Dương Trạch ngồi cách đó vài ghế, cuộc nói chuyện đầy thuốc súng này, còn câu nào mà anh không nghe? Anh theo dõi mà thấy ấm ức thay cô nên đành phải lên tiếng che chở cô.
Bản thân anh ngày xưa cũng có rất nhiều niềm đam mê với kiến trúc, đến bây giờ một chút phai phôi cũng không có. Chính cách làm việc ấy của cô là do anh chỉ lại cho cô, hôm nay cô mang lên đây áp dụng, anh tất nhiên là sẽ rất vui nhưng cũng muốn tức điên lên vì có người đã phản đối cách làm việc này.
Thần sắc Vương Kiến Hạo dường như không bị rúng động, anh băng lãnh, không cười cũng không nói khiến cho mọi người trong hội trường cũng dần bị ám khí của anh bủa vây. Mãi một lúc sau, anh mới mở miệng:“Dương thiếu, dù anh và cô Đường đây có quan hệ thế nào tôi không biết, nhưng anh cũng phải để cô ấy nói xong đã chứ?”
Cả hội trường im như tờ, đầu óc ai cũng quay mòng mòng, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng họ chắc chắn rằng hai vị vương giả tài trí kia chuẩn bị một trận “giương cung bạt kiếm” nghẹt thở chết người.
Đường Tử Hân thấy mọi chuyện càng lúc càng đi sâu hơn, cô lên tiếng, hai người họ không ra tay ra chân thì cũng cho nhau nghe những lời độc địa nhất.
“Vâng, vậy mọi người còn ý kiến gì nữa không? Xin hãy cứ đặt ra câu hỏi”
Ngay lúc này cô thèm muốn một cánh tay đưa lên bao giờ hết.
Và rồi, một cánh tay nhỏ rụt rè đưa lên. Mắt cô sáng lên như rớt xuống nước mà với được một khúc gỗ.
“Nào, mời bạn”
Người sinh viên ấy từ từ đứng dậy, khuôn mặt thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh đèn vàng mập mờ trên trần nhà. Đường Tử Hân nhìn thấy rõ chân dung liền vui sướng ra mặt. An Nhiễm ơi là An Nhiễm! Cậu chính là vị cứu tinh của cuộc đời tớ!
Giản An Nhiễm nhìn xung quanh, mọi người cũng nhìn cô, ánh mắt không thiện cảm, dường như cô phát hiện ra, chính cô là người cắt đứt màn kịch hay của bọn họ. Chắc chắn trong hội trường cũng đang có người chửi rủa cô không ra gì.
Môi Giản An Nhiễm khẽ mấp máy, đầu hơi chúi xuống:“Bản kiến trúc ấy của cậu rất tuyệt! Cậu có thể cho tớ vài kinh nghiệm và lời khuyên không?”
Đường Tử Hân mừng thầm trong lòng, hận không thể đem ba chữ Giản An Nhiễm mà đi tung hô khắp trường:“Kinh nghiệm cũng chẳng có mấy, nhưng lời khuyên thì vô số nhé! Nếu cậu muốn bản kiến trúc của mình đạt chuẩn thì phải dựa vào sở thích về công trình ấy của khách hàng. Đa phần mọi người thường bộc lộ sở thích của mình qua nhà cửa. Và muốn thành công, trước tiên hãy nắm bắt được tâm lý khách hàng, còn làm nên bản thiết kế đó như thế nào chính là áp dụng lý thuyết của ta vào”
Ngay sau giọng Đường Tử Hân ngừng lại, người dẫn chương trình ôn tồn cất giọng:“Lời khuyên rất hữu dụng phải không? Nào, bây giờ chúng ta cùng qua phần tiếp theo của hội nghị”
Đường Tử Hân thở phào nhẹ nhõm, thật an tâm khi cô không phải là người phá đi cuộc hội nghị này. Cô xuống dưới hàng ghế, không ngồi vào chỗ cũ mà trực tiếp ngồi bên cạnh Dương Trạch. Cô mỉm cười như để xua tan cơn khó chịu trong lòng anh:“Em không sao, vả lại cũng không cần làm lớn, để lại bộ mặt cho trường em cũng là để lại bộ mặt cho chúng ta. Hắn ta bị chó cắn, hoá điên rồi”
Dương Trạch vẫn chưa hoàn toàn hạ hoả, anh nắm chặt lấy tay cô:“Anh đã nói là sẽ bảo vệ em, dù cho không phải hắn, anh cũng sẽ lên tiếng”
Trong lòng cô ấm lên, cảm giác xao xuyến như mơn man khắp da thịt.
Buổi hội nghị kết thúc, sinh viên nối đuôi nhau rời khỏi phòng hội trường, đông đúc như đàn kiến vỡ tổ.
Vương Kiến Hạo vẫn trầm mặc ngồi ở hàng ghế đầu, bên cạnh anh là Hiệu trưởng của Bạch Tích. Có những sinh viên ở gần đó loáng thoáng nghe được vài câu.
“Vương thiếu, buổi hội nghị hôm nay mong ngài đừng giận, là do sinh viên của tôi thiếu năng lực đôi chút, mong ngài bỏ qua”
Vương Kiến Hạo nhếch miệng cười khi nghe dược mấy lời đó:“Sinh viên của ngài thiếu năng lực mà cũng có thể đứng lên kia sao?”
“Thực ra thì cô bé đó cũng là người có năng lực vượt trội hơn những sinh viên khác, dù chưa ra trường nhưng đã có thể đảm nhiệm rất nhiều công trình lớn bé khác nhau” Hiệu trưởng ngồi bên cạnh đang cố nói tốt về Đường Tử Hân, chỉ mong anh có thể lượng tình tha thứ.
“Ngài nghĩ tôi có nên để bụng chuyện này hay không?”
Hiệu trưởng lắc đầu, sắc mặt dường như trắng nhợt:“Tôi vẫn mong ngài ngàn vạn lần quên đi, để bụng chuyện này chỉ khiến ngài thêm bực dọc, chi bằng ngài hãy bỏ qua”
“Sao hiệu trưởng không hỏi Dương thiếu đằng kia có nên bỏ qua hay không?” Anh vừa nói vừa đánh mắt về phía người đàn ông đang cười nói vui vẻ cách đó không quá mười lăm ghế.
“Dương thiếu chắc chắn sẽ bỏ qua, Vương thiếu, ngài cũng biết mà”
“Sẽ không bỏ qua”
Hiệu trưởng càng nói chuyện với anh lại càng mù mờ không hiểu anh đang cố nói lên ẩn ý gì. Ông ta im lặng, liếc mắt về chỗ ngồi của Dương Trạch, thấy anh cùng Đường Tử Hân đang cười nói vô cùng vui vẻ.
Vương Kiến Hạo cười đểu một cái rồi đứng dậy, trước khi đi anh để lại cho ông ta một câu:“Hiệu trưởng, ngài không nhìn ra quan hệ giữa sinh viên của ngài với Dương thiếu sao? Là một mối quan hệ rắc rối và vô cùng vớ vẩn!”
Hiệu trưởng hiểu ra ý anh nhưng khi quay mặt đã thấy thân ảnh cao lớn của anh đã thoắt cái đến cửa hội trường.
Dương Trạch cùng Đường Tử hân rời đi, thấy Giản An Nhiễm đang đi phía trước, cô gọi lớn:“An Nhiễm, này!”
Giản An Nhiễm giật mình quay lại thấy Đường Tử Hân đang vô cùng hớn hở chạy về phía mình:“Cười được sao? Bị rút mất cả đường lui, gây khó dễ cho bao lần vậy mà cậu cũng có thể cười cho được!”
“Sao lại không được cười? Này nhé, tớ còn Dương thiếu oai phong hùng dũng bên cạnh đấy!”
“Ôi dào, cứ phải tâng bốc người ấy lên vậy ư?”
Dương Trạch đi đến, nghiêng người hỏi:“Này, người ấy là ai nào?”
“Là anh chứ còn ai?”
Anh cười cười:“Ví von cũng hay lắm!”
Đường Tử Hân khoác tay Giản An Nhiễm, đi bên cạnh là Dương Trạch:“Nào, giờ đi ăn, tớ mời!”
“Ấy, hai người còn định bắt tớ làm bóng đèn đến bao giờ?”
“Nâng cấp, nâng cấp! Cậu làm bình hoa cho bọn tớ!”
Dương Trạch xua tay:“Càng đông càng vui, vả lại Tử Hân có bảo với anh nhất định phải kéo được em đi ăn, coi như đền đáp ơn em cứu giúp vừa nãy”
“Chí phải!”
Giản An Nhiễm bị Đường Tử Hân kéo đi, không nỡ từ chối nên đồng ý.
Chiếc xe thể thao chạy đến Đài Viên Cát Phương. Dương Trạch đặt bàn trước, đó là một phòng VIP của nhà hàng. Anh gọi rất nhiều món, đa phần toàn là những món mà Đường Tử Hân với Giản An Nhiễm thích.
Giản An Nhiễm động đũa, cười nói vui vẻ:“Đồ ăn ở đây ngon thật nha!”
“Vậy thì ăn nhiều lên một chút, ăn không hết chúng ta gói đem về” Đường Tử Hân ngồi bên múc một muỗng súp nóng cho vào miệng.
Dương Trạch gắp cho Giản An Nhiễm một con tôm sốt to rồi tỏ giọng áy náy:“Lần trước ép em như thế, anh thực xin lỗi!”
Giản An Nhiễm im lặng đôi chút mới nhận ra anh đang xin lỗi về chuyện gì. Cô cười gượng, xua tay:“Không sao, không sao”
“Anh ép An Nhiễm chuyện gì mà giờ mới lòi ra?” Đường Tử Hân đang ăn thì ngừng lại, nhìn hai người như đang hỏi cung.
“Thực ra, chính tớ đã đưa cho anh ấy địa chỉ của Trấn Thuỷ”
“Hèn gì tớ cứ tự hỏi sao anh ấy lại biết Trấn Thuỷ mà đến”
“Này, không giận đấy chứ?” Giản An Nhiễm để ý nét mặt của cô bạn thân, ngược lại với giận dữ thì cô bạn thân này còn cười toe toét đập vai cô một cái.
“Cảm ơn còn không hết chứ giận với dỗi cái gì?”
Dương Trạch định gắp đồ ăn cho cô nhưng lại nghe thấy cô nói một câu nữa thì tay ngừng lại luôn.
“Phải là giận cái người đã ép cậu chứ nhỉ? Phải không anh?” Đường Tử Hân nhìn anh, thấy anh định đưa đũa về thì ho nhẹ một cái:“Đừng thế chứ? Từ đầu đến giờ anh còn chưa gắp cho em”
Dương Trạch nhanh nhẹn gắp cho cô một lúc rất nhiều thứ, như sợ cô vẫn còn đói:“Nào, nào, anh nhiều lên một chút nhé, An Nhiễm!”
Đường Tử Hân lườm anh, cũng biết lái sang chuyện khác đấy!
Lúc trở về nhà, Đường Tử Hân kéo Dương Trạch ngồi xuống ghế sô pha, nghiêm túc nói với anh:“Anh, lúc họp hội nghị, khi mà em ra ngoài, Vương Kiến Hạo có gây khó dễ cho em”
Cô nghĩ nếu đã tin tưởng nhau nhường này thì cũng nên kể cho nhau nghe mọi chuyện, tốt nhất là không giấu giếm để tránh gây hiểu lầm về sau.
Anh nhìn cô, trong lòng như muốn bùng lên cơn thịnh nộ:“Được rồi, ngày mai để anh cho vệ sĩ theo em, để em một mình như vậy anh thấy không an tâm”
Cô đè lấy tay anh, vuốt ve thật nhẹ:“Không cần phải như vậy, em tự biết cách giải quyết mà”
“Được không?””Được, được, anh không phải quá lo lắng”
Dương Trạch ôm cô vào lòng, nhẹ xoa tóc cô:“Những ngày qua em đã chịu khổ nhiều rồi, anh muốn bù đắp cho em”
“Trạch, cám ơn anh”
Những ngày sau đó Đường Tử Hân đi học bình thường, nhưng có điều, chỉ cần cô xuất hiện ở đâu đó, nơi đó sẽ có rất nhiều người, nhiều lúc cô còn nghe thấy tên mình được phát ra từ miệng của ai đó, họ nói gì về cô thì cô cũng không biết.
Đường Tử Hân được Dương Trạch đưa đến Bạch Tích, cô nhìn theo đuôi xe anh biến mất mới đi vào. Và hôm nay lại giống như những hôm khác, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt kì thị, có người đi ngang qua cô còn chửi cô không ra thể thống gì, tuyệt nhiên là cô cũng chẳng biết lí do vì sao.
Cửa phòng học được cô mở ra, tuy rất khẽ nhưng sinh viên trong phòng vẫn ngẩng mặt lên nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt khinh thường, cô đều có thể thấy. Cô cúi đầu, nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình, bên tai loáng thoáng có người nói hai chữ:“Yêu quái?”
Giản An Nhiễm kéo cô lại gần, đôi lông mày nhíu chặt lại:“Tử Hân ơi Tử Hân, cậu làm sao lại nổi nhất cái Bạch Tích này?”
Đường Tử Hân mù mờ, lắc đầu:“Tớ cũng không biết, mới đến trường đã bị chỉ trỏ lung tung”
“Đấy, đều do tên tiểu tử nhà cậu! Tớ đã bảo cậu quan tâm nhiều đến diễn đàn của trường một chút, nhưng cậu nào nghe, bây giờ thì tin giật gân của cậu đứng đầu diễn đàn của trường rồi đấy, vui chưa?”
Đường Tử Hân nghe vậy gấp gáp mở điện thoại lên. Cô mới giở đến trang đầu của diễn đần đã thấy một dòng tiêu đề màu đỏ, in đậm, phông chữ to oành, rõ ràng rành mạch 'Học sinh ưu tú của Bạch Tích quan hệ cùng lúc hai doanh nhân nổi tiếng'
Cái tiêu đề này phải nói là cực kì hấp dẫn nha!
Đường Tử Hân bình tĩnh bấm vào bài viết sau đó lướt xem từ từ, rồi một tấm ảnh hiện ra doạ cô suýt rơi điện thoại. Là tấm ảnh ở hội nghị vài hôm trước, lúc Vương Kiến Hạo hôn cô ngoài vườn trường. Tấm ảnh này dường như đã được căn góc ảnh mà chụp, Vương Kiến Hạo quay đi, chỉ lộ ra tấm lưng, còn cô, khuôn mặt không mờ đi đường nét nào, nếu là học sinh ở Bạch Tích thì không ai nhận ra cô?
Vả lại đây cũng là một tấm ảnh thân mật, nhìn thôi người ta đã có thể suy diễn ra rất nhiều hành động mờ ám sau đó.
Đường Tử Hân kéo xuống, lại có một tấm nữa, và nhân vật đáng nhìn ở đây lại là Dương Trạch, lúc ấy là khi anh đang nắm tay cô cười nói vui vẻ, cũng là hôm hội nghị đó. Lần này thì căn góc thật hay, cả khuôn mặt của anh và cô đều lộ ra.
Cô thắt chặt điện thoại trong tay như chuẩn bị nghiền nát nó đến nơi, cô chửi thề:“Con mẹ nó! Tớ mà biết được kẻ tung tin này, tớ lột da!”
“Thôi nào, bọn họ không phải người trong cuộc thì chẳng thể hiểu được. Không cần quá tức giận, cứ coi như chó sủa ngoài tai đi. Ngày mai cậu cũng không cần đi học, vài ngày sau sự tình tốt hơn hãy đi””Tớ chịu được những thứ này nhưng còn Dương Trạch? Chẳng phải anh ấy sẽ bị nghĩ xấu sao? Cậu nói bọn họ là người ngoài không hiểu chuyện thì chính là tớ đang sợ cái điều đó”
Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên khiến cô như có đôi chút bừng tỉnh, và khi cô biết được người gọi là ai thì lại thấp thỏm lo âu:“Alo, anh”
“Anh đang trên đường đến trường em” Bên kia giọng Dương Trạch dường như rất gấp gáp
“Anh biết rồi?”
“Phải, anh đang đến đó, anh cũng muốn đính chính lại”
Đường Tử Hân lên tiếng cầu khẩn:“Anh không cần đến, anh trở về công ti đi. Mồm miệng của ta sao có thể bằng của họ, chi bằng hãy im lặng, lên tiếng cũng không có ích gì, bọn họ chắc chắn cũng không tin, dù sao cũng có tấm hình kia”
Dương Trạch thở hắt, anh không trả lời cô.
“Trạch, nghe em, đừng đến đây. Em không sao, nếu có chuyện em tự biết lối giải quyết”
Sau vài tiếng im lặng của anh, cô mới nghe từ anh chữ 'được' rồi nhanh chóng cúp máy.
“Anh ấy định đến đây sao?”
Đường Tử Hân lắc đầu, sắc mặt âm u:“Không, tớ bảo anh ấy quay lại công ti rồi”
Giản An Nhiễm cũng khá lo lắng liền lên tiếng an ủi:“Không sao, tớ sẽ bảo vệ cậu!”
“Thật sao? Cám ơn cậu”
Một tiết học dài đằng đẵng, Đường Tử Hân một chút chuyên tâm vào bài giảng cũng không có, cô suy nghĩ rất nhiều. Nếu chỉ có hai tấm ảnh đó được chụp thì cô chắc chắn có người đang nhắm vào cô. Nhưng cô nhớ không lầm, ngoài Vương Kiến hạo thì cô không hề đắc tội với ai, hà cớ gì lại hại cô ra nông nỗi này?
Và nghi phạm mà cô luôn liên tưởng đến là Vương Kiến Hạo, trong lòng cô vẫn không ngừng gào thét anh là người hại cô.
Tiết học kết thúc nhanh hơn dự đoán, giáo viên cho nghỉ sớm vì thời tiết không được tốt. Đường Tử Hân khoát tay Giản An Nhiễm vừa đi vừa cặm cụi suy nghĩ miên man.
“Này, đang nghĩ gì vậy?” Giản An Nhiễm quay sang cô hỏi.
“Tớ đang suy xem ai là người đang cố hại tớ”
“Vậy giờ cậu đang nghĩ đến ai?”
“Vương Kiến Hạo”
Giản An Nhiễm cũng im lặng, cô ngẩng đầu lên thì thấy một thứ gì đó đang bay về hướng này, nói đúng hơn là đang nhắm cô hoặc Đường Tử Hân bên cạnh. Giản An Nhiễm hô vang:“Coi chừng!”
Đường Tử hân giật nảy mình nhìn sang, một quả trứng gà bị chọi bể, lòng trắng lòng đỏ bắn tung toé. Cô bắt đầu cảnh giác, nhưng chưa kịp nhìn xem quả trứng bay ra từ hướng nào thì phát hiện ra trứng gà đang rớt từ trên xuống như một cơn bão. Cô giật mình, đẩy Giản An Nhiễm sang một bên, bản thân chưa kịp tránh đã bị trứng gà rơi trúng đầu.
Tiếng cười hả hê từ trên lầu truyền xuống, từng chút một truyền vào tai cô. Bàn tay cô thắt chặt lại, cũng không ngước lên nhìn bọn họ, nhìn rồi cũng chỉ rước thêm bực tức.
Mùi trứng gà tanh nồng nặc bốc lên từ người cô, đầu tóc nhày nhụa, dính lại cả vào nhau. Giản An Nhiễm hốt hoảng đứng dậy, đưa tay vuốt trứng gà từ trên người Đường Tử Hân xuống, cô tức giận ngước lên nhìn:“Này, bọn khốn nạn! Tử Hân đắc tội gì với mấy người? Thực sự bị chó cắn hết rồi?”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên, không hề lộ mặt:“Hỏi lại bạn của cô ấy, xem đã chọc giận đến ai?”
“Trêu chọc cái quái gì? Nếu muốn gây sự, được, ngon thì lòi cái bản mặt thối tha ra?”
Đường Tử Hân kéo tay Giản An Nhiễm, cũng không nói lấy một câu. Cô không muốn Giản An Nhiễm tự chuốc lấy phiền phức nên lôi cô bạn mình đi:“Mặc kệ bọn họ! Đi, chúng ta về kí túc xá của cậu”
Giản An Nhiễm thấy cô quá chật vật nên cũng không đôi co nữa, liền đưa cô về kí túc xá ngay cạnh trường.
Vừa vào phòng, Đường Tử Hân đã chạy nhanh vào phong tắm, bên ngoài Giản An Nhiễm đang tìm đồ cho cô:“ Tử Hân, cậu có thấy giọng nói vừa nãy nghe rất quen không?”
Tiếng của cô vọng ra:“Cậu nghe quen sao? Tớ lại chẳng thể nhận ra”
“Con nhỏ đó chắc là người cầm đầu... Được rồi, ngày mai đừng đi học”
“Ừ”
“Tắm kĩ vào, trứng gà rất khó tẩy mùi”
Khi Đường Tử Hân từ phòng tắm ra, Dương Trạch gọi điện đến:“Em đang ở đâu? Anh đang đợi em dưới cổng trường, anh thấy mọi người đã ra về hết rồi”
“Bây giờ em đang ra đây”
Thay đồ xong, chải chuốt lại gọn gàng, cô vẫn giữ biểu hiện tốt nhất cho đến khi ngồi vào xe của Dương Trạch. Anh nhìn cô:“Em thay đồ mới rồi sao? Tóc lại còn ướt, có chuyện gì xảy ra?”
Đường Tử Hân bình tĩnh hơn bao giờ hết, cô lên tiếng:“Có người đang muốn hại em”
“Sao lại ra nông nỗi này?”
“Bão trứng gà”
Dương Trạch có phần khó tin, anh lo lắng:“Không bị thương ở đâu chứ?”
Đường Tử Hân lắc đầu, trong lòng có chút uỷ khuất:“Em không sao, mọi thứ vẫn ổn”
“Theo em thì không phải, anh ta dùng trứng gà để gây khó dễ cho em thì không phải là quá hèn hạ đi?”
Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô, không biết chúng đang ẩn giấu điều gì, anh nhăn mày, trong lòng không ngừng muốn cấu xé một người:“Hắn ta thủ đoạn như thế, có thể không giở ra nhiều trò?”
“Nếu anh ta làm vậy chẳng phải cũng là đang bức mình?”
“Em đang bênh vực cho hắn?”
Đường Tử Hân khó tin, nhìn anh không chớp mắt.
-------------- HẾT CHƯƠNG 18 --------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT