Ở cửa ngõ đậu rất nhiều xe cảnh sát và xe cứu thương, cũng có không ít phóng viên vây xem, dường như các hộ gia đình ở khu này đều chạy ra, ánh đèn flash máy ảnh cùng ánh đèn xe còi hụ cảnh sát làm bốn phía đỏ trắng đan xen. Lục tục có người bị thương được nâng ra từ trong ngõ. Bên này cảnh sát cũng bắt được vài người, chẳng qua phần lớn đều là nói bậy nói nhảm gì đó hoặc là thần trí không tỉnh táo.
Tôi định lẻn vào đám đông mà trốn nhưng lại bất hạnh bị Chu Chính bắt được.
Lúc vị đại ca nào đó thân mặc đồng phục dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tôi, tôi có loại cảm giác sói đi rồi hổ lại tới. Nhưng mà cũng đừng cho tôi làm thỏ trắng nhỏ bị xâu xé như này chứ. >_<
“Xin giải thích một chút, tại sao cậu lại ở đây?”
“Đưa hàng…”
“Mới từ bệnh viện trở về liền đích thân đi đưa hàng? Cô ta đặt hàng khi nào, hử?”
Tôi còn định thanh minh tiếp, nhưng mặt người nào đó càng ngày càng tiến sát, hắn vươn hai tay khóa tôi trên thành xe cùng hắn mặt đối mặt. Hại tôi không thể không dán sát người trên cửa xe.
Thế nhưng dù đã giữ một khoảng cách với hắn, tôi vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Mang theo vị mồ hôi, trộn lẫn thành một mùi vị đầy nam tính, khiến tôi cảm thấy thật khó thở.
“Nhìn vào mắt tôi rồi nói lại lần nữa xem.” Đối phương vẫn lạnh lùng ra lệnh.
Tôi hơi nâng lên tầm mắt, vừa lúc đối diện với tầm mắt Chu Chính. Sắc bén như ưng, lại như hàn quang lấp lánh nơi mặt nước sâu thẳm không một gợn sóng, lúc nhìn vào khiến người ta nhịn không được mà rùng mình.
Thế nên trong nháy mắt, tôi liền dời tầm nhìn. Quả nhiên muốn nói dối hắn còn cần phải tu luyện nhiều hơn nha.
Mới vừa nghiêng đầu qua tôi liền thấy người đàn ông trên trán có ấn ký màu xanh đang đứng trong đám người, lúc ánh đèn màu đỏ của xe cảnh sát lóe qua, nét mặt của hắn trông rất đáng sợ.
Đối phương hình như cũng nhận ra tôi đang nhìn hắn, thế nên quay đầu bước đi. Tôi nôn nóng, luồn qua dưới nách Chu Chính rồi đuổi theo.
“Này, cậu này…”
Không để ý người nào đó đang gào thét ở phía sau, tôi lấy thân thể làm lợi thế tiến vào trong đám đông, luồn trái lách phải bỏ lại hắn, lần thứ hai quẹo vào ngõ nhỏ để đuổi theo người kia.
Người đàn ông kia dường như rất quen thuộc với nơi này, rẽ tới rẽ lui một hồi liền mất bóng. Tôi cảm thấy có lẽ không thể bắt được hắn. Đang định trở về, tôi lại nghe thấy tiếng nước cùng tiếng gọi khẽ.
【 Cứu cứu hắn… 】
【 Xin cậu, mau cứu hắn! 】
Thanh âm này tôi từng nghe qua, thanh âm dịu dàng đầy nôn nóng cùng lo lắng, là của vị chủ nhân ao Cửu Hương kia.
Tôi lúc này mới phát hiện mình đã di chuyển tới cạnh chùa Thành Tây từ bao giờ, tôi đi vào qua cái lỗ hổng to tướng mà quân nhân lưu manh lần trước đánh ra. Trong viện yên tĩnh, nước ao trong vắt như gương.
Tôi bước đến cạnh ao quỳ một gối xuống. Ban ngày thì nhìn như một khối đá màu đen, bây giờ lại đang tản ra ánh sáng nhàn nhạt trong nước. Tôi đưa tay vào nước cẩn thận vớt nó lên, dùng áo khoác bọc lại.
【 Mau cứu hắn… 】
Bên tai không ngừng truyền tới tiếng thúc giục của chủ ao. Tôi ra khỏi chùa Thành Tây, đi theo hướng chủ ao chỉ.
Vừa mới bước ra khỏi chỗ ngoặt, cảnh trước mắt khiến tôi thiếu chút nữa hét ầm lên. Trên mặt đất là một vũng máu lớn, người nằm trong vũng máu chính là người đàn ông vừa rồi, trên bụng hắn cắm một lưỡi dao sắc bén.
Lúc này, vật trong ngực tôi phát ra tia sáng rực rỡ.
“Hắn chính là người bà phải cứu?” Tôi quả thực không dám tin, người như vậy căn bản là không đáng để cứu.
Tia sáng càng thêm rực rỡ, khiến tôi gần như không mở nổi mắt. Bóng dáng một bà lão xuất hiện trên không trung, nàng chậm rãi hạ xuống bên cạnh người nọ. Thân ảnh bà lão cùng người con gái trong mộng chồng chéo lên nhau, nàng vươn tay đặt trên trán người đàn ông, trên ấn ký của lệ quỷ lấy mạng đã hạ lại hiện lên một ấn ký khác đang phát sáng, rồi dần dần, ánh sáng nhu hòa đó bao phủ lấy toàn thân người đàn ông.
Bóng dáng nàng nhạt dần, hóa thành một đốm sáng bay đi.
“Đáng giá sao?” Tôi ngơ ngác nhìn hết thảy sự việc, trong lòng chua xót nói không nên lời. Lúc cuối cùng tôi dường như thấy được chủ ao đã khôi phục dung mạo lúc trẻ, còn lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Phục hồi lại tinh thần, tôi nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho Chu Chính. Còn phải kêu nhân viên cứu hộ đến, không thể để hy sinh của chủ ao Cửu Hương thành công cốc được.
Ngẩng đầu lên tôi lại thấy một con quỷ mặc áo trắng đang bóp cổ người nọ. Con quỷ chậm rãi ngẩng lên, qua mái tóc dài tôi chỉ nhìn được nửa khuôn mặt. Nửa khuôn mặt kia đã bị hủy hoại đến nhìn không ra nguyên dạng, nhưng bên mặt còn hoàn hảo cũng đủ để tôi nhận ra cô ta chính là cô gái đã nôn ra mẩu móng tay.
“Buông hắn ra!”
Tôi rống to một tiếng, con quỷ kia rống lại càng dữ dội hơn. Cả miệng mở ra hết cỡ, bên mặt bị hủy vỡ ra, lộ ra một miệng đầy răng. Tình cảnh này thiệt khiến người ta tóc gáy dựng thẳng.
Tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ, bình thường tôi đều trốn đám ma quỷ hoặc là không nhìn tới, đây là lần đầu tôi hiếu thắng muốn đuổi đi một con quỷ. Đột nhiên tôi nhớ tới một phương pháp lão Trương đã dạy, chính là niệm Lục Tự Chân Ngôn của Phật gia.
* Lục Tự Chân Ngôn: Oṃ Maṇi Padme Hūṃ, là một câu Chân ngôn tiếng Phạn, được xem là chân ngôn cầu Quán Thế Âm Bồ Tát và là chân ngôn quan trọng và lâu đời nhất của Phật giáo Tây Tạng. Nó còn được mệnh danh là “Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn” tức là “Chân ngôn sáng rõ bao gồm sáu chữ”.
Có thể dịch câu này là Oṃ, ngọc quý trong hoa sen, Hūṃ. Theo âm Hán-Việt, câu này được đọc là Úm ma ni bát ni hồng (zh. 唵嘛呢叭𡁠吽, chữ 𡁠 cũng được viết dị dạng là 咪), hoặc Án ma ni bát mê hồng.
“Om mama hum… Không đúng, hình như là Om babi babi hum, cũng không giống nữa…”
Lúc trước tôi cứ cho rằng đây chính là lời đùa của đám thần côn, nhất định chẳng có ích lợi gì nên không nghe kĩ. Đột nhiên tôi thấy con quỷ kia lao về phía mình.
Mamma mia, căn bản là không ai nói cho tôi biết niệm sai không những không đuổi được nó, mà còn chọc giận nó nữa nha.
Tôi nhanh chóng lui ra sau mà tránh, bỗng gót chân như trượt phải thứ gì, cả người tôi mất cân bằng liền ngã chổng vó ra sau. Con quỷ kia đã bò lên người tôi, tay nó bóp cổ tôi, mùi máu tươi cùng mùi hôi thối đập thẳng vào mặt tôi. Con quỷ chỉ còn một bên mặt, dùng ánh mắt xen lẫn oán hận cùng sát ý nhìn chằm chằm trôi.
Bị ngón tay lạnh như băng siết chặt, tôi vươn tay giãy giụa muốn thoát ra, thế nhưng cổ đau muốn chết, tựa như bị cắt lìa ra vậy. Hoàn toàn không thể hít thở gì được, trước mắt tôi như biến thành màu đen.
Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Bị nữ quỷ xinh đẹp hại chết tôi cũng chịu, chẳng qua điều kiện đầu tiên là không phải chỉ có nửa bên mặt như này! 555…
Ngay lúc tôi cho rằng lần này tôi chết chắc rồi, con quỷ kia đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người văng xa. Cổ đang bị bóp chặt được thả ra, tôi từng ngụm từng ngụm lớn mà hít khí.
“Sao cậu ở đây?”
Trước kia tôi chưa từng cảm thấy Chu Chính có chỗ nào tốt, hiện tại lại cảm thấy hắn quả thực là Chúa cứu thế. Hắn ôm tôi dậy, vỗ vỗ sau lưng tôi, “Không có việc gì… Tôi ở đây, đừng sợ…”
Nghiêm khắc cùng sắc bén thường ngày bị đánh tan, trong nháy mắt tôi nhìn thấy, trên mặt hắn hiện lên một tia bối rối. Sau khi ôm lấy tôi trong mắt lại lộ vẻ lo lắng. Đây vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt này của hắn.
Con quỷ kia chắc là e ngại ánh sáng mạnh mẽ trên người Chu Chính nên đã trốn đi. Nhân viên cứu hộ nâng người đàn ông kia lên xe cứu thương. Tôi cũng bị cưỡng chế đưa đến bệnh viện kiểm tra.
Tiếp theo là mấy câu hỏi dài dòng và mấy lời răn dạy của anh họ. Cuộc đời tôi thật đúng là xui xẻo.
【 Kết cục 】
Báo của ngày thứ Hai đăng sự kiện tại đường Lục Di. Chân tướng ban đầu đúng là đầy phức tạp ly kỳ, phương tiện truyền thông càng lớn mạnh thì càng trắng trợn thổi phồng vụ việc, quả thực khiến người ta nghĩ rằng mình đang coi thể loại phim truyền hình ảo tưởng huyền nghi.
Tôi bị anh họ cấm túc, đành phải đem thuốc mỡ đã chế tạo nhờ bác Trần đưa cho lão Trương. Sau đó ông ấy có gọi điện nói tình huống lão Trương đã ổn định, sẽ khỏe lại nhanh thôi.
Tôi còn cho rằng việc đau đầu nhất là phải giải thích với Chu Chính như thế nào. Vốn tưởng lời giải thích nói là đi đưa nhang vừa lúc gặp chuyện này chắc chắn không qua cửa nổi, ai ngờ đối phương vậy mà lại dễ dàng chấp nhận.
Tên đàn ông kia thật may mắn mà nhặt lại được cái mạng. Ngay cả bác sĩ cũng phải kinh ngạc, hắn rõ ràng bị đâm trúng bộ phận quan trọng, việc chữa trị cũng chậm trễ, vậy mà lại có thể sống sót, thật sự là kỳ tích.
Sau khi hắn tỉnh lại liền thành khẩn khai báo mọi việc đã làm. Cũng gần với sự suy đoán của tôi, lúc mà chồng của người phụ nữ kia đi chọn mua thuốc Đông y ở ngoại tỉnh, vô tình phát hiện ra cây La Sâm, liền cảm thấy được đó là một cây thuốc hữu dụng. Có khả năng hắn cũng đã phải mất chút công sức mới được sự cho phép của tang thi để mang cây về.
Lúc bắt đầu chỉ là thí nghiệm để làm thuốc an thần này nọ. Nhưng sau đó, người đàn ông kia lại lấy được một phần phương pháp điều chế, liền lợi dụng cây La Sâm để làm ra loại thuốc phiện mới. Thông qua ám thị có thể khiến người ta sinh ra một thứ gần như ảo giác, vì thế đạt được cảm giác thỏa mãn rất lớn.
Hắn biết loại thuốc này có thể đem về lợi nhuận khổng lồ, thế nên bắt đầu tự tiện điều chế và buôn bán. Bởi vì thuốc dùng lâu sẽ có ảnh hưởng đến tinh thần của con người, nên người ta không thể phân biệt giữa thật và ảo. Người bạn đi chọn mua thuốc Đông y của hắn sau khi biết cũng định ngăn cản. Hai người phát sinh mâu thuẫn, hắn xem như là chọn sai nghề sai bạn bè.
Thật ra hắn cũng rất hối hận, bởi vì hàng tồn kho trong tay rất nhanh sẽ hết. Thứ dược vật này chỉ bạn hắn mới biết hái ở nơi nào. Vì thế hắn đánh chủ ý lên tấm bài vị trong nhà người bạn đó.
Đúng lúc này sự việc đường Lục Di bị chính phủ trưng dụng tạo nên một trận ầm ĩ. Có người tìm tới hắn, hy vọng hắn tạo ra chút hỗn loạn để ép mấy người không chịu dọn đi phải di dời. Sau đó liền xảy ra vụ án kia.
Nhưng hắn lại phủ nhận là đã ra lệnh sai khiến giết người. Hắn chỉ ám thị mấy người cắn thuốc kia đến tòa nhà bạn hắn ở gây chuyện cướp bóc, thuận tiện trộm lấy bài vị, làm một hai người bị thương là được, cũng chưa từng ra lệnh là giết người hoặc ăn thịt người này nọ.
Về điểm này, cảnh sát hy vọng có thể lấy được loại thuốc kia để phân tích, nhưng họ cũng không tìm được bài vị được xem là chứng cứ then chốt kia. Căn cứ theo lời khai chính xác của người đàn ông, lúc ấy quả thật hắn đã lấy được bài vị trong nhà người phụ nữ, nhưng cảnh sát khám xét trong quần áo của hắn thì không tìm ra. Hơn nữa trở lại hiện trường nơi hắn bị tập kích cũng không tìm thấy. Này cũng không thể chứng minh được cuối cùng là do tác dụng phụ của loại thuốc kia hay là hắn đang nói dối.
Hắn nói nhìn thấy người bạn đã chết của mình lại xuất hiện, lo sợ là do quỷ quái này nọ, cho nên mới kêu một một người tới giúp đỡ. Về điểm này, cảnh sát cũng xác nhận là thật sự nhìn thấy một người đàn ông diện mạo giống y như người bạn của tên kia. Bất quá người đàn ông kia lại mất tích, nói là có ma quỷ cũng không ai tin, tạm thời không đề cập tới.
Tóm lại, chuyện hắn lại sai khiến người cắn thuốc tập kích vợ của bạn mình là sự thật. Thế nhưng, mấy người cắn thuốc lần này cũng không có hành vi tàn nhẫn như lần trước. Ít ra còn sử dụng vũ khí, có vài người đang lúc hành động thì tỉnh lại, còn chuyện lần trước tất cả người đều là dùng tay không.
Hắn hoàn toàn không biết là ai đâm hắn một dao kia, cảnh sát đoán có thể là người ủy thác hắn không muốn làm ra chuyện ầm ĩ đến vậy, vì thế định giết người diệt khẩu.
Bởi vì thiếu chứng cớ chứng minh rằng hắn xúi giục giết người. Hơn nữa hắn là tự thú, thái độ nhận tội thành khẩn, lại làm nhân chứng quan trọng chỉ ra người ủy thác, từ đó vạch ra nội tình đen tối của việc trưng dụng đất kia, cuối cùng hắn bị phán tử hình nhưng được hoãn thi hành án hai năm. Nếu mà may mắn, hai năm sau có thể hắn sẽ có cơ hội chuyển thành án tù chung thân.
Tóm lại, bất kể ra sao thì nửa đời sau của hắn cũng không tính là tốt đẹp gì. Đúng rồi, hắn còn có một nữ quỷ theo đuôi nữa. Tên đó vậy mà lại đưa thuốc phiện cho cô gái kia thêm lần nữa, còn ám thị đối phương đi tự sát.
Người bên công hội nói đối phương đã lĩnh chứng chỉ, cho nên không thể bắt cô ta. Nhưng nếu để hắn chết đi như vậy thì chẳng phải chủ ao Cửu Hương hy sinh vô ích sao. Cho nên tôi xin bác Trần nói giúp. Nữ quỷ cũng đồng ý, cứ quấn lấy hắn nhưng lại không cho hắn chết. Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy hắn thật sự có diễm phúc quá chứ. (Tiếng trời: cậu thật phúc hắc.)
Di thể của chủ ao Cửu Hương đã được người của công hội xử lý thích đáng. Một tuần sau tôi hết hạn cấm túc, liền nhận được thông báo của công hội nói là mặt xanh nanh vàng chúng nó sắp rời đi.
Người bên công hội biết được chúng nó là đi bộ mà xuôi nam, lúc về cũng định đi bộ, liền lập tức giúp bọn chúng mua vé xe lửa. Còn cho người chuyên trách theo đưa tiễn chúng nó trở về.
Sao mà nhìn thế nào cũng giống như là đưa tiễn ôn thần nhỉ. Chỉ cần cái ‘Bang phái bên ngoài’ này rời khỏi, mấy thứ không – phải – người trong thành phố mới có thể ổn định lại.
“Mày đi rồi … người phụ nữ kia sẽ ra sao?” Tôi cùng công hội ra nhà ga đưa tiễn chúng nó. Mặt xanh nanh vàng đã biến hóa thành hình người như những người khác, không dùng lại diện mạo của người chồng kia nữa.
“Không liên quan gì nữa. Lúc thi thể chồng cô ấy được tìm ra, cô ấy cũng rất kiên cường. Hơn nữa cô ấy sẽ có người nhà mới nhanh thôi.”
Tôi từ mặt xanh nanh vàng biết được tin tức về người phụ nữ kia. Cô ấy đã mang thai hơn hai tháng. Trước lúc chồng cô ấy đi công tác đã để lại thứ duy nhất này để sau này cô ấy dựa vào mà sống.
Hơn nữa lúc bọn mặt xanh nanh vàng vừa mới đến, tình huống người phụ nữ này thật sự rất tệ, cho nên nó mới có thể đem cây La Sâm làm thành bài vị đặt ở nhà. Lại cảm thấy có người muốn làm hại cô ấy, cho nên nó mới biến thành diện mạo của chồng cô để trông coi ngôi nhà. Mặt khác, đồng bạn của hắn thì giám thị xung quanh khu vực kia. Quỷ lão Đại khu kia lại tưởng là muốn chiếm địa bàn, thế nên liền phát sinh xung đột với chúng nó.
Nhìn lông trắng bị thương cùng với da tím đều mặc quần áo con người mà lại che kín cả người như xác ướp cùng đứng trên xe lửa, tôi cảm thấy cực kỳ tò mò, liền hỏi đại khái chân tướng.
Theo lời của mặt xanh nanh vàng, lúc xuôi nam tụi nó có bảy con. Bởi vì phải làm rất nhiều thủ tục, lại là đi bộ, trên đường xảy ra rất nhiều tình huống khiến chúng nó hao tổn hai con, lúc đi vào vùng này chỉ còn lại năm con. Sau đó lại thêm xung đột giành địa bàn lại mất thêm hai con nữa.
Tôi hỏi nó vì sao dù phải trả cái giá lớn như vậy cũng muốn làm chuyện này.
【Vì đó là hứa hẹn. 】
Đối với chúng nó, sự tồn tại của hứa hẹn càng quan trọng hơn so với giao ước. Nếu là giao ước, nếu một bên không thực hiện, chúng nó cũng có thể nuốt lời. Nhưng hứa hẹn thì khác, bởi vì đối phương đã trả giá trước, nên chúng nó bất kể qua bao nhiêu năm tháng, vô luận phải trả giá nhiều như thế nào đều sẽ tuyệt đối tuân thủ.
“Đối phương đã trả giá thứ gì?”
【Hắn mời bọn tôi uống rượu. Đã rất nhiều năm không có con người nào mời chúng tôi uống rượu. 】
Nó dường như đang nhớ lại điều gì đó, trông rất vui vẻ. Mà tim tôi lại như bị chấn động, ngay cả hốc mắt cũng cảm thấy thật nóng, tựa như nước mắt sắp trào ra.
Chúng nó có thể vì hứa hẹn với con người mà trả cái giá đắt, nhưng còn con người thì sao?
Trên TV còn đưa tin về sự kiện đường Lục Di, dường như là có rất nhiều công chức có liên quan bị bắt giữ.
Nếu bọn họ tuân thủ hứa hẹn đã giao kết với mọi người lúc thành lập nhà nước này, bây giờ loại chuyện như thế này làm sao có thể xảy ra.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Giữ lời hứa kết thúc, câu chuyện tiếp theo sẽ là một đoản thiên, hoạt động tết Trung nguyên, vô luận là địa phủ hay là công hội đều rất phong phú nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT