*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Hangleo_queen
"Thế nào lại nghe không hiểu tiếng người chứ?"
Mục Nhĩ cũng không ngu, thấy cô ta đến chẳng lẽ không tránh sao? Cô gái trẻ bắt hụt, mặt lúng túng, trong lòng bực bội, cắn răng bước nhanh, giơ hai tay lên trước vừa đẩy, vừa nói: "Con nhỏ lẳng lơ còn không không biết xấu hổ, cút xéo khỏi đây ngay."
Mục Nhĩ phản ứng không kịp, hai vai trùng xuống, thân thể lui về sau một bước.
Hơn tuổi, so với cô gái kia Mục Nhĩ phải mạnh hơn, nhưng thực tế, dựa vào hoàn cảnh sống của cô ta, tay mắt linh hoạt, vung tay liền cho Mục Nhĩ một cái tát trên mặt...
Mục Nhĩ... Cô cơ bản không đánh nhau, càng lúc càng khó chịu, lớn như vậy, chưa có ai đánh cô, hiện tại lại bị môt con nhỏ cho ăn tát, trong lòng cô sao có thể dễ chịu?
Một cái tát này, Mục Nhĩ giận.
Cô gái trẻ còn muốn la lối om sòm, Mục Nhĩ đưa tay nắm lấy cổ tay cô ta thật chặt, không hề nói nhiều.
Cô ta không nghĩ Mục Nhĩ dám làm vậy với mình, trước đây cô ta từng đánh nhau, chưa có ai dám chống lại, để mặc cho cô bắt nạt!
Mới đầu, Mục Nhĩ cũng mặc kệ cô ta, nhưng giờ khắc này, đáy mắt Mục Nhĩ sắc lạnh, bắt đầu trấn áp cô ta, đầu óc cô trống rỗng, chỉ còn tiếng la khóc vang dội kêu đau.leee///quy~~~doooonnn
"Cô buông ra! Buông ra nhanh!"
"Ô ô ô ô, tôi phải nói cho mẹ tôi biết, về nhà tôi phải tố cáo với cha tôi! Để cha tôi tìm người phụ nữ to béo đánh cô, từng người thay nhau đánh cô, cho cô chết!"
Sau lưng là bé trai Tóc Xù Đầu Dài cũng bị sự thay đổi của Mục Nhĩ làm hoảng sợ, nhưng cậu bé vẫn rất thích cô gái nhỏ, thấy cô khóc như mưa, mà Mục Nhĩ lại không hề buông cánh tay cô gái nhỏ ra, đau lòng cho cô gái nhỏ lại sợ Mục Nhĩ, nói lời cầu khẩn không mạch lạc: "Chị gái! Gì kia, ai, người đẹp... tôi có chuyện muốn thương lượng!"
Lửa giận trong lòng tản đi, Mục Nhĩ mới bỏ qua cô ta, cô ta ngồi co quắp dưới đất một hồi trên mặt đầy nước mắt nước mũi, xoa bóp cánh tay thiếu chút nữa bị Mục Nhĩ bóp vỡ, gào khóc thảm thiết: "Con tiện nữ này! Chờ Mạc Diệp Thanh về sẽ tính sổ với cô!"
Bé trai khẩn trương quỳ đỡ cánh tay của cô ta đã bị mất cảm giác tạm thời, cúi đầu nhìn chỗ có dấu tay nhỏ bé, nhẹ nhàng thổi.
Hít sâu, Mục Nhĩ cũng không giận nữa.
Nhìn thấy hai người trước mặt, hít một hơi sâu: "Sau này tìm cái tốt mà học, không tìm thấy thì đọc sách nhiều vào, đừng cả ngày gây phiền phức cho gia đình, giống như sâu bọ, làm cho xã hội bị ô nhiễm, đừng tưởng có người nuông chiều nên thích làm gì thì làm, nghĩ vậy là rất tốt sao? Chờ các cô cậu sau này lớn rồi mới thấy đều là trò hề."leee///quy~~~doooonnn
Nói xong, tâm trạng Mục Nhĩ cũng không tốt hơn, so với cái tát khi nãy còn khó chịu hơn.
Cô có tư cách gì mà dạy dỗ người khác chứ? Hiện tại cô ở hoàn cảnh thế nào? Còn không phải làm sâu bọ, còn muốn lập miếu thờ sao? Không danh không phận, cô nói mạnh mẽ vậy làm gì chứ?
Kể từ ngày không còn Mục Ái Ái bên cạnh, Mục Nhĩ rất dễ tự ti, không vì điều gì vẫn mặc cảm tự ti từ đáy lòng.
Cô ta bị Mục Nhĩ đột nhiên nói vậy, cả người ngây ngẩn.
Bé trai một lòng một dạ tập trung vào vết thương ở cổ tay cô gái nhỏ, điều gì cũng không nghe được.
Ngoài cửa, cô gái đứng trong bóng tối cười lạnh xoay người đi.
Mục Nhĩ thấy ở đây không tốt lành gì, Mục Nhĩ đã xoay người muốn vào nhà, cô gái trẻ chớp thời cơ nhìn theo bóng lưng Mục Nhĩ hét lớn: "Biến đi! Đừng tưởng tôi sợ cô! Tôi... tôi hôm nay là không tiện, sau này đừng để tôi thấy cô! Nhìn thấy cô... tôi, tôi giết chết cô!"
Mục Nhĩ nhắm mắt làm ngơ, dắt "Tiểu Bất Điểm" nhao nhao muốn cắn người trở về phòng.
Mạc Diệp Thanh về khi nào, Mục Nhĩ không biết, cô thức dậy, trời đã tối.
Bị cô bé kia ảnh hưởng, Mục Nhĩ thấy Mạc Diệp Thanh, nhiệt tình tối thiểu cũng không có, nhìn khuôn mặt trước mắt, một khuôn mặt tươi cười cũng không cho ra.
Trước đây Mạc Diệp Thanh trở về cô đã ở nhà, cô hẳn vẫn chờ anh. Hơn nữa anh nhất định sẽ thấy một khuôn mặt như bông hoa hướng dương rực rỡ tươi cười. Nhưng hôm nay, anh không những không thấy cô gái nhỏ tươi cười mà còn thấy khuôn mặt kìm nén khổ sở của cô, rõ ràng là có gì không đúng.
"Em ốm sao?" Lấy tay đặt lên trán cô, Mạc Diệp Thanh hỏi nhẹ nhàng.
Lời của anh, biết bao yêu thương dịu dàng! Mục Nhĩ liền mù quáng.
Không hiểu tại sao, lỗ mũi cô ê ẩm.
Giơ tay lên ôm cổ Mạc Diệp Thanh, thật lâu Mục Nhĩ cũng không nói gì, cũng may, Mạc Diệp Thanh hiểu được tâm tư cô, chỉ khẽ vuốt những sợi tóc đen nhánh của cô, không quên cọ xát vào gương mặt mịn màng của cô.
Cùng Mục Nhĩ ở chung mấy ngày, Mạc Diệp Thanh không nói gì, cũng đã hiểu cô rồi.
Cho nên Mạc Diệp Thanh như vậy, càng khiến Mục Nhĩ yêu nhiều hơn.
Đợi đến lúc cô muốn nói chuyện, sự khó chịu trong lòng dâng lên, cô thì thầm rất nhỏ, vẫn ôm Mạc Diệp Thanh, không muốn anh thấy cô đang xấu hổ.
"Hôm nay có một cô bé tới nhà, chọc em giận, em liền dạy dỗ cô ấy."
Mạc Diệp Thanh bất ngờ, bỏ cánh tay cô đang ôm anh xuống, kéo cô từ trên giường lên ngồi đối mặt với anh: "Vậy sao! Tiểu Mục Nhĩ giỏi như vậy?"
Mục Nhĩ không tự nhiên nghiêng đầu né tránh, muốn trốn trong chăn để anh không thấy, anh lại giữ chặt cô, không cho cô cơ hội trốn đi, cô bất đắc dĩ đối mặt với anh: "Anh không tức giận sao?"
Mạc Diệp Thanh khó hiểu: "Sao anh phải tức giận?"
Trong phòng ngủ của Mục Nhĩ không quá sáng, vì sợ ảnh hưởng đến cô, Mạc Diệp Thanh đi vào không bật đèn, anh không thấy những dấu tay trên mặt Mục Nhĩ.
Mục Nhĩ trong lòng ấm ức, muốn làm nũng với Mạc Diệp Thanh, nhưng... thấy giống như trẻ con tố cáo, liền thôi.
Vùi đầu vào tấm ngực rộng lớn của anh làm cô có cảm giác an toàn, Mục Nhĩ nói bằng giọng mũi: "Em không thích người ta vô duyên vô cớ tới tìm mình."
Cô rất ghét những kiểu như vậy.
Tình yêu trong lòng Mục Nhĩ, rất sạch sẽ, rất đơn giản.
Tâm tình đã tốt hơn vừa nãy, mặc dù trong lòng vẫn mâu thuẫn, đạo đức không vượt qua được giới hạn kia, nhưng cô không hối hận, can tâm tình nguyện, ai bảo cô thích Mạc Diệp Thanh chứ?
Cô nghĩ rằng, tình yêu là chuyện của hai người, thích liền thích, yêu liền yêu, không thích thì bỏ, hơn nữa nếu đã nhận định nhau, ai cũng không có khả năng chen vào.
Nếu tình yêu có thể bị phá hoại, đó không còn là tình yêu nữa, điều này cô hiểu.
Vậy nên, cô bé hôm nay, cô chỉ xem như người qua đường, chẳng qua là trong lòng Mục Nhĩ có chút lo lắng, cô không hiểu nhiều về Mạc Diệp Thanh.
"Nghĩ gì vậy?"
Trên mặt cô thay đổi, Mạc Diệp Thanh thấy tâm tình hôm nay của cô rất lạ, anh liền dịu dàng dỗ dành.
Mục Nhĩ lắc đầu, không biết nên diễn tả suy nghĩ, tâm trạng của mình thế nào.
Mạc Diệp Thanh rất kiên nhẫn: "Không sao hết, Tiểu Mục Nhĩ không cần để ý, về sau sẽ không có người nào vô duyên vô cớ tới làm phiền nữa."
Nghe anh nói thế, Mục Nhĩ vừa khẩn trương vừa chần chừ, tay giữ quần áo anh cũng chặt hơn: "Không cần, không muốn."
Đàn anh nói như thế, có phải còn muốn tìm gặp các cô ấy...
Cô rối muốn chết!
Mạc Diệp Thanh cười nhìn Mục Nhĩ nhăn mặt nhăn mày, nhẹ nhàng hôn cô, không hỏi nữa.
Cô gái nhỏ mang giận dữ từ chỗ Mục Nhĩ trở về, đến nhà, liền thở không ra hơi tìm ngay người phụ nữ trẻ tuổi trong phòng cha cô.
"Diệp Ân Ân, đều là tại bà, tôi nghe lời bà mới đến tìm người phụ nữ của Mạc Diệp Thanh! Bà xem đi, tôi suýt tàn tật rồi!" Cô đưa cánh tay cho người phụ nữ trong phòng có thể nhìn thấy.
Người phụ nữ kia không thèm nhìn, lại lấy thuốc ra hút.
Cô gái trẻ trong lòng giận dữ, giật điếu thuốc trong miệng Diệp Ân Ân, ném xuống thảm, dụi mấy cái thật mạnh.
Trong phòng, một chút gay mũi truyền tới trong tích tắc, lửa giận bừng bừng, cười nhạo, thân thể run rẩy không vững: "Hừ! Diệp Ân Ân, bà không phải muốn làm mẹ kế của tôi sao? Được! Sau này tôi thừa nhận bà là mẹ kế!"
Vốn đã tức giận, cô trở về liền giải tỏa một trận, người phụ nữ này có thể cầu xin cô tha thứ hoặc ôn tồn dụ dỗ cô, nhưng bà ta lại không chú ý tới cô, ngược lại bà ta cảng tỏ vẻ kiêu ngạo.
Diệp Ân Ân cười lạnh: "Cô không thừa nhận tôi là mẹ kế của cô thì tôi vẫn là mẹ kế của cô! Lại nói... Cô chấp nhận, tôi cũng không nhất định phải thích cô, đừng nói như mình rất quan trọng, làm như tôi rất quan tâm đến việc cô có thừa nhận hay không vậy!"
"Bà..." Hỏa Diệm bị Diệp Ân Ân chặn họng.
Cô không hiểu, mẹ kế nhà người ta, nịnh bợ còn không hết, nhưng bà ta lại rất ngạo mạn, sao bà ta dám đối xử với cô như vậy?
"Bà không sợ lúc cha tôi về tôi sẽ tố cáo bà với ông ấy sao?" Hỏa Diệm nghĩ không ra!
Diệp Ân Ân lười phải nhìn cô: "Tôi còn sợ cô sẽ không tố cáo."
Hỏa Diệm không hiểu: "Tại sao?"
Diệp Ân Ân đi về phía Hỏa Diệm: "Chuyện người lớn, trẻ con không hiểu."
Hỏa Diệm bị Diệp Ân Ân cười lạnh bước đến, liên tiếp lùi về sau, Diệp Ân Ân nhanh chóng dùng sức, kéo cánh tay Hỏa Diệm, ngắm nghía đoạn cổ tay đỏ tấy, thì thầm: "Có phải cô đã làm chuyện xấu? Nên bị người ta đáp trả lại thế này." Cô có lẽ đã hiểu rồi.
Hỏa Diệm ấp úng nửa ngày: "Tôi, tôi, tôi đâu có làm gì! Chẳng qua là, chẳng qua là thấy cô ta đáng ghét, liền cho cô ta một cái tát." Cô cao ngạo nhìn thẳng vào mắt Diệp Ân Ân.
Tầm mắt Diệp Ân Ân nhìn ở nơi cánh tay Hỏa Diệm bị Mục Nhĩ bóp chặt. tự nhiên cười, tâm tình đột ngột thay đổi, cúi đầu thổi cho Hỏa Diệm: "Tôi bảo cô tới tìm cô ta, không bảo cô đánh cô ta, cô đánh cô ta như thế, nếu cô ta nói cho Mạc Diệp Thanh, Mạc Diệp Thanh sẽ càng ghét cô, sẽ lại đau lòng vì cô ta, lần sau đừng ngu như vậy."
Hỏa Diệm suy nghĩ lại, nhìn Diệp Ân Ân: "Mẹ nhỏ, vậy tôi làm sao để Mạc Diệp Thanh thích tôi?"
Diệp Ân Ân tỏ ra hào phóng: "Không phải còn có cha cô đó sao?"
Hỏa Diệm hiểu ý, hưng phấn nói với Diệp Ân Ân cô thích Mạc Diệp Thanh nhiều thế nào, rất ghét Mạc Diệp Thanh nhìn chằm chằm những cô gái khác, còn cả người phụ nữ sống trong nhà Mạc Diệp Thanh đó nữa.
...
Thứ bảy lúc Mục Nhĩ dậy, Mạc Diệp Thanh đã ra khỏi cửa. Anh luôn bận việc, nhất là gần đây, bận tới nỗi không có thời gian ăn cơm.leee///quy~~~doooonnn
Qua một lúc, Mục Nhĩ dọn dẹp ổn thỏa, ngồi xe đến Mục gia, thăm ông bà ngoại.
Vẫn còn bị sự việc ngày hôm qua ảnh hưởng, vào đến nhà, cô cũng không chào hỏi nhiệt tình, khiến Mục Nhân Chương tưởng cô ốm, ân cần hỏi han, làm cô cảm động suýt khóc.
"Tiểu Nhĩ gần đây sao lại gầy vậy?" Mục Nhân Chương nhìn cô gầy hơn trước, rất đau lòng!
Mũi Mục Nhĩ cay cay, không chịu nổi ánh mắt đỏ hoe của ông ngoại.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng trải qua khổ sở! Cho tới bây giờ, đều là bộ dạng thoải mái không tim không phổi.
Nhưng từ khi Mục Ái Ái qua đời, cô đặc biệt hay buồn cũng mau nước mắt.
"Ông ngoại, con đang giảm cân mà! Như thế nhìn mới đẹp!" Mục Nhĩ không chột dạ cười nói.
Mục Nhân Chương liền giận: "Có béo đâu mà giảm? Hồ đồ!"
Mục Nhĩ lè lưỡi cười khúc khích.
Mục Nhân Chương nhìn Cao Sênh Anh: "Để cho Mục Nhĩ quay lại đi, ở bên ngoài, sớm muộn con bé cũng bị thiếu dinh dưỡng, tổn hại cơ thể."
Cao Sênh Anh còn chưa trả lời, Mục Nhĩ đã lên tiếng: "Ông ngoại không cần đâu! Con với bạn học ở cùng nhau rất tốt. Hơn nữa, mỗi tuần hầu hết đều ở trường, cuối tuần lại qua đây kiếm cơm, không thiếu dinh dưỡng đâu, ông cứ yên tâm đi!"
Làm sao cô nỡ xa Mạc Diệp Thanh.
Mục Nhân Chương lại hỏi: "Con ở trường thường ăn ít cơm lắm sao? Đừng như thế, nếu không đủ tiền ông ngoại sẽ cho con!"
Mục Nhĩ nghe thế lỗ mũi liền chua xót: "Ai nha, ông ngoại con đã lớn vậy rồi, sao để mình bị đói chứ? Ông cũng cho con nhiều tiền vậy rồi, đủ tiêu rồi, con còn có tiền riêng nữa mà!"
Cao Sênh Anh làm như không nghe thấy gì.
Mục Nhân Chương cưng chiều Mục Nhĩ, biểu hiện rõ ràng.
Mà Cao Sênh Anh, bà còn phải quản lí con cháu trong nhà, ai cũng phải được đối xử công bằng.
Giờ cơm trưa, Mục Nhĩ về nhà Mục Tùng.
Lần này về, ngược lại Mục Tùng ở lâu, Văn Thước Hi và Thi Hoa cũng ở nhà.
Vốn là Văn Thước Hi chuẩn bị đi, thấy Mục Nhĩ về, cô ta không đi nữa, cùng với Thi Hoa ngồi chung.
Sống cùng một nhà, quay lại thăm cha mình, cô có thể đóng cửa cho bọn họ không thấy sao?
Bốn người ngồi trong phòng khách, Mục Tùng có điều muốn nói riêng với Mục Nhĩ, nhưng cũng không nói ra.
Mục Tùng hỏi những câu đơn giản đại loại cô học ở trường thế nào, Mục Nhĩ xoay người trả lời, mọi thứ đều rất tốt.
Mục Tùng dặn cô chú ý sức khoẻ, xuất phát từ đáy lòng Mục Nhĩ cũng nhắc nhở Mục Tùng đừng làm việc quá nhiều, trong nhà cũng không thiếu thốn.
Mục Nhĩ vừa dứt lời, Thi Hoa liền nổi cáu, nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Mục Tùng, bà ta dằn lòng, không nói gì, suy nghĩ sau này phải đả thông tư tưởng cho Mục Tùng thật tốt.
Bây giờ chưa phải lúc thích hợp để tỏ thái độ, nhưng sẽ đợi tới bao giờ? Toàn bộ người nhà này không phải đều do anh ấy nuôi sao?
Liếc nhìn Mục Nhĩ, Thi Hoa không biết lẩm bẩm điều gì, làm cho Mục Nhĩ cực kì khó chịu.
Cha cô cũng nhìn thấy, lời nói cũng đã nói, Mục Nhĩ muốn ở lại thêm một lúc với Mục Tùng, nhưng trong nhà còn có hai người phụ nữ, Văn Thước Hi không thể hiện thái độ gì cũng không nói câu nào, chỉ ngồi nhìn cô, cô thật không tiêu hóa nổi.
"Cha. Vậy con đi nhé."
Mục Tùng đứng lên đưa Mục Nhĩ ra cửa "Ừ" nhẹ.
Văn Thước Hi đột nhiên lên tiếng: "Em gái! Nghe bạn học ở trường nói, em sống bên ngoài rất tốt!"
Mục Tùng sửng sốt, Mục Nhĩ khẩn trương, không trả lời cô ta, rời đi.
Văn Thước Hi thấy bóng dáng Mục Nhĩ ngày càng xa, cười thâm thúy, cô nắm được nhược điểm của Mục Nhĩ, còn phải sợ cô ta sao?leee///quy~~~doooonnn
Mục Tùng muốn nói thêm với Mục Nhĩ mấy câu, nhưng có Thi Hoa đi cùng, ông cũng không thể nói thêm gì, cuối cùng, ông và cô càng lúc càng xa.
Từ trong nhà đi ra, Mục Nhĩ đi bộ đến ga tàu, ở đó mấy phút, cũng không muốn về ngay, vừa lúc nhìn thấy có xe, cô liền lên xe, muốn tới thư viện.
Xuống trạm dừng, cô không để ý phía sau có người xuống từ chiếc xe riêng tới gần: "Cô gái nhỏ, cho hỏi đi "Di tích Hoàng triều" thế nào?"
Mục Nhĩ nhìn xung quanh, xác định vị trí hiện tại, tập trung chỉ cho người hỏi đường, tận tình nói: "Đi lên phía trước năm trăm thước, quẹo trái có một thành Hỏa oa, đi qua thành Hỏa oa là thấy được."
Người trẻ tuổi cười xấu hổ: "Có thể phiền cô đi cùng chỉ giúp tôi được không! Tôi không phải người ở đây, đã hỏi mấy người, cũng chưa tìm được."
Mục Nhĩ không khỏi nghi ngờ, đó là không thể nào, nhưng thấy vẻ mặt vô tội lại ngượng ngùng của đối phương, cô liền không nghĩ nữa.
Nhìn thấy chiếc xe sang trọng của anh ta đỗ ở chỗ đó, Mục Nhĩ cắn răng, nhìn quanh một chút, quyết định không nên mạo hiểm như vậy, nghiêm túc nhìn đối phương nói: "Thật ra tôi cũng không phải người ở đây, không bằng anh đi nhờ những người khác giúp một chút." Cô xoay người muốn đi.
Người kia chặn trước mặt Mục Nhĩ, vẫn mỉm cười lấy lòng cô: "Cô gái nhỏ đừng sợ, tôi không phải người xấu đâu, tôi cam đoan."
Mục Nhĩ: "..." tim cô đập nhanh hơn.
Người trẻ tuổi chỉ theo đuôi xe của anh ta, mỉm cười với Mục Nhĩ: "Cô xem, một là tôi không có ý đồ cướp tiền." Lại chỉ một vòng những cô gái chân dài quanh Mục Nhĩ: "Hai là cũng không cướp sắc!"
Trong lòng Mục Nhĩ vẫn mâu thuẫn, mặt nóng dần: "Tôi cũng không có ý gì, chỉ là nói thật, thực sự không thể dẫn anh đến đó, anh có thể hỏi một chút những người ở xung quanh."
Rất nhanh chóng, trước mắt cô vừa mới là khuôn mặt tười cười dễ gần, đã nhanh chóng thay đổi, cô thấy không ổn, cả người co quắp...
Mục Nhĩ không hề chú ý, người trẻ tuổi vẫn cầm điếu thuốc trong tay, mà bọn họ, dù đang trong một đám đông, nhưng lại cách rất xa, mà cô là người đứng gần anh ta nhất.
Mang Mục Nhĩ vào xe, người nọ liền gọi điện: "Xong rồi, quá dễ dàng, chỉ là một con bé ngu ngốc."
Không nói lời nào tốt đẹp, anh ta không phải lọai thương hoa tiếc ngọc.
...
Trên đường, phủ thái tử.
Lục Nhị bị một cuộc điện thoại gọi về, vào cửa liền thấy Lục Nhất, miệng cười nhưng lòng không cười chào hỏi: "Ô, không lễ không Tết sẽ không về, cậu vẫn nhớ trở về nhà sao?"
Lục Nhất cho một ánh mắt giận dỗi, trực tiếp xoay lưng lại với anh.
Lục Nhị thầm kêu "Không ổn", qua ngồi ôm Lục Nhất, hỏi Thời Tiểu: "Anh rể, có phải anh lại đắc tội với nữ vương nhà chúng ta rồi!"
Thời Tiểu không để bụng, liền nói thẳng: "Có đúng là cậu đã làm chuyện sai trái với con trai một của Nhiếp gia?" Dám chặt đứt giống nòi nhà người ta, cũng thật can đảm.
Lúc Thời Tiểu nói, "chuyện sai trái" trong lời anh ta chính là mang ý "khinh thường".
Lục Nhị vừa nghe liền không vui, nới lỏng cánh tay ôm Lục Nhất Hòa, hai mắt sáng lên, hiểu ra lý do bọn họ anh về đây: "Muốn dạy dỗ chúng tôi, anh ta không động đến tôi, tôi cũng không động đến anh ta, nếu anh ta động đến tôi... tôi cũng không nhịn."
Anh bày ra vẻ đây là chuyện đương nhiên.
Lục Nhất tức giận: "Em bị ép đến ngu rồi sao? Thực sự không biết địa vị Nhiếp gia ở vùng này? Chặt đứt giống nòi nhà họ, làm sao họ có thể bỏ qua?
Chỉ im lặng nghe mọi người thảo luận, Lục Vị vẫn bình tĩnh một chỗ, thấy con gái lớn tiếng, Lục Vị hỏi Lục Nhị: "Anh ta làm gì con."
Lục Nhị hừ lạnh một tiếng, nhìn người nhà mình, ở đây, anh nhỏ nhất, kiêu ngạo không chú trọng lý lẽ, không muốn nói.
Liễu Bất Bất cúi đầu cắn hạt dưa, dù đã lớn tuổi, nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp: "Nhiếp gia hẳn sẽ nhanh chóng tới Bắc Kinh khởi kiện, con chuẩn bị tư tưởng một chút, đến lúc đó xử con mấy năm hoặc là trực tiếp bắn chết." Nhẹ nhàng buông lời.
Thời Tiểu không bất ngờ cha mẹ vợ có thái độ này, anh đã quen rồi.
Lục Nhị đặt hai chân lên trên sô pha đáp: "Tùy ý!" Dám làm dám chịu!
Lục Nhất nhìn chằm chằm anh, nghiến răng nghiến lợi: "Cậu ta đã trêu chọc gì mà em phải cắt mất của người ta? Không còn là đàn ông, như vậy thà bị giết!"
Lục Nhị nghiêm túc: "Lục Nhất, chị nói vậy không đúng, không là đàn ông thì sao? Sinh mạng của một người đang sống, đến chó mèo cũng có quyền sống, em sao có thể tước đoạt quyền sống của người khác. Hơn nữa, em là người lương thiện, không giết người."
Anh còn có lòng hướng Phật, Lục Nhất nhặt gối lên ném tới.
"Đồ khốn, Lục Nhị em cho là Lục gia mạnh đến nỗi không ai dám động vào? Chuyện như vậy em cũng dám làm, còn chuyện gì không dám làm không?" Lục Nhất mắng Lục Nhị, đều không nể nang gì.
Với chuyện con gái mắng con trai mình "đồ khốn", Lục Vị rất nhức đầu, nhưng vợ mình lại thấy thú vị, ông không thể nói gì.
Lục Hai không tránh, ôm gối, đập xuống không ra hình thù: "Em chưa từng nói Lục gia mạnh!"
Anh tự mình làm việc với bên ngoài, chưa từng mượn danh nghĩa "Lục gia".
Đây là do Thời Tiểu có quan hệ với người bên ngoài, nếu không, lúc này Lục Nhị cũng không thể bình yên như vậy.
Liễu Bất Bất cảm thấy hứng thú: "Lão Nhị, nói một chút, có phải lúc đó t*ng trùng lên não con? Như thế mới khiến con không kiềm chế được!"
Con gái một từ "đồ khốn", vợ một từ "t*ng trùng lên não", Lục Vị: "..." có chút sầu não.
Lục Nhị nâng mắt nhìn mẹ ruột của anh, liền hừ lạnh một tiếng, đổi tư thế nằm trên sô pha.
Thời Tiểu nói: "Mẹ, không thể nuông chiều như vậy."
Lục Vị tán thành với lời này, vừa muốn phát biểu ý kiến, Lục Nhất mới vừa rồi còn mắng chửi Lục Nhị không thương tiếc đã nhảy dựng lên đi về phía Thời Tiểu, đá chân Lục Nhị chiếm chỗ của anh, cau mày nói với Thời Tiểu: "Không phải người nhà họ Lục không cần lên tiếng!" Nói mẹ cô nuông chiều Lục Nhị thì cũng nuông chiều rồi, làm sao chứ?
Thời Tiểu: "..." còn có thể giải quyết vấn đề không? Lục Nhất sai rồi, đây vốn dĩ không phải chuyện tốt lại còn khen ngợi.
Lúc Lục Nhất nói, dù sắc mặt không tốt, nhưng lời nói không quá khó nghe: "Nói cho chị, rốt cuộc là chuyện gì, không thì chị giúp em hả giận."
Thời Tiểu: "..." Ai đã nói đợi cậu ấy về đánh một trận? Ai đã nói phải đánh thật đau để cậu ta nhớ không tái phạm?
Những đứa trẻ của Lục gia, đều là "một nhà yêu nhau" mà.
Lục Nhị cười gạ hỏi: "Thật hay không?"
Lục Nhất Hòa làm mặt lạnh: "Chị còn đùa với em sao? Nói nhanh, mẹ cũng sẽ giúp em hả giận."
Con cáo nhỏ Lục Nhị chỉ chờ câu này!
Nhảy lên từ ghế sô pha, trong nháy mắt liền vội vã, trên mặt đều đã muốn kể, liền nói "Ừ".
Lục Nhị cũng không nhìn cha anh và anh rể kia đã đen mặt, nhà anh, phụ nữ là số một!
"Nửa năm trước Nhiếp Kaka và con cùng đấu thầu một khu đất hoang, anh ta không cạnh tranh được, liền bẫy Quy Tư, làm Quy Tư mang thai, đều do Nhiếp Kaka."
Lục Nhị nói một cách nhẹ nhàng, bốn người ở đây, trừ Liễu Bất Bất và Thời Tiểu, sắc mặt của Lục Vị và Lục Nhất thay đổi lớn.
"Con mẹ nó!" Lục Nhất bị nghẹn, cầm chén nước trước mặt ném xuống sàn.
Theo tiếng thủy tinh vỡ trên sàn, Lục Vị rơi vào trầm tư.
Không đến một phút sau, Liễu Bất Bất cắn hết hạt dưa trong tay, đứng dậy rời đi.
Đến vị hôn thê của Lục Vị cũng dám động vào, tốt, rất tốt.
Lục Vị đi theo Liễu Bất Bất lên tầng.
Lục Nhất rút điện thoại ra từ túi xách, không ngại có Thời Tiểu, trước mặt anh gọi điện thoại: "Đinh Mặc, tôi muốn gia tộc họ Nhiếp biến mất."
Một nước không thể có hai vua, rồng mạnh không ép rắn dưới đất, Thời Tiểu không nói câu gì.
Bên kia Đinh Mặc không hỏi nhiều: "Không thành vấn đề."
Đây là sự ăn ý khó lý giải,