Vì tôi nhất quyết không chịu mặc váy, nên Trần Tịch đành phải cho tôi thay quần ngắn và áo sơ mi thủy thủ ngắn tay.

“Quả nhiên rất đáng yêu!”

Tôi thật không hiểu tại sao Trần Tịch lại hưng phấn như vậy. Không phải chỉ là đồ thủy thủ thôi sao? Lại nhìn về phía hai người còn lại, Phong Lôi Tốn thì xoay lưng lại không biết có phải là đang cười trộm không. Mà Tô Cẩm Ngôn thì lắc lắc đầu, “Thiệt là tiếc quá…”

“Tiếc cái rắm gì?”

“Đáng tiếc là giới tính của cậu và Trần Tịch đều…” Vừa nói được nửa câu thì cậu ta im bặt, tôi quay đầu nhìn thấy Trần Tịch đang dùng ánh mắt vô cùng đáng sợ lườm Tô Cẩm Ngôn. Nhưng chỉ một giây sau liền trở lại khuôn mặt cười tươi như hoa.

“Da của Tiểu Đằng thiệt tốt nha.” Trần Tịch nâng mặt tôi lên, trái sờ phải soạng, khiến tôi có chút xấu hổ. Đang định đẩy tay cô ấy ra, cái tay kia lại sờ đến đùi tôi.

“Thiệt láng nha, lành lạnh, giống như trái cây đông lạnh ấy. Cậu có thường wax lông không?”

Không ngờ tôi lại bị nữ sinh hỏi loại vấn đề này, đây là cô ấy đang quấy rối tôi sao? Chẳng qua làm nam sinh, bị nữ sinh quấy rối không phải là rất may mắn sao?

“Không…”

“Trời sinh như vậy?” Trần Tịch cực kỳ kinh ngạc, “Tiểu Đằng là nam sinh thiệt hả?” Nói xong thì tay đã luồn vào trong áo, sờ sờ ngực tôi.

“Oa đừng có sờ chỗ đó…” 0o cho dù là tôi, bị nữ sinh sờ như vậy cũng sẽ có phản ứng đó nha! Hơn nữa còn có người đang đứng xem.

Tôi ngẩng đầu nhìn hai người kia, hy vọng bọn họ tới cứu. Ai dè Phong Lôi Tốn bịt mũi chạy ra, Tô Cẩm Ngôn thì đỏ bừng cả mặt, không phải là bị cảm nắng chớ hả?

“Đúng là không có ngực…” Trần Tịch có chút thất vọng mà buông tay.

Này này, cậu thất vọng cái quỷ gì hả? Có ngực thì không phải thành nhân yêu rồi sao. Cho dù tôi có ngực thì sao, chính cậu cũng có mà, sờ tôi thì có gì hay ho chứ. Tôi quả thực là không hiểu cô ấy đang nghĩ gì nữa.

Tôi và Trần Tịch cùng ăn cơm tối với hai cái tên bán đứng bạn bè kia. Tối nay bọn họ sẽ đi điều tra gian phòng học chơi trò triệu hồn kia, còn tôi và Trần Tịch thì đi đến ký túc xá nữ.

Ký túc xá của trường học nằm ở phía Bắc, trước đây cái ký túc xá cũ này chỉ có những học sinh nhà ở xa tới đây học mới có thể xin vào, còn lại đều là học sinh ngoại trú. Nhưng từ năm ngoái sau khi xây mới lại ký túc xá, chỉ cần là học sinh của trường thì đều có thể xin vào.

Chỗ ở của nữ sinh là ký túc xá mới, bốn người một phòng cũng khá rộng rãi. Bà dì quản lý cũng chẳng thèm nhìn liền để tôi đi vào, tôi không biết là nên cảm thấy may mắn hay bi thương đây.

Nữ sinh uống thuốc độc tự sát ngụ tại phòng 401. Có một nữ sinh đứng ngay đầu cầu thang chờ chúng tôi.

“Cầm.” Trần Tịch đưa cho nữ sinh kia một tờ tiền, người sau ném qua một cái chìa khóa, “Chìa khóa có thể giữ đến ngày mai. Chúc mấy người may mắn!”

Cô ấy trang điểm rất xinh đẹp, giống như đang chuẩn bị đi hẹn hò, vừa ngâm nga một bản nhạc vừa đi xuống lầu.

Cầm chìa khóa, chúng tôi leo lên lầu bốn. Phòng 401 nằm ở cuối hành lang. Trời đã tối đen, mỗi phòng ký túc xá đều sáng đèn, chỉ có đầu cuối hành lang là tối đen như mực, cứ như là một thế giới khác vậy.

“Tại sao cậu đưa tiền cho cô ta?” Tôi không hiểu gì mà hỏi.

“Cái ký túc xá kia sau khi truyền ra mấy chuyện ma quái liền trở thành địa điểm chơi trò thử thách lòng can đảm. Có hai học sinh ngụ ở đó cũng dọn ra ngoài, thế nhưng mấy cô ấy còn giữ chìa khóa, bây giờ thì đi thu ‘phí vào cổng’ của mấy đối tượng muốn chơi trò thử thách can đảm hay mấy học sinh tò mò này nọ.”

Phí vào cổng… Học sinh thời nay cũng có đầu óc kinh doanh dữ. Tôi thật sự nghi ngờ hai học sinh ngụ trong ký túc đó vì muốn kiếm chác cho nên mới truyền ra chuyện ma quỷ trong ký túc xá à nha.

Nhưng cũng phải nói, ở tại một phòng nằm ở vị trí cuối hành lang thì không tốt, dễ tụ âm khí. Cho nên lúc người ta ở khách sạn đều không ai chọn phòng cuối cùng cả. Phòng 401 quả thật âm khí rất nặng, thế nhưng cũng không có gì đặc biệt.

Đèn điện vẫn còn, nhưng lúc tôi bật thì không cháy. Tôi đành mở đèn màn hình di động, trong phòng liền phủ một tầng ánh sáng màu xanh, càng làm tăng thêm sự quỷ dị.

“Không có gì cả.” Ngoại trừ một cái giường nằm bên tay trái, ba cái giường khác đều treo màn. Ngoài cửa sổ có ngọn gió nhẹ thổi vào, màn trắng ngẫu nhiên sẽ phất phơ.

“Phòng chỉ có ba người ở sao?” Cái giường bên tay trái hoàn toàn không có đồ vật gì. Vừa rồi tôi cũng chỉ nghe Trần Tịch nói có hai học sinh còn lại dọn ra ngoài.

“Không, nghe nói học kỳ đầu vẫn là bốn người. Chẳng qua có một người nghỉ học.” Trần Tịch vén lên tấm màn ở giường người chết. Nghe nói người chết lúc còn sống là một cô gái khá ăn chơi, còn đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, đến nay cũng không có ai tới nhận di vật.

Tôi nhìn Trần Tịch đi quanh phòng, cúi nhìn dưới gầm giường, mông nâng lên cao, lộ ra đôi chân dài dưới làn váy. Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, xấu hổ quay đầu đi, “Cậu đang tìm gì vậy?”

“Không có gì. Nhìn xem có thi thể bị đóng đinh dưới ván giường không thôi.” Trần Tịch vỗ vỗ hai chân, đứng lên, vẻ mặt thất vọng.

“Thi thể gì?”

“Cậu chưa nghe qua sao?” Trần Tịch liền rất hăng hái, lộ ra nụ cười quỷ dị, “Đó là câu chuyện ma rất nổi tiếng đó. Có một nữ sinh giết chết bạn cùng phòng, đem thi thể đóng đinh dưới ván giường. Sau đó có một học sinh mới nhập học, lúc ngủ ở trên chiếc giường kia luôn nghe được giọng nói ‘Lưng dựa lưng thật là ấm áp’ nha…”

Please, lần này là tự sát, không phải mưu sát được chứ. ==|||

Thấy tôi không phản ứng, bả vai Trần Tịch xìu xuống. “Tiểu Đằng, cậu không sợ chút nào sao?”

“Tại sao tớ phải…” Đột nhiên tôi liếc thấy phía sau Trần Tịch hiện lên một cái bóng đen khá lớn.

Tôi liền chụp lấy bả vai Trần Tịch, đẩy cô ấy ra sau, rút lá bùa ra kẹp giữa hai ngón tay. Đang chuẩn bị niệm chú thì lại phát hiện trước mặt chẳng có thứ gì cả.

Kỳ quái, nếu có thứ gì đó thì nhất định tôi sẽ nhìn thấy được. Nhưng vừa rồi tôi chắc chắn không phải nhìn lầm. Tôi cảm thấy cái bóng đen đó đang ngọ nguậy, giống như là…

“Tiểu Đằng, sao vậy?” Trần Tịch hoang mang nhìn tôi. Hiển nhiên là cô ấy chẳng thấy được gì cả.

“Không có gì.” Tôi lắc đầu, lại hỏi: “Trần Tịch, cậu có sợ gián không?”

Trong nháy mắt Trần Tịch liền đờ người ra, sau đó dùng sức vỗ lên đầu tôi, “Ai mà sợ thứ đó?” Nhìn bộ dáng thẹn quá hóa giận của cô ấy, có lẽ là cũng hơi sợ nhỉ.

“Có lẽ nỗi sợ của cậu đang chờ ở ngoài đó nha.”

Trần Tịch thở dài, dường như đã bó tay, “Tại sao bây giờ Tiểu Đằng chẳng đáng yêu chút nào hết vậy?”

Con trai đáng yêu mới là lạ đó. Tôi cũng chẳng hơi đâu mà cãi lại cô ấy, bắt đầu lục tìm mấy vật dụng của người chết. Người chết đèn tắt, thân thể về với cát bụi. ‘Niệm’ là năng lượng, năng lượng thì sẽ mãi trường tồn. Ý niệm khác với linh hồn, hồn về địa phủ, nhưng niệm vẫn sẽ lưu lại ở nhân gian.

Nếu người chết khi còn sống quá cố chấp với một thứ gì đó, ý niệm cũng sẽ được gửi gắm trong một vật tương tự vậy. Cho nên nhiều người sẽ đốt cho người chết những thứ đồ mà họ thích hoặc đã dùng qua lúc còn sống. Mà dùng đồ của người chết đôi khi cũng sẽ gặp được việc lạ.

Nữ sinh kia uống thuốc độc tự sát, nhưng hồn lại không lưu lại trường học, nên không có cách nào triệu hồi về để hỏi chuyện được. Vậy chỉ còn có thể đọc thông tin từ những vật dụng của cô ấy để biết được cô ấy đã trải qua những gì mà thôi.

Có lẽ vì để gia tăng sự kích thích cho trò thử thách lòng can đảm, cũng có thể là mấy học sinh dọn đi quá vội vàng, dù sao cũng có rất nhiều đồ vật vẫn chưa được thu dọn, còn giữ nguyên vị trí ban đầu.

Đồ dùng của con gái rất nhiều, các loại trang sức với đủ kiểu dáng, mỹ phẩm dưỡng da, còn có túi xách giày dép, đều là mấy thứ con gái thích. Nhưng mà cũng không lưu lại bất kì ‘niệm’ đặc biệt nào. Về phần quần áo thì Trần Tịch sẽ phụ trách, tôi cũng không phải mấy tên biến thái thích lục lọi nội y của người ta.

Lúc xoay người, khóe mắt tôi liếc thấy một thứ chuyển động rất nhanh, lướt ra phía sau tủ đầu giường. Tôi liền kéo ngăn tủ ra, bên trong không có thứ gì cả, ngoại trừ một cái ly sứ.

