*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor Phương Thủy
Lúc Cố Đồi khóc lóc vội vã chạy vào nhà Bạch Hoa thì Thẩm Trại Hoa đang bưng một bồn l nước bùn lớn tạt ra ngoài, xém chút nữa bị Cố Đồi đụng ngã chổng vó. Thẩm Trại Hoa còn chưa kịp trách Cố Đồi lỗ mãng, liền bị nam hài kéo chạy ra ngoài, trong miệng kêu"Tỷ mau trở về đi thôi, chúng ta cần tìm gấp lang trung cho Tiểu Thụ, nhanh đi về thôi."
Thẩm Trại Hoa không hiểu chuyện gì nhưng vẫn chạy theo Cố Đồi, hỏi "Chuyện gì thế? Đệ nói rõ ràng đi?"
Cố Đồi vội vã chạy tới, mệt quá thở hổn hển. Miệng vừa khóc vừa thở, trong lòng rối loạn, nói chuyện đứt quãng khiến Thẩm Trại Hoa mơ hồ. Nàng nghe Cố Đồi lặp đi lặp lại “Tiểu Thụ chảy máu rất nhiều không cầm được” thì nghĩ là Tiểu Thụ bị thương rất nặng nên không cầm máu được, vội buông tay Cố Đồi, dặn: “Tỷ về trước xem thử, đệ theo sát phía sau. Trên đường cần cẩn thận không để ngã biết không?"
Cố Đồi gật đầu, buông tay Thẩm Trại Hoa sau đó chạy theo nàng.
Không có Cố Đồi một lát Thẩm Trại Hoa đã về tới nhà. Vừa vào không kịp cởi áo tơi, cả người ướt chèm nhẹp nàng vội chạy vào phòng ngủ, thấy Tiểu Thụ vẫn tỉnh táo, sắc mặt tái nhợt ngồi dựa vào thành giường lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nghe Cố Đồi nói “Muội chảy máu không ngừng, có bị thương ở đâu không?”
Tiểu Thụ vén chăn chỉ vào vết máu trên giường.Muội cũng không biết bị sao. Người muội không có vết thương, chỉ chảy máu thôi."
Thẩm Trại Hoa liếc thấy vết máu trên quần nàng, lập tức hiểu, mở rương gỗ dưới giường ra, tìm kiếm đồ dùng khi nguyệt sự đưa cho Tiểu Thụ: "Dùng cái này đi, mau thay cái quần con sạch."
Tiểu Thụ đưa tay cầm đồ nhìn cẩn thận còn hỏi Thẩm Trại Hoa cách dùng. Nói xong Thẩm Trại Hoa ra khỏi phòng ngủ, đi chỗ khác để Tiểu Thụ thay đồ.
Chườm túi nước nóng trên bụng, thân thể sẽ thoải mái hơn nhiều nên Thẩm Trại Hoa lại vào phòng bếp nấu một nồi nước nóng lớn. Nước còn chưa kịp nóng, Thẩm Trại Hoa đã thấy Cố Đồi trở lại, xông thẳng vào phòng ngủ. Thẩm Trại Hoa vội vàng kéo Cố Đồi lại, "Từ từ đã nào, đừng vào vội, Tiểu Thụ đang thay quần áo. Đợi lát nữa hãy vào."
Cố Đồi ướt như chuột lột, cả người dính đầy bùn, chắc là đường trơn bị trượt té nên trên mặt cũng đầy bùn. Hốc mắt nam hài đỏ bừng, hỏi: "Tiểu Thụ thay quần áo làm gì? Không lẽ không cứu được rồi, tỷ mới để cho nàng ấy thay quần áo? Hu hu Tiểu Thụ không xong rồi phải không..."
Thẩm Trại Hoa dở khóc dở cười, chuyện đó làm sao nói!"Không có chuyện gì, Tiểu Thụ không có chuyện gì, chỉ là đến tuổi, thân thể nên chảy máu. Bình thường, nữ hài tử nào cũng như thế."
Cố Đồi không tin: "Sao không có chuyện gì được, nàng chảy nhiều máu như vậy, sao sẽ không sao được hức hức hức… Tỷ nhất định đang gạt đệ."
Thẩm Trại Hoa đành thở dài, suy nghĩ làm cách nào để giải thích chuyện quỳ thủy với Cố Đồi: " Cố Đồi à, đệ thử nghĩ trên đời này, làm quan, đánh giặc, là nữ hài tử nhiều hay là nam hài tử nhiều?"
Cố Đồi: "Nam hài nhiều."
Thẩm Trại Hoa lại hỏi: "Nhưng đệ thử nghĩ, lúc còn nhỏ ai hơn ai; bây giờ đệ đánh thắng được Tiểu Thụ sao? Đệ nghĩ lại những nam hài khác có phải cũng giống như đệ vậy đánh không lại nữ hài tử không lớn hơn bọn đệ bao nhiêu."
Cố Đồi quả nhiên rất nghiêm túc suy nghĩ: "Đánh không lại."
Thẩm Trại Hoa giảng từng bước: "Vậy đệ suy nghĩ một chút nữa, tại sao khi lớn lên, nam nhi có thể đánh thắng nữ nhân, trở thành tướng quân, đại quan đây?"
Cố Đồi không hiểu: "Tại sao vậy?"
Thẩm Trại Hoa cười sảng khoái: "Đó là bởi vì, nữ hài tử đến tuổi nhất định như Tiểu Thụ bây giờ, thân thể mỗi tháng sẽ có mấy ngày tự chảy máu. Máu này chảy ra rồi, cũng không có chuyện gì, chính là sẽ làm nữ hài tử càng ngày càng dịu dàng, hiền thục, đánh không lại nam hài. Cho nên thật ra Tiểu Thụ chính là trưởng thành, bắt đầu thay đổi thành một đại cô nương dịu dàng mà thôi, cũng không phải bệnh gì nặng, cũng không sẽ chết. Đối với nữ hài tử là chuyện đương nhiên, cả đời không chảy máu mới là có bệnh đấy."
Cố Đồi như có điều suy nghĩ, mở miệng muốn hỏi nữa, liếc thấy Tiểu Thụ đứng tại cửa, lập tức nhào tới trước mặt Tiểu Thụ: "Tiểu Thụ, Tiểu Thụ, tỷ tỷ Trại Hoa nói rồi, ngươi không có bệnh, sẽ không chết. Ha ha, ta lại để dành tiền, sau đó cưới ngươi ha ha."
Tiểu Thụ gật đầu: "Biết biết, cả người ngươi ướt nhẹp, nhanh đi tắm nước nóng, thay quần áo."
Thẩm Trại Hoa bên cạnh ngơ ngác trừng mắt há miệng: này chuyện lớn cả đời liền định ra như thế à? Quả thực so với nàng năm đó đem gạo nấu thành cơm còn qua loa hơn nhiều!
Sau khi cho Cố Đồi bưng một cái bồn nước nóng lớn đi qua, Thẩm Trại Hoa tranh thủ lúc Cố Đồi vắng mặt nói tỉ mỉ một lần chuyện cần chú ý khi tới quỳ thủy cho Tiểu Thụ; lại xắt ít gừng, lấy ít đường đỏ, nấu một chén nước gừng đậm đặc đưa cho Tiểu Thụ, bảo nàng uống hết. Tiểu Thụ bưng chén nước gừng cay xè, bậm môi bậm miệng, mặt mũi nhăn nhó.
Thẩm Trại Hoa nhắc Tiểu Thụ không được đổ đi, xoay người đi vào bếp chuẩn bị cơm trưa. Lúc này, chú ý Nam Châu cũng sắp trở lại.
Trong lòng Cố Đồi quan tâm Tiểu Thụ, nhanh chóng tắm sạch sẽ, thay y phục rồi vội chạy tới. Thấy Tiểu Thụ cầm bát nước