Đối với khoản tiền kia Đường Tiểu Náo chấp nhất muốn trả lại anh, Phong Dã Hồi xem như hiểu được “Ừ, hôm nào tôi tới tìm cô, cô có thể đi được rồi.”
Đường Tiểu Náo đứng im tại chỗ, bối rối, trong đầu cô không có bất kỳ ý tưởng nào, nếu như cô rời đi, ngộ nhỡ anh xảy ra chuyện thì làm sao? Nửa năm trước Trì Mộc Nhiên phải chạy tới bệnh viện còn không phải do anh trai cô ngộ độc rượu sao, may mắn cấp cứu kịp thời, rửa dạ dày mới có thể lượm về một cái mạng. Cô cũng không muốn buông tay mặc kệ, vừa suy nghĩ liền đi tới phòng khách chuẩn bị thức đêm canh chừng người say rượu, ngày mai trời sáng rồi rời đi.
Lúc đầu cô còn chơi điện thoại, điện thoại hết pin, cô liền mở ti vi xem, mở âm lượng nhỏ nhất, xem một chút, không biết ngủ thiếp trên ghế sa lon từ lúc nào.
Phong Dã Hồi biết cô không rời đi, cũng không còn hơi sức để quan tâm tới cô, liền mơ màng ngủ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Phong Dã Hồi mở mắt nhìn một vòng liền ấn nút nghe.
Đầu dây bên kia nói mấy câu liền cúp máy.
Phong Dã Hồi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, thấy ti vi còn mở, lúc này mới nghĩ tới người ngày hôm qua vẫn chưa rời đi liền đi về phía ghế sa lon trong phòng khách.
Đường Tiểu Náo như con mèo đáng thương nằm cuộn trên ghế sa lon, trên người không đắp chăn, có lẽ là lạnh nên ôm chặt gối không buông, không có một chút hình tượng của cô gái xinh đẹp như ban ngày nhưng lại khiến người ta thích, khiến người ta yêu.
Suy nghĩ kỳ quái này vừa mới lóe lên, Phong Dã Hồi liền sải bước quay lại, hôm nay anh đã có hôn thê, còn có thể làm được gì khác?
Sau khi rửa mặt thay quần áo, trước khi rời khỏi phòng Phong Dã Hồi đi về phía ghế sa lon trong phòng khách, đá chân lên ghế sa lon, đánh thức Đường Tiểu Náo “Tôi phải ra ngoài, cô có đi không?”
Đường Tiểu Náo đang mơ màng ngủ liền bị giật mình, nhắm chặt hai mắt, giơ tay lên xoa, giọng mũi nặng nề “ừ”.
Phong Dã Hồi quay lại nhìn khuôn mặt đầy mê hoặc của cô, ánh mắt không thể rời, bởi vì có lẽ do cô vừa tỉnh ngủ, cũng có lẽ bị cảm lạnh rồi, khuôn mặt ửng hồng làm cho người ta muốn nhéo một cái.
Đẩy cửa đi ra ngoài, Phong Dã Hồi lái xe rời đi, hỏi Đường Tiểu Náo “Đi đâu?”
Đường Tiểu Náo khoát tay, không lên xe, chỉ đi ra khỏi Ngô Đồng Uyển “Anh đi đi, tôi có thể tự về.”
Nói giống như......
Phong Dã Hồi không hỏi, cô muốn đi liền đi, cô sẽ không nói cho cô biết nơi này không có xe buýt chỉ có xe taxi.
“Đúng rồi, khi nào thì anh rảnh, số tiền kia......” Mắt thấy anh sắp rời đi, Đường Tiểu Náo liền không quên chuyện quan trọng.
Phong Dã Hồi lười phản ứng lại “Tôi tìm cô.” Tiếc chữ như vàng, ném cho Đường Tiểu Náo ba chữ, lạnh lùng lái xe biến mất.
Từ Ngô Đồng Uyển về nhà trọ Đường Tiểu Náo phải đi bộ mất bốn tiếng, trên người cô không có tiền, dọc đường đi khát nước muốn chết, cũng không có nước mà uống, sau khi về đến nhà việc đầu tiên mà cô làm chính là cầm một ly nước uống, sau đó nằm lên giường nghỉ ngơi, chân của cô đi nhiều đến nỗi muốn tàn phế luôn rồi!
Ở nhà họ Mục, Mục Nhĩ ở trong phòng trên lầu hai cười khúc khích, Tiểu Bất Điểm nhắm mắt nằm trên mặt đất, sau khi Mạc Diệp Thanh đưa cô về nhà, cô không ngừng cười.
Đàn anh nói, hai người bọn họ đang qua lại, chính thức xác nhận quan hệ yêu đương! Đây đối với Mục Nhĩ mà nói quả thực là một tin vô cùng tốt!
Mục Nhân Chương cùng Cao Sênh Anh ở dưới lầu vừa xem kịch vừa nói chuyện “Mục Nhĩ không thể ở đây.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT