“Á–” Mấy nữ sinh đứng một bên hét ầm lên.

Ngay trong khoảnh khắc đó, Tiết Mẫn đã nhoài nửa người ra ngoài lan can để giữ chặt Lâm Lâm đang treo lơ lửng giữa không trung. Bầu trời ảm đạm dần, luồng khí màu đen như vô số xúc tua, trườn bò về phía sân thượng. Tôi tin chắc rằng mấy nữ sinh kia cũng thấy được, bọn họ sợ tới mức mặt mày tái mét, la hét nhao nhao chạy trốn.

“Này, mấy người…” Tôi cũng không còn hơi đâu mà mắng họ, nhanh chóng chạy tới giúp Tiết Mẫn.

Thế nhưng cả hai người chúng tôi hợp lực cũng không thể kéo được Lâm Lâm lên, xúc tua màu đen vẫn cứ lôi cô ấy xuống.

“Cứu tôi…” Lâm Lâm đã sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, trong đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi và thỉnh cầu.

【Đừng cứu ả 】

【 Giết ả 】

【 Có nhớ ả đánh mày, làm nhục mày như thế nào không 】

【 Bây giờ là lúc trả thù 】

Âm thanh nguyền rủa từ bốn phương tám hướng tràn tới, tôi cảm thấy tai mình như muốn điếc đặc, đầu đau như nứt ra, gần như muốn buông tay.

“Đừng buông tay! Kéo cô ấy lên!” Tiết Mẫn rống to. Tôi chưa từng nghe thấy cô ấy kêu lớn tiếng đến như vậy. Chỉ thấy hai mắt cô ấy đỏ ngầu, môi đã bị cắn nát, máu theo cổ tay chảy xuống, nhỏ giọt trên mặt Lâm Lâm.

“Cậu bị thương?” Tôi kinh ngạc hỏi. Đột nhiên nhớ tới vừa rồi Lâm Lâm còn cầm dao rọc giấy.

Tôi không nhịn được mà trừng mắt nhìn Lâm Lâm một cái, thật sự là tự làm bậy không thể sống mà! Cứ dứt khoát buông tay luôn cho rồi.

“Đừng buông tay!” Bị Tiết Mẫn rống vào mặt như vậy, tôi kinh hãi mà đổ mồ hôi lạnh. Vừa rồi tôi đang suy nghĩ đến chuyện gì vậy?

“Tại sao cậu lại liều mạng cứu cô ta? Rõ ràng là cô ta luôn bắt nạt cậu mà.” Tôi cũng không biết vì sao vào lúc này rồi mà tôi còn đi hỏi vấn đề này.

“Bởi vì chúng tôi là bạn học!” Tiết Mẫn cắn răng, trên trán đầy mồ hôi, nhưng cô ấy vẫn cố gắng nắm chặt tay Lâm Lâm, “Cùng trường chung lớp, cũng như sinh cùng gốc, phải giúp đỡ nhau.”

Đột nhiên trên trán Tiết Mẫn phát ra ánh sáng chói lòa, tiếng chuông trong trẻo vang lên sau lưng chúng tôi.

【Gió thốc bụi mờ, chỉ riêng mặt đất có thể che chắn 】

【Chướng khí lắng đọng, chỉ riêng ngày mưa có thể gột rửa. 】

【Ung nhọt khuếch tán, đắp thuốc mới có thể trị dứt 】

Trong đêm đen vang lên tiếng người hát khúc ca dao, tiếng chuông trong trẻo hòa với bài ca dao thong thả truyền tới, lượn lờ bốn phương. Khí đen trong nháy mắt như đang sợ hãi điều gì, lập tức lui lại. Chúng tôi liền dễ dàng kéo Lâm Lâm lên lại sân thượng.

Cả ba người đều kiệt sức, mềm nhũn ngồi dựa vào lan can. Chỉ thấy giữa sân thượng là một cô gái mặc y phục nhà Hán rộng thùng thình, một tay nắm ngọn đuốc, một tay cầm nhánh thù du, thướt tha nhảy múa. Trên chân cô ấy đeo lắc chuông đủ màu, không ngừng phát ra âm thanh réo rắt như tiếng nước chảy.

【 Yêu ma tác loạn, đốt lên ngọn đuốc mà ẩn mình 】

Thiếu nữ nhìn chúng tôi mà nở một nụ cười tao nhã, tôi hoảng hốt há to mồm. Người đó chính là cô bé lớp trưởng!

Cô bé lớp trưởng lấy trong tay áo ra một chén rượu, vẩy lên không trung, những giọt nước li ti liền phân tán khắp nơi. Cây đuốc cũng bị ném lên không, tia lửa văng tứ bề, hóa thành những đốm lửa nhỏ tấn công luồng khí đen kia. Tà khí không đánh lại đốm lửa, cứ thế mà bị đốt trụi.

Mây đen trên bầu trời dần tản đi, lộ ra sao trời lấp lánh. Thiếu nữ lặng yên đứng trong gió, ống tay áo bay bay, trông tựa như tiên nữ trên trời.

【Tiết Mẫn, cảm tạ cô đã hiệp trợ, để ta thuận lợi hoàn thành lễ trừ tà, đánh lui tà khí 】 thiếu nữ nhìn Tiết Mẫn rồi hành lễ theo lối cổ xưa.

“Không cần cám ơn, đây là việc tôi phải làm.” Tiết Mẫn hoàn toàn không còn sức để đứng dậy, chỉ đành khẽ gật đầu chào hỏi.

“Đây… Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tôi đỡ lấy Lâm Lâm đã ngất đi, trợn mắt há mồm.

【Ta là Viêm Quân, kết giới do chủ nhân tạo ta, bái kiến chế sư đại nhân 】 thiếu nữ hành lễ với tôi, 【lúc trước đã đắc tội, xin ngài lượng thứ 】

“Đừng khách sáo. Thì ra cô chính là người bị dư ra trong lớp tôi.” Thật ra cũng không tính là người nhỉ. Tuy rằng không hiểu cái kết giới đó là gì, chẳng qua ‘cô ấy’ hẳn là có địa vị không khác mấy so với vị chủ ao Cửu Hương kia.

【Thỉnh đại sư giúp ta vấn an Long đại nhân. Viêm Quân cẩn tuân theo lệnh của đại nhân, vĩnh viễn thủ tại nơi này. Ngóng trông ngày có thể gặp lại Long đại nhân 】

Thì ra là người quen cũ của sư phụ, tôi vội nói: “Tôi sẽ chuyển đạt lời cô.” Mặc dù tôi có rất nhiều điều muốn hỏi, thế nhưng lúc này còn có người bị thương, vẫn nên lập tức kêu xe cứu thương tới thì hơn.

Đang chuẩn bị xuống lầu, tôi lại thấy một thiếu nữ mặc đồ trắng đứng trước cửa sân thượng. Dung mạo cô ấy vô cùng diễm lệ, nụ cười trong màn đêm dịu dàng như nước.

“Liên?” Tuy rằng không hiểu vì sao cô ấy lại ở đây, chẳng qua có thêm người giúp đỡ cũng tốt. Chỉ mình tôi cũng khó mà đỡ lấy hai cô gái không thể cử động này.

“Mau tới giúp tôi, mấy cô ấy bị thương.”

“Được thôi.” Liên cười cười bước tới, đang định đỡ lấy Lâm Lâm, Viêm Quân đột nhiên đẩy tôi ngã xuống đất.

Tôi quay đầu định mắng cô ấy, lại nhìn thấy tay Liên đã xuyên qua ngực Viêm Quân. Liên chậm rãi rút tay ra, nụ cười vẫn dịu dàng như trước, nhưng dáng vẻ đẫm máu đó lại khiến cô ấy trông vô cùng quỷ dị.

Viêm Quân lui đến trước mặt tôi, dùng thân hình bảo vệ chúng tôi, 【Ngươi là thứ gì? 】

“Tôi là Liên.” Ngón tay Liên thon dài xinh đẹp, nay lại dính đầy máu của Viêm Quân.

【Vì sao ngươi… 】

Liên vung tay lên, cả người Viêm Quân liền văng ra ngoài, đụng vào cạnh lan can. Tôi nhanh chóng rút lá bùa ra, thế nhưng đối thủ là kẻ mà đến cả thủ địa thần (thần trông giữ một khu) cũng không sợ, tôi không biết mình có thể đánh thắng được không.

“Rốt cuộc cô muốn gì?”

“Không gì hết nha.” Liên bước từng bước tới gần, “Tôi chỉ muốn ngày hôm nay, ngay tại đây, lại có thêm một người phải chết thôi.”

Cô ấy cười nói vô cùng tự nhiên, giống như chỉ là nói ngày hôm nay lại ăn thêm một cái bánh quy nữa thôi. Người đẹp như vậy, lại có thể nói ra lời ác độc đến thế, thật sự tương phản quá lớn.

“Cô… cô đừng làm bậy! Sư phụ tôi là Long Chấn Kiền!” Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành đem sư phụ ra đỡ đạn thôi. Là người được cả tam giới phải nhún nhường ba phần, mượn uy danh sư phụ hẳn là có thể tạo chút uy hiếp đi.

Thiếu nữ hơi sửng sốt, lại đột nhiên cười rộ lên trông vô cùng xinh đẹp, “Long Chấn Kiền sao? Chúng tôi chính là đang muốn tìm hắn báo thù đây!”

Nói xong liền lao về phía tôi, phía sau là bọn người Tiết Mẫn, tôi muốn tránh cũng không thể tránh. Tôi niệm hỏa diễm chú, lá bùa liền bốc cháy.

Lúc cô ta sắp sửa nhào tới trước mặt tôi, một bóng đen như sấm sét đã giáng xuống, che chắn trước người tôi. Thiếu nữ hét lên một tiếng, bị đánh văng ra.

Trên mặt nền sân thượng bị người vừa hạ xuống giẫm ra mấy cái khe, toàn bộ đều lõm xuống. Quân phục màu lục phất phơ theo gió, bóng dáng khôi ngô cao ngất kia vững chãi như một bức tường, bảo vệ chúng tôi.

“Trọng Hoa?” Tại sao lần nào hắn cũng giáng từ trên trời xuống vậy, chẳng lẽ hắn thật sự là người sao Hỏa sao?

Trọng Hoa không để ý đến tôi, lập tức nhào về phía Liên. Thiếu nữ hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, bị hắn bóp cổ xách lên. Tay Trọng Hoa gia tăng lực, tựa như muốn cắt đứt cổ của cô ta.

“Tôi hỏi cô đáp!” Không biết từ bao giờ, A Thư cũng mang theo ba tiểu quỷ xuất hiện trên sân thượng. Tên lưu manh quân nhân họ Nghiêm cũng đồng thời bước ra từ một phía khác. Rốt cuộc bọn họ chui từ đâu ra vậy?

“Chủ nhân của cô là ai?”

Thiếu nữ nhe răng cười, cũng không trả lời.

“Cây La Sâm là do các người lấy sao?”

Thiếu nữ gật gật đầu. Tôi đột nhiên hiểu được, cô ấy là thành viên của câu lạc bộ mỹ thuật, mà Lương Loan cũng vậy, như vậy là cô ấy đã cho Lương Loan loại thuốc kia. Vụ tự sát liên hoàn là do cô ấy sắp đặt sao?

A Thư tiếp tục hỏi, “Dùng Thất Sát trận để phá hoại kết giới của tượng sư, rốt cuộc các người muốn làm gì?”

Thiếu nữ lại không hề trả lời, Trọng Hoa càng dùng thêm sức, vẻ mặt của Liên bắt đầu vặn vẹo. Nếu cứ siết nữa thì thiếu nữ này chết chắc. Cô gái này biết sư phụ, có lẽ cô ấy chính là người trong ảnh chụp chăng?

Suy nghĩ tới đó tôi lập tức hô lên, “Đừng giết cô ấy!”

Thân thể Trọng Hoa hơi lung lay, nhưng chỉ trong nháy mắt này, tình huống đột ngột biến đổi. Từ bốn phương tám hướng, vô số mũi dùi dài màu đen đâm tới, nhóm quân nhân rối rít tránh né. Trọng Hoa lại đột nhiên bỏ lại thiếu nữ, lao qua che chắn phía trước tôi.

Mũi dùi xuyên qua thân thể hắn, tôi giật mình rống to. Máu phun ra như suối, máu từ miệng vết thương hắn ào ào chảy ra, nhỏ xuống mặt đất tạo thành một vũng nhỏ. Nhưng hắn lại như không hề hay biết, lấy tay chém gãy mũi dùi, vẫn che chở phía trước chúng tôi.

Một người mặc áo dài trắng nhẹ nhàng bay xuống, hắn đạp trên những mũi dùi, tóc dài trắng xóa tung bay trong gió, dung mạo tuấn mỹ, tay áo phất phơ, trông như một vị thần trên trời giáng xuống. Bộ dáng người này rất giống thiếu niên trong bức ảnh ba người chụp cùng với sư phụ kia. Nói đúng hơn là phiên bản trưởng thành của thiếu niên kia.

Hắn nở một nụ cười dịu dàng, vung tay về phía thiếu nữ. Thiếu nữ rơi vào lòng ngực hắn, liền vui sướng ôm lấy hắn, “Anh Triều Nguyệt, em biết anh sẽ tới cứu em mà.”

“Không phải đã nói là em không cần ra tay hay sao?” Thanh niên vuốt mái tóc của thiếu nữ, trong mắt lộ vẻ cưng chiều.

“Nhưng mà còn thiếu một người! Chỉ cần thêm một người chết là hoàn thành pháp trận rồi.” Thiếu nữ có chút tủi thân, nũng nịu cọ cọ vào ngực thanh niên.

“Thêm một người chết, dễ thôi.” Thanh niên vung tay, Viêm Quân nằm ngay lan can đột nhiên bay lên. Tôi nhanh chóng qua kéo cô ấy lại, nhưng đã quá muộn, những mũi dùi từ tứ phía đâm xuyên qua thân thể cô ấy, máu tươi rơi xuống như mưa, nhỏ giọt trên mặt tôi.

Tiết Mẫn lớn tiếng thét lên. Tôi chỉ có thể ngây ngốc mà quỳ nơi đó, đả kích quá lớn khiến tôi không thể làm ra bất kỳ phản ứng nào.

“Mất đi thủ địa thần, kết giới tự phá!” Thanh niên ôm lấy thiếu nữ, “Nhớ kỹ, em mới là quan trọng nhất.”

Thanh âm chưa dứt, trong nháy mắt người đã biến mất trên không trung.

Xe cứu thương chở Lâm Lâm và Tiết Mẫn tới bệnh viện. Tình trạng mấy cô ấy cũng không đáng lo ngại, một người bị chấn kinh, một người bị thương nhẹ mà thôi. Cậu lớp trưởng đang ở cùng hai cô ấy, hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Trước khi tới bệnh viện Tiết Mẫn đã kể rõ hết cho tôi mọi việc. Thật ra cô ấy mới là lớp trưởng, vào lúc nghỉ hè, Viêm Quân hiện thân thông báo cho cô ấy biết trường học sắp xảy ra biến động. Vì thế Viêm Quân hóa thành học sinh trà trộn vào lớp.

Phần lớn học sinh tự sát đều là những người chuyên đi bắt nạt người khác. Cho nên mấy cô ấy lập ra kế hoạch, Tiết Mẫn cố ý khiến người ta ghét bỏ, chấp nhận bị bắt nạt. Mà Viêm Quân thì giám sát những người bắt nạt Tiết Mẫn, xem thử cuối cùng thì chuyện gì sẽ xảy ra.

Rồi họ nhanh chóng phát hiện những người chết đều có quan hệ với Lương Loan, và cũng từ những người bên cạnh Lương Loan, bọn họ phát hiện sự tồn tại của Liên. Lý Tuấn Dật vẫn luôn theo sát Lương Loan. Mà Tiết Mẫn cũng rất lo rằng Lương Loan sẽ lại giết người. Cho nên hôm đó cậu lớp trưởng mới đến đúng lúc như vậy để ngăn chặn Lương Loan.

Viêm Quân đã đoán được mục đích của Liên là vào ngày cúng thất tuần của bảy người chết kia, cô ta sẽ phá giải kết giới ở trường học. Thứ khí đen kia là vì cô ta muốn kế hoạch thuận lợi mà dẫn dắt ma khí tới, nhằm kích thích người ta, khiến họ trở nên liều lĩnh muốn nhìn thấy máu. Chỉ cần có một chút thù hận cũng sẽ hóa thành oán hận ngập trời.

Thế nhưng, Lương Loan bị bắt nên không thể tiếp tục giết người, cho nên chuyện của Lâm Lâm chính là sự kiện đột phá.

Hôm nay là lễ Trùng Dương, vào ngày này người xưa sẽ hiến tế những ngọn lửa, kết giới của trường học cũng thuộc mệnh hỏa. Viêm Quân đúng lúc lại cầm lửa để cúng tế, thế nên trừ được một tai họa, đánh lui tà khí.

Tiếc thay cô ấy lại không lường được người thanh niên tóc trắng kia xuất hiện. Mất đi thủ địa thần, không biết sẽ như thế nào đây.

Tôi chợt nhớ tới câu nói của Tiết Mẫn, “Cùng trường chung lớp, cũng như sinh cùng gốc, phải giúp đỡ nhau.”

Bất kể là anh Cửu hay là nữ sinh uống thuốc độc tự tử kia, hoặc là Lâm Lâm cũng vậy, chỉ cần họ biết kiềm chế bản thân hơn, khoan dung hơn, thì thứ tà ma ngoại đạo kia làm sao có thể thừa cơ lợi dụng họ được?

Vốn sinh cùng một gốc, bức nhau chi lắm điều.

————

Kết cục

Tôi lê từng bước chân mỏi mệt về cửa tiệm. Đêm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, tâm trí tôi còn đang rối bời, chỉ muốn được về nhà yên ổn nghỉ ngơi càng sớm càng tốt.

Tôi hoàn toàn không chú ý tới nguy hiểm đang chực chờ. Vào lúc ngực chợt cảm thấy đau đớn, tôi mới phát hiện một mũi dùi từ phía sau đâm xuyên qua ngực mình.

Trong nháy mắt máu đã trào ra, thấm ướt cả quần áo. Vào lúc tôi ngã ra đất liền trông thấy người thanh niên tóc trắng kia đang đứng trước mặt.

Đối phương vẫn giữ nụ cười dịu dàng như nước, giống như hắn không hề dính líu gì đến cái hành động tàn nhẫn này. Trong khoảnh khắc khi hắn biến mắt, bốn phía xung quanh tôi liền xuất hiện vô số cự thú màu đen, đôi mắt đỏ thẫm của chúng khiến người ta cảm thấy không rét mà run.

Chúng nó nhìn tôi mà giương miệng, lộ ra răng nanh sắc nhọn. Tôi dùng chút sức lực cuối cùng lấy ra bạch ngọc triệu xuất Hử. Thế nhưng tôi đã không còn sức để sai bảo nó.

Không biết vì sao Hử lại biến thành hình người, trên lưng có một đôi cánh trắng thật lớn. Trước khi tôi nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy nó đang hốt hoảng lo lắng mà kêu lên ‘Chủ nhân’.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật ra câu chuyện này là do tôi xem sự kiện đầu độc ở trường đại học mà nghĩ ra. Diễn biến khá nhanh, có nhiều chỗ chưa hoàn thiện, xin các bạn thông cảm.

Thỏ thẻ với mọi người tí, vị Viêm Quân kia vẫn luôn xưng là ‘Ta’, nhưng thật ra nó là nam đó. Cho nên lớp trưởng Lý, kỳ thật cậu không phải thẳng đúng không…

Chương này rốt cuộc đại Boss lộ mặt rồi. Vị đại Boss này có vướng mắc rất sâu với sư phụ đó.

Thật ra đây là NP nha, vì sao cứ có tình yêu tưởng là 1V1 vậy? Tôi cho là Tiểu Đỗ Tử tuy rằng khá lấn cấn với vụ NP, nhưng lực miễn dịch của cậu ấy với mỹ nhân rất thấp, rất dễ bị dụ dỗ đó. Các vị tiểu công phải cố lên!

Mọi người cũng đừng lo cho Tiểu Đỗ Tử, nhân vật chính lúc nào cũng bất tử hết mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play