Cái ly tản ra khí màu đen, xem ra tôi tìm đúng rồi.

Tôi vươn tay định lấy nó ra, tay vừa chạm vào liền cảm giác như bị côn trùng cắn. Trong đầu tôi bị nhét vào vô số hình ảnh. Còn có tiếng thét của con gái như muốn đâm thủng cả màng nhĩ.

Lúc bắt đầu chỉ là một chuyện nhỏ. Thiếu nữ A ngủ ở giường trên vô ý uống nhầm ly nước của cô ấy. Mà cô ấy lại có tính ưa sạch sẽ rất nghiêm trọng, thế nên một trận cãi vả là điều không thể tránh khỏi.

Thiếu nữ A không biết là đang tức giận hay là bối rối gì, sau khi đi đá bóng về cứ để người ngợm bẩn thỉu mà ngồi lên giường cô ấy, lại là một trận cãi vả thậm chí là đánh nhau. Thiếu nữ A đương nhiên không phải đối thủ của cô ấy, bị đánh đến mình đầy thương tích. Giáo viên lại nghiêm khắc trách phạt cô ấy, hận thù cứ như vậy mà sinh ra.

Cô gái ăn chơi đó cũng quen biết không ít người, khắp chốn đều chĩa mũi nhọn vào thiếu nữ A. Châm chọc khiêu khích, cố tình khó dễ, vân vân… Còn chụp được hình khiêu *** của thiếu nữ A, uy hiếp cô ấy đến ký túc xá nam ngủ. Sau việc đó, thiếu nữ A liền thắt cổ tự tử.

Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc. Cô ấy luôn nhìn thấy có côn trùng màu đen đậu trên đồ vật mình đã dùng qua. Cái ly, hộp cơm, bàn chải đánh răng, thậm chí là băng vệ sinh. Nhưng trong nháy mắt chúng liền biến mất. Loại việc này đối với cô nàng có tính ưa sạch sẽ như vậy quả thật là điểm trí mạng. Cô ấy gần như bị bức điên, không ngừng dùng thuốc sát trùng thoa khắp người.

Nhưng mấy con côn trùng đó lại vẫn cứ sinh trưởng rồi chui ra từ miệng của cô ấy, từ lỗ tai, lỗ mũi. Đến nỗi cô ấy còn cảm thấy chúng đang di chuyển dưới làn da mình. Cho nên cô ấy mua một bình thuốc trừ sâu, uống vào.

Trong đầu hiện lên hình ảnh một cô gái bị sâu bọ lúc nhúc phủ kín người, há miệng liền trào ra vô số côn trùng, thật sự khiến tôi rợn cả tóc gáy.

“Tiểu Đằng… Tiểu Đằng!”

Hai má đau đớn khiến tôi hoàn hồn lại. Nhìn thấy bàn tay Trần Tịch lại định đánh xuống, tôi nhanh chóng nghiêng đầu né tránh. “Đừng đánh, tớ tỉnh! Tớ tỉnh!”

“Cậu nhìn thấy cái gì?” Trần Tịch rất lo lắng, cô ấy nói tôi toàn thân run rẩy, còn tưởng bị quỷ nhập rồi. Bấm ngón giữa lại không thấy tôi phản ứng, cô ấy đành phải tát cho tôi tỉnh.

“Không có gì. Cậu thật sự không sợ gián chứ?”

Mặt Trần Tịch đỏ lên vì tức giận, tàn nhẫn lườm tôi một cái. Người đẹp thì dù đang lúc tức giận cũng đẹp quá chừng.

“Lấy cái ly này đi tinh lọc chút đi.” Tôi không có mang chén xương bồ chín đốt, cũng không thể dùng nước muối, sợ sinh ra phản ứng hóa học. Chỉ có thể dựa vào bản thân chúng tôi mà đuổi cái ‘niệm’ này đi thôi.

Trần Tịch dí sát mặt vào cái ly kia, nhíu mày, “Có ‘thứ gì’ sao?”

“Có nha, cậu nhìn kỹ vào.” Tôi ra dấu bảo cô ấy kê sát mặt vào tí nữa. Miệng người sau cũng gần như đụng vào vành ly.

Cô ấy đột nhiên kêu lên sợ hãi rồi lấy tay đánh rớt cái ly, nếu không phải tôi phản ứng nhanh mà giơ cái ly lên cao, chỉ sợ bây giờ nó đã văng xa rồi. Một sợi tơ hồng quấn lấy cái ly, lôi nó ra khỏi tay tôi, có vài sợi tơ hồng treo nó giữa không trung. Mấy cái chuông trên tơ hồng cũng không ngừng kêu vang.

“Côn trùng… Tiêu diệt tất cả!”

Tôi nhìn thấy bộ dạng của cô ấy mà giật mình. Không phải chỉ là côn trùng thôi sao? Cũng đâu cần làm quá lên như vậy, vẻ thiếu nữ đáng yêu của Trần Tịch nay đã hóa thành người máy sinh học Evangelion rồi.

“Bụi về bụi, đất về đất, hồn về địa phủ, niệm hóa hư vô.” Trần Tịch kéo tơ hồng, mấy sợi tơ liền phát ra ánh sáng màu đỏ, toàn bộ tập trung tại cái ly kia.

Trong chén đột nhiên tràn ra vô số côn trùng màu đen, dần dần tụ lại thành hình người.

【Côn trùng … Đừng cắn tao… 】

Côn trùng hóa thành hình người kêu gào thảm thiết, dùng ‘tay’ nắm lấy thân thể mình, móc rồi lại móc ra từng con côn trùng. Cho dù đã chết cũng vĩnh viễn phải chịu nỗi khổ bị vạn trùng gặm cắn.

Hai tay tôi chắp lại theo kiểu Kim Cang, niệm đi niệm lại: “Nam mô tam mạ đa Phật Đà nam, đạt ma đà đô, tát phạ bà phạ, câu hàm.”

Đây là Tịnh Pháp Giới Chân Ngôn, có thể khiến tam nghiệp được thanh tịnh, tiêu trừ tội chướng. Thật ra vốn là không có thực thể côn trùng. Nghiệt từ tâm sinh, ma chướng của cô gái này đã hóa thành thứ mà cô ấy sợ hãi nhất, đến chết cũng không thể thoát ra.

tam nghiệp: tất cả hành vi, ngôn ngữ, tư tưởng trong đạo Phật gọi là nghiệp, thân nghiệp, khẩu nghiệp và ý nghiệp gọi chung là tam nghiệp.

Côn trùng dần dần tiêu tán thành tro bụi. Niệm cũng hóa thành gương mặt cô gái đang khóc, miệng hơi cử động, sau đó tan vào hư vô. Câu cuối cùng cô ấy nói chính là ‘Rất xin lỗi’. Thế nhưng người đáng phải nhận lời xin lỗi này cũng đã mất rồi.

Tôi quyết định mang cái ly kia đi. Trần Tịch nhìn hành động của tôi thì cảm thấy rất khó hiểu, thế nhưng cũng không hỏi nhiều. Dù sao cô ấy đã bị mấy con côn trùng kia làm cho sợ hãi, mặt mày còn xanh mét, cũng không còn sức để nói chuyện.

“Đánh nó! Coi nó còn dám lên mặt không!”

“CMN, con nhỏ này còn dám đánh trả!”

Lúc xuống đến lầu ba tôi loáng thoáng nghe được có tiếng thét của con gái và tiếng chửi mắng đầy giận dữ. Tiếng ẩu đả là từ phòng uống nước truyền ra. Hai chúng tôi nhìn nhau, nhẹ tay nhẹ chân mà tiến đến cạnh cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play