Cao Sênh Anh nghĩ như vậy cũng tốt, có lẽ qua vài ngày, Mục Nhĩ sẽ nghĩ thông suốt rồi quay về nhà. Liền không nói gì để cho cô đi, trơ mắt nhìn cô ôm đồ rời khỏi nhà họ Mục.
Về phần Tiểu Bất Điểm? Mục Nhĩ không giao phó, Cao Sênh Anh cũng không hỏi cô lúc nào thì đem con vật này đi, bất đắc dĩ tạm thời lưu lại.
Ngược lại Mục Nhĩ lại muốn đem “Tiểu Bất Điểm” rời đi, nhưng hiện tại ngay cả bản thân cô còn không biết phải đi đâu thì làm sao có thể lo lắng cho nó. So với ở bên ngoài, cô càng muốn “Tiểu Bất Điểm” ở lại nhà họ Mục bị bà ngoại xem thường còn hơn, cô tin tưởng “Tiểu Bất Điểm” sẽ không phải chịu khổ.
Lúc đi Mục Nhĩ không nói gì với Mục Nhân Chương, mãi cho tới buổi tối lúc ăn cơm không thấy Mục Nhĩ đâu, Mục Nhân Chương hỏi Cao Sênh Anh, Cao Sênh Anh vừa nói Mục Nhĩ đã rời đi, Mục Nhân Chương nhất thời quăng đũa “Có phải bà phải ép con bé đến mức không chỗ nương thân không?”
Cao Sênh Anh cười ôn hòa “Ông thấy tôi ép con bé sao?”
Không có tận mắt nhìn thấy, Mục Nhân Chương không nói gì, im lặng hờn dỗi.
Cao Sênh Anh chậm rãi cười, nhẹ giọng nói “Con bé nói đi tìm bạn, không về, buổi chiều sẽ cùng bạn quay về trường học.”
Mỗi tuần chiều chủ nhật Mục Nhĩ đều về trường, buổi tối còn phải lên lớp tự học, bắt đầu một tuần mới, điều này Mục Nhân Chương biết rõ.
Đi ra từ nhà họ Mục, Mục Nhĩ đi trên đường, cô không biết mình có thể đi tới đâu.
Một mình thuê phòng ở? Theo như Quý Tư nói phải là cái loại kiếm người xấu để kiếm tiền, cô không dám, cô không có gan!
Bây giờ cô muốn người bạn thân nhất là Tiện Nhân chứa chấp cô, nhưng cô dám không? Đàn anh sẽ tức giận......
Xem như cô và Tiện Nhân không có gì, cô nam quả nữ ở chung không được thích hợp cho lắm? Huống chi bây giờ cô là người đã có bạn trai!
Nghĩ đến Mạc Diệp Thanh, cô lại đỏ mặt, ngây ngốc cười.
Người đi đường nhìn thây một cô gái đáng yêu xinh đẹp sao lại có chút không bình thường? Nhìn cô với ánh mắt đồng tình.
Đi tới đi lui, mùi thơm bay về phía cô, lúc này Mục Nhĩ mới ý thức được, đói bụng rồi, phải ăn cơm.
Mua một cái chân gà bự cùng với bún gạo, chờ sau khi ăn no mới có thể giải quyết mọi chuyện đúng không? Đây là tôn chỉ làm người!
Không có ai ngồi cùng, cô ngồi ăn trưa một mình. Cô không thể quay về nhà bà ngoại, nghĩ tới liền đau lòng, từ trong túi giấy móc ra đùi gà, nhìn như bất đắc dĩ kỳ thực nước miếng cũng sắp chảy ra, thong thả ung dung tỉ mỉ thưởng thức, từng miếng từng miếng da gà, một miếng lớn thịt gà béo ngậy, khỏi phải nói là ngon tới mức nào!
“Mục Nhĩ? Sao cậu lại ăn cơm một mình ở đây!
Nhìn thấy Đường Tiểu Náo, Mục Nhĩ miệng còn ngậm thịt gà thiếu chút nữa khóc lên.
Đây chính là nhìn thấy người thân!
Tình cảm thân thiết!
Nhìn bộ dáng ngu ngốc của cô, Đường Tiểu Nao nhanh chóng lấy tay giúp cô nhuận khí, sợ cô nghẹn “Cậu ăn chậm một chút, uống miếng nước rồi lại nói.”
Mục Nhĩ khoát tay, không cần nước trong tay Đường Tiểu Náo, khó khăn nuốt thịt gà đang mắc kẹt trogn cổ họng, khuôn mặt đỏ bừng, cuối cùng cũng trôi qua sự khó khăn này “Đường Tiểu Náo! Mình không có nhà để về!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT