*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Hangleo_queen
Kiểu người như bọn họ, đã gặp qua vô số phụ nữ, có phải xử nữ hay không, liếc mắt một chút là có thể phân biệt được.
Bước vào con đường đen tối này đã lâu, thời điểm một người bất lực biểu hiện ra dáng vẻ kinh hoàng, thường là chân thật nhất, nhưng từ lúc anh ta vào đến giờ, không nhìn ra trên mặt Trì Mộc Nhiên có một chút sợ hãi nào.
Cô gái trẻ trước mắt sở hữu gương mặt làm mê hoặc người, nhưng cô không giống với các cô gái khác luôn mang trên mặt các loại trang điểm cầu kỳ, gương mặt này, thậm chí không có mỹ phẩm dư thừa, là thứ mà anh rất ghét.
Trên người cô, có loại nhìn thấu nhân sinh thế thái, làm anh rất khó giải thích.
Nhưng, người có tốt đến nơi này, cũng chỉ cần một lần "dọn dẹp", kiểu người như bọn họ không có chỗ cho đồng cảm.
Trước mắt Trì Mộc Nhiên bị đạp vào gáy, trói tay và bịt mắt. Người đàn ông chậm rãi kéo khóa quần tây xuống, từ đáy quần móc ra thứ mềm nhũn kia, chân đạp gáy Trì Mộc Nhiên hạ xuống: "Ngẩng đầu, há mồm."
Trên đầu mất đi sức nặng, Trì Mộc Nhiên cau mày vểnh tai lắng nghe tiếng vang xung quanh, vẫn cúi đầu như cũ, không có động tác khác.
Người đàn ông thấy cô không nghe lời, hung hăng đá một cước vào vai Trì Mộc Nhiên, Trì Mộc Nhiên lảo đảo một cái, lật người ngã xuống.
Bộ dáng của một con đại bàng trêu chọc một con gà nhỏ, người đàn ông không chút hoang mang, đi về hướng Trì Mộc Nhiên ngã xuống, hai tay thoải mái đùa nghịch ở nơi đó có cảm giác vật kia dần thức tỉnh. Ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Trì Mộc Nhiên, không cần nói, cô gái này càng nhìn càng không kiềm nén được, càng nhìn càng có cảm giác.
Thần kinh Trì Mộc Nhiên trở nên căng thẳng, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, giống con cá bị đánh động, từ trên mặt đất đứng dậy, đối mặt với người đàn ông, khiến người đàn ông đang chuẩn bị động thủ với cô giật mình.
Dù sao Trì Mộc Nhiên đang bị bịt mắt, lần này coi như không việc gì, bị đối phương nhìn thấu cô có chút võ thuật.
Trì Mộc Nhiên vừa mới đứng lên, đoán chừng vị trí của đối phương, nhanh chóng nhấc chân đá một cước.
Người đàn ông né tránh, Trì Mộc Nhiên đá một cái vô ích.
Thời điểm Trì Mộc Nhiên mới có hành động, chân người đàn ông nhanh chóng di chuyển, Trì Mộc Nhiên đá vào không khí liền trật chân ngã xuống, đầu không đề phòng mạnh mẽ đập xuống một cái nặng nề.
Từ khi tay bị trói, mắt bị che, cảm giác vô lực từ đáy lòng phát ra, Trì Mộc Nhiên thẩm nhủ không thể bỏ qua như vậy, nhưng đồng thời cô cũng hiểu, đây quả thực giống như đâm vào đầm rồng hang hổ.
Ánh mắt lúc bị bịt kín so với khi mở mắt là hai trạng thái thân thể hoàn toàn bất đồng, phải tập trung sức lực hơn so với trước kia vô số lần, thần kinh căng thẳng, rất hao tổn thể lực. Trì Mộc Nhiên muốn đứng lên lại không có sức lực, thân thể không nghe sai khiến, cô nhất thời không nhúc nhích được.d!đ~l%
[email protected]đ
Người đàn ông không có giận, giống như gặp được thứ đồ chơi thú vị, thật khó khăn mới có một có gái thú vị như vậy để anh ta chọc ghẹo.
Cười lạnh ha hả hai tiếng, trên tay cầm lên bảo bối của mình, ngồi chồm hổm trước mặt Trì Mộc Nhiên, đụng vào bả vai Trì Mộc Nhiên đang nằm nghiêng mà cọ sát: "Đoán thử xem cô đang chơi với thứ gì?"
Trì Mộc Nhiên cảm thấy nổi da gà, bất kể là thứ gì, cũng mẹ nó đều không phải đồ tốt, thứ đồ kia vừa chạm vào người, Trì Mộc Nhiên cắn răng nghiến lợi: "Lấy con rắn biến đi!"
Người đàn ông: "..." thế nào cô lại