*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hangleo_queen

Mạc Diệp Thanh giơ tay gõ vào chóp mũi cô: "Sao ngốc như vậy chứ?"

Mục Nhĩ rất ấm ức, chớp đôi mắt đáng thương, nhìn lên: "Đàn anh, là anh nói muốn kết hôn với em." Rõ ràng lúc nãy anh đã nói vậy.

Mạc Diệp Thanh cười yếu ớt, nâng hai bên gò má cô, cúi đầu xuống hôn.

Mục Nhĩ là cô gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lương thiện nhất mà anh từng gặp, anh phát hiện ra mình rất yêu cô gái này.

Ngại vì phía trước có người, Mục Nhĩ ngượng ngùng đẩy lồng ngực Mạc Diệp Thanh ra.

Ở phía trước không biết từ lúc nào một tấm màn đen đã chậm rãi đẩy lên, ngăn cách buồng lái với hàng ghế sau không thể nhìn thấy được.

Mục Nhĩ: "..."

Mạc Diệp Thanh càng lúc càng vui vẻ, hôn sâu hơn nụ hôn trước, còn chưa thấy thỏa mãn.

Lúc mới bắt đầu, Mục Nhĩ cảm thấy xấu hổ, dần dần thích nghi rồi phối hợp với anh, mùi vị ngọt ngào, sâu trong lòng dâng lên cảm giác rung động,

Một giờ sau, nhìn hai tờ giấy hồng trong tay mình, Mục Nhĩ không dám tin, cứ như vậy cô và Mạc Diệp Thanh đã trở thành vợ chồng hợp pháp.d!đ~l%[email protected]đ

Mục Nhĩ có nhiều thắc mắc, có nhiều nghi ngờ muốn biết, nhưng Mạc Diệp Thanh mỉm cười ngọt ngào nhìn cô, cô liền đầu hàng, không biết trốn vào đâu: "Em chỉ muốn biết, đây... là giấy kết hôn thật sao?"

Mạc Diệp Thanh gật đầu: "Không thể giả được."

Mục Nhĩ không hỏi xảy ra vấn đề gì, Mạc Diệp Thanh đã nói trước: "Tiểu Mục Nhĩ, em còn chưa đủ tuổi, cho nên chuyện này trước tiên anh sẽ không thông báo ra ngoài, được không?"

Hiện tại phải đề phòng rất nhiều chuyện, anh thật không muốn những người bên cạnh mình sẽ bị liên lụy, quá rêu rao.

Mục Nhĩ ngẩn ra, mặt mày hớn hở, đưa tay ôm lấy eo Mạc Diệp Thanh: "Đàn anh thật là tốt!" Chuyện này cũng giúp cô nghĩ chu đáo như vậy, cô sao còn phải lo lắng tương lai không thể giao phó cho anh chứ.

Hôm nay đã là vợ chồng hợp pháp, những vẫn phải dấu diếm không để người khác phát hiện ra, loại cảm giác này, có một chút kích thích!

Mục Nhĩ cười trộm, ở trong ngực Mạc Diệp Thanh ngân nga, như biểu lộ trong lòng rất vui.

Lúc Mục Nhĩ cầm tờ giấy kết hôn màu hồng về đến trường học, đã ăn trưa bên ngoài với Mạc Diệp Thanh, liền chạy thẳng về kí túc xá, chỉ có một mình Đường Tiểu Náo đang u oán giặt quần áo.

"A... A... A..."

Đóng cửa kí túc xá, Mục Nhĩ hét lên không kiểm soát được. Quá kích động rồi, đây chính là "giấy kết hôn" thật! Đàn anh nói đây chính là "giấy kết hôn" không thể giả được! Cô và đàn anh, hiện tại đã là vợ chồng hợp pháp!

Đường Tiểu Náo cúi mặt, trái với sự kích động của cô là biểu hiện rất giận dữ.

Kích động nha! Không có cách nào tưởng tượng được!

Mục Nhĩ như kẻ trộm nhảy ra trước mặt Đường Tiểu Náo, gỡ hai quai túi trên vai xuống, lôi tờ giấy quan trọng từ cặp xách ra, đưa ra trước mặt Đường Tiểu Náo, để cho người ta liếc mắt nhìn một cái, rồi nhanh chóng giấu về sau lưng, cười đến nỗi không thể kiểm soát.

Đường Tiểu Náo hoảng sợ, không thể nghĩ ra cái gì, nhìn về phía lưng Mục Nhĩ: "Đó là gì, đưa cho tôi xem thêm một chút đi!"

Cô tưởng mình bị ảo giác, Mục Nhĩ cùng tuổi với cô, chưa tới 20 tuổi, điều này là không thể nào!

Nếu tính đúng ra cũng phải mấy tháng nữa Mục Nhĩ mới đủ 20 tuổi.

Mục Nhĩ chạy ra bên ngoài: "Không cho xem không cho không cho." Cô nằm sấp người đè lên che đi "giấy kết hôn" trong ngực, làm cho người bên cạnh không nhìn thấy.

Cô nàng Đường Tiểu Náo, cong mắt cười, trời ạ sao không cho người khác nhìn kĩ một chút chứ, cũng không thể khuất phục như vậy được, Đường Tiểu Náo rút tay từ trong chậu nước ra, cũng không lau, bước đến: "Cô cho tôi xem một chút đi, mới vừa rồi tôi cũng chưa nhìn kĩ, cô cầm thứ gì?" Động tay hướng về phía thân thể cô.

Mục Nhĩ trong lòng ngọt ngào như mật, cười haha tránh: "Cơ hội chỉ có một lần! Không nhìn kỹ cũng xem như xong."d!đ~l%[email protected]đ

Chuyện vui thế này, cô không thể không chia sẻ, nếu không sẽ bị nghẹn chết.

Trên đường trở vể tập đoàn, Mạc Diệp Thanh nâng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng đầu ngón chân cũng hình dung ra được Mục Nhĩ hiện tại đang rất vui vẻ, khóe miệng cong lên một chút, trong lòng u ám lại phát ra ánh sáng mặt trời chói lòa. Tiểu Mục Nhĩ này! Là ánh sáng mặt trời của anh.

Trong kí túc xá, líu ríu nghe thấy âm thanh gì đó, Quy Tư và Trì Mộc Nhiên đi ra ngoài mua đồ trở về, nhìn thấy Đường Tiểu Náo và Mục Nhĩ đang giành giật đồ, thờ ơ bỏ đi làm chuyện của mình.

Hai cô nàng lăn qua lăn lại, chắckhông phải là để giành một chiếc bánh quy chứ!

"Mục Nhĩ cho tôi xem một chút đi, có phải giấy kết hôn không? Tôi còn chưa được nhìn thấy giấy kết hôn thật đâu, cô cho tôi nhìn thêm một lần nữa đi!" Đường Tiểu Náo vừa động thủ vừa nói.

Quy Tư và Trì Mộc Nhiên đồng thời đưa mắt nhìn sang chiếc giường mà hai người đang vật lộn, thả đồ trong tay xuống, Quy Tư đi về phía hai cô ấy.

Không nói hai lời, Quy Tư đưa tay xuống thử, không cách nào lấy được tờ giấy từ Mục Nhĩ, giữ quá chặt rồi, một ánh mắt ra hiệu cho Trì Mộc Nhiên cùng hợp sức đoạt lấy, rất chuyên nghiệp lấy được tờ giấy màu hồng trong lòng bàn tay Mục Nhĩ.

"Wow làm sao có thể! Mục Nhĩ, cô quá trâu bò!" Quy Tư không kiềm chế được kêu lên.

Trên mặt Đường Tiểu Náo hiện lên nét hâm mộ: "Đây chính là giấy kết hôn rồi! Thật là thần kì."

Trì Mộc Nhiên vô cùng bình tĩnh, cầm hai tờ giấy kết hôn lật xem, sờ sờ dấu chạm nổi phía trên, thú vị nói với Quy Tư: "Bây giờ kỹ thuật làm giả quá cao cấp rồi, bái phục."

Mục Nhĩ lập tức không vui, nhảy lên: "Đây không phải là giả!"

Trì Mộc Nhiên không tin: "Là thật được chưa." Không nghĩ tới, Mạc Diệp Thanh sẽ dùng loại vật thế này để lừa cô gái nhỏ.

Mục Nhĩ giận đến đỏ mặt: "Đây là tôi và đàn anh hôm nay đã tới cục dân chính đăng kí!"

Một câu nói của cô, ba người còn lại rối rít nhìn chằm chằm.

"Cô không có nói đùa chứ?" Quy Tư hỏi.

Mục Nhĩ lắc đầu.

"Được rồi, tin cô." Trì Mộc Nhiên tin, điều gì cũng có thể.

Quy Tư không hề lên tiếng, đi qua chỗ khác gọi điện thoại.

Mục Nhĩ và Mạc Diệp Thanh có thể nhận giấy kết hôn, vậy cô và Lục Nhị cũng có thể cầm giấy kết hôn trước rồi!

Trì Mộc Nhiên và Đường Tiểu náo trong lòng đều thầm chúc phúc cho Mục Nhĩ, xem như cô đã đạt được nguyện vọng của mình, một người đàn ông có thể cho người phụ nữ của mình lễ vật tốt nhất, chính là giấy kết hôn.

Nhìn Mục Nhĩ hiện tại, cũng biết cô đang rất hạnh phúc, thật sự sung sướng chết cô ấy.

"Mục Nhĩ, cô cũng kết hôn rồi, chuyện vui lớn như vậy, còn không mời chúng tôi ăn kẹo cưới sao?" Trì Mộc Nhiên sao có thể bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy, nhìn cô cười, đi khỏi.

Mục Nhĩ gật đầu lia lịa, cầm giấy kết hôn trong tay, giống như giữ báu vật: "Mua mua mua."

Trì Mộc Nhiên tiếp tục nói: "Quy Tư muốn ăn món tủ, chúng tôi cũng muốn ăn."

Mục Nhĩ điên cuồng gật đầu: "Haha ăn!"

Trì Mộc Nhiên do dự hỏi: "Đường Tiểu Náo cô muốn ăn cái gì?"

Mục Nhĩ lại gật đầu như giã tỏi: "Muốn muốn muốn."

Trì Mộc Nhiên: "..."

Đường Tiểu Náo: "... Cô có đầu óc không vậy! Tôi muốn bán cô có phải cô cũng gật đầu không?" Vỗ vào gáy Mục Nhĩ một cái, làm cô ấy kêu lên lật người lại nằm trên giường.

Thật là đã hiều, đây chính là con gái lúc yêu.

Mục Nhĩ ngồi dậy cẩn thận đem giấy kết hôn để vào bên trong một túi xách nhỏ, cất xong, xoa tay, cười đến mức khỏi phải nói có bao nhiêu bỉ ổi: Hắc hắc hắc hắc, hắc anh ấy đã thuộc về tôi, thật có cảm giác thành tựu." Lại xấu hổ che mặt, nằm sấp xuống giường.

Trì Mộc Nhiên nhìn cô như kẻ thần kinh, đứng dậy rời đi.

Đường Tiểu Náo cũng rất ghét bỏ, nhưng vẫn vui mừng cho cô.

Quy Tư hài lòng nói chuyện điện thoại xong vui vẻ nhảy tới, có ý tốt nhắc nhở: "Mục Nhĩ, tôi nói cho cô biết điều này, hôn nhân không phải kết cục của tình yêu, chỉ là một bắt đầu mới, tiếp tục phát triển mới là có bản lĩnh, mới có thể nắm được trái tim đối phương, cô phải tiếp tục cố gắng!"

Cô nói với Lục Nhị muốn nhận giấy kết hôn trước, Lục Nhị nói với cô thế này, đó không phải là một tờ giấy sao? Cô muốn, anh lúc nào cũng có thể cho cô.

Mục Nhĩ rất cao hứng, lôi kéo Quy Tư và mọi người nói: "Đi, tôi mời mọi người đi càn quét siêu thị."

Lúc này vừa mới ăn xong bữa trưa, mời ăn cơm không hợp lý.

Trì Mộc Nhiên và Quy Tư mới từ siêu thị trở về, không có gì muốn mua, Quy Tư đề nghị: "Hôm nào chúng ta cùng đi hát nhé!"

Nhắc đến, các cô mới nhớ ra đã thật lâu không có cùng nhau ra ngoài hát ca.

Mọi người đều đồng ý, Mục Nhĩ thật sự rất vui vẻ, không thể biểu đạt sự vui sướng trong lòng, không thoải mái, lôi kéo Đường Tiểu Náo muốn đi ra ngoài: "Đường Tiểu Náo, đi, hai người họ vừa trở về, chúng ta đi mua đồ."

Đường Tiểu Náo đi về phía chậu nước: "Đừng, tôi không có tiền, cô có tiền không có chỗ tiêu, bây giờ nếu muốn làm chút gì, không bằng mời tôi một tuần ăn sáng, tôi gần đây nghèo lắm rồi."

Mục Nhĩ đi theo cô: "Không thành vấn đề! Tôi mời cô ăn sáng một tháng!"

Trì Mộc Nhiên cầm băng vệ sinh đi tới phòng vệ sinh thay, đi qua người Đường Tiểu Náo: "Sao cô lại nghèo được? Không phải vừa nhận học bổng sao?"

Đường Tiểu Náo bỗng nhiên trùng xuống, ngửa mặt lên trời bất đắc dĩ: "Không phải tôi còn đang mắc nợ sao? Tôi muốn tiết kiệm tiền trả nợ." Quá khổ mà, trên đời này còn ai xui xẻo hơn cô không?

Lần trước Mục Nhĩ cùng cô đi ngân hàng báo mất giấy tờ, hỏi: "Tiền của cô không tìm về được sao?"

"Không được."

Quy Tư tò mò: "Sao cô lại mắc nợ?"

Đường Tiểu Náo than thở: "Một lời không thể nói hết, thôi các cô đừng hỏi nữa." Nói ra đều là nước mắt!

Quy Tư và Trì Mộc Nhiên đều biết Đường Tiểu Náo vốn là con gái của thị trưởng Nghiên Mẫn, cha cô thất thế, sợ là hiện tại còn đang ngồi trong tù, liền nghĩ tới tình cảnh hiện tại, Quy Tư chân thành nói: "Bao nhiêu? Tôi có tiền riêng, trước tiên cho cô dùng, hiện tại tôi cũng không cần dùng tới.”

Đường Tiểu Náo cảm động nói: "Không cần, tự tôi trả từ từ, đã vay năm vạn của Trì Mộc Nhiên tôi còn chưa có tiền trả lại đây."

Thời điểm cô muốn trả lại tiền cho Phong Dã Hồi, Trì Mộc Nhiên cho cô mượn, tiền và thẻ kia, đều mất hết! Cô có thể tìm ai hỏi cho ra lẽ.

Tình trạng của Đường Tiểu Náo bây giờ, cô còn muốn từ từ thế nào. "Cô trả bằng cách nào?" Quy Tư rất thực tế.

Động tác giặt quần áo của Đường Tiểu Náo khựng lại, nhắc đến những điều này rất buồn bực: "Thì cứ trả từ từ, còn làm sao được nữa?" Cũng may người kia không giục cô trả lại tiền, nhưng vẫn là nợ tiền người khác, cảm giác thật sự khó chịu.

Quy Tư đột nhiên cảm thấy, bản thân cô không đủ tư cách làm bạn tốt, các chị em của cô có chuyện lớn nhỏ gì đều không biết, rất tự trách: "Đường Tiểu Náo, cô không xem chúng tôi là bạn tốt của cô sao?"

Đường Tiểu Náo hốt hoảng: "Không có, tôi thật sự xem các cô là bạn tốt của mình, Mục Nhĩ không biết, hai người các cô còn không biết tôi thế nào sao?"

Sắc mặt Quy Tư không tốt: "Vậy sao chuyện gì cô cũng không nói cho chúng tôi biết?"

Đường Tiểu Náo than thở: "Cũng không phải chuyện đáng nói, chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi."

Từ phòng vệ sinh ra ngoài, Trì Mộc Nhiên không chen miệng vào, kệ cho Quy Tư và Đường Tiểu Náo nói chuyện.

Quy Tư mất hứng, nghiêm mặt: "Chính là chuyện lớn nhà cô chúng tôi không giúp được, nhưng chuyện nhỏ theo lời cô, sao có thế không nói với chúng tôi chứ?"

Chuyện cha của cô ấy thuộc về vấn đề chính trị, cô cũng không thể giúp được gì, nhưng vấn đề của cô ấy, cô vẫn có một chút sức lực có thể giúp.

Mục Nhĩ nghe Quy Tư nói như vậy, rất tự trách, thời gian này, cô và đàn anh vội vàng yêu đương, cũng bỏ quên vấn đề của Đường Tiểu Náo.

"Đường Tiểu Náo, mặc dù tôi không phải người có tiền, nhưng với cô, cũng có thể cho cô một ít." Mục Nhĩ sợ hãi, biết so với các bạn trong phòng, điều kiện của cô là kém nhất.

Nhưng cô là người hạnh phúc nhất.

Trì Mộc Nhiên đã nói, bản thân cô ấy giống người mồ côi, không cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ. Cho nên cô ấy mới luôn có ý nghĩ dựa dẫm vào Phàn Di Ái.

Quy Tư mặc dù là sinh ra trong gia đình có tiền, nhưng cũng rất phức tạp, quan hệ với cha mẹ cũng không có tình cảm.

Còn Đường Tiểu Náo, cô nghe nói là Phượng Hoàng gẫy cánh.

Bị các bạn trong phòng tấn công cùng lúc, Đường Tiểu Náo có chút không chịu nổi, được các cô ấy quan tâm nên cảm thấy trái tim ấm áp.

Đối với bọn họ, cũng không có chuyện gì để giấu diếm, Đường Tiểu Náo kể từ đầu đến cuối giai đoạn hải yến kinh hãi đã trải qua.

Nghe xong về đoạn về Phong Dã Hồi, Quy Tư nói như đinh đóng cột: "Phong Dã Hồi đối với cô tuyệt đối không đơn thuần, cô đừng ngốc."

Trì Mộc Nhiện nhíu mày, nửa năm trước, Trì Mộc Tu đưa cho cô một tấm thẻ, nói cô đã trưởng thành, để chính cô tự mình chi tiêu theo ý muốn.

Nhưng thẻ đó có bao nhiêu tiền cô cũng không rõ.

"Đường Tiểu Náo, tôi cho cô mượn tiền, trước tiên phải trả lại cho Phong Dã Hồi." Nếu thẻ kia không đủ, cô lại tìm anh trai mình hỏi thêm.

Mục Nhĩ vốn tưởng rằng Đường Tiểu Náo cũng giống như cô, có chỗ ở an toàn, nhưng lại trái ngược hoàn toàn với cô, Đường Tiểu Náo không phải cô, Phong Dã Hồi cũng không phải đàn anh: "Đường Tiểu Náo, thật xin lỗi, tôi không nghĩ đến cảm nhận của cô."

Đường Tiểu Náo cười: "Nói gì vậy chứ? Đây không phải là tôi có thể tiết kiệm một khoản tiền lớn sao?"

Quy Tư không đành lòng nhìn Đường Tiểu Náo và Mục Nhĩ: "Hai kẻ ngu ngốc."

Trì Mộc Nhiên lên mạng tra số dư trong thẻ của mình: "Đừng lo lắng quá, sau này cách xa bọn họ một chút là tốt rồi."

Đối với Phong Dã Hồi, các cô đều không có ấn tượng xấu, chẳng qua là để một cô gái sống cùng với một người đàn ông lâu dài, nói ra không phải chuyện tốt.

Đặc biệt là Quy Tư, cô luôn có cảm giác Phong Dã Hồi và Đường Tiểu Náo có chuyện gì đó.

Mục Nhĩ suy nghĩ, chuyện này đều xuất phát từ cô: "Đường Tiểu Náo, hai chúng ta cùng nhau tìm một phòng trọ an toàn để ở nhé!"

Đường Tiểu Náo xua tay: "Đừng, cô và đàn anh đang là giai đoạn tân hôn, tôi cũng không muốn đàn anh gặp mình tính sổ."

Quy Tư cũng phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy."

Trì Mộc Nhiên hiện tại còn ở chỗ Phàn Di Ái, cô cũng không có chỗ khác để đi.

Quy Tư muốn để Đường Tiểu Náo ở nhà bọn cô, nhưng... suy nghĩ một chút nhà kia không giống một ngôi nhà, cửa hàng không giống một cửa hàng, chính cô cũng thấy khó nhìn, Đường Tiểu Náo đến ở đó, còn không phải sẽ bị đả kích? "Đường Tiểu Náo, nhà tôi không thể ở được, chuyện này chính cô tự mình nghĩ cách khác."

Đường Tiểu Náo đã sớm nghĩ tới: "Tôi sẽ trở về căn phòng ban đầu, chỉ cần không để những thứ có giá trị ở đó là được rồi."d!đ~l%[email protected]đ

Mục Nhĩ lập tức nhảy bật ra: "Ngàn vạn lần đừng ở đó, Đường Tiếu Náo, chỗ đó không an toàn, nếu cô muốn đến đó ở, tôi thà để cô ở lại chỗ Phong Dã Hồi."

"Đã xảy ra chuyện gì?" Trì Mộc Nhiên nhìn sắc mặt Mục Nhĩ, nghiêm trọng như thế.

Đường Tiểu Náo chỉ nói nhẹ nhàng là mất thẻ, lại không nhắc đến Tổ Tiểu Duyên, nghe Mục Nhĩ nói ra, Trì Mộc Nhiên sau khi suy nghĩ kỹ càng: "Bây giờ con gái độc thân ra ngoài thuê phòng trọ thật ra cũng không ít, để ý cẩn thận một chút, cũng không xảy ra vấn đề lớn."

Quy Tư đồng ý: "Ừ. Tìm nơi nào có an ninh bảo mật tốt thì thuê, mặc dù tiền thuê phòng hơi cao, nhưng tôi có tiền, tùy ý chọn." Ôm cổ Đường Tiểu Náo cười đê tiện.

Trái tim Đường Tiểu Náo ấm áp, có các cô là bạn tốt, đây là may mắn lớn nhất đời cô.

Nhắc đến vấn đề thuê phòng trọ bên ngoài: "Đột nhiên sao tôi cũng muốn ở bên ngoài như vậy." Trong mắt Quy Tư lóe sáng.

Nhà kia, nói thật cô thật sự không muốn trở về, thay vì về nhà không thoải mái, bọn họ cũng không để ý đến cô, còn cô ấy sao cô có thể bỏ mặc, vậy tại sao không cùng Đường Tiểu Náo ra ngoài sống cùng nhau?

"Tôi thông báo, tôi đã quyết định, tôi muốn cùng Đường Tiểu Náo ra ngoài thuê phòng trọ, như vậy cũng an toàn hơn!" Nhiều người sẽ an tâm một chút, hai người so với một người phải mạnh hơn rồi!

Mục Nhĩ nghĩ đến đàn anh ở nhà, chưa kịp lên tiếng, Đường Tiểu Náo đã nói: "Cô thì đừng, nhà các cô đàn anh sẽ không đồng ý đâu."

Mục Nhĩ hâm mộ: "Tôi cũng muốn sống một chỗ với các cô."

Quy Tư ôm Đường Tiểu Náo: "Chúng ta hiện tại không phải là sống cùng nhau hay sao? Một tuần đều ở cùng nhau, ăn uống ngủ nghỉ đều là cùng nhau, cô còn muốn gì nữa?"

Mục Nhĩ phiền muộn: "Chuyện đó không giống nhau."

Trì Mộc Nhiên không biểu hiện thái độ gì, trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ, không biết nếu cô muốn dọn ra ngoài, Phàn Di Ái sẽ có phản ứng gì?

"Giữ lấy Trì Mộc Nhiên!" Mục Nhĩ đột nhiên bị sốc, làm cho Quy Tư hung hăng đạp cho cô một cái: "Lên cơn điên sao!"

Trì Mộc Nhiên cũng có chút hoa mắt, thấy Mục Nhĩ chạy vội tới trước màn hình máy tính, Quy Tư và Đường Tiểu Náo cũng đi tới.

Bốn người nhìn số dư có thể dùng hiển thị trên màn hình, bốn, năm, sáu, bảy số không...

Mục Nhĩ không kiềm được nuốt nước bọt: "Hừ hừ, Trì Mộc Nhiên, cô có nhiều tiền như vậy, về sau mọi chi phí trong kí túc xá đều do cô chi trả."

Đường Tiểu Náo lắc đầu: "Thế giới này quá điên rồi, có một anh trai nhiều tiền thật là tốt, tôi cũng muốn có anh trai!"

Quy Tư vỗ vỗ bả vai Trì Mộc Nhiên: "Nói, nên làm gì đi chứ!"

Trì Mộc Nhiên cười "haha" hai tiếng, cô cũng không hề nghĩ tới, trong thẻ có nhiều tiền đến thế.

"Đường Tiểu Náo, đưa tôi số tài khoản, tôi chuyển tiền cho cô."

Mục Nhĩ và Quy Tư so với Đường Tiểu Náo còn tích cực hơn, rối rít tìm kiếm thẻ ngân hàng của mình: "Đây đây, số tài khoản ở đây, tùy tiện chuyển một chút là được."

Đều là tiếng nói cười của các cô gái, trong kí túc xá bọn cô xuất hiện đại gia rồi.

Tìm được mục tiêu rồi, còn không phải là nói làm thì làm ngay?



Trì Mộc Nhiên tham gia vào hội học sinh, biết được có một đàn anh kiêm chức môi giới, nhờ người ta giúp đỡ, sử dụng hai ngày thứ năm và thứ sáu, chạy mất mấy tiếng, để cho Đường Tiểu Náo và Quy Tư đi xem một căn phòng thật tốt, dĩ nhiên, cô cũng tìm một phòng cho chính mình.

Chiều thứ sáu tan học, bốn người không gấp gáp về nhà, Mục Nhĩ gửi tin nhắn cho Mạc Diệp Thanh, nói tối nay mới trở về.

Bốn kẻ có tiền trước tiên cùng nhau đến phòng mới nhìn một chút, đánh giá xem cần mua thêm đồ đạc gì, cùng nhau đi chợ, lúc này có tiền, tốc độ mua cũng nhanh chóng, không cần đắn đo suy nghĩ!

Hiện tại các cô đã lĩnh hội được, cảm giác có tiền, chính là một từ - thoải mái!

Nhà mới bố trí xong, Quy Tư trực tiếp về nhà cầm đồ, muốn là người đầu tiên vào ở. Sau này, nơi đây chính là nhà của cô!

Trì Mộc Nhiên không dám trở về quá muộn, không ở lại lâu, liền trở về, nghĩ tới Phàn Di Ái ở nhà.

Đường Tiểu Náo muốn đi trả tiền nợ, cùng với Mục Nhĩ, ngồi xe buýt trong ra ngoại thành, trở về nơi ở của mình.

Đi trên đường điện thoại di động vang lên, bốn người cùng nhìn một cái tin nhắn: "Chúng ta tổ chức ăn uống! Ở nhà mới, ăn mừng phải ăn mừng chứ!"

Quy Tư khởi xướng.

Mọi người nhanh chóng hồi âm "Được", "Đồng ý", "Không thành vấn đề!"

Lúc Mục Nhĩ và Đường Tiểu Náo từ trên xe buýt trong thành phố xuống xe, bầu trời đã tối.

Lúc Trì Mộc Nhiên về đến nhà, Phàn Di Ái vẫn chưa về, nơi này đối với anh ấy mà nói, rất bình thường, công việc ở nơi nào thì ở nơi đó, không ai có thể quản lí được.

Ngược lại Quy Tư rất thuận lợi, trừ người giúp việc, bảo mẫu, tài xế, không có những người khác trong nhà, cô chuẩn bị đồ đạc, liền lái xe tói phòng mới.""

Lúc Mục Nhĩ mới vừa xuống trạm dừng xe buýt, chuẩn bị đi về hướng nhà, một chiếc xe chậm rãi chạy tới.

Nghĩ đến về nhà có thể gặp được Mạc Diệp Thanh, loại tâm tình này, ngôn từ không thể biểu đạt hết sự vui vẻ của cô. Mặc dù mới gặp mặt hai ngày trước, nhưng hiện tại là sau khi đã có giấy kết hôn, đây lại là lần đầu tiên gặp mặt! Cô cảm thấy một chút khẩn trương kỳ lạ.

Nơi chiếc xe buýt vừa dời đi, Mạc Diệp Thanh đuổi theo Mục Nhĩ, xe đi đến gần chỗ cô, đến lúc cô chú ý nhận ra anh, liền kinh ngạc há to miệng: "Đàn anh! Sao anh lại ở đây?"

Quả là một cô gái ngu ngốc!

"Vừa lúc đi ngang qua." Mạc Diệc Thanh lúc này là nói dối, rõ ràng ở chỗ này đã đợi cô từ rất lâu.

Mục Nhĩ mở cửa lên xe trở về, đôi vợ chồng mới cưới ngơ ngẩn, trở về nhà trong vui vẻ.

So với ba người còn lại, trên đường trở về "nhà" Đường Tiểu Náo có một chút thấp thỏm.

Hôm nay được xem là ngày cuối cùng cô trở về, cũng là lần cô trở về muộn nhất. Trước đây, cô biết rằng mình đang ăn nhờ ở đậu nhà người khác, sau giờ học ngoan ngoãn về nhà bằng tốc độ nhanh nhất!

Hôm nay không biết phải nói nguyên nhân gì mới về muộn?

Cô cũng không quen biết người giúp việc, cô có chút chột dạ, không biết nên đối mặt với bản mặt đen thui kia như thế nào.

Cô suy nghĩ, dù sao đây cũng là lần cuối cùng trở về đây, yên tâm không ít, tự động viên chính mình, giậm chân tại chỗ bắt đầu đi vào căn phòng đèn điện sáng trưng.

"Cô là ai?"

Chân trước Đường Tiểu Náo vừa chạm tới mặt đất, ngay tại phòng khách chạm mặt một cô gái, lạnh lùng hỏi cô.

Con ngươi Đường Tiểu Náo đảo quanh một vòng, cô không có đi sai chỗ mà!

Lại nghĩ đến, được rồi, đây là nhà người ta, người ta có thể mang theo phụ nữ trở về, cô... thuận tiện được người ta cho ở nhờ, cô có nên nói ra sự thật không?

Đường Tiểu Náo rất buồn bực, không biết nên đối mặt với cô gái này như thế nào, cũng không biết người ta có thân phận gì, là người yêu hay chỉ là một cô gái qua đường anh ta mang về. Cô thực sự không biết, không có biểu hiện rõ ràng đối mặt với cô gái mặt trát son phấn phất tay, nói: "Hello, xin chào, cô có thể xem như tôi không tồn tại, tôi chính là người qua đường, lập tức đi ngay."

Cô gái kia giận dữ đến màu sắc trên khuôn mặt cũng biến đổi.

Đường Tiểu Náo đi vào trong, muốn nhanh chóng tìm Phong Dã Hồi, để cô trả tiền nợ, vậy mới có thể dễ dàng rời khỏi đây!

Hạ Dao ngăn cản Đường Tiểu Náo rời đi, kiêu ngạo nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một lần: "Nói, cô là ai? Tại sao cô lại tới nhà anh Dã Hồi."

Gọi thân mật như thế, Đường Tiểu Náo toát mồ hôi: "Cô đừng nóng, tôi chỉ là người qua đường mà thôi." Xem ra quan hệ không tầm thường! Cô là nên nói ít thì hơn, cô không muốn làm vật hy sinh.

Hạ Dao cười lạnh: "Trong nhà lại có người qua đường sao? Tôi thấy cô cũng không giống kiểu tới ở vài ngày, nói đi, cô ở đây bao lâu rồi? Cô và anh ấy đã phát sinh chuyện gì không đáng có hay chưa?"

Đường Tiểu Náo xấu hổ, đầu cũng không dám ngẩng lên, người ta là mỹ nhân trong thiên hạ, cô không dám nhìn: "Xin chào, tôi là người qua đường Ất." Giả vờ ngu ngốc, cô cũng có thủ đoạn chứ.

Người đẹp này trí tưởng tượng thật là phong phú!

Hạ Dao tức giận, hận không thể tát một cái lên mặt Đường Tiểu Náo, ngại vì đây là nhà Phong Dã Hồi, anh không có nói chính xác bao giờ thì quay lại, cũng không đoán được rốt cuộc hai người bọn họ có quan hệ thế nào, không dám phát tác: "Ngoại trừ những câu nói này, cô không biết nói cái khác sao?"

Đường Tiểu Náo nhìn mặt Hạ Dao, phất tay lần nữa nói: "Cô giữ gìn sức khỏe, tạm biệt!"

Cô gái này sao lại đáng ghét như vậy chứ, không thấy cô không muốn nói chuyện với cô ta hay sao, chẳng qua là cô tới trả lại tiền, hiểu rõ mong muốn này, cô liền thoải mái.

Hạ Dao phát điên: "A! Con đàn bà hèn hạ này, có phải chính cô quyến rũ anh Dã Hồi, cho nên anh ấy mới không ở cùng tôi?"

Đương Tiểu Náo: "..." nhanh chân hướng về phía trong nhà mà chạy, chạy một mạch tới phòng sách của Phong Dã Hồi, cho tới bây giờ cô cũng không tới chỗ này xem thử, đối với cô mà nói, đây chính là nơi cấm.

Trong nhà này, chỉ có ở nơi này làm việc anh sẽ ngăn không cho người ngoài đến làm phiền. Cô chẳng qua là tới trả lại tiền, không hề muốn chuốc thù oán.

Đường Tiểu Náo chạy ở phía trước, Hạ Dao điên cuồng ở phía sau đuổi theo, cô chạy tôi đuổi.

Trong phòng sách, Phong Dã Hồi bình tĩnh nhìn lên màn hình thu nhỏ.

Mắt đã thấy cánh cửa thư phòng, hơn nữa cửa phòng sách lại không có đóng kín, trong lòng Đường Tiểu Náo vô cùng vui vẻ, nhếch miệng thấy mình đã thắng trận này rồi, nhanh chóng trực tiếp đẩy cánh cửa kia ra...

"Thật ngại quá làm phiền..."

Lời cô còn chưa nói xong, đã khựng lại tại chỗ.

Nhìn màn hình máy tính trước mặt, mặt Phong Dã Hồi lạnh lùng, hai tay chống dọc theo mép bàn, bởi vì nghiêng người, trên màn hình đang phát nội dung hình ảnh bị Đường Tiểu Náo xong vào nhìn thấy hết, một người con gái trần truồng đang quan hệ tình dục với người đàn ông mặc vest đi giày da, người phụ nữ kia rầm rì phát ra âm thanh làm người ta phải đỏ mặt đỏ tai.

Đường Tiểu Náo cả người thấy không ổn, tất cả máu trong người đều đảo lộn.

Phong Dã Hồi thu nhỏ tầm mắt nhìn chăm chú Đường Tiểu Náo, sau khi nghe bên ngoài có tiếng bước chân, liền đóng màn hình máy tính lại.

Hạ Dao đuổi theo Đường Tiểu Náo đứng trước cửa phòng sách, không để ý thứ gì đi vào tìm Phong Dã Hồi làm nũng: "Anh Dã Hồi, không phải anh nói phòng sách không để cho người khác vào sao? Vậy sao cô ta lại ở chỗ này chứ?"

Phong Dã Hồi lạnh lùng nhìn Đường Tiểu Náo, trong nháy mắt Đường Tiểu Náo cảm nhận được, cô chết chắc rồi.

Trong lòng cô gái ghen ghét làm nũng, không nói gì quá đáng, bọn họ nói, như vậy là có sức hút nhất, Hạ Dao tiếp tục dán thân thể mềm mại vào người Phong Dã Hồi: "Anh Dã Hồi, em là vị hôn thê của anh, anh cũng không xót người ta, lại xót một cô gái khác, cô ta là ai vậy, người ta tìm cô ấy nói chuyện cũng không thèm chú ý tới người ta."

Phong Dã Hồi đẩy Hạ Dao ra, nhìn Đường Tiểu Náo nhấc gót chân bước tới: "Cô ấy là bạn tốt của đại ca."

Vừa nghe Đường Tiểu Náo là bạn tốt của Mạc Diệp Thanh, Hạ Dao lập tức thay đổi sắc mặt, buông Phong Dã Hồi ra, chạy đến trước mặt Đường Tiểu Náo: "Cô là bạn tốt của anh Thanh sao! Tôi nói mà, bảo sao rất cá tính, tôi rất yêu quý cô."

Đường Tiểu Náo: "..." Im lặng để tôi nôn một lát trước đã.

"Tìm tôi có chuyện gì?" Đã chạy đến đây tìm anh, Phong Dã Hồi tin rằng cô không thể thiếu suy nghĩ như vậy.

Đường Tiểu Náo điều gì cũng không nói, gỡ hai quai balo xuống, đem tiền mặt từ trong balo ra.

Động tác của cô còn đang dang dở, mặt Phong Dã Hồi trầm xuống: "Có chuyện gì ngày mai hãy nói." Sải bước rời đi.

Đường Tiểu Náo cảm thấy khó hiểu, chỉ cần đợi thêm một chút, sao anh ta lại không nghe chứ? Cầm balo lên đuổi theo: "Anh làm sao vậy chứ tôi còn chưa nói..."

Phong Dã Hồi xoay người cho cô một cái nhìn, liền đem Đường Tiểu Náo đứng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play