Ngày hôm qua sau khi Mục Nhĩ cùng Mạc Diệp Thanh rời đi, Khương Lê nhìn thấy Phong Dã Hồi mới biết tại sao Đường Tiểu Náo lại như vậy.
Đường Tiểu Náo còn chưa kịp mở miệng nói chuyện với Phong Dã Hồi, Khương Lê liền đi tới lôi kéo hai người bọn họ với lý do mời rượu. Bởi vì Đường Tiểu Náo chưa nói gì nên Phong Dã Hồi uống hết ly này đến ly khác, khi đã cảm thấy bản thân đã đạt cực hạn, nếu uống nữa sẽ không thể nói chuyện, liền thấp giọng hỏi Đường Tiểu Náo “Tìm tôi làm gì?”
Khương Lê nhìn thấy trong lòng liền bốc hỏa, quấy nhiễu, bắt đầu mời Đường Tiểu Náo uống rượu.
Đường Tiểu Náo không uống nhưng không thể ngăn được, quay đầu lại, Phong Dã Hồi uống giúp cô không ít, may là Quý Tư đi tới mới chịu thả bọn họ đi, Quý Tư cho người đưa Phong Dã Hồi về, Đường Tiểu Náo không thể làm gì khác hơn là đi theo, đưa anh đến Ngô Đồng Uyển.
Vừa vào cửa, Phong Dã Hồi liền chạy vào nhà vệ sinh, đóng cửa, Đường Tiểu Náo ở bên ngoài đợi cả nửa tiếng, bị dọa sợ đến nỗi đi tới đi lui không biết phải làm thế nào cho phải, cũng không dám bỏ đi.
Trong đầu thoáng hiện lên bộ dáng của người khi say rượu, Đường Tiểu Náo rùng mình một cái, giơ tay gõ cửa, bên trong không có ai trả lời. Nghĩ tới mấy năm trước một đàn anh qua đời vì uống rượu, cô cắn răng một cái, vặn tay nắm cửa, mở cửa đi vào, Phong Dã Hồi dựa vào bồn rửa mặt không nhúc nhích.
Phản ứng đầu tiên của Đường Tiểu Náo chính là vội vàng chạy tới, giơ tay thăm dò hơi thở của anh, cảm thấy vẫn còn hô hấp mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó mới phát hiện cô bị dọa sợ đến nỗi lưng ướt đẫm mồ hôi.
Khẽ kêu mấy tiếng, Phong Dã Hồi giương mắt nhìn cô, mặc dù uống nhiều nhưng anh vẫn tỉnh táo, không làm loạn. Đường Tiểu Náo không thể không thừa nhận, Phong Dã Hồi là người say rượu đặc biệt mà cô từng gặp, tửu lượng tốt nhất, nói với anh cái gì anh cũng nhớ.
Đường Tiểu Náo nói “Hay là tôi giúp anh chuẩn bị nước, anh tắm một chút nhé?”
Dù sao lúc đầu anh cũng uống không nhiều, sau đó uống giúp cô mới trở thành như vậy.
Phong Dã Hồi không lên tiếng, nhắm mắt lại.
Đường Tiểu Náo thấy anh cao lớn hơn so với ba năm trước, có chút khó khăn “Tôi......Hay là tôi giúp anh rửa mặt rồi anh lên giường ngủ là được rồi.”
Bỏ qua sự khó chịu, Phong Dã Hồi không để ý tới Đường Tiểu Náo, đứng thẳng người, đầu đau như nứt vịn vào tường đi ra khỏi phòng vệ sinh, đi về phía giường, đi tới đi lui, suýt nữa ngã xuống, Đường Tiểu Náo nhanh tay lẹ mắt đỡ được anh, đỡ cánh tay anh, đưa anh đi về phía giường.
Sau khi nằm lên giường, cảm giác khó chịu vẫn chưa hết nhưng Phong Dã Hồi vẫn không quên lúc nãy Đường Tiểu Náo tìm mình, nghiêng đầu đối mặt với cô, muốn nhìn kỹ nhưng anh lại khó chịu nhắm mắt, thật sự mở không nổi “Tìm tôi có chuyện gì?”
Đường Tiểu Náo thấy anh khó chịu, nghĩ tới nghĩ lui hỏi một câu “Anh chắc chắn bây giờ tôi nói gì sáng mai sau khi tỉnh lại anh sẽ nhớ chứ?” Bình thường những người uống nhiều ngày hôm sau khi tỉnh lại không phải đều sẽ không nhớ gì sao? Nhưng anh lại không giống với những người bình thường.
Phong Dã Hồi khẽ “ừ” một tiếng, nhíu mày, dạ dày lại bắt đầu khó chịu, uống nhiều rượu đến nỗi này thật sự là sống không bằng chết.
Đường Tiểu Náo đứng cách anh không xa “Không phải lúc trước tôi còn cầm của anh rất nhiều tiền sao, khi nào thì anh rảnh, tôi cầm đến cho anh, hay là anh cho tôi tài khoản rồi tôi chuyển khoản cho anh cũng được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT