm ở khách sạn.

Gặp đèn đỏ, xe dừng lại. Vương Kiến Hạo một tay chống trên cửa sổ, một tay giữ vô lăng, phong thái tuấn dật khó tả. Đôi mắt anh nhìn đèn đỏ, từng con số đang dần bé đi. Anh hờ hững đảo mắt xung quanh, đôi mắt bỗng dừng lại ở một hướng, nhìn đến không chớp mắt.

Bóng dáng nhỏ đó của cô, anh có thể dễ dàng quên sao? Đường Tử Hân một thời mà anh cưng chiều giờ lại phải lai lưng đi làm thêm.

Đèn chuyển sang màu xanh, những chiếc xen phía sau bấm còi inh ỏi Vương Kiến Hạo mới chợt bừng tỉnh. Anh quay mặt đi, phóng xe qua làn đường bên kia rồi nhanh chóng đậu xe trước cửa quán rượu.

Vương Kiến Hạo bước vào quán, vì tầm này khá đông khách nên bàn ăn đã hết chỗ. Anh đảo mắt sau đó tiến đến ngồi xuống bàn ở góc nhỏ của quán. Chiếc ghế nhỏ dường như làm anh rất khó chịu, ngồi không yên.

Rất nhanh, một cậu phục vụ đi đến, đưa cho anh quyển thực đơn rồi cung kính:“Ngài muốn ăn gì ạ?”

“Tôi muốn cô gái phục vụ kia, gọi cô ta qua đây.” Anh không để tâm đến câu hỏi của cậu ta, lưng dựa ghế, tay chỉ vào bóng lưng nhỏ của Đường Tử Hân loắt thoắt đi từ bàn này đến bàn khác.

Cậu phục vụ vô cùng gượng gạo, tay đưa ra sau gãi đầu:“Ngài xem, cô ấy rất bận rộn,..”

“Tôi không hứng thú với đàn ông!”

Cậu phục vụ bị anh doạ sợ, lập tức chạy đến cạnh Đường Tử Hân, thì thầm vào tai cô. Đường Tử Hân nghe xong liền nhìn về phía của Vương Kiến Hạo, phát hiện ra anh đang nhìn cô chằm chằm.

Cô giao công việc lại cho cậu phục vụ, điềm đạm đi đến:“Vâng, ngài muốn gọi món gì?”

“Món nào tên Đường Tử Hân thì mang lên đây.” Vương Kiến Hạo dửng dưng nhìn cô, đôi mắt như hổ nhìn mồi.

“Ở đây, chúng tôi không có món này, phiền ngài chọn món khác.” Cô biết ngay là anh đến đây chỉ để cố gây khó dễ cho cô.

Ngón tay anh chỉ vào cô, vẻ mặt gian tà khó tả:“Món đó chẳng phải ở đây sao? Chiều chuộng khách hàng đi chứ?”

Đường Tử Hân nghiến răng:“Nếu ngài chán hương vị ở Đông Hầu Yên Tử hay Đài Viên Cát Phương mà chạy lại mấy quán nhỏ như chúng tôi đòi cao lương mĩ vị thì xin lỗi, quán chúng tôi đáp ứng không nổi.”

“Sao? Tôi muốn ăn cao lương mĩ vị là em đấy, sao nào? Muốn đuổi?”

“Tôi mong ngài có thể phân biệt được, đây là quán ăn, không phải phòng bao. Và ngài chỉ cần gọi món, tôi sẽ lập tức mang lên.” Trong lòng cô không ngừng chửi rủa anh, chỉ hận không thể đạp anh một chưởng anh liên ngã lăn quay.Vương Kiến Hạo gật đầu, trên môi kéo theo một đường cong quỷ quyệt:“Được, trong quyển thực đơn này có bao nhiêu món mang hết lên đây, trước ba mươi phút tôi muốn thấy chúng trước mặt.”

“Anh ép người!” Đường Tử Hân cắn chặt răng, đôi mắt bắn ra lửa như muốn thiêu sống người đàn ông trước mặt.

“Sao, làm không được?”

“Vậy anh muốn gì?”

Vương Kiến Hạo tuỳ tiện châm một điếu thuốc, anh rít ra hai ba hơi, sau đó thả điếu thuốc xuống đất, đem đôi giày da đắt tiền của mình dẫm lên. Anh đưa tay lên chỉ vào môi mình, miệng khẽ mấp máy:“Hôn một cái nào!”

“Anh mà nói nhăng nói cuội một lần nữa, tôi tát chết anh!”

“Không hôn thì nấu ăn đi, tôi cho ba mươi phút.”

“Anh có biết là quyển thực đơn này hơn bốn mươi món còn không kể các loại rượu không? Ép người như vậy không thấy cắn rứt lương tâm à?!” Đường Tử Hân thở hồng hộc, các cơ mặt như căng ra.

Vương Kiến Hạo vô cùng nhàn nhã, hai chân gác chéo, tay tuỳ tiện khoanh trước ngực, mở miệng cợt nhả:“Một nụ hôn của em đổi lấy hơn bốn mươi món đó không phải là quá giá trị đi?”

“Tôi tuyệt đối không hôn anh!”

“Vì em sợ có người chụp lén?”

Thực ra trong lòng cô cũng đang lo lắng điều đó.

Vương Kiến Hạo cười cười, lại mang một điếu thuốc ra hút:“Em cứ yên tâm, làm em tại đây, ai nhìn, tôi móc mắt, nói gì đến chụp lén?”

“Sao tôi tin được anh?”

“Em nghĩ tôi dùng cách hèn hạ đó để đối phó với em?”

Đường Tử Hân im lặng, suy nghĩ đôi chút.

“Em cứ định đứng đó hoài sao? Nếu không nấu thì hôn tôi, mau lên.”

“Chờ đã!”

“Thay đổi ý định?” Vương Kiến Hạo nheo mắt nhìn cô, nụ cười gian tà vẫn cứ nổi bần bật trên khoé môi.

“Tôi sẽ làm nhưng không phải ở đây, đợi tôi tan làm đã.”

“Tôi lấy cái gì để tin em?” Bàn tay anh nhẹ gõ từng nhịp trên bàn.

“Anh có thể ngồi đây đợi, tôi vẫn làm việc khu này, không đi mất được.” Đường Tử Hân nói xong liền cầm theo quyển thực đơn trên bàn đi mất. Vương Kiến Hạo đắc ý cười.

Đường Tử Hân nhanh chóng mang từng món bày khắp bàn của những tên lưu manh vừa nãy.

“Chúc quý khách ngon miệng!” Cô chưa kịp nhấc chân rời đi liền bị tên kia cầm lấy tay lôi lại.

“Này, ở lại chung vui cùng bọn anh.”

“Phải, uống với bọn anh ly rượu.”

Cô nhanh chóng từ chối:“Tôi rất bận, còn rất nhiều khách đang đợi. Thực xin lỗi!”

Có một tên kia bỗng dưng nắm chặt lấy tay cô, định bụng ôm cô vào lòng. Đường Tử Hân nhăn mày vung tay ra sau đó hậm hực:“Phiền anh giữ tự trọng!””Này em gái, nghe lời một chút đi, Lão Đại của bọn anh đấy!”

Đường Tử Hân nhìn tên vừa nắm tay mình, cô cười khinh miệt:“Tôi mặc kệ là Lão Đại hay Lão già, mấy người để tôi yên!”

“Con mẹ nó! Mày ăn nói vậy à?!” Một tên trong đó hùng hổ đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt cô quát lớn.

Vương Kiến Hạo ngồi trong góc, nhất cử nhất động của cô anh đều thu vào mắt. Anh cười âm lãnh, vừa hưởng thụ điếu thuốc lại vừa xem kịch hay.

Đường Tử Hân im lặng. Mọi người gần đó cũng đang nhìn về phía cô. Mà nếu cô lên tiếng phản bác, coi chừng lại rước hoạ vào thân.

Cô cắn răng cúi đầu:“Thực xin lỗi! Chỉ là tôi không kiềm chế được cơn giận, mong mấy anh lượng thứ.”

Mấy tên đó cười rộ lên rồi một tên nhanh chóng kéo cô ngồi xuống ghế:“Nào, uống một ly chúng tôi sẽ bỏ qua cho em.”

Đường Tử Hân lắc đầu:“Tôi bị đau bụng, không thể uống được rượu.”

“Không uống được hết thì uống một ngụm thôi, chỉ cần một ngụm bọn anh sẽ thả cô em đi.”

Đường Tử Hân nhìn ly rượu, chất lỏng màu vàng lấp lánh trong ly dường như đang cố đốt cháy mắt cô. Cô đột nhiên nhớ lại lần đó ở Say Tình, cô bị Vương Kiến Hạo ép uống rượu, phải nhập viện, đó như một nỗi ám ảnh trong cô.

Đường Tử Hân muốn kết thúc nhanh chuyện này liền đón lấy ly rượu nhỏ, cô đưa lên môi, nhấp một ngụm nhưng vẫn không hề nuốt xuống. Vương Kiến Hạo thấy cô mặt nhăn mày nhó chạy vụt vào trong mà sắc mặt thay đổi, nhưng anh vẫn ngồi yên, không nhúc nhích.

Đường Tử Hân nhổ rượu vào bồn rửa, rượu đắng lại còn cay, như muốn đốt cháy khoang miệng cô. Giản An Nhiễm lo lắng đi đến, rót cho cô một ly nước rồi vuốt lấy sống lưng cô:“Sao vậy? Uống làm gì kia chứ?”

“Nếu không uống, bọn người kia chịu để yên sao?”

Giản An Nhiễm đi ra ngoài nghe điện thoại, nhưng lúc quay lại sắc mặt thay đổi một trời một vực với hồi nãy.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ba tớ bị tai nạn, đang trong phòng phẫu thuật.” Giản An Nhiễm tóm lấy áo khoác với túi xách, giọng nghe rõ là run rẩy.

“Tớ đi với cậu.”

Giản An Nhiễm lắc đầu rồi nhanh chóng rời đi ngay sau đó. Đường Tử Hân sực nhớ ra, một chút nữa thôi cô phải hiến thân cho Vương Kiến Hạo, nghĩ đến đây cũng làm cô run sợ lắm rồi.

Cô bỗng nhớ ra, quán này còn có một cửa thoát hiểm đằng sau, nếu cô men theo con đường nhỏ sau quán rồi xuyên qua con đường lớn là có thể bắt xe trở về. Đường Tử Hân xin phép nghỉ sớm với lí do là trong người thấy mệt, sau đó thay bộ phục vụ ra, bí mật lui đến cửa phía sau.

Vương Kiến Hạo ngồi ngoài đợi mãi không thấy cô quay trở ra. Anh bán tính bán nghi, có khi nào cô đau bụng đến mức xỉu trong đó rồi hay không? Anh bật cười, vừa nãy anh quan sát thật kĩ, cô còn chưa nuốt xuống, lừa ai chứ sao lừa được anh?

Cứ thế Vương Kiến Hạo đợi thêm mười phút, vẫn không thấy cô trở ra, anh hậm hực tiến quân vào khu bếp của quán. Anh như muốn lật tung cả quán rượu lên nhưng vẫn không thấy cô đâu.

Khuôn mặt của người đàn ông nhăn lại, hai hàng lông mày nhíu chặt. Một người phục vụ đi qua anh liền kéo lại hỏi:“Đường Tử Hân đâu?”

Người phục vụ mù mờ đáp:“Chẳng phải đã xin nghỉ sớm rồi sao?”

Vương Kiến Hạo phẫn nộ suýt nữa thì đánh cả người phục vụ vô tội, anh gằn giọng:“Quán này có cửa sau không?”

“Vâng, có.”

Anh nghiến răng, bước nhanh ra khỏi quán. Đôi mắt phượng hoàng hiện lên vài tia máu, bàn tay to lớn thắt chặt lại thành nắm đấm cứng rắn.

Cô chơi anh?

Được, anh mà bắt được cô thì dù có ở chốn đông người anh quyết ăn sống cô!

--------------- HẾT CHƯƠNG 19 ---------------

Thế này là chết chắc rồi nhé Đường tiểu thư =))))) Dám trêu chọc Vương thiếu cao cao tại thượng nhà chúng tôi à???=))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play