Đã về cuối ngày, chiến sự đã tạm yên, xung quanh hoàn toàn trở nên yên tĩnh, đâu đó có tiếng tù và vang lên, âm thanh của vùng biên cương buổi tối bắt đầu khe khẽ trỗi dậy .

Đèn trong soái trướng đã được đốt lên, thân ảnh cô đơn của Tiểu Liên hắt lên trên vách của lều trại, bên trong trướng thật lạnh lẽo.

Nàng  kinh ngạc nhìn nam tử trẻ tuổi vẫn nằm mê man trên giường như trước, lòng nàng lại càng chùng xuống. Ai ai cũng nói khi thời thế chiến loạn, binh sĩ là những người đáng thương nhất, chỉ cần có một tiếng quân lệnh là phải xung phong liều chết ra trận, sinh mạng nhỏ nhoi như con kiến nhưng… có ai biết còn có những tử sĩ bi thảm đến dường này? Ngay cả việc được đường đường chính chính chết trên chiến trường cũng không thể được, một khi bị bắt chẳng những không được đãi ngộ giống những tù binh bình thường mà còn có thể giống như vị tuấn mỹ nam tử này, chịu thống khổ đáng sợ hơn gấp vạn lần.

Nàng thở dài, cúi thấp người lau đi vệt mồ hôi chẳng biết từ khi nào đã lại chảy ra trên vầng trán Dịch Viễn Lưu.

Đã hơn mười ngày rồi, nam tử này vẫn còn lúc mê lúc tỉnh, không biết là thân thể có bệnh gì mà cứ cách ba ngày phải uống một bát thuốc kỳ quái, do chịu sự tra tấn của thuốc nên hắn chưa từng có thể đứng lên được một lần nào.

“A…” Nhẹ rên lên một tiếng, Dịch Viễn Lưu chậm rãi mở to mắt.

“Công tử, người tỉnh rồi sao?” Tiểu Liên mừng thầm, vội vàng đứng lên thăm hỏi: ” Công tử thấy trong người thế nào? Có khá hơn chút nào chưa? Người có đói bụng không? Tiểu nữ đi kiếm chút gì đó cho công tử…”

Nàng đang muốn rời đi thì tay áo lại bị Dịch Viễn lưu nhẹ nhàng giữ chặt lại.

“Không, ta không đói, cô nương đừng đi.” Hắn thấp giọng nói, không phải là hắn khách khí nhưng cả người hắn nhẹ hổng, phiêu phiêu như đang trên mây, cổ họng thốt không nên lời, không chút sức lực, hắn thực sự không muốn ăn..

“Vậy.. người có khát không? Tiểu nữ lấy cho người chút nước nhé?” Tiểu Liên có chút nóng vội, sao lại có thể không ăn không uống gì được? Hắn đã một ngày không có chút gì trong bụng, …cứ thế đã nhiều ngày… nàng tận mắt nhìn thấy gương mặt hắn từng chút từng chút một gầy  đi.

Không nỡ phụ hảo ý của nàng, hơn nữa cũng cảm thấy đôi môi mình khô nứt, Dịch Viễn Lưu gật đầu.

Tiểu Liên cuống quít đứng đậy, mang nước đến, nhẹ nhàng đỡ lấy đầu hắn, cho hắn uống nước.

Trong trướng lặng im, ánh nến mờ nhạt hắt lên trên gương mặt lặng im của Dịch Viễn Lưu cùng thân ảnh thon thả của Tiểu Liên,làm cho người ta có loại cảm giác như họ không phải đang trong soái trướng của địch nhân vậy. Không có Sách Lôi ở đây, cũng không có không khí bức bách cùngđối địch, sự yên lặng ngắn ngủi lúc này thật sự là vô cùng trân quý.

Khi Sách Lôi đi đến đại trướng của mình, sắc trời đã đã ngả màu hoàng hôn. Y hơi có chút băn khoăn, định sẽ vén rèm đi vào nhưng sau khi ngăn thủ vệ hướng mình hành lễ thì y lại ngừng lại, nín thở, đứng cách tấm mành một khoảng ngắn, lẳng lặng lắng nghe.

“Đa tạ.” Dịch Viễn Lưu từng ngụm từng ngụm một uống xong chén nước Tiểu Liên đưa tới. Tuy rằng hắn từ nhỏ sống sung sướng, an nhàn, được người ta hầu hạ là thiên kinh địa nghĩa nhưng nữ hài tử này xem ra cũng chưa từng hầu hạ người khác bao giờ, nhìn qua thật đúng là một cô nương tốt.

Tiểu Liên đỏ mặt, hơi run run hỏi: “Công tử, người thấy trong người thế nào? Đại soái có giao phó là nếu người có gì không ổn, tiểu nữ phải lập tức gọi quân y tới.”

Dịch Viễn Lưu trầm mặc.

Mấy ngày nay tuy thần trí hắn mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn nhớ rõ hắn bị ép uống thêm vài bát thuốc hóa công tán nữa. Dù y không hiểu được dược lý nhưng dựa vào trí tuệ sâu sắc và sự mẫn tuệ cửa hắn, hắn đã hơi hoài nghi rằng công lực của mình không phải đã toàn toàn bị triệt tiêu mà là bị thứ thuốc cứ ba ngày uống một thang này áp chế.

Nhưng mà vì sao lại thế?

Hắn nghĩ không thông. Vì cái gì y phải tính trăm phương ngàn kế như thế để giúp hắn bảo trì công lực? Sao y lại không đơn giản phế bỏ hoàn toàn đi?

“Hóa ra tuy hắn tