*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor Phương Thủy

Tìm về được hai hài tử ngang ngược từ sau ngọn núi, Ngô Phong mặc kệ sự ngăn cản của vợ, cởi quần hai đứa bé, bắt nằm úp mặt trên sân đá, đánh một trận thật nặng. Tiện tay lấy mấy sợi lạt xuống sau đó bó thành một bó, đây chính thứ vũ khí tốt để đánh hài tử ngang bướng. Đánh vào người sẽ không để lại dấu nên sẽ không có chuyện đánh vài roi thì đau lòng không đánh nữa, thế nhưng thật sự rất đau, đến mấy ngày vẫn cảm thấy đau.

Sau một phen thay mây đổi gió, ma gào quỷ khóc hai huynh đệ Ngô Cốc và Phong Đăng đàng hoàng được mấy ngày. Mỗi ngày đúng giờ đến học đường, chăm chú nghe Cố Nam Châu giảng bài, cánh tay chồng lên đặt ở trước bàn đọc sách, không nhúc nhích. Cố Nam Châu thấy hai đứa thay đổi khác hẳn vẻ ngang bướng quậy phá trước đây, trong lòng có phần vui mừng, nghĩ rằng đúng là trẻ con là dễ dạy!

Nhưng chỉ được mấy ngày, Cố Nam Châu vô tình bắt gặp hai huynh đệ Ngô Cốc, Phong Đăng cùng mấy đứa bé vây đánh, lăng mạ một đứa bé gầy yếu. Hắn chỉ cảm thấy công sức mấy ngày nay khích lệ Ngô Cốc, Phong Đăng đã bị quẳng cho chó mất rồi.

Tức đến nỗi mặt mũi vặn vẹo, Cố Nam Châu quát một tiếng, kéo đứa bé bị vây ra sau mình, giận dữ nhìn một hàng tiểu ác bá ở trước mặt.

Hỏi từng đứa một, Cố Nam Châu tức đến nỗi lông mày dựng đứng cả lên. Cầm thước đánh thật mạnh mấy trò cùng lớp rồi cho về, chỉ bảo hai huynh đệ Cốc và Phong Đăng ở lại.

"Nói đi, vì sao hai ngươi bắt nạt đồng môn của mình? Còn ép những học sinh khác cùng đi bắt nạt người ta?" Cố Nam Châu hỏi.

Ngô Phong Đăng nghe vậy, không trả lời câu hỏi của Cố Nam Châu, ngược lại hung hăng quát mấy đứa bé khác: "Lại dám bán chúng ta, để xem ta trị các ngươi."

Trong cơn giận dữ, Cố Nam Châu đập mạnh thước lên bàn. Âm thanh vang dội làm hai đứa trẻ giật mình, sợ hãi. Vẻ mặt hắn nghiêm nghị: "Trò dẫn đầu bắt nạt đồng môn, đã không hối cải mà còn nghĩ tới chuyện trả thù người khác? Trò...trò đúng là hoang đường đến cực điểm! Các trò hôm nay không được về nhà ngay, ở chỗ này tự suy nghĩ cho ta, lúc nào biết mình sai rồi thì ta dẫn các trò về. Phẩm hạnh các trò như vậy, ta đành phải tìm phụ huynh các trò nói thôi."

Ngô Phong Đăng cũng không sợ, lớn tiếng mà hét lên: "Cũng chỉ là một con hoang thôi, có cái gì mà không thể bắt nạt? Đại bá mẫu ta nói rồi, chờ một thời gian nữa Hoàng đế chết, chủ tử của đại bá chúng ta đã có thể tôn quý hơn nữa; nhà họ Ngô chúng ta có thể lật người làm chủ, không biết so với người khác cao quý bao nhiêu. Nó cũng chỉ là một con hoang thôi, ta muốn bắt nạt liền bắt nạt, ngươi có thể làm gì chúng ta? Chắc chắn sau này, ngươi còn phải xin ta cho ngươi miếng cơm ăn đấy."

Lời này vừa nói ra, Ngô cốc lập tức che miệng Ngô Phong Đăng, hung hăng quát: "Đại bá không phải đã cảnh cáo, lời trong phòng khách hôm đó, ai nghe được cũng không thể nói ra rồi sao? Ngươi cẩn thận về sau đại bá sẽ không cho ngươi vào kinh."

Ngô Phong Đăng cũng là lỡ miệng, bị ca ca quát lớn, cũng tự bịt miệng mình: " Ca đừng nói cho đại bá, đệ không dám nói nữa, nhất định là không nói." Còn ngẩng đầu liếc Cố Nam Châu một cái.

Lúc này, lòng Cố Nam Châu rối như tơ vò. Hắn không biết hai cái đứa bé vô tâm trước mắt này nói như vậy có đúng không, nhưng tận sâu trong lòng hắn quả thật đã tin bảy tám phần. Hắn đã từng nghe người ta nói qua; Ngô Đỉnh, ca ca Ngô Phong là người hầu hạ bên cạnh Giang Vu Uyển, đi theo Giang Vu Uyển nhiều năm như vậy, là trợ thủ đắc lực không thể thiếu của nàng ta.

Nhưng tối hôm trước, hắn nhận được thư của Lý công công, cũng không nhắc đến chuyện này. Lý công công là trung bộc tiên đế để lại, mặc dù không phải là người hầu trước mặt Hoàng đế, nhưng nhất định là người có thể tin, nếu không Hoàng đế cũng sẽ không giao chuyện liên lạc với Cố Nam Châu cho người này. Nhưng hôm nay nghe được như vậy, sợ là bên Giang phủ bên đang mưu tính chuyện gì mà Hoàng đế vẫn chưa biết mà thôi.

Nghĩ đến đây, Cố Nam Châu cũng không có ý định truy cứu chuyện hai người bọn họ bắt nạt bạn cùng trường, sắc mặt dịu đi, để thước xuống bên cạnh, giọng nhẹ lại: "Những lời này các trò không thể nói lung tung! Hoàng đế chúng ta là một người phúc đức sâu rộng, làm sao sẽ băng hà dễ dàng như vậy được? Các trò đúng là nghe lầm rồi."

Ngô Phong Đăng thấy sắc mặt hắn đã dịu đi, lá gan lại lớn lên: "Chúng ta làm sao nghe lầm được? Đây là Đại bá mẫu chính miệng nói, ta cùng ca ca núp ở phía sau bình phong, nghe rất rõ ràng."

Cố Nam 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play