Giết người diệt khẩu, loại tình tiết này bị dùng nát luôn rồi. Nhất định là hung thủ sau màn thấy cô gái sắp làm lộ chuyện, cho nên đã xử lý cô ta trước khi cảnh sát tìm ra.
“Cô ta tự tử. Từ lầu nhà mình nhảy xuống. Cửa khóa trái, cũng không có dấu vết bị xâm nhập, người chết có để lại di thư. Vụ án được kết luận là tự sát.”
“Phương diện tinh thần của cô ta có vấn đề sao?” Nhìn cô ấy lúc đó cực kỳ sợ hãi, cũng không biết là sợ cái gì. Có lẽ là sợ hãi chính bản thân mình đi. Việc biết được chính mình đã ăn thịt người cũng có thể khiến cho một người hoàn toàn sụp đổ.
“Trong di thư cũng nhắc tới nghiệp chướng của cô ta rất nặng. Chẳng qua cũng không có nói rõ ràng. Một cô gái ăn chơi như vậy, tôi cũng không cho rằng cô ta suy nghĩ cẩn thận đến mức này đâu. Hôm qua khi tôi giải phẫu thi thể cô ta đã phát hiện ra một thứ rất thú vị.”
Hắn đưa tôi xem một phần báo cáo, chẳng qua tôi xem không hiểu, lập tức đưa lại hắn. “Đây là gì?”
“Lúc xét nghiệm chúng tôi phát hiện được thuốc gây ảo giác trong máu của cô ta, tên là scopolamine. Thứ đó được mệnh danh là ‘Hơi thở của quỷ’, có nguồn gốc từ một loại cây phổ biến ở Nam Mỹ.”
* scopolamine: hay còn gọi là Hơi thở của quỷ hoặc gọi tên khác là Burundanga là một loại ma túy hay ma dược được bào chế từ từ cây Borrachero ở Colombia và có tác dụng gây mê đồng thời có khả năng làm mất đi thần trí của con người và đưa con người vào trạng thái bị thôi miên. Loại này được coi là loại thuốc đáng sợ nhất thế giới mà tội phạm thường dùng để xóa trí nhớ và làm mất ý thức tạm thời của nạn nhân. (wiki)
“Loại cây Nam Mỹ…” Xa xôi quá nha, nghe tên cũng có cảm giác kinh khủng thiệt. “Vậy là có liên quan tới thuốc phiện nhỉ.”
Lục Vân Phi gật gật đầu, “Tại Colombia rất được ưa chuộng. Chỉ cần cho người ta hít vào một lượng rất nhỏ, mấy phút sau sẽ hoàn toàn bị khống chế, có thể sai khiến họ làm bất cứ việc gì, mà người bị hại đó về sau cũng không nhớ được gì.”
Mấy việc dùng thuốc gây ảo giác để lừa gạt tôi cũng thường nghe tới. Bình thường đều là kẻ lừa đảo dụ dỗ cưỡng X nạn nhân hoặc lừa tiền này nọ, kinh khủng nhất cũng chỉ là lừa nạn nhân bán gan mà thôi. Loại việc sai khiến người hít thuốc đi giết người, ăn thịt người này thật đúng là làm người nghe kinh sợ.
“Anh nói cho tôi biết việc này, không phải chỉ là để hù dọa tôi chứ?” Loại việc này hẳn được coi là tài liệu tuyệt mật đi. Biết phải việc không nên biết, trong lòng tôi có dự cảm không lành.
Lục Vân Phi trưng ra nụ cười giả dối, “Cậu thông minh lắm. Vấn đề chủ yếu hiện giờ là nguồn gốc của thuốc này. Nếu chỉ là thuốc phiện bình thường, chúng ta có thể tin là thuốc được buôn lậu từ Việt Nam qua đây. Nhưng vấn đề là loại thuốc này sản xuất tại Nam Mỹ, không có khả năng cũng không nhất thiết phải vận chuyển từ nơi xa xôi như vậy tới đây.”
“Án mạng này cũng không phải chỉ một người là có thể làm được. Nhất định là có một đám người hít thuốc bị trúng chiêu rồi. Người buôn bán thành công là người nắm được điểm mấu chốt mà.”
“Tôi không biết nha! Hỏi tôi cũng vô dụng.” Nghe tới đây tôi đại khái hiểu vì sao hắn muốn nói cho tôi chuyện này. Nhưng mà tôi cũng không biết nha.
“Tôi tin cậu có cách mà.”
Tự tin của anh ở đâu ra vậy? Bất quá, về cô gái kia tôi cũng có chút tin tức có thể cung cấp.
“Cô gái kia… Các người điều tra được cô ta đến bệnh viện làm gì không?”
Lục Vân Phi lắc đầu, “Điểm ấy rất kỳ lạ, bệnh viện không có hồ sơ bệnh án của cô ta. Camera ở sảnh quay được cô ta trực tiếp lên lầu, cũng không có đăng ký. Nói đúng hơn là cô ta không đến bệnh viện xem bệnh, có thể là tới thăm bạn bè hay người thân, chẳng qua tạm thời cũng không có tin tức gì nói bạn bè thân thích của cô ta có nằm viện.”
“Cô ấy không phải đến thăm bệnh.”
Nghe được lời này Lục Vân Phi đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi.
“Cô ấy chắc là đến tìm người. Về phần tìm ai…” Tôi nhớ đến sợ hãi và bất lực trong mắt cô gái, “Nếu anh là cô ấy, tỉnh dậy phát hiện trên người mình dính đầy máu, miệng còn có mùi vị kì lạ, có lẽ còn nhớ được chút việc xảy ra tối hôm qua nữa, anh sẽ làm thế nào?”
“Tẩy sạch tất cả chứng cớ, tiêu hủy quần áo dính máu này nọ… Sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra mà đi làm như bình thường.”
Anh thật không phải là tên sát nhân điên loạn nào đó chứ? Tôi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lục Vân Phi, người sau càng banh miệng cười kiêu ngạo.
“Hầu hết mọi người đều sẽ hoang mang lo sợ, sợ hãi vô cùng. Sẽ đi chứng thực xem việc có thật sự xảy ra không hay đó chỉ là một cơn ác mộng. Kết quả phát hiện ra chuyện có thật, cô ấy sẽ biết ngay là nguyên nhân nằm ở thuốc kia. Anh cảm thấy tiếp theo cô ấy sẽ tìm đến ai?”
Lục Vân Phi vỗ đùi, “Cô ta sẽ đi tìm tên thương nhân vô lương tâm kia. Mà tên kia lại ở ngay trong bệnh viện này.”
“Còn có một việc không hiểu là có giúp ích được gì không. Lúc đụng phải cô ấy, tôi có ngửi được mùi thuốc Đông y.” Đó là mùi của rất nhiều loại thuốc Đông y trộn lẫn. Nếu như đi đến phòng thuốc Đông y để lấy thuốc, chỉ cần đến gần cửa sổ sẽ ngửi được mùi.
Trong bệnh viện ngửi được mùi hương như vậy cũng không lạ gì, cho nên lúc đó tôi cũng không để ý. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó hai tay cô gái kia trống trơn, cũng không cầm thuốc Đông y, còn vương mùi hương này chắc hẳn cũng đã ngây người ở đó khá lâu đi.
Lục Vân Phi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, vừa gọi điện vừa đi ra khỏi phòng bệnh. Nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn, chắc là đi báo cáo với cấp trên đi.
Cuối cùng cũng đuổi được biến thái rồi. Ah, uhm!
Để bác sĩ kiểm tra sơ qua, tôi cũng không phải bệnh nặng gì, buổi chiều sẽ làm thủ tục xuất viện. Vừa có biến thái vừa có buôn bán ma túy, bệnh viện này đúng là không an toàn chút nào, tôi có nên khuyên anh họ từ chức luôn không nhỉ.
Sau khi tôi rơi xuống nước, ba lô không biết trôi đi nơi nào rồi, xương bồ mất bao công sức mới hái được cũng không còn. Bất quá tôi còn sợ hãi cái chùa Thành Tây kia lắm, thật sự không dám tới lần nữa.
Lúc tôi không biết phải làm sao, lại phát hiện ba lô đã được đặt trước cửa tiệm.
Là ai đem về giúp nhỉ? Chẳng lẽ là quân nhân mang kính râm?
Đột nhiên nhớ tới sự việc tối qua, tôi thấy cảm giác ướt át dinh dính kia như còn lưu lại trên da thịt. Chỗ kia trên cơ thể như còn cảm nhận được nhiệt độ khoang miệng hắn. Rất khó chịu rồi lại có chút tê dại, thật khó để diễn tả bằng lời.
Tôi rốt cuộc đang nghĩ đến cái gì vậy? Trên mặt nóng bừng, đầu óc trống rỗng, tôi nhanh chóng lắc lắc đầu không muốn nghĩ tới nữa.
Cmn! Nếu hắn mà dám làm gì tôi thiệt ấy hả, tôi dám chắc sẽ bám theo hắn đến căn cứ mà quấy rối, tố giác cho hắn thân bại danh liệt luôn.
Trong phút chốc khi cầm lên ba lô kia, tôi ngửi được một mùi hương. Nói chung cũng biết là ai đem về giúp rồi. Tôi mở ba lô, bên trong xem ra cũng không thiếu thứ gì.
