Hàn phu nhân dẫn mấy người làm đi đến trước mộ Hàn Dịch, còn Thẩm Trại Hoa và Tiểu Thụ ở lại trong lương đình. Cam Đường lúc trước bị Thẩm Trại Hoa đe dọa, thêm vào đó mắt cá chân lại đau dữ dội, nên không dám lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng đau quá mới không nhịn được hừ hừ hai tiếng. Thẩm Trại Hoa hết quay sang trái lại quay sang phải quan sát quan cảnh bốn phía, thật sự nhàm chán vô cùng, sau một thoáng do dự, mới mở miệng nói với Cam Đường: "Hàn phu nhân, mấy năm này như thế nào?"
Cam Đường giương mắt lên nhìn, thấy sắc mặt nàng không còn khó coi nữa, liền mở miệng đáp: "Cũng không tốt lắm. Sau khi Dịch ca mất được nửa năm, phu nhân ngày nào cũng bận rộn tìm cách để hạ bệ Ngô Vu Điền, tinh thần cũng không tệ lắm, ngươi cũng biết mà. Có điều, sau khi Ngô Vu Điền chết rồi thì tinh thần của bà càng ngày càng tệ, ngay cả chuyện trong phủ, cũng chẳng thèm trông nom quản lý. Nếu không có bên đằng ngoại giúp đỡ, chỉ sợ Hàn gia đã sớm suy tàn rồi!".
"Mấy năm này, bà sống rất khó khăn, cũng càng ngày càng nóng tính, cũng mắc bệnh hay quên, có lúc, chẳng khác nào một đứa trẻ, thay đổi thất thường!"
Thẩm Trại Hoa thở dài, cũng chẳng biết nói gì cho phải, khẽ dựa vào cây cột bên cạnh, nói: "Ta rất mệt, chợp mắt một lát đã. Nếu như ngươi đau quá, thì đánh thức ta dậy!".
Nhưng đang là giữa trưa, ánh mặt trời vô cùng gay gắt, dù Thẩm Trại Hoa nhắm nghiền cả hai mắt vẫn có thể cảm thấy chói chang. Trộm liếc mắt về phía Hàn phu nhân bên kia, liền thấy bà đang ngồi ngay ngắn ở trước mộ Hàn Dịch không ngừng gạt lệ, tóc mai hai bên đã điểm bạc, càng thêm đau nhói lòng người.
Thẩm Trại Hoa lại nghĩ tới chuyện ở lại Hàn phủ, lấy thân phận con dâu mà hầu hạ bên cạnh Hàn phu nhân.
******
Ngày đó ánh mặt trời cũng gay gắt, chói mắt như thế này. Thân thể Hàn Dịch lúc đầu cứng ngắc, lại từ từ mềm xuống. Nếu không phải trên người hắn không hề có chút độ ấm nào thì Thẩm Trại Hoa vẫn nghĩ rằng người nọ chỉ mệt mỏi quá mà ngủ thiếp đi thôi.
Ngày đêm không ngừng bôn ba, cuối cùng vẫn chạy về được kinh đô. Lúc này toàn thân Thẩm Trại Hoa và Tiểu Thụ đều là vết máu, do phải chiến đầu với toàn bộ sát thủ do Ngô Vu Điền phái tới. Phu xe ngay từ lúc lần đầu bị vây lại đã chạy trốn mất dạng, nàng và Tiểu Thụ thay phiên đánh xe, trừ việc dừng lại một lần mua bánh màn thầu, thì ngựa vẫn không ngừng vó.
Khi Thẩm Trại Hoa men theo ký ức chạy xen tới trước Hàn phủ, khoảnh khắc vửa nhìn thấy gã sai vặt quen thuộc tiến lên đón, rốt cuộc cũng chống đỡ không nổi nữa, ngã từ xe ngựa xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Đến khi nàng tỉnh lại thì trời đã tối đen, bên trong nhà chỉ có ánh nến lung la lung lay.
Vừa đứng lên, xương cốt tòan thân tựa như không còn là của mình, rời ra từng mảnh, Thẩm Trại Hoa không khỏi kêu lên một tiếng. Lúc này Hàn phu nhân chẳng khác nào bức tượng tĩnh tọa ở một bên quay đầu nhìn về phía nàng, nói: "Hàn Dịch chết thế nào? Ngươi phải kể lại rõ ràng mọi chuyện cho ta biết!".
Giọng của bà bình tĩnh cực kỳ, nhưng lại khàn khàn, cùng hốc mắt đỏ bừng kia đã chứng tỏ cái chết của Hàn Dịch có ảnh hưởng to lớn thế nào đối với Hàn phu nhân.
Thẩm Trại Hoa đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt với Hàn phu nhân. Dù cho giờ phút này bà có rút kiếm đâm về phía nàng, thì cũng chẳng có gì là lạ. Ngồi thẳng người, Thẩm Trại Hoa bèn kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở Ung quận, từng chi tiết một, toàn bộ nói rõ ngọn ngành cho Hàn phu nhân, bao gồm việc Ngô Vu Điền cấu kết với Cát Minh, sau đó còn mang tới một liều thuốc độc trí mạng ngay trước mắt nàng và Tiểu Thụ, tự tay đút vào trong miệng Hàn Dịch. Sau đó hắn bắt hết cả người ở phủ Đô Úy, đổi thành người của mình.
Nghe xong tất cả, sắc mặt Hàn phu nhân vô cùng bình tĩnh đứng lên, nói: "Ta biết rồi. Chuyện còn lại, cứ để ta làm là tốt rồi. Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi!".
"Thật xin lỗi!", mắt Thẩm Trại Hoa nhòe đi, nhìn bà sắp ra cửa, thiên ngôn vạn ngữ nhưng chẳng thể nói được một câu, lời ra miệng chỉ là một câu xin lỗi yếu ớt.
Bước chân Hàn phu nhân thoáng dừng lại trong chốc lát, rồi trực tiếp ra cửa. Thẩm Trại Hoa vô lực nằm lên giường, mặt tràn đầy chua xót, nước mắt rơi như mưa.
Ngày hôm sau, Hàn phu nhân liền vô cùng bận rộn, mỗi ngày đều lui tới nhà mẹ đẻ ở Giang phủ. Bà bận nghĩ cách.. chuẩn bị mọi chứng cứ có liên quan đến tội trạng của Ngô Vu Điền, vì thế chuyện Hàn phủ cũng không có tâm tư quản lý, tất cả sự vụ liền giao cho Cam Đường ra mặt thay.
Bị trên dưới Hàn phủ rất có ăn ý bỏ qua, Thẩm Trại Hoa lại phát hiện Tiểu Thụ càng ngày càng không được bình thường.
Lúc mới bắt đầu nhất, con bé chỉ ở trong phòng rất ít ra ngoài, cũng rất ít nói chuyện. Bệnh tình càng ngày càng nặng, con bé cứ suốt ngày ngơ ngác ngồi ở bên cạnh bàn, cơm đưa tới không biết ăn, ngay cả ngủ cũng đều quên.
Thẩm Trại Hoa vừa mới bắt đầu còn cố gắng khuyên giải, đợi con bé từ từ chueỷen biến tốt lên. Nhưng bất luận nàng có nói gì, Tiểu Thụ cũng không có một chút phản ứng, nếu không phải cánh mũi còn phập phồng hô hấp, thì chẳng khác nào người đã chết.
Mặt Tiểu Thụ vốn đang tròn quay mượt lập tức gầy đi nhanh chóng, chỉ mới mấy ngày mà đã da bọc xương rồi. Thẩm Trại Hoa bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày đúng giờ đút cơm, đúng giờ đánh cho con bé bất tỉnh để có thể nghỉ ngơi.
Có điều cơm canh mà phòng bếp đưa tới chất lượng càng ngày càng kém. Đầu tiên là không thấy một chút thịt, sau đó biến thành com canh lạnh ngắt, cuối cùng liền trực tiếp biến thành cơm thiu canh mốc. Thẩm Trại Hoa tức giận, nhưng cũng biết lý luận cùng đám nha hòan phòng bếp cũng chẳng có tác dụng gì. Nàng tìm đến Cam Đường, báo cho nàng ta biết chuyện này, nhưng người nọ lại trưng ra vẻ ngoài cười nhưng trong không cười đáp: "Ai nha phu nhân thật đúng là không quản lý việc nhà nên không biết củi gạo dầu muối đắt thế nào đâu. Phòng bếp này, mỗi ngày làm thức ăn đều giống nhau, làm sao mà chúng ta ăn lại vô sự, đến lượt phu nhân ăn lại có vấn đề?"
Thẩm Trại Hoa giận dữ, níu lấy Cam Đđường: "Ngươi tưởng ta là đồ ngu chắc? Thân thể Tiểu Thụ càng ngày càng không tốt, mà các ngươi đưa tới những thứ thức ăn kia, chẳng lẽ là, mạng của con bé lại không phải là mạng người?"
Cam đường lại hừ lạnh một tiếng, chợt vuốt ve bàn tay Thẩm Trại Hoa, tựa như cuồng loạn quát lên: "Mạng người? Ngươi còn biết đến mạng người sao? Mạng của đứa ngốc kia cũng là mạng, vậy còn mạng của Dịch ca thì không phải chắc?". Chỉ mới nói một câu mà trên mặt Cam Đường đã đầy nước mắt.
"Lúc đi Dịch ca vẫn còn khỏe mạnh như thế, nhưng người tốt như vậy, nói không còn là không còn nữa. Đều tại ngươi! Đều tại ngươi! Còn cả đứa ngốc kia nữa. Kể từ khi các ngươi vào Hàn phủ, chẳng có chuyện tốt nào, nhưng Dịch ca chưa bao giờ óan trách một câu. Nhưng còn các ngươi, thế nhưng lại hại chết huynh ấy. Thẩm Trại Hoa ngươi và Thẩm Tiểu Thụ kia nữa đã hại chết hắn, có biết không!"
Cam Đường xoa xoa mặt, lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Trại Hoa, mặt đầy tàn nhẫn nói: "Điều mà ta hối hận nhất đó chính là đồng ý với phu nhân, ở lại kinh đô, mặc cho ngươi đi theo Dịch ca đến Ung quận. Ta sớm phải biết, cái đồ sao chổi như ngươi, sẽ khắc chết huynh ấy chứ!".
Thẩm Trại Hoa lui về sau một bước, há mồm muốn nói, nhưng một chữ cũng thotó ra được. Yên lặng chốc lát, cuối cùng nàng bèn trở về viện của mình.
Nàng biết trên dưới trong phủ ít nhiều đều có chút hận mình. Hàn Dịch vừa chết, gia nghiệp Hàn phủ liền không có người nối nghiệp. Hàn phu nhân mất đi nhi tử độc nhất, Cam Đường mất đi trúc mã mà mình yêu thương. Đám người hầu đều phải dựa vào Hàn phủ, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, trong lòng bọn họ tự nhiên cũng vô cùng óan hận nàng.
Nhưng không ai ở trước mặt nàng dám quang minh chính đại nói thẳng ra những lời này, còn bản thân nàng cũng liền tự lừa mình dối người, khi tất cả những oán hận không tồn tại, hi vọng có thể ở Hàn gia an ổn sống qua ngày, thay Hàn Dịch tận hết hiếu đạo.
Nhưng hôm nay bị Cam Đường dội một gáo nước lạnh vào mặt như thế, trong nháy mắt hòa tan tất cả tầng băng, cùng hận ý và áy náy bị che giấu, trong giây tất cả đều bị mở ra dưới ánh mặt trời chói changg. Thẩm Trại Hoa vô lực phản bác từng chữ từng câu của Cam Đường, nàng chỉ có thể thua thảm thương mà chạy.
Tiểu Thụ vẫn ngu ngơ như cũ, Thẩm Trại Hoa nhìn con bé vốn tràn đầy linh khí hôm nay lại trở nên trống rỗng vô hồn, tâm lại càng thêm đau đớn. Ôm Tiểu Thụ vào lòng, hà hơi lên bàn tay đầy vết nứt của con bé lẩm bẩm nói: "Chờ Ngô Vu Điền chết rồi, ta liền dẫn muội đi thôi!".
******
Sau Tết, Hàn phu nhân trong phủ đợi một thời gian cuối cùng sắc mặt cũng hòa hoãn hơn nhiều. Thẩm Trại Hoa suy đoán có lẽ là chuyện của Ngô Vu Điền đã có tiến triển, liền tìm đến từ biệt.
"Phu nhân, ta muốn dẫn Tiểu Thụ đến Ung quận một chuyến nữa!". Thẩm Trại Hoa do dự nửa ngày, vẫn nhắm mắt mở miệng. Nàng không mặt mũi nào gọi Hàn phu nhân là mẫu thân, chỉ có thể xưng một tiếng phu nhân.
"Vì sao?"
"Lúc ấy chính mắt ta thấy hắn ta tự tay đưa thuốc đến miệng Hàn Dịch, hôm nay, ta phải tận mắt thấy hắn chết ở trước mặt mình, dù cho có tự mình động thủ cũng không sao!". Thẩm Trại Hoa lại nói tiếp: "Hơn nữa tình huống của Tiểu Thụ càng ngày càng không tốt, lần này đến Ung quận, hi vọng con bé có thể có chuyển biến tốt hơn!".
Hàn phu nhân có lẽ quá mệt mỏi nên chỉ hơi hé mắt ra, phất phất tay nói: "Ngươi muốn đi thì đi đi. Ta có chút mệt mỏi, trở về đi, để ta nghỉ một chút!".
Thẩm Trại Hoa vẫn chưa xoay người ra cửa, đứng lên đi tới trước mặt Hàn phu nhân, "Bịch" một tiếng, quỳ xuống. Hàn phu nhân bị cử động bất ngờ này làm cho giật mình, vốn mắt không mở ra được lập tức tiêu tán mất: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Thẩm Trại Hoa quỳ xuống, dập đầu ba cái, rồi đưa tờ thư trong ngực giao cho Hàn phu nhân: "Phu nhân, ta và Tiểu Thụ chuyến đi này, cũng sẽ không trở lại nữa. Cái chết của Hàn Dịch khiến Tiểu Thụ bị tâm kết quá nặng, ở chỗ này, chỉ sợ cả đời này con bé đều không khỏe!"
Hàn phu nhân cầm tờ thư trong tay nhìn lướt qua một lượt, vô lực lấy tay chống đầu, mệt mỏi không chịu nổi nói: "Hàn Dịch đã sớm vì tính toán trước thay cho ngngươi rồi, ta còn có thể nói gì? Ngươi muốn đi liền đi thôi. Ngươi lưu lại nơi này, ngược lại làm cho ta vừa nhìn thấy, liền nhớ đến cái chết của Hàn Dịch, càng thêm đau khổ!".
Thẩm Trại Hoa lại tiếp tục dập đầu: "Nguyện phu nhân mãi mãi an khang."
Hàn phu nhân châm chọc cười một tiếng: "Ta có sống đến trăm tuổi, thì cũng có ích lợi gì?". Dứt lời liền đứng dậy, đi vào bên trong, một thân trắng bệch, ngay cả hoa phục trên người cũng không che giấu nổi.
******
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Trại Hoa liền dẫn Tiểu Thụ chạy tới Ung quận, trước khi Ngô Vu Điền bị hành hình một ngày, liền len lỏi vào cửa phòng giam của hắn ta.
Nửa năm không gặp, Ngô Vu Điền đã sớm không còn phong độ như lúc đầu. Nửa năm qua, đầu tiên là thế lực của Cát Minh tan rã không còn một mống một cách thần bí, tiếp đến là một giám sát sứ khó dây dưa vô cùng. Hắn ta bôn tẩu khắp nơi, nhét bạc khắp chốn, chờ mong có thể được khai sáng đường đi nước bước, lại không hề có tác dụng. Có người nhận bạc lại không hề làm gì; Có người lại dứt khoát đóng cửa không tiếp. Cho đến lúc cùng đường rơi vào kết cục tù nhân này, cũng chưa từng có một ai đưa tay ra giúp hắn ta, dù là vài lời đôi câu trợ giúp, cũng chưa từng có.
Giờ phút này Ngô Vu Điền đã gầy như một bộ xương khô. Hắn ta bị giam ở một góc khuất nhất tại đại lao Ung quận, âm u ẩm ướt, chỉ có gián chuột hoành hành. Đội trưởng nhà lao đã mấy ngày chưa cho hắn ta ăn gì, chỉ có thể nhai nát cỏ tranh ẩm ướt trong lao cho đỡ đói, lại không hề có tác dụng, cơn đói cứ hành hạ không tha, trong thoáng chốc hắn ta còn nghĩ đến việc gặm cả tay của mình.
Cho nên khi Thẩm Trại Hoa mở hộp đựng thức ăn thơm lừng nóng hổi ra thì trong nháy mắt Ngô Vu Điền dùng hết hơi sức toàn thân, nhào tới cửa tù, con mắt đục ngầu bộc phát ra ánh sáng rỡ nhìn chằm chằm hộp đựng thức ăn trước mặt, liều mạng đưa cánh tay với lấy nó.
Thẩm Trại Hoa chậm rãi dịch hộp đựng thức ăn về sau một bước, từ trong lòng móc ra một cái bình nhỏ, huơ huơ về phía Ngô Vu Điền, chậm rãi đổ vào trong thức ăn: "Ngô đại nhân, đây là loại thuốc mới vừa được bào chế, mới mẻ lắm, nghe nói phát tác đặc biệt mau!". Sau khi quấy lên, liền đẩy thức ăn tới trước mặt Ngô Vu Điền, nói: "Ngô đại nhân chắc là đói bụng lắm hả. Đây là đồ ăn ta sai người làm, tòan những món ngài thích ăn cả. Đại nhân nếu không ghét bỏ, thì mau ăn đi!".
Thức ăn thơm nứt mũi được Thẩm Trại Hoa lấy ra, theo thứ tự bày ở trước mặt Ngô Vu Điền. Hắn biết rõ đồ này không thể ăn, nhưng lại không kìm được cơn đói đang sôi trào ầm ĩ trong dạ dày, trống rỗng co quắp mấy ngày nay, trong nháy mắt cơn đói hóa thân thành mãnh thú, nuốt trọn tất cả lý trí, khiến hắn ta vô lực suy tư. Ngô Vu Điền hung tợn nuốt nước bọt ừng ực, tay cầm thức ăn lên cho vào miệng mình.
Thẩm Trại Hoa ở một bên lẳng lặng nhìn, lạnh lùng nói: "Ban đầu ta tận mắt thấy ngươi tự tay đưa thuốc đến tận bên miệng Hàn Dịch, hôm nay, ta cũng tận mắt nhìn ngươi đưa độc vào trong miệng của mình. Ngô đại nhân, ngươi nói, cái này có châm chọc hay không?".
Ngô Vu Điền cũng không nhàn rỗi trả lời nàng. Nhưng vừa mới nhét được hai miếng thức ăn vào miệng thì dược tính thì đã phát tác, đau đớn tràn đầy trời đất xông đến, từ chân lên tận đỉnh đầu, toàn thân cao thấp không có một chỗ nào không đau. Máu nóng theo khóe miệng, hốc mắt, trong tai chảy ra, mơ hồ cả khuôn mặt.
Tiểu Thụ ở một bên nhìn chằm chằm vào thi thể đang mở mắt trừng trừng của Ngô Vu Điền, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng khẽ cười một tiếng.
Thẩm Trại Hoa kéo Tiểu Thụ bước ra khỏi đại lao âm trầm. Ánh mặt trời chợt đâm vào mắt bọn họ, hơi nhoi nhói, bất giác nước mắt cứ thế thi nhau chảy ra.
"Lần này chúng ta sẽ không trở về Hàn gia nữa, nên phải tìm một chỗ để cư ngụ mới được. Muội muốn đi đâu? Trở về núi Kim Ngân hoặc là ở chỗ khác?". Thẩm Trại Hoa đưa tay che một bên mắt, hỏi.
Tiểu Thụ cúi đầu nhìn mũi chân nửa buổi, mới nói: "Tìm một chỗ ở Kinh đô đi, muội muốn ở gần chỗ chôn cất của huynh ấy một chút!".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT