Khi thấy vẻ mặt Cố Nam Châu đầy trầm luân và say mê, Thẩm Trại Hoa liền hả hê nói: "Sao nào, ta không lừa ngươi chứ. Ngắm phong cảnh ở trên cao, cảm giác rất khác biệt đúng không!".

Cố Nam Châu gật đầu, cũng không lên tiếng đáp lại. Đứng ở trên ngọn cây cao này nhìn ra dãy núi chập chùng đằng xa, thay đổi khôn lường. Trong muôn nghìn vạn người, hắn chỉ cảm thấy trong chớp nhoáng này, lòng vô vùng trống trải, toàn thân đều thoải mái không nói nên lời, ngay cả lỗ chân lông cũng sảng khoái theo.

Cái gọi là "Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu*", trong nháy mắt ở trên cao đó liền cảm thấy mọi phiền nhiễu thế gian cũng chỉ là gió thoảng mây trôi.

*)"Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu*": đây là hai câu cuối trong bài Vọng Nhạc của Đỗ Phủ với hàm ý đứng trên đỉnh núi cao thì vạn vật bên dưới đều vô cùng nhỏ bé.

Trong lúc nhất thời Cố Nam Châu chìm đắm vào cảnh đẹp trước mắt, vô ý nhấc chân bước tới, Thẩm Trại Hoa sợ hết hồn, liền thò tay kéo lại. Cố Nam Châu nhất thời không kịp phản ứng, vội vã quay người lại, theo quán tính mặt nhào về người ở phía đối diện.

Trại Hoa mặc dù không trắng lắm, nhưng da dẻ không ngờ lại mịn màng, trơn bóng. Cố Nam Châu thầm nghĩ trong lòng.

Trong chốc lát, Thẩm Trại Hoa cũng ngây ngẩn cả người, không biết phải làm thế nào, nhanh chóng lui về sau một bước, ha ha cười gượng: "Thật ngại quá, mới vừa rồi hơi lỗ mãng. Ta thấy ngươi nhấc chân về phía trước, sợ ngươi té xuống, nên mới tùy tiện kéo lại, thật sự xin lỗi, ngươi đừng để ý nhé!".

Cố Nam Châu rốt cuộc cũng ý thức được bản thân mình đang luống cuống, hiện tại có chút quẫn bách, làm bộ như lơ đãng nghiêng đầu, nói: "Ngươi xem, con heo rừng kia có phải sắp không thua rồi không?".

Thẩm Trại Hoa vừa nghe thấy thế liền nhảy sang một nhánh cây khác, gạt lá sang một bên nhìn xuống, lập tức hưng phấn hẳn lên, quay sang bên cạnh nói: "Tiểu Thụ, có thể động thủ rồi. Muội phụ trách heo rừng, ta phụ trách con sói kia, không để con nào chạy thoát!".

Từ tầng tầng lá cây truyền đến tiếng "Ừ" nhỏ của Tiểu Thụ, Thẩm Trại Hoa như nước chảy mây trôi thoăn thoắt giương cung, lắp tên, nhắm ngay con sói xám đã sức cùng lực kiệt nhưng vẫn hăng hái chém giết lẫn nhau cách đó không xa, chậm rãi kéo căng dây cung, rồi thả tay ra, mũi tên tựa như như sao rơi lập tức vọt ra ngoài.

Cũng trong lúc đó, Tiểu Thụ cũng nhanh bắn tên tới chỗ heo rừng đã đầm đìa máu tươi.

Một kích phải trúng! Ngay sau đó đập vào tai là tiếng gào thét kinh người. Thẩm Trại Hoa thấy thế, đưa tay rút một mũi tên khác, nhỏ giọng quát: "Tiếp tục bắn tên!". Dưới bầu không khí sôi sục, bốn năm mũi tên từ trong tàng cây liên tiếp bay đến chỗ đám dã thú, xé gió mà tới đâm thẳng vào trong da thịt.

Con heo rừng cùng với sói xám đang say sưa chém giết liền tách ra, sau khi phát ra mấy tiếng kêu rên vô lực, heo rừng liền co quắp run rẩy, cuối cùng không còn chút hơi thở. Sói xám oán hận quanh quẩn bên heo rừng một vòng, lảo đảo nỗ lực đi vào trong rừng, cuối cùng ngã xuống cách đó không xa.

Thẩm Trại Hoa thấy thế, quay đầu nói: "Đi thôi, xuống lấy đầu đám thú này là chúng ta có thể về nhà!". Vừa dứt lời vừa vui vẻ tặng thêm một câu: "Hôm nay vận khí thật tốt!".

Cố Nam Châu thấy nàng vui vẻ ra mặt, cũng nhếch miệng mà cười nói: "Đúng thế, hôm nay xem như ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi rồi!".

Thẩm Trại Hoa chỉ chỉ sợi dây bên hông Cố Nam Châu, nói: "Ngươi có thể tự leo xuống không? Nếu không được, thì để ta nghĩ biện pháp khác!".

Trước đó nhờ Thẩm Trại Hoa kéo lên cây, đã rất xấu hổ, bây giờ tụt xuống Cố Nam Châu sao có thể không biết ngượng mà phiền người ta nữa, liền nhắm mắt nói: "Có lẽ được, để ta thử trước một chút!".  Dứt lời, khẽ cắn răng, vòng hai vòng dây vào tay, lập tức tuột xuống. May mắn chỉ chốc lát sau, cuối cùng người nào đó cũng bình yên vô sự tiếp đất. Thẩm Trại Hoa thấy thế liền nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống.

Mới vừa đứng thẳng người, Tiểu Thụ cũng kéo Cố Đồi sắc mặt trắng bệch tuột xuống đất. Thẩm Trại Hoa vỗ vỗ xiêm áo, nói: "Muội đi lấy heo rừng, còn ta sẽ đi kéo con sói kia về. Phải cẩn thận một chút, nếu chưa chết hẳn thì bổ một đao nữa!". Tiểu Thụ gật đầu một cái, rút đao ra đi về phía lợn rừng. Thẩm Trại Hoa nhấc chân đi tới chỗ sói xám ngã xuống, Cố Nam Châu vội vàng đi theo, nói: "Ta với ngươi cùng đi nhìn một chút!".

Chỗ sói xám ngã xuống cũng không xa, chỉ cách mấy chục trượng. Thẩm Trại Hoa cẩn thận đi tới trước mặt nó, dã thú vẫn không còn hơi sức như cũ liền thuận tay cắm cây đao xuống đất, chuẩn bị thò tay kéo thi thể sói xám. Đúng lúc này, Cố Nam Châu lại rõ ràng nhìn thấy mắt con sói mơ hé ra, trong lòng liền căng thẳng, gấp gáp hô: "Cẩn thận!".

Còn chưa dứt lời, sói xám đã nhảy lên, giơ nanh múa vuốt, bổ nhào vào Thẩm Trại Hoa. Trong lúc nguy cấp, nàng liền ngã xuống đất lăn sang bên cạnh, nhấc đao lên hung hăng chém tới, giờ phút này sói xám chỉ còn thoi thóp hơi tàn, dùng hết sức lực toàn thân muốn xé nát nữ nhân trước mắt, nhưng chưa trúng đích đã bị lưỡi đao vô cùng sắc bén chém vào người. Máu nóng như bão tố trào ra, mặc dù Thẩm Trại Hoa nhanh chóng đứng dậy, nhưng không tránh kịp, một thân xiêm áo dính không ít vết máu, trên mặt cũng nhiễm đầy máu tươi.

Tỉ mỉ lau chùi hết vết máu trên cây đao, Thẩm Trại Hoa kéo thi thể vẫn còn ấm của sói xám đi tới trước mặt Cố Nam Châu, thấy hắn vẫn còn ngây người đứng đó liền ngượng ngùng hỏi: "Không sợ chứ?".

Trong nháy mắt khi Cố Nam Châu thấy sói xám nhảy bổ về phía Thẩm Trại Hoa thì tim lập treo lên cao, mặc dù nàng vẫn bình yên vô sự đứng trước mặt của hắn, cả người vẫn đờ ra, kìm nén đến khó chịu, không khỏi hít một hơi thật sâu. Thẩm Trại Hoa thấy thế liền cho rằng người này sợ máu tanh nên nhất thời tay chân có chút luống cuống, lui về phía sau hai bước.

Hít thở sâu hai lần, cuối cùng hắn mới thư thái hơn một chút, vừa sải bước đến trước mặt Thẩm Trại Hoa, mặt đầy giận dữ mắng: "Làm sao ngươi lại không cẩn thận như vậy? Còn quản nó chết hay chưa làm gì, cứ bổ một đao là tốt rồi, chưa gì mà đã buông đao xuống. Lần này phản ứng nhanh, nếu lần sau nhất thời phản ứng chậm thì làm thế nào?"

Có lẽ do tức giận, nên tốc độc nói chuyện cực nhanh, Thẩm Trại Hoa bị mắng sửng sốt một lúc, lát sau mới sờ sờ chóp mũi, cười khan nói: "Cái đó, ha ha, không có chuyện gì cả. Ngươi xem ta đã đi săn biết bao nhiêu lần rồi, nhất định không xảy ra chuyện đâu!".

Cố Nam Châu thấy nàng xem nhẹ an nguy của bản thân, lại càng thêm tức giận, nghiêm mặt lại, trầm giọng nói: "Đi thôi. Tiểu Thụ đang nóng lòng chờ bên kia!".

Bình thường hầu như người này đều trưng ra vẻ mặt ôn hoà, gặp người khác đều tươi cười vui vẻ, làm cho người ta lúc nào cũng như được đón gió xuân. Nhưng hôm nay bản mặt chợt âm trầm khiến Thẩm Trại Hoa nhớ tới mấy ngày mưa gió sấm chớp hàng năm, mặc dù nhìn bề ngoài mây đen cuồn cuộn, nhưng lại luôn cảm thấy sấm chớp kinh người bất cứ lúc nào cũng có thể bổ xuống. Trước đây tính tình nàng lỗ mãng, thường gây họa, Hàn Dịch cũng thường xuyên bị chọc tức nhưng mỗi lần đều mở miệng giáo huấn ngay lập tức. Cho nên da mặt thật ra không tính là mỏng Thẩm Trại Hoa chợt bắt gặp vẻ mặt"Ta rất tức giận ta rất bất mãn" nhưng lại không nói tiếng nào thì trong lòng chẳng hiểu tại sao liền bắt đầu có chút thấp thỏm.

Sau đó đầu óc Thẩm Trại Hoa dường như đã bị sói tha đi mất, dưới tình huống không có ý thức được, tiện tay kéo kéo vạt áo Cố Nam Châu vạt áo, nói: "Cái đó, ha ha, cái đó, về sau ta sẽ cẩn thận!".

Lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Trại Hoa chỉ hận tát vào miệng một cái. Mới vừa rồi không phải là ảo giác đấy chứ! Tuyệt đối là người khác đã thốt ra những lời nói đó! Thẩm Trại Hoa nàng sao có thể nói chuyện ôn nhu đến vậy? Đầu óc khẳng định bị sói dọa sợ rồi! Con sói đáng chết, làm gì không làm lại khiến đầu óc con người ta mụ mị đi thế này!

Cố Nam Châu cũng không hiểu bản thân vì sao lại tức giận đến vậy, thậm chí còn rất rõ ràng, dù cho Thẩm Trại Hoa đánh nhau đến chết, hắn cũng chẳng có bất kỳ lý do, bất kỳ lập trường nào để tức giận với nàng cả. Chẳng lẽ là do lúc trước trên tàng cây, Thẩm Trại Hoa vén nhánh cây đã che khuất tầm nhìn ra khiến hắn không chỉ nhìn thấy dãy nũi nhấp nhô trùng điệp trước mắt mà còn nhìn thấy khóe miệng hơi vểnh lên của nàng?

Hắn như lại trở về buồng xe ngựa chật hẹp năm ấy, trong nháy mắt rèm xe vén lên, đập vào mắt là hình ảnh phòng ngựa như bay, mang theo hơi thở phóng khoáng tự do lay động giữa những nhánh cây gió núi. Kể cả tiếng cười cũng giống nhau như đúc.

Mấy tháng vừa qua, hắn tiếp xúc với Thẩm Trại Hoa, liền thấy nàng chẳng khác nào những nữ nhân bình thường khác. Mặc dù là trưởng thôn, nhưng thật ra lại chẳng quản chuyện gì. Hắn nhìn nàng mỗi ngày đều bận rộn với đủ loại chuyện vặt vãnh chuyện, từ giặt quần áo, nấu cơm, giúp Khâu nãi nãi xử lý vườn rau, thỉnh thoảng còn giúp Tiểu Thụ luyện võ đánh quyền. Hôm nay nàng xử sự trầm ổn không hề sợ hãi lại khiến cho người nào đó lầm tưởng rằng con người nàng vẫn luôn là như vậy.

Nhưng khoảnh khắc bắt gặp nụ cười kia, tựa như có làn gió núi phất qua, khiến tim của hắn lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

Thở dài, Cố Nam Châu thấy mặt nàng đầy vết máu, liền đưa tay áo lên tỉ mỉ lau sạch, nói: "Ngươi nắm chắc mình không có sai lầm nhưng nhưng thế gian vô thường, còn nhiều chuyện bất ngờ mà bản thân không thể kịp đề phòng. Ngươi cảm thấy không sao, nhưng cũng nên suy đi nghĩ lại một chút. Mặc dù bề ngoài muội ấy nhanh nhẹn khéo léo, nhìn như ai cũng hợp, nhưng chắc chắn ngươi hiểu rõ hơn ta, muội ấy không dễ dàng mở lòng ra với người khác"

Thẩm Trại Hoa nghe vậy có chút xấu hổ, mặt bỗng nóng rần lên, may mắn có vết máu che lại, nàng không cần lo lắng bị phát hiện, vội vàng gật đầu, nói: "Ta biết rồi!". Dứt lời cúi người xuống kéo con sói tới chỗ Tiểu Thụ.

Cố Nam Châu thấy nàng luống cuống đi mất, liền cúi đầu cười cười, ngay sau đó liền đi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play