Vật liệu đã đủ, tôi bắt đầu chiếu theo phương thuốc mà điều chế cái loại thuốc cao này. Đem rễ xương bồ chín đốt hong khô, nghiền nát sau đó trộn với các dược liệu khác, một bên khuấy đều một bên đổ vào nước suối lấy từ trên núi xuống. Gạo nếp nấu chín sau đó phơi khô trộn với cuống vải nghiền nát, sau đó đem đổ vào hỗn hợp chính rồi lại khuấy đều. Cuối cùng lấy hoa xương bồ đã nghiền nát cho vào hỗn hợp thuốc sền sệt kia, rồi bịt kín để qua đêm.
Tôi làm thuốc cả một buổi chiều, lúc ra khỏi cửa tiệm trời đã tối đen. Định bụng lập tức trở về nhà bác cả, bất quá lúc trước tôi đã đồng ý chủ nhân ao Cửu Hương giúp đỡ tìm người. Hơn nữa chính tôi cũng có chút nghi vấn cần đến đường Lục Di để giải đáp.
Đường Lục Di vào ban đêm cực kỳ yên tĩnh, gần như là không có tiếng người nói cũng chả có tiếng chó kêu. Lời đồn đãi ngày thường cùng cảm giác sợ hãi đã khiến nơi này gần như bỏ hoang.
Bởi vì liên quan tới việc đám tang thi chiếm cứ địa bàn, ma quỷ cũng không dám bước vào. Tôi nghe ngóng được chỗ người kia ở từ đám ma quỷ đầu phố.
Mấy gian nhà gạch xanh cũ kỹ thưa thớt còn lại dần hiện ra dưới ánh đèn mờ nhạt. Trong đêm đen lại mang vẻ cô tịch cùng bất lực. Lúc đi ngang qua cửa sổ các nhà, ngẫu nhiên sẽ nghe được tiếng người già ho khan.
Những người này không phải là không muốn dọn đi, mà là không biết phải dọn đi đâu. Thành thị phát triển quá nhanh, việc hiện đại hóa đã gần như cắn nuốt một cách nhanh chóng toàn bộ lịch sử, kể cả những hồi ức xưa cũ kia.
Tôi gõ cửa một ngôi nhà, người mở cửa lộ ra biểu tình kinh ngạc.
“Thì ra là tiểu sư phụ.” Người phụ nữ từ kinh ngạc mà hồi phục lại tinh tinh thần, liền ân cần mời tôi vào nhà.
“Tôi là Tử Đằng.” Tôi sửa lời cô ta, tôi cũng đâu phải là hòa thượng. Tôi đưa lên nhang nhà mình sản xuất, xem như là một cái cớ để tới đây.
Trong phòng khách đặt bài vị, trên bếp lò đang đốt nhang của Hữu Duyên Đường. Mùi nhang thơm ngát lượn lờ, xua tan mùa ẩm mốc của phòng cũ. Nhưng ngoài mùi nhang kia, còn một mùi hỗn tạp khác, tại phòng ở của họ lúc trước tôi đã từng ngửi qua, là một mùi hương ngọt ngào, khiến người ta an tâm.
Xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, đôi vợ chồng này vậy mà lại không dọn ra khỏi đường Lục Di. Có lẽ liên quan tới lời khuyên lần trước của tôi giúp họ thoát được một kiếp, người phụ nữ cũng không có ý cảnh giác gì với tôi.
Công việc của chồng cô ta là mua bán thuốc Đông y, quanh năm suốt tháng đều chạy bên ngoài, rất ít khi về nhà. Cô cũng luôn coi mẹ chồng là mẹ ruột mình. Cho nên khi bà cụ qua đời, cô cũng rất đau lòng, có một khoảng thời gian cứ điên rồi tỉnh. Chồng cô ấy không thể không trở về bầu bạn, hiện tại cuối cùng cô ấy cũng bình tĩnh lại.
“Vì sao không dọn đi nơi khác?” Nghe cô ấy nói phòng này là ở nhờ, bọn họ có quen biết với chủ nhà, đối phương cũng không ở, cho nên cho họ ở miễn phí vài ngày. Qua một đoạn thời gian rồi mà họ còn tính ở lại. Xảy ra cái chuyện kia mà không dọn đi cũng thật lạ.
“Ừm… Bởi vì không đủ tiền. Chính phủ bồi thường quá ít, không đủ mua phòng ở tại ngoại ô. Muốn dọn trở lại thì lại mất tiền đền bù. Hơn nữa…”
Người phụ nữ giương mắt nhìn ra bên ngoài phòng, hoàng hôn chiếu vào đôi mắt cô ấy, tầng tầng hoài niệm nổi lên, “Tôi và chồng đều lớn lên tại khu phố này. Nơi này tràn ngập hồi ức của chúng tôi, thật sự không đành lòng.”
Tay cô nắm chặt góc áo, tựa như muốn nắm chặt những ký ức đã mất đi kia, tựa như chỉ cần cô buông tay chúng liền tiêu tán. Quả thật, cô chẳng còn gì cả, nếu ngay cả nơi trong hồi ức cũng mất đi, vậy sống trên đời này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Lúc này có người gõ cửa, cô ta đáp lời đi mở cửa. Người kia không phải chồng cô, bởi chồng cô có chìa khóa. Không ngờ vào giờ này mà còn có người tới chơi.
Tôi đang định nhắc nhở cô ấy một chút, ai ngờ cô ta cứ như vậy mà mở cửa, ngay cả hỏi cũng không thèm hỏi. Thật không hiểu cô ta nghĩ sao nữa. Trị an bây giờ cũng không thể so với trước kia nha.
“Anh Lý. Em biết ngay là anh.” Người phụ nữ hiển nhiên quen biết người kia. Tôi từ cửa sổ nhìn ra, thấy người đàn ông kia cũng xấp xỉ tuổi cô ta, mặc trên người toàn hàng hiệu.
“Việc lần trước bàn, không biết chị dâu suy nghĩ tới đâu rồi?” Người kia không biết có phải là không kiêng kỵ nam nữ bất tiện hay không, mà hắn cũng không vào nhà, cứ như vậy đứng nói chuyện bên ngoài.
“Cái này…” Người phụ nữ hơi do dự, nói: “Anh à, việc này thật sự không tốt lắm.”
“Về mặt tiền bạc có thể bàn bạc lại.”
“Nhưng mà…”
Người đàn ông kia cố gắng thuyết phục, thế nhưng người phụ nữ lại nói là chờ chồng cô trở về. Người đàn ông lập tức nóng nảy, “Gần đây hắn có gì kỳ lạ?” Trong giọng nói mang theo chút sợ hãi.
“A? Không có…”
Từ cửa sổ nhìn đến khuôn mặt kia, tôi lắp bắp kinh hãi. Trên trán người này có vết màu xanh như ấn ký Tam Trụ Hương (3 cây nhang:v). Tôi nghe lão Trương nói người xuất hiện loại ấn ký này nhất định sẽ bị oán quỷ đoạt mạng.
Oan hồn phải đến địa phủ để nhận giấy chứng nhận giết người này. Người này ắt hẳn đã làm điều ác hại chết người khác, hơn nữa ra tay cũng rất tàn nhẫn, cho nên đối phương mới đến địa phủ, dù cho phải trả cái giá rất lớn, thậm chí kiếp sau không thể chuyển thế làm người cũng phải giết hắn để báo thù.
Cô ta làm sao mà quen được với hạng người này cơ chứ, thật sự là mất cảnh giác quá.
“Chị dâu, cái kia chẳng qua chỉ là một khối gỗ thôi. Bán được giá cao, chị có thể mua được phòng ở rồi.”
“Nhưng mà, đó là bài vị của mẹ chồng. Hơn nữa…”
Hai người tranh chấp không có kết quả, người đàn ông kia có chút giận dữ, nhưng lại giống như đang sợ thứ gì đó, rất nhanh rời đi. Người phụ nữ thở dài, trở lại vào phòng.
“Xin lỗi, để cậu đợi lâu. Vừa rồi là bạn của chúng tôi. Trước kia cũng ở tại vùng này.” Người phụ nữ mỉm cười xin lỗi.
“Anh ta muốn mua gì sao?”
“Hắn là người bào chế thuốc, muốn mua bài vị của mẹ chồng, còn nói khối gỗ kia là một loại thuốc rất hiếm. Tôi cũng không hiểu mấy thứ này, chẳng qua bài vị sao mà có thể tùy tiện đổi được? Hơn nữa đó là của chồng tôi đem về, từ sau khi lập bài vị này tâm tình của tôi mới bắt đầu chuyển biến tốt hơn.”
Giờ giấc không còn sớm nữa, tôi cũng đứng dậy từ biệt. Lúc sắp đi vẫn nhắc nhở cô ta một chút, “Mặc kệ như thế nào, nhất định không nên tiếp xúc nhiều với người kia. Hắn không phải là người lương thiện đâu.”
Người phụ nữ kinh ngạc, dường như có chút không dám tin. Tôi cũng không giải thích nhiều, xoay người liền bước ra ngoài.
Trong bóng đêm mờ mịt, tôi phát hiện có người đứng trên đầu tường xa xa nhìn về ngôi nhà người phụ nữ kia ở. Tôi đứng dưới chân tường, ngước đầu hỏi hắn, “Vì sao không trở về?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT