Ở trong phòng thu dọn đồ đạc Mục Nhĩ liên tục nháy mũi còn nói với Đường Tiểu Náo “Không biết ai lại mắng mình.”
Đường Tiểu Náo cười “Thật ra thì Nhiễm Tái Tái đối với cậu rất tốt.”
Mục Nhĩ cong môi “Tớ biết.”
Nhìn vẻ mặt bối rối của Mục Nhĩ, Đường Tiểu Náo lắc đầu, không nói gì.
Thứ tình cảm này là thần bí nhất, ai biết sau này có thể phát triển thành như thế nào?
Đường Tiểu Náo cùng Mục Nhĩ sắp xếp đồ đạc rồi quay vè trường học, lúc đến ký túc xá, Quý Tư cùng Trì Mộc Nhiên vẫn chưa tới, hai người bọn họ tới phòng tự học trước.
Sau khi tan lớp tự học vẫn không thấy bóng dáng Quý Tư cùng Trì Mộc Nhiên, vốn dĩ nghĩ rằng hai người lười biếng không muốn đi học nên đang đợi ở ký túc xá, ai biết, về ký túc xá một vẫn thấy phòng tối om, rõ ràng là không có người.
Mở cửa vào phòng, Đường Tiểu Náo gọi điện thoại cho Quý Tư cùng Trì Mộc Nhiên, người nghe máy lại là nam, nói Quý Tư mấy ngày nữa sẽ quay về trường, ngoài ra không nói gì khác.
Cúp điện thoại, Đường Tiểu Náo nhíu chân mày nói với Mục Nhĩ “Hình như là vị hôn phu của Quý Tư nghe máy.”
Vị hôn phu của Quý Tư tên Lục Hai, trong mắt các sinh viên đại học chính là một doanh nhân thành công! Hết sức hấp dẫn, đi tới đâu cũng phát ra ánh sáng rực rỡ!
Mục Nhĩ hỏi “Quý Tư sao vậy?”
Đường Tiểu Náo lắc đầu tỏ vẻ không biết, người nghe điện thoại không trả lời.
Mục Nhĩ hỏi “Khi nào thì cậu ấy đi học lại.”
Đường Tiểu Náo tiếp tục lắc đầu, vẫn là không biết, người kia không nói gì.
Mục Nhĩ lại hỏi “Người nghe điện thoại giọng nói có biểu hiện không vui không?”
Không phải là cãi nhau với vị hôn phu đấy chứ? Bị giam lỏng rồi sao?
Đường Tiểu Náo nhớ lại “Nghe không rõ lắm.”
Ít nhất còn có người nghe điện thoại của Quý Tư, còn Trì Mộc Nhiên không gọi được, hoàn toàn không có tín hiệu.
Đường Tiểu Náo cùng Mục Nhĩ chỉ có thể lo lắng, trước kia Trì Mộc Nhiên cũng từng không tới trường, nếu không phải lần đó nhìn thấy bộ dáng thê thảm của cô ấy thì bọn họ cũng sẽ không lo lắng đến như vậy.
Cho tới khi tắt đèn, vẫn không thể liên lạc với Trì Mộc Nhiên, Đường Tiểu Náo cùng Trì Mộc Nhiên hai người nằm trong chăn ôm chặt nhau.
Suốt cả tuần chỉ có Đường Tiểu Náo cùng Trì Mộc Nhiên, điều này làm cho hai người rất buồn rầu.
Mỗi lần gọi điện thoại cho Quý Tư, người nghe điện thoại đều không phải là Quý Tư, tất cả đều là Lục Hai, hại hai người các cô không dám gọi điện thoại cho Quý Tư nữa.
Nhưng trong lòng càng thêm sốt ruột.
Luôn muốn nhìn thấy cô ấy.
Trì Mục Nhiên thì sao? Đã có thể liên lạc được, Mục Nhĩ cùng Đường Tiểu Náo cảm thấy, có lẽ vì không muốn cho bọn họ lo lắng cho nên Trì Mộc Nhiên có tới trường học mấy lần, nhìn qua vẫn tốt không có tổn thương gì, nhưng cô ghé qua rất vội vã, thần long thấy đầu không thấy đuôi làm cho Đường Tiểu Náo cùng Trì Mộc Nhiên càng thêm rối bời.
Đảo mắt đã trôi qua năm ngày, chiều thứ sáu có tiết học sinh rối rít tới trường.
Lần đầu tiên không phải về nhà Mục Nhĩ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy kích động, như tên trộm ôm cánh tay Đường Tiểu Náo, hai kẻ ngốc ngồi xe buýt về phòng trọ.
Hiện tại Mạc Diệp Thanh đã học năm cuối, Mục Nhĩ không được nhìn thấy anh cũng không dám gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho anh, mỗi ngày rảnh rồi đều lên xem trang blog của anh, mọi hoạt động của bạn học đều rất rõ ràng, Mạc Diệp Thanh không phải người thích các hoạt động này cho lắm, tài liệu cũng không điền toàn bộ, làm cho Mục Nhĩ lừa mình dối người tự dụ dỗ mình.
Không phải đã nói rồi sao? Không có tin tức nghĩa là tin tức tốt, đàn anh bận, các chị năm cuối cũng bận, bận rộn gây dựng sự nghiệp, bận rộn công việc, thực tập, không đủ thời gian để dùng, kết quả là, ngu ngốc đến nỗi không dám gọi một cú điện thoại, chỉ sợ ảnh hưởng tới anh. Có lúc thật sự không khống chế được, đã soạn tin nhắn xong nhưng không ấn nút gửi đi mà ôm điện thoại ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy nhìn tin nhắn chưa được truyền đi tới đỏ mặt, sau đó vội vàng xóa đi, thật là ngốc chết đi được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT