Máu bắn tung tóe khắp toàn bộ sảnh, sàn nhà, vách tường, vật dụng trong nhà, còn có trên cả mấy thiết bị điện. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi cùng hôi thối khiến người ta buồn nôn.
Trong vết máu còn trộn lẫn vụn thịt, có hai đoạn ruột treo lơ lửng trên đỉnh quạt trần. Cửa sổ bị đập nát, nhưng cái nóng bức bên ngoài không thể tràn vào, bên trong phòng giống như địa ngục.
Không phải là thú dữ trong vườn bách thú trốn tới chứ?
Tôi không dám bước vào nữa, đang định lui về sau, khối vải trắng kia cử động mạnh hơn, có một bàn tay vươn ra, đem vải trắng từ từ kéo xuống. Bên tai lại truyền đến tiếng khóc của người phụ nữ ở cửa đối diện, thê lương khủng bố.
Tôi vừa định hét lên chói tai, yết hầu lại bị thứ gì đó bóp chặt, hoàn toàn không thể phát ra thanh âm. Cơ bắp vì khẩn trương mà cứng ngắc, không thể di chuyển nửa bước chân.
Này không phải là xác chết sống lại trong truyền thuyết chứ? Hôm qua vừa bị tang thi bao vây, hôm nay lại thêm một Resident Evil, ông trời cmn ông không thể chơi tôi như vậy nha.
Tấm vải trắng kia hoàn toàn lộ ra, thứ bên trong đột nhiên nhảy dựng lên đánh về phía tôi, tôi sợ tới mức cả nội tạng cũng muốn nhảy ra, rốt cuộc nhịn không được lớn tiếng thét chói tai.
Chu Chính khẩn trương từ dưới lầu xông lên, vươn tay kéo tôi ra ngoài cửa, tôi đã sợ đến ngu người, chỉ lo ôm chặt lấy hắn không chịu buông tay.
“Úi chà? Dọa nhầm người.”
Một thanh âm từ đại sảnh trong phòng truyền đến, tôi liền hiểu được chuyện gì xảy ra. Quay đầu nhìn thấy một tên mặc y phục phòng hộ cười vô lại chào hỏi với Chu Chính. Cùng cảnh sát viên xuống dưới lầu nói chuyện với Chu Chính đang lớn tiếng trách mắng hắn.
Chú Lâm từ cửa phòng đối diện ló đầu ra, mấy cảnh sát viên khác ở các tầng khác cũng lên xem xảy chuyện gì. Thì ra mỗi một hộ đều có cảnh sát viên làm việc ở bên trong. Suy nghĩ này khiến lòng tôi băng giá cực kỳ.
Phục hồi lại tinh thần, tôi nhìn thấy những người khác đều đá ánh mắt ái muội lại đây, lúc này mới phát hiện mình ôm cổ đối phương giống như Koala treo trên người người ta, hai chân còn vòng qua thắt lưng đối phương, mà đôi tay khỏe mạnh của hắn cũng ôm chặt lưng tôi.
Cảm thấy trên mặt nóng rần rần, tôi thật muốn đào cái hố rồi chôn mình xuống đó luôn. Tôi nhanh chóng nhảy xuống người đối phương, lui lại mấy bước.
“Anh … Các anh đừng hiểu lầm, vừa rồi…” Tôi nhìn thấy tên cảnh sát mặc y phục phòng hộ đang cười trộm, liền phẫn nộ chỉ vào hắn, “CMN đều tại anh, người dọa người sẽ hù chết người.”
Cảnh sát cái gì! Thật là vô tổ chức, vô kỷ luật, tôi nhất định phải khiếu nại hắn.
Cảnh sát viên vừa rồi trách mắng người nọ thêm lần nữa, xong giải thích với tôi rằng người nọ là lính mới, bởi vì thi thể đã đưa đi kiểm tra, cho nên phải tìm người thay thế người chết để đo lường vị trí, cũng không phải là muốn cố ý làm tôi sợ.
Người nọ cũng giải thích với tôi, chốc chốc lại cợt nhả, tên này quả thực thiếu đánh mà. Bất quá hắn cũng to gan lớn mật lắm, hắn không phải muốn hù dọa tôi, mà là muốn dọa Chu Chính.
“Boss à, cô bé này xinh xắn đó. Thì ra ngài là cuồng Loli ha.” Người nọ dùng khuỷu tay đụng đụng Chu Chính, người sau lạnh lùng trừng hắn, phun lời vàng ngọc, “Kiểm điểm 1000 chữ, ngày mai đi làm nộp.”
Người nọ trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, kêu gào thảm thiết, “Lão Đại, công việc chỗ này hôm nay còn bận bịu chưa xong nha!”
Chu Chính không thèm đếm xỉa tới người nọ la hét ‘Vô nhân đạo’ này nọ, trực tiếp kéo tôi đi vào căn hộ đối diện. Tôi quét mắt nhìn thấy dường như khóe miệng hắn hơi nhếch lên, người này đến cười cũng quỷ dị vậy à.
Lúc bước vào, chú Lâm theo sau cũng tiến vào đóng cửa lại. Trên bàn bài bút ghi âm cùng sổ ghi chú, dường như đang ghi chép gì đó. Trong phòng không có bất cứ vết máu nào, chỉ là có rất nhiều đồ vật bị phá hỏng. Một đôi vợ chồng ngồi trên chiếc ghế sofa cũng coi như là sạch sẽ duy nhất trong phòng. Tiếng khóc vừa rồi là của người vợ, cô ta ôm thật chặt một cái bài vị. Người đàn ông vẻ mặt bất đắc dĩ mà ngồi cạnh an ủi nàng.
Không giống không khí tràn ngập mùi vị tử vong bên ngoài, trong phòng tựa như có một làn hương thơm ngọt thoang thoảng, khiến người ta an tâm. Nhưng không biết là thứ gì có thể phát ra hương vị như vậy.
Tôi nhận ra bọn họ chính là khách hàng ngày hôm qua tới mua nhang. Hai người dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn tôi, tựa hồ muốn nói lại thôi.
“Vị này chính là người mà hai người nói đến?”
“Đúng vậy.” Người chồng gật đầu.
Chu Chính ra hiệu bảo tôi ngồi xuống sofa bên kia. Tôi cũng đại khái biết được chuyện xảy ra, thế nhưng vì sao lại thẩm vấn trong này, mà không trở về cảnh cục, trong tòa nhà này cũng quá khủng khiếp nha.
“Trần tiên sinh, xin trả lời lại lần nữa, tối hôm qua vì sao các người không về nhà?”
“Là…” Người đàn ông kia nói vợ hắn từng nằm mộng, trong mộng mẹ hắn bảo bọn họ đến cửa hàng của tôi mua nhang. Hắn cùng vợ mình hôm qua làm theo, kết quả biết được việc về mẹ mình, kích động đến mức ôm nhau khóc ròng.
“Vị này…” Người đàn ông kia hơi chần chờ, giống như đang suy nghĩ phải xưng hô với tôi như thế nào, “Cô bé này nói chúng tôi cứ như vậy sẽ làm mẹ lo lắng, nên tìm một nơi để khuây khỏa tâm tình. Cho nên chúng tôi liền đi xem phim suốt đêm. Kết quả lúc về thì…” Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, có lẽ đã chịu đả kích rất lớn.
Chu Chính chuyển tầm mắt về phía tôi, ánh mắt vô cùng đáng sợ. Chú Lâm cho tôi một cái mỉm cười trấn an, bắt đầu ghi chép.
“Đầu tiên, tôi là nam.” Lời của tôi khiến người đàn ông kia khá là xấu hổ, người vợ cũng quên khóc, tò mò đánh giá tôi. Chú Lâm hỏi tôi có muốn đem lời này ghi chép lại luôn không, tôi liếc mắt nhìn người nào đó bên cạnh một cái, trả lời đương nhiên phải ghi chứ.
Tối hôm qua nơi này chắc chắn đã xảy ra sự việc kinh khủng, đôi vợ chồng này do không về nhà nên mới tránh được một kiếp. Bọn Chu Chính chỉ đơn giản muốn biết nguyên nhân tôi khuyên đôi vợ chồng kia không nên về nhà. Nếu trả lời không khéo, tôi có lẽ sẽ bị liệt vào nhóm người có liên quan tới vụ án, không, chắc phải nói là hiện tại đã bị liệt vào rồi.
Tất cả các hộ gia đình trong tòa nhà đều gặp chuyện không may, chỉ có duy nhất hai người kia tránh được. Mà mức sống của hai người này cũng không cao, thường ngày ngoại trừ tăng ca cũng không ra ngoài làm gì, đặc biệt lại là làm mấy chuyện phí tiền. Huống hồ lý do hai người nói ra cũng rất khó tin. Như vậy quả thật sẽ làm cảnh sát nảy sinh nghi ngờ.
Nói đến quỷ thần trước mặt cảnh sát chắc chắn là không được chấp nhận rồi, nhưng tôi cũng không thể nói là mình nói bậy bạ lừa gạt khách hàng được nha.
Tôi nói với Chu Chính: “Tôi có thể nói với hai vị này vài câu không?”
“Nhưng cần phải có sự hiện diện của chúng tôi.”
Tôi gật đầu, sau đó nghiêm túc nhìn hai người kia nói: “Việc các người lo lắng sẽ không xảy ra đâu, cứ mang bài vị kia đi đi, bà ấy nhất định sẽ tìm được các người.”
Mặc dù trong mắt hai người mang theo kinh ngạc, nhưng cũng nhẹ nhàng thở phào. Tôi nói với Chu Chính trước mắt phải thu xếp cho bọn họ thật tốt, dù sao bọn họ ngốc ở đây cũng sẽ phá hư hiện trường, chưa kể còn có nguy hiểm rình rập.
Người sau hỏi ý kiến hai vợ chồng, hai người kia đề nghị muốn đem theo bài vị. Chú Lâm sau khi dẫn họ ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại tôi và Chu Chính. Dù sao thì tôi cũng cảm thấy bầu không khí yên tĩnh này có chút xấu hổ đi.
“Hai người kia lúc trước sống chết cũng không chịu rời đi, cậu vừa nói một câu bọn họ liền ngoan ngoãn nghe lời, thật đúng là thần thông quảng đại nhỉ.”
Lời này sao nghe vào có chút chói tai nhỉ, hắn rõ ràng là đang khó chịu đi. Bất quá, tên này cũng có dễ chịu bao giờ đâu.
“Chỉ là vừa khéo trả lời đúng vấn đề bọn họ lo lắng thôi.” Nói chuyện với cảnh sát thiệt mệt chết, nhất là cái tên ‘Bao công’ (mặt đen) này.
Bọn Chu Chính ở lại đây làm bản ghi chép, mà không đem chúng tôi đến cảnh cục, chắc hẳn là vì hai người kia không chịu rời đi. Dù xảy ra vụ án chết người như thế này cũng không chịu rời đi, chỉ có thể là có nguyên nhân đặc biệt. Nếu không phải trong nhà giấu thứ gì đó không thể cho ai biết thì cũng chính là đang chờ người, lo lắng người tới không tìm thấy bọn họ.
Chẳng qua tôi nhìn thấy người vợ kia ôm bài vị, lúc trước họ đến mua nhang tôi còn nói cụ nhà sẽ trở về, bọn họ chắc là lo lắng linh hồn nhỏ bé của bà trở về sẽ không tìm thấy mình đi. Đương nhiên mấy việc không khoa học này mà đem nói với Chu Chính hắn chắc chắn sẽ bảo tôi mê tín cổ hủ cho coi.
Chu Chính lấy ngón tay gõ gõ bàn mà nói: “Chuyện mà không thể nói cho hai người kia nghe, giờ cậu nói đi.” Hắn nhìn ra tôi tìm cách đẩy hai vợ chồng kia đi, loại tình huống này chắc chắn khiến hắn càng thêm nghi ngờ tôi.
“Kỳ thật cũng không phải việc quan trọng lắm. Mấy ‘anh em tốt’ ở ‘thế giới bên kia’ nói cho tôi biết, tối hôm qua vùng này không an toàn, hình như là bang phái ẩu đả này nọ. Bọn họ đến mua nhang lúc trời đã tối đen, tôi chỉ là lắm miệng nhắc nhở một câu. Nếu bọn họ lúc đó xui xẻo gặp nguy hiểm, tôi cũng coi như là mất đi một khách hàng rồi.”
Tôi biết lý do này rất gượng ép, chẳng qua bây giờ không thể nghĩ ra cái nào tốt hơn. Hơn nữa điều tôi nói là sự thật, này là lý do chân thật đó. Chẳng qua nếu Chu Chính nghe xong đại khái chắc là sẽ suy ra một ý tứ khác đi.
Tôi đang chuẩn bị đối mặt với ‘cuồng oanh loạn tạc’ của Chu Chính, nhưng bất ngờ thay, hắn cũng không hỏi lại, cứ như vậy khép lại sổ ghi chép, tắt bút ghi âm đi.
Nhìn hắn đứng lên mở cửa, tôi không nhịn được hỏi: “Này … Vậy là xong hả?”
Hắn quay đầu, con ngươi thâm thúy mang theo chút ý trêu chọc, “Chẳng lẽ cậu còn giấu diếm điều gì sao?”
“Không có!” Tôi lập tức lắc đầu xua tay. Chẳng qua là tôi không tin cái tên đàn ông khó khăn này lại đơn giản bỏ qua cho tôi như vậy.
“Chỗ này cậu không nên ở lâu. Để tôi cho người đưa cậu về.”
Nghe được lời này tôi biết mình cuối cùng cũng thuận lợi qua cửa rồi, không biết hôm nay là may mắn hay bất hạnh đây. Nhưng ngay sau khi tôi vừa thở phào một cái, Chu Chính đột nhiên quay lại khom lưng cúi xuống gần, đôi con ngươi như mũi kiếm sắc bén nhìn thẳng tôi, tựa như muốn nhìn thấu cả người tôi.
“Tôi sẽ đi xác minh lời cậu nói có đúng sự thật hay không. ‘Bên kia’ cũng có người của cảnh sát đấy.”
Tôi không nhịn được mà run rẩy, trong lòng ngứa ngáy. Người này quả nhiên không dễ chơi mà. Đành phải hy vọng bây giờ hắn bận điều tra vụ án, tạm thời không rảnh đi xác minh.
Đi ra khỏi tòa nhà, tôi có cảm giác như được trở lại nhân gian. Ánh mặt trời chiếu rọi không thể xua tan toàn bộ âm khí trên người, về nhà phải dùng lá bưởi nấu nước tắm mới được.
Hàn huyên một lúc với quỷ soa bên ngoài, tôi nói lúc về sẽ đốt chút tiền cho hắn, tiểu tử này vậy mà dám đòi hỏi nói là muốn một trăm hai mươi vạn, đúng là lòng tham không đáy.
Quả nhiên trong tòa nhà ngoại trừ hai vợ chồng kia ra thì toàn bộ đều bị sát hại. Tình huống cụ thể quỷ soa kia vẫn chưa chịu nói ra, chỉ ám chỉ là do ‘người’ làm.
Nhưng phương thức tàn nhẫn kinh khủng như vậy, quả thực so với ác quỷ ở địa ngục còn đáng sợ hơn.
Chú Lâm phụ trách đưa tôi về, xe vừa chạy ra khỏi đám người, liền chạy sát qua bên cạnh một chiếc xe màu đen. Phía trước chúng tôi vừa lúc có một bà lão đi qua, chú Lâm dừng lại chờ. Tôi nhìn lướt qua chiếc xe màu đen nọ trên biển số có một chữ ‘Quân’.
Trong lòng không nhịn được khẽ động, từ kính chiếu hậu tôi nhìn thấy chiếc xe đậu trước tòa nhà kia. Có hai quân nhân mặc quân phục xanh nhạt bước xuống xe đẩy ra dải phân cách mà đi vào. Cảnh sát viên có bước tới ngăn cản, nhưng hai tên quân nhân kia không biết nói gì, mà lát sau liền ngông nghênh đi vào trong tòa nhà.
Bất luận là ma quỷ hay quỷ soa cũng đều rất sợ bọn họ, lập tức chạy rất xa. Quỷ soa dường như đang đề phòng, mà nhóm ma quỷ thì càng muốn trốn khỏi bọn họ.
Tuy rằng ma quỷ sợ quân nhân và cảnh sát, nhưng không phải sợ đến mức như vậy, quỷ soa cũng chỉ kiêng kị mà thôi, cũng không có khả năng lại đi sợ họ.
Lúc này một tên quân nhân trong đó xoay đầu lại, tôi nhận ra hắn là tên mang kính râm lần trước đã gặp qua. Nhìn qua dáng vẻ người đi cùng hắn hẳn không phải là tên đeo mắt kính dưỡng ba tiểu quỷ kia.
Kính chiếu hậu quá nhỏ, tôi không nhìn rõ được biểu tình của đối phương, nhưng tầm mắt hắn chắc hẳn cũng nhìn về phía tôi. Tim tôi nảy lên một cái, vội cúi đầu không dám nhìn. Tôi tự an ủi rằng tên đó chắc là không thể phát hiện ra tôi quan sát bọn họ qua kính chiếu hậu đâu.
Tôi thử hỏi chú Lâm chuyện của quân nhân kia, nhưng mà đối phương hoàn toàn không biết chút gì. Bất quá ông lại lo lắng nếu việc này có liên quan đến quân đội thì chắc chắn không phải là mấy án giết người bình thường được.
“Vì sao?” Tôi tò mò hỏi.
“Cậu thật không nhìn lầm cái biển số xe có chữ ‘Quân’ kia chứ?” Thấy tôi gật đầu khẳng định, biểu tình đối phương nháy mắt liền thay đồi. “Phạm vi bên quân đội quản lý không giống chúng tôi, tôi không thể tiết lộ nhiều. Hơn nữa, mang cái biển số xe kia chắc chắn không phải là quân đội bản địa. Có bọn họ nhúng tay vào, vụ án này sẽ càng phức tạp. Tôi thật hy vọng chỉ là mình lo nghĩ quá nhiều.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT