Tình hình chiến đấu ở quảng trường khu tây rất kịch liệt. Người của quân đội đã bao vây toàn bộ khu phố, công hội cũng dựng nên kết giới không cho người bình thường nhìn thấy bên trong. Tất cả mọi người đều đang cố gắng ngăn cản đám Ma tộc không ngừng tràn ra.

Tôi trông thấy Tô Cẩm Ngôn và Trần Tịch đang ở bên trong, hẳn là bọn họ tạm thời cũng không có vấn đề gì. Trên cây cột được bện từ một đám dây leo kia, sư phụ và nữ quân nhân cùng vây đánh Trọng Hoa, thế nhưng bọn họ rõ ràng là đang trong tình huống bất lợi.

Long tộc gia nhập trận chiến khiến cho cục diện biến đổi. Ngao Ưng đáp xuống, đè nát một đám Ma tộc bên dưới. Tôi thừa dịp nhảy xuống khỏi lưng rồng, “Ông nhanh đi giúp sư phụ đi.”

Cự long phóng lên cao, vừa lúc đỡ được sư phụ đang ngã xuống. Sư phụ dường như khá là kinh ngạc, sau khi bọn họ trao đổi vài câu, sư phụ liền lo lắng liếc nhìn sang tôi một cái.

Tôi cười cười nhìn ông ấy gật đầu, người sau dùng khẩu hình miệng nói một câu, sau đó bước lên đầu rồng, vung trường thương tiếp tục xông lên tấn công Trọng Hoa.

【 Nhóc đồ đệ không biết nghe lời, trở về sẽ phạt con. 】

Con nhất định sẽ trở về, sư phụ. Nhưng có thể đừng phạt con không vậy? TT

Cái đầu của thủ lĩnh Ma tộc hẳn là ở nơi nào đó bên trong đám dây leo kia. Tôi phóng ra vài lá bùa triệu hồi mấy con thức thần, “Mở đường, xông lên!”

Một con gà mập to như quả cầu lăn về phía trước, đè bẹp toàn bộ ma thú trên đường đi, mở ra một con đường. Tôi theo sát phía sau chạy về hướng đám dây leo.

“Tiểu Đằng, cậu không sao chứ?” Tơ hồng của Trần Tịch lướt sát qua bên hông đánh về phía ma thú phía sau tôi.

Tô Cẩm Ngôn cũng dùng súng bắn chết mấy con, “Tiểu Đằng, cậu định đi đâu?”

“Cám ơn các cậu. Tớ muốn đi sữa chữa kết giới!” Tôi phất phất tay với họ, “Cho nên, các cậu che chắn để tớ tới được gốc của đám dây leo kia đi.”

Một con ma thú từ trên trời lao xuống bị bổ thành hai nửa, Phong Lôi Tốn cầm một thanh Đường kiếm đứng chắn phía trước tôi, “Cậu nói cần đến cái chỗ quỷ kia hả? Bộ cậu điên rồi sao?”

Đường kiếm: Kiếm thời nhà Đường, nhìn khá giống kiếm Nhật.

“Dù sao cũng phải có người làm việc này chứ.” Tôi vỗ vai Phong Lôi Tốn, “Mở đường đi, tiên phong!”

“Hả? Cậu đúng là không biết khách sáo ha.” Nói xong Phong Lôi Tốn liền xông lên trước, chém sạch đám ma thú đang lao tới.

“Là bạn bè thì khách sáo gì chứ.”

“Nói hay lắm!” Tô Cẩm Ngôn và Trần Tịch đứng hai bên trái phải bảo vệ tôi.

Bên trong quảng trường trải đầy dây leo, trông cứ như là một thế giới khác. Thỉnh thoảng có thể thấy giữa đám dây leo có một quả cầu đang phát sáng, đó chính là linh hồn của những thuật sĩ kia. Có lẽ trong cả trăm quả cầu ánh sáng này nói không chừng cũng có con gái của sư phụ.

Tuy rằng tôi vẫn còn nhiều thắc mắc về chuyện năm đó, nhưng hiện giờ không phải là lúc truy tìm đáp án. Tôi nhìn di động, cách thời gian đã hẹn chỉ còn một tiếng. Một tiếng sau, Hử và Nha sẽ cùng khởi động mắt trận của kết giới cổ. Mà vào lúc đó tôi cũng phải khởi động trung tâm kết giới, làm cho kết giới sống lại lần nữa.

“Đừng dừng lại, nhanh lên.” Phong Lôi Tốn mở ra cánh cửa thoát hiểm, Tô Cẩm Ngôn bật nắp điện thoại di động, hai người đi phía trước, tôi theo sát phía sau, Trần Tịch đi sau cùng.

“Đi xuống đây là bãi đỗ xe ngầm, cậu chắc chắn nó ở dưới này sao?” Tô Cẩm Ngôn vừa đi vừa nói.

“Có lẽ vậy…” Thật ra tôi cũng không biết chắc nó ở đâu, Ngao Ưng chỉ nói là ở phía dưới quảng trường. Tóm lại trước tiên cứ tới tầng hầm xem thử đã. Đừng nói là phải xuống hầm, dù cho xuống tới tận cống thoát nước cũng phải tìm cho ra.

Bởi vì nơi này đã cắt điện, cho nên bốn phía xung quanh tối đen như mực, cực kì yên tĩnh. Không khí lạnh từ bốn phương tám hướng ùa tới, cứ vậy mà đi thẳng một đường xuống hầm, tựa như đang tiến vào chốn u minh địa phủ vậy.

Nếu như chỉ có một mình, tôi tuyệt đối sẽ chẳng dám đi xuống. Có bạn bè sẵn lòng đồng hành với mình như thế này thật tốt quá.

“Dừng lại…” Trần Tịch đột nhiên nhỏ giọng nói, mọi người liền ngừng bước, tôi vừa định hỏi cô ấy, người sau lại dựng thẳng ngón tay ý bảo đừng nói gì. Cô ấy dùng di động gõ vài chữ rồi đưa cho chúng tôi xem.

【 Tám cái chân. 】

Chúng tôi cộng lại vừa đủ tám chân, vậy thì sao? Tôi vừa định mắng, lại nhìn thấy vẻ mặt cô ấy cực kỳ nghiêm trọng, dưới ánh đèn di động mờ ảo, càng khiến người ta cảm thấy rét lạnh. Trong lòng tôi không hiểu sao chợt sinh ra một loại cảm giác sợ hãi. Chẳng lẽ nơi này có thứ gì đó?

Sắc mặt Tô Cẩm Ngôn cũng thay đổi, chỉ có tôi và Phong Lôi Tốn ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì.

Trong bóng đêm truyền tới tiếng động rất khẽ, tôi cảm thấy dường như cổ mình bị ai đó đụng nhẹ một cái. Tôi nhìn sang Phong Lôi Tốn đang đứng bên cạnh, không hiểu vì sao cậu ta lại sờ cổ tôi. Cậu ta muốn sờ thì đi mà sờ Tô Cẩm Ngôn ấy.

Người sau cũng nhìn tôi đầy khó hiểu, đột nhiên tôi phát hiện có gì đó không đúng. Ở giữa hai người chúng tôi có một sợi tơ bạc rũ xuống.

“Chạy!” Tô Cẩm Ngôn hét lớn một tiếng, tiếp theo đó là một loạt tiếng súng nổ vang bên tai. Tôi liếc thấy Tô Cẩm Ngôn đang giơ súng chĩa vào bên trên hành lang mà bắn, sau đó là một tiếng gào sắc nhọn vang lên.

Đang định nhìn kĩ lại, tay tôi đã bị Phong Lôi Tốn kéo mạnh, chạy xuống hành lang bên dưới.

“Đừng dừng lại!”

Dường như tôi nghe thấy tiếng Tô Cẩm Ngôn gọi với theo ở phía sau. Ánh sáng di động hắt lên vách tường, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy trên trần nhà có mấy cái bóng quỷ dị, cứ như là có mấy con quái vật nhiều chân đang ngọ nguậy bò tới bò lui trên đỉnh đầu.

Tôi chẳng còn thời gian đâu mà đi đoán đó là thứ gì, Phong Lôi Tốn dùng hết sức mà kéo tôi chạy, phía sau vẫn không ngừng truyền tới tiếng súng của Tô Cẩm Ngôn.

Nghe được phía trước có tiếng mở cửa, tôi liền biết đã tới bãi đỗ xe ngầm. Tôi bị Phong Lôi Tốn kéo chạy ra ngoài, tiếp theo đó là Trần Tịch. Cô ấy vừa chạy ra thì liền dùng sức đóng cửa lại, còn dùng tơ hồng quấn lấy chốt cửa, sau đó dùng bùa phong lại. Cánh cửa vẫn đang không ngừng bị va đập mà phát ra tiếng rầm rầm.

“Tô Cẩm Ngôn đâu?” Tôi thở hổn hển, phát hiện thiếu mất một thành viên, trái tim liền như rơi xuống vực sâu.

“Cậu ấy có thể giải quyết được, chúng ta đi tiếp đi!” Phong Lôi Tốn mạnh mẽ kéo tay tôi. Hành động của cậu ta liền chứng thực suy nghĩ của tôi.

“Chúng ta quay lại cứu cậu ấy!” Tôi vừa định giãy khỏi tay Phong Lôi Tốn, người sau đã quay đầu giận dữ trừng tôi.

“Ngu ngốc! Cậu muốn khiến cho mọi nỗ lực của cậu ấy đều thành uổng phí hết sao?”

“Nhưng mà…”

“Nghe cho kỹ đây! Chúng tôi tin vào cậu, cậu cũng phải tin tưởng chúng tôi.”

Tôi cảm nhận được bàn tay Phong Lôi Tốn khẽ run rẩy, cậu ta cắn chặt răng tựa như đang cố gắng kiềm chế bản thân. Thật ra người lo lắng cho Tô Cẩm Ngôn nhất vẫn là cậu ấy.

Tôi nắm chặt tay cậu ấy, nói: “Tớ hiểu rồi, tiếp tục đi.”

Bãi đỗ xe rất rộng, những chiếc xe bị dây leo quấn siết, trở thành những hình dạng méo mó quỷ dị. Đột nhiên phát hiện ở phía trước có hai đốm sáng, chúng tôi từng bước tới gần. Nhưng đốm sáng lại đột nhiên biến mất.

“Cậu muốn đến chỗ nào?”

“Tớ không chắc lắm, có lẽ là chỗ có ma khí dày đặc.” Tôi vốn định đề nghị tìm thử xung quanh, thế nhưng nơi này thật sự không thích hợp để hành động riêng lẻ.

“Vậy thì, tớ dùng tơ hồng tìm thử xem.” Trần Tịch nói xong liền dùng hai tay làm thủ ấn, tơ hồng từ trên cổ tay cô ấy từng vòng từng vòng khuếch tán ra ngoài, phát ra ánh sáng đỏ yếu ớt, kéo dài vào chỗ sâu trong bóng tối.

Tôi và Phong Lôi Tốn một trước một sau vây quanh cô ấy, đề phòng bị đánh lén. Khóe mắt tôi đột nhiên liếc thấy bên cạnh có hai đốm sáng lướt nhanh qua.

Đó là thứ gì? Mấy thứ lãng mạn như đom đóm này nọ hình như chẳng liên quan gì tới cái chốn quỷ này hết nha.

Chuông nhỏ reo vang, tơ hồng đột nhiên bị kéo, hơn nữa sức kéo còn rất mạnh, Trần Tịch bước tới vài bước định ghì lại tơ hồng. Hai đốm sáng lướt qua bên dưới, cô ấy đột nhiên trượt chân, lập tức bị tha đi.

“Trần Tịch!” Phong Lôi Tốn đến thời gian chém đứt tơ hồng cũng không có. Chúng tôi nhanh chóng chạy về phía cô ấy bị lôi đi.

Những đốm sáng xung quanh lướt qua ngày càng nhiều. Tôi cảm thấy rất không bình thường, vừa chạy vừa lấy lá bùa ra niệm Bất Động Minh Vương Hỏa Giới chú.

Phụt một tiếng, lá bùa phát ra ánh lửa chói lòa, chiếu sáng bốn phía xung quanh. Những đốm sáng kia hoàn toàn chẳng phải đom đóm gì sất, mà là những đôi mắt đầy quỷ dị. Từng con từng con quái vật thấp bé bao vây xung quanh chúng tôi, chúng nó đều có làn da đen thùi, tai nhọn, trông cực kỳ xấu xí.

Những con quái vật đó dường như rất sợ ánh sáng, lập tức lùi về chỗ ánh lửa chiếu không tới. Thứ kéo Trần Tịch đi dường như cũng ngừng lại, Phong Lôi Tốn liền nhảy qua, giơ kiếm chặt đứt sợi tơ.

Ánh lửa lụi tàn, những con quái vật đó liền lập tức lao qua đây. Phong Lôi Tốn vung Đường đao chém giết, ánh sáng sắc lạnh lóe lên, trong bóng đêm vẽ ra từng tàn ảnh màu bạc.

Tôi lấy ra một xấp lá bùa chuẩn bị hỗ trợ, tay lại bị Trần Tịch giữ chặt.

“Chạy mau!” Cô ấy không nói không rằng liền kéo tôi chạy trốn. Tôi phát hiện có một sợi tơ hồng nhỏ kéo dài về phía trước đang phát sáng.

Tôi quay đầu lại nhìn Phong Lôi Tốn, cậu ta còn đang ra sức ngăn cản mấy con quái vật kia. Tôi quay đầu định bảo Trần Tịch dừng lại, lại phát hiện vẻ mặt nghiêm trọng của cô ấy, thật sự không tài nào mở miệng được.

Tôi không nên kéo bọn họ vào trong này. Trong lòng tôi cảm thấy thật khó chịu, áy náy chồng chất khiến cho bước chân tôi cũng chậm lại.

Đột nhiên một tia sáng sắc lạnh lướt qua, Trần Tịch đẩy tôi ngã lăn ra đất. Ở bên cạnh, một sợi dây leo thật lớn vừa bị chém dứt, bức tường bên đó cũng vỡ tung. Trên trần nhà có không ít đất đá rơi xuống.

Tôi ngẩng đầu, chỉ thấy có một người cầm trường đao trong tay đang đứng trước mặt. Lòng tôi thầm hô không ổn, thật là oan gia ngõ hẹp mà. Người vừa tới cũng hơi sửng sốt, lại lập tức lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, “Ai mà ngờ được cậu lại tự tìm đến cái chết cơ chứ.”

Người đó chính là Phượng Triều Nguyệt, trên tay hắn cầm một thanh trường đao trông rất bắt mắt. Người này đúng là có nhiều pháp bảo thật.

Thiệt không công bằng! Rõ ràng tôi mới là nhân vật chính, tại sao nam phụ cũng có thể có bàn tay vàng, còn tôi chỉ có được ngón tay sắt! (tiếng trời: Không, cậu còn có ngón chân sắt. PS: Hắn là BOSS, không phải nam phụ.)

Hiện giờ tôi phải bất chấp tới cùng, mục tiêu không phải là thắng, mà là an toàn trốn thoát. Cái mục tiêu này quả thật rất thấp. Tôi kéo Trần Tịch ra sau lưng, nói với Phượng Triều Nguyệt: “Không liên quan tới cô ấy. Có gì thì giải quyết với tôi!”

Tóm lại trước mặt con gái người ta thì nhân vật chính phải thể hiện phong độ chứ, tuy rằng trong lòng tôi cũng không nắm chắc.

Ai dè Trần Tịch lại bước lên một bước, che chắn phía trước tôi, “Tiểu Đằng, nơi này có tớ giải quyết rồi, cậu mau chạy đi!”

“Không được!”

Thế nhưng Phượng Triều Nguyệt hoàn toàn chẳng chừa cho chúng tôi chút thời gian nào mà tranh chấp, hắn đã vung trường đao xông tới. Trần Tịch đẩy mạnh tôi một cái, mà bản thân cô ấy cũng lách người né tránh đòn tấn công.

Uy lực của thanh trường đao kia vô cùng lớn, lập tức chém gãy một cột đá, trần nhà liền sụp xuống, tro bụi bay mịt mù. Bốn phía lại tối đen, hoàn toàn chẳng nhìn rõ được gì.

Trần Tịch kéo tôi chạy như điên. Phía sau truyền đến tiếng ầm ầm, tên kia vẫn đang tiếp tục phá hoại. Hắn điên rồi sao? Nơi này thật sự sẽ sập mất!

Mặt đất phía trước nứt ra, vô số dây leo chính là từ nơi này vươn ra. Tơ hồng kéo dài vào tận sâu bên trong cái khe rồi biến mất vào bóng tối. Trong bóng đêm không ngừng toát ra ma khí, bốn phía xung quanh gần như bị thứ khí đen kia nhồi đầy, ngay cả hít thở cũng khó khăn. Trung tâm kết giới có lẽ chính là tại nơi này.

Khe nứt nhỏ hẹp trên mặt đất kia chỉ có thể để cho một người lách người tiến vào. Tiếng động phía sau càng ngày càng gần, tôi vừa quay đầu thì cả người đã bị đẩy mạnh vào trong khe nứt.

“Trần Tịch?”

Trần Tịch nắm lấy tay tôi, ngồi xổm bên cạnh khe nứt, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, “Tiểu Đằng, tớ chỉ có thể đưa cậu đến đây thôi, đoạn đường kế tiếp cậu phải đi một mình rồi.”

“Chẳng lẽ cậu định…” Tôi nhìn thấy sự quyết tâm trong đôi mắt cô ấy, liền hô lớn: “Đừng, cậu không đánh lại hắn.”

“Không thử làm sao biết được?” Trần Tịch vươn tay kia sờ sờ mặt tôi, ánh mắt sóng sánh lưu chuyển, “Tiểu Đằng…”

Được cô ấy nhìn một cách thâm tình như vậy, trong lòng tôi chợt cảm thấy vui sướng, rồi lại chua sót không thôi. Tại sao tình tiết cứ luôn cẩu huyết như vậy chứ, nhân vật chính cứ phải gặp sinh ly tử biệt thì mới được nữ chính yêu?

“Thật ra tớ vẫn luôn có một bí mật…” Trần Tịch nhìn chằm chằm vào tôi, “Đợi đến lúc cậu bình an trở về, tớ sẽ nói cho cậu biết.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: rốt cuộc năm đó chuyện gì đã xảy ra? Vì sao Phượng Triều Nguyệt lại hận sư phụ? Rốt cuộc Long Liên chết như thế nào, chương tiếp theo sẽ tiết lộ mọi việc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play