Thẩm Trại Hoa vội vã chạy đến trước mặt đám binh sĩ, hỏi: "Hàn Dịch đâu? Hàn Dịch đâu?"
Binh lính thấy nàng hung hăng như thế, cũng không dám hỏi nàng là ai, vội vàng chỉ về đội ngũ phía sau: "Hàn Đô Úy bị thương, mấy huynh đệ đang dìu ngài ấy ở đằng sau!". Thẩm Trại Hoa vừa nhanh chân chạy ra đằng sau, quả nhiên liền thấy Hàn Dịch sắc mặt chợt tái nhợt, xem ra hết sức yếu ớt, nửa tỉnh nửa mê, chỗ ngực đang bị quấn băng lỏng lẻo.
Thẩm Trại Hoa chạy tới đỡ lấy Hàn Dịch, một binh sĩ cơ trí vội tìm một chiếc xe ngựa kéo tới, để chở Hàn Đô úy về phủ. Tiểu Thụ cũng đợi ở trong phủ cả đêm, thấy Hàn Dịch bị thương, mơ mơ màng màng, trong nháy mắt sắc mặt âm trầm như nước.
Sau đó không lâu Lang trung cũng được mời đến trong phủ, qua một phen tỉ mỉ tra xét vết thương, sắc mặt dần nặng nề. Thẩm Trại Hoa thấy thế thấp thỏm, hỏi: "Thế nào? Thương thế rất nặng sao?"
Lang trung vuốt vuốt chòm râu hoa râm, nói: "Vế thương không nghiêm trọng lắm, không ảnh hưởng đến chỗ yếu hại, có điều đầu mũi tên lại có độc, mà độc tính rất nặng, một đại phu nho nhỏ như ta, thật sự không có cách nào!".
Thẩm Trại Hoa nghe xong liền nóng nảy, vỗ bàn một cái: "Cái gì mà không thể có cách nào? Ngươi là Lang trung, mà ngay cả độc cũng không giải được?"
Mặt đại phu kia tỏ vẻ rất bất đắc dĩ: "Cô nương không biết đâu. Độc trên thế gian này thiên hình vạn trạng, nếu tùy tiện tìm mấy loại độc trộn lại với nhau thì chỉ có trời mới cứu được, cũng không có cách nào bắt bệnh hốt thuốc được!".
Dứt lời, lão Lang Trung lấy giấy bút, viết một phương thuốc đưa cho Thẩm Trại Hoa: "Trong chốc lát độc này chưa thể giải được đâu, ngươi cứ đi mua ít thuốc, đừng để cho vết thương thối rữa. Ta đi về trước cẩn thận nghiên cứu xem xem có thể tìm được biện pháp hay không. Nếu như ngươi sốt ruột thì có thể đi tìm kiềm chung quanh biết đâu lại tìm được thuốc giải "
Lang trung người ta đã nhiệt tâm nói thế, Thẩm Trại Hoa cũng không thể níu lấy không buông, không thể làm gì khác hơn là dặn dò Tiểu Thụ trông coi Hàn Dịch, còn mình theo Lang trung đi lấy thuốc.
Tiểu Thụ lấy nước nóng, giúp Hàn Dịch đang ngủ mê man lau mặt thật sạch sẽ. Có lẽ do độc tính phát tác, nên đôi môi hắn cũng dần thẫm lại trông thật kinh khủng, mày cũng chau lại, thỉnh thoảng còn mơ hồ rên lên một tiếng. Tiểu Thụ không dám rời hắn nửa bước, vác một chiếc ghế đến ngồi xuống bên giường, cứ thế nhìn chằm chằm Hàn Dịch, mắt cũng không chớp lấy một cái. Thấy người nọ khổ sở như vậy, trong lòng con bé cũng khó chịu vô cùng, càng thêm hận Ngô Vu Điền.
Qua nửa buổi, cuối cùng Hàn Dịch cũng mở mắt, thấy Tiểu Thụ đang ngồi canh giữ ở bên cạnh, liền suy yếu cười một tiếng: "Tiểu Thụ có mệt không, đi nghỉ một lát đi!".
Tiểu Thụ liền lắc lắc đầu: "Không, muội muốn ở đây trông chừng huynh. Có chỗ nào khó chịu thì mau nói cho muội biết!"
Hàn Dịch khẽ ho khan vài tiếng, thân thể đau dữ dội, mí mắt không khống chế khép lại, trầm trầm hôn mê. Một giấc ngủ này mãi cho đến ngày sáng hôm sau vẫn không tỉnh lại. Khi Thẩm Trại Hoa nấu thuốc xong đút cho hắn uống thì cũng chỉ uống được một nửa, còn lại đều rớt ra ngoài. Đến nửa đêm, tình huống Hàn Dịch đột nhiên nghiêm trọng, mồ hôi to bằng hạt đậu trên trán không ngừng tuôn ra, chỉ chốc lát sau ngay cả chăn cũng bị thấm ướt. Thật vất vả chịu đựng đến trời sáng, Thẩm Trại Hoa lập tức ra cửa đi tìm Lang trung.
Tiểu Thụ thấy Thẩm Trại Hoa đi ra cửa, liền vào nhà tìm một cây chủy thủ giấu ở trong giày, sau đó đứng ở trước giường Hàn Dịch, trầm giọng nói: "Ca ca, huynh chờ một chút, muội sẽ trở lại nhanh thôi!" Dứt lời liền ra cửa.
******
Đại môn màu đỏ bị gõ vang, gã sai vặt trông cổng vừa mở cửa ra đập vào mắt là một tiểu cô nương mặt tròn."Ngươi là ai? Muốn tìm ai?"
Tiểu cô nương kia nói: "Ta là muội muội của Hàn Dịch, ta đến tìm Ngô Vu Điền."
Lúc trước quả thật là Hàn Dịch đã từng dẫn Tiểu Thụ đến phủ làm khách nên gã sai vặt vẫn còn có chút ấn tượng, liền tranh thủ mở cổng ra: "Vậy mau vào đi. Trước tiên tiểu thư cứ chờ trong đại sảnh một chút. Lúc này Đại nhân nhà ta đang làm việc ở thư phòng, hiện đã có người đi bẩm báo rồi, ngài ấy lập tức tới đây bây giờ!".
Tiểu Thụ trực tiếp đi vào cửa chính, lướt qua gã sai vặt: "Không cần, tự ta đi tìm ông ta!".
Gã sai vặt kia vừa đưa tay muốn ngăn, Tiểu Thụ đã nắm lấy cổ tay hắn ta, trực tiếp đẩy người ra: "Ta nói, ta tự đi tìm!". Gã sai vặt bị dáng vẻ âm trầm của tiểu cô nương dọa sợ, hậm hực tức giận đứng ở một bên.
Lúc Tiểu Thụ đẩy cửa thư phòng ra, người hầu vừa nói tin tức cô bé đến cho Ngô Vu Điền. Thấy tiểu cô nương tiến vào, Ngô Vu Điền sai người đi ra, mặt đầy lo lắng nói: "Ta nghe nói Hàn Đô Úy bị thương, đang chuẩn bị đi qua nhìn một chút, thương thế có nghiêm trọng không?".
Ánh nến loang loáng, Tiểu Thụ nhảy lên thư án, kề chủy thủ lên trên cổ Ngô Vu Điền, cảm giác lạnh lẽo ập tới làm lão ta sợ run:"Đừng nói nhảm, mau đưa thuốc giải cho ta, nếu không thì cứ đợi xuống chầu diêm vương đi!"
Ngô Vu Điền bị dọa đến mức lắp ba lắp bắp: "Cái...Cái gì mà thuốc giải chứ? Ta...ta...ta không biết ngươi đang nói đến thuốc giải gì?".
Tay Tiểu Thụ lập tức ấn một cái chỗ nào đó liền trào máu đỏ: "Thuốc giải của Hàn Dịch, ta biết rõ ngươi có. Nói nhảm nữa, ta liền giết chết ngươi, quyết định đi!".
Ngô Vu Điền đau đến mức không dám nói bừa, run run rẩy rẩy ở bên cạnh thư án lấy ra một bình sứ nhỏ: "Cái này, cái này chính là thuốc giải, Tiểu Thụ cô nương cầm đi, rồi thả ta ra!".
Tiểu Thụ thế nhưng vẫn chưa thò tay ra tiếp nhận bình sứ, ngược lại còn kề sát chủy thủ gần cổ Ngô Vu Điền hơn: "Ngươi cầm, đi với ta một chuyến. Nếu thuốc này là giả, ta lập tức giết chết!". Ngô Vu Điền nào dám nói một chữ không, không thể làm gì khác hơn là tự mình cầm bình sứ, theo Tiểu Thụ đứng lên. Tiểu Thụ thấy lão lia mắt nhìn loạn chung quanh, sắc mặt liền lạnh lẽo: "Sau khi ra cửa, ngươi tốt nhất an phận một chút. Dựa vào mấy tên hộ vệ kia không chỉ không ngăn được ta, mà ngay cả cái mạng của ngươi cũng không giữ được!". Ngô Vu Điền nào dám lấy tính mạng của mình ra đùa, nghe xong lời này, không ngừng gật đầu, chỉ sợ xảy ra sơ sót.
Thấy Tiểu Thụ trở lại, Thẩm Trại Hoa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lang trung xem bệnh hôm qua sáng sớm nay đã đi khám bệnh ở đâu đó, nàng chờ mãi không thấy trở lại, liền sốt ruột đi mời lang trung khác đến kiểm tra, nhưng người này lại còn chẳng bằng người trước, khám xét nửa ngày cũng không chẩn ra bệnh gì. Nàng lực bất tòng tâm liền khách khí bảo người đưa ra phủ. Chờ đến khi ngồi xuống thì mới phát hiện không thấy bóng dáng Tiểu Thụ đâu cả, nàng lại không dám lao đi tìm, chỉ có thể ngồi ở Hàn Dịch bên cạnh mà lo lắng không thôi.
Tiểu Thụ vừa bước vào cửa chính, Thẩm Trại Hoa còn chưa kịp hỏi con bé đã đi đâu, đã thấy Ngô Vu Điền run run rẩy rẩy đi theo vào."Muội đi tìm lão lấy thuốc giải. Lão ta tự mình đến giải độc cho ca ca, nếu như vô dụng, chúng ta sẽ giết chết hắn sau đó sẽ mang huynh ấy hồi kinh!".
Ngô Vu Điền sợ mất mật quỳ phịch xuống trước mặt Thẩm Trại Hoa, nước mắt nước mũi giàn giụa: "Hàn phu nhân à, là ta hồ đồ, là ta nhất thời hồ đồ nên mới làm ra chuyện sai lầm như vậy. Ta sẽ giải độc cho Hàn Đô Úy!". Dứt lời, liền móc bình sứ ra, đưa viên thuốc tới khóe miệng Hàn Dịch.
Cả phủ Đô Úy chìm trong bầu không khí yên lặng quỷ dị. Không biết qua bao lâu, Tiểu Thụ thiếu chút nữa đứng ngồi không yên thì cuối cùng Hàn Dịch cũng mở mắt, vẻ mặt cũng không còn đen sậm như trước. Thấy Hàn Dịch mở mắt, Tiểu Thụ và Thẩm Trại Hoa vô cùng mừng rỡ, chẳng có ai có rảnh rỗi chú ý tới Ngô Vu Điền. Lão ta thấy thế, nhân cơ hội chạy ra khỏi phủ Đô Úy, rồi lại chạy trối chết về phủ Thái Thú của mình.
Dân chúng Ung quận khi tận mắt thấy Quan Thái Thú chạy như ma đuổi trên đường phố nhộn nhịp, không khỏi cảm thán: Thái Thú quả nhiên Long tinh hổ mãnh, càng già càng dẻo dai, chạy băng băng như thế thực không phải người thường có thể làm được!
******
Mặc dù ý thức đã tỉnh táo, nhưng Hàn Dịch vẫn cực kỳ suy yếu, chỉ có thể nằm ở trên giường, để Thẩm Trại Hoa từ từ đút nước cho uống.
Người đã tỉnh nên tảng đá trong tâm nàng cuối cùng cũng rơi xuống, một lát lại nấu cháo cho Hàn Dịch, một lát lại ninh canh, vội vội vàng vàng, trời đã tối sầm. Hàn Dịch dù sao cũng bị thương, tinh thần không tốt, vừa mới giải độc xong nên liền buồn ngủ, thoáng cái đã ngủ mất.
Thẩm Trại Hoa và Tiểu Thụ cũng đã mấy ngày không ngon giấc, sau khi trong lòng buông lỏng, liền trở về phòng của mình, vừa đụng gối đầu liền ngủ say sưa.
Lúc nửa đêm, trong cảnh tối lửa tắt đèn, Thẩm Trại Hoa chợt ngồi bật dậy, hổn hển thở gấp, giấc mộng vừa mới gặp ùn ùn kéo đến khiến nàng hít thở không thông. Gió đêm thổi qua, quần áo trong đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Lo lắng trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, nàng chợt xuống giường, chân không chạy về phía phòng của Hàn Dịch.
Trăng sáng sao thưa, thế nhưng lúc này bầu trời đêm lại có mây đen ùn ùn kéo đến, tiếng côn trùng cũng tắp ngóm. Vài bước đường thôi nhưng sao càng chạy lại càng vô lực, bàn chân nặng như đá đeo, mỗi lần cất bước, trên người liền nhanh chóng toát ra một tầng mồ hôi mới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT