Cao Sênh Anh để Mục Nhĩ ở lại một đêm, dù sao lúc trước cô cũng không ít lần ăn vạ ở đây, huống chi lúc trước cô chưa từng nghĩ tới bà ngoại lại không hoan nghênh cô ở lại nơi này. Thường ngày cô ở đây còn thân thuộc hơn những con cháu nhà họ Mục. Bây giờ nghĩ lại, hậu bối sống cùng ông bà ngoại trong một căn phòng lớn, đừng nói hậu bối, cứ cho là một người thân thuộc, trong trí nhớ của cô dường như chỉ có một mình cô? Ý nghĩ như vậy đột nhiên hiện lên trong đầu, cô nén tiếng khóc, yên lặng rơi nước mắt......

Nghe thấy cuộc trò chuyện của ông bà ngoại, cô không đi xuống dưới lầu nữa, sợ không thể khống chế cảm xúc của bản thân sẽ bị Mục Nhân Chương cùng Cao Sênh Anh phát hiện, rón rén quay trở lại phòng ngủ.

Lại nói, Cao Sênh Anh cùng Mục Nhân Chương có đau lòng về Mục Nhĩ hay không? Không thể nghi ngờ, đó là thật lòng thương yêu! Nhất là Mục Nhân Chương, không che giấu thương yêu, có lúc mấy cháu dâu vừa đùa vừa thật rằng ăn dấm chua với đứa cháu ngoại này.

Mục Nhĩ là đứa bé ngoan, luôn hiếu thuận với Cao Sênh Anh cùng Mục Nhân Chương, bốn bác trong nhà đều dựa vào điểm này cộng với việc bọn họ chỉ có một người em gái duy nhất là Ái Ái, yêu ai yêu cả đường đi lối về, tự nhiên bọn họ cũng sẽ thương yêu Mục Nhĩ! Có lúc các mợ và các chị cũng sẽ ghen tức.

Trốn trong chăn lau nước mắt rồi ngủ lúc nào không hay, Tiểu Bất Điểm giống như cái bóng, hiểu tính người, Mục Nhĩ đi đâu con ngươi của nó liền đảo đến đó, giống như “người bảo vệ”.

Mục Nhĩ thật bất ngờ rằng Tiểu Bất Điểm có thể đi vào phòng cô!

Suy nghĩ thêm một chút, dù sao cô ở đây thêm mấy tiếng nữa sẽ lập tức bị đuổi đi, lòng chua xót nhận ra tại sao Cao Sênh Anh không “ghét bỏ” Tiểu Bất Điểm, thật ra thì bà vô cùng ghét.

Ngày hôm sau trời vừa sáng Mục Nhĩ liền bò dậy, sửa soạn, thu dọn đồ xong, giả bộ như không có gì đi xuống dưới lầu.

Cao Sênh Anh cùng Mục Nhân Chương đi tập thể dục về, Mục Nhĩ đã thành thạo chuẩn bị xong bữa sáng cho hai người.Các bác đưa tới sữa đậu, bột củ sen, sữa tươi....Cao Sênh Anh cùng Mục Nhân Chương từng nói với bọ họ rằng hai người ăn không hết nhưng vẫn không thể ngăn cản bọn họ tận hiếu, không ngừng đưa đồ ăn qua.

Nghe nói từ lúc còn bé Cao Sênh Anh đã được sống trong một gia đình có điều kiện, có không ít thứ ăn không quen, bà chưa bao giờ bú sữa mẹ, vì vậy bữa ăn sáng của Mục Nhân Chương vĩnh viễn là các loại sữa, những thứ Cao Sênh Anh không ăn không uống được đều do Mục Nhân Chương giải quyết. Một khay bánh bao, một khối bánh mì, đó là bữa ăn sáng căn bản của Cao Sênh Anh. Mà Mục Nhĩ ăn món ăn mà bản thân thích, chính là mì gói.

Ngồi trước bàn ăn sáng Mục Nhân Chương không khỏi vui mừng.

Có không ít đứa bé hiếu thảo, nhưng người hiểu bọn họ, giúp bọn họ giải buồn chỉ có một mình Mục Nhĩ!

Thử hỏi Mục Nhân Chương thích ăn gì, Cao Sênh Anh thích ăn gì, mỗi một thói quen trong bữa ăn của bọn họ là gì, mọi người trong nhà từ lớn đến bé có ai hiểu rõ bằng Mục Nhĩ chứ? Ngay cả lúc Ái Ái còn sống cũng không hiểu rõ như Mục Nhĩ.

Mục Nhĩ giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, vui vẻ ngồi cùng Mục Nhân Chương và Cao Sênh Anh ăn sáng, trước khi Cao Sênh Anh cùng Mục Nhân Chương tới bàn Tiểu Bất Điểm đã ngoan ngoãn chạy ra ngoài sân.

Không làm khó hai người, Mục Nhĩ ăn sáng, dọn dẹp đơn giản, vui sướng nói với Cao Sênh Anh muốn tới nhà bạn, buổi tối sẽ không về đây mà cùng bạn quay về trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play