*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor Phương Thủy
Để khỏi bị phát hiện, Thẩm Trại Hoa lặng lẽ trở về nhà rửa mặt qua loa, tiến vào phòng bếp nhóm lửa, cán mì, lại hâm nóng thịt gà nóng hôm qua Khâu nãi nãi cho, mùi thơm trong phút chốc lan khắp nhà. Lúc ăn cơm, Thẩm Trại Hoa đặt luôn nồi mì lên cái ghế đá nhỏ trong sân. Nàng và Tiểu Thụ chỉ hai người ăn thật vắng vẻ.
"Tỷ à, gà để đẻ lấy trứng sao tỷ lại làm thịt?" Tiểu Thụ gắp miếng thịt gà nhai rau ráu, miệng còn mơ hồ không rõ mà hỏi.
Thẩm Trại Hoa nói ồm ồm, âm thanh không lớn không nhỏ: "Sợ gì?, này mấy ngày trước, Cố đại ca mới trả ăn tiền nha, lại thêm tiền ăn tháng trước hắn đưa cho ta còn không dùng hết, đến lúc đó lại đi mua hai con gà là được."
"Như vậy không tốt, tỷ xem người ta đưa chúng ta tiền ăn nhưng chúng ta mỗi lần ăn thịt cũng không gọi hai người họ, này khoản tiền ăn còn thừa nên trả lại?"
Thẩm Trại Hoa giận: "Trả thì trả, muội là người không biết suy nghĩ. Hằng ngày tỷ nấu cho hắn ba bữa cơm, không có tiền công à! Tỷ nấu ăn ngon như vậy, nếu ở trong thành thì có thể làm đầu bếp, hắn một tháng đưa cho tỷ chút bạc, trả tiền công cũng chưa đủ, tỷ còn trả lại cho hắn, thì đúng là điên rồi."
"Xuỵt xuỵt, nhỏ giọng một chút, người ta nghe sẽ không tốt."
Thẩm Trại Hoa chẳng để ý: "Nghe được liền nghe được, sợ gì. Nếu nghe được thì nên thức thời đưa tỷ nhiều tiền một chút, tỷ chuẩn bị cho muội ít đồ cưới tốt."
Ôi trời! Ăn roẹt roẹt xong bát mì, Thẩm Trại Hoa nhìn Tiểu Thụ, nói: "Ta đi đưa cơm cho nhà bên, muội ra đồng trước, ta sẽ tới liền."
Tiểu Thụ nhanh nhảu đáp: "Biết rồi."
"Cốc, cốc, cốc", Thẩm Trại Hoa gõ cửa nhà họ Cố, mơ hồ nghe được có tiếng động bên trong, cười thầm, lớn tiếng gọi: "Cố đại ca, có chuyện gì không? Điểm tâm sáng nay ta để ở trước cửa nhà đấy, ta phải ra đồng ngay, ngươi ăn xong rồi đặt ngoài cửa là được, chờ ta trở lại nữa dọn dẹp."
Dứt lời, nhanh chóng đặt bánh màn thầu, dưa muối cùng thức ăn xuống rồi trở về nhà. Thẩm Trại Hoa khua loảng xoảng làm như chuẩn bị nông cụ rồi ra khỏi cửa, đi một đoạn ngắn đường, mới lén lút quay trở về nhà.
Leo tường vào nhà, Thẩm Trại Hoa thuận tiện nhìn sang cửa nhà họ Cố, quả nhiên bánh màn thầu và dưa muối đã không còn. Trong lòng Thẩm Trại Hoa rất hài lòng: Nhóc con, đại gia ta hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm, một ít tiểu xảo chỉ là chuyện nhỏ!
Xác định cá đã mắc câu, Thẩm Trại Hoa và Tiểu Thụ yên lặng đợi trong phòng, chăm chú nhìn lẫn nhau, không dám nói câu nào. Trong phòng rất yên tĩnh, thời gian chậm chạp trôi qua, chậm tới mức cảm thấy nó nhích từng chút một.
Trong lúc mơ hồ nghe được từng tiếng thở ngắn, Thẩm Trại hoa ngay lập tức ngồi thẳng lên, lại từ từ thả lỏng cơ thể. Đè thấp giọng nói, nói: "Đợi lát nữa tỷ tự đi là được, muội tìm một chỗ trốn trước đi, đừng để bất cứ kẻ nào phát hiện, lỡ xảy ra chuyện gì không hay thì gặp lại sau muội biết không?"
Ngay sau đó Thẩm Trại Hoa giấu chủy thủy ở bên hông, thận trọng ra khỏi của, lại rón
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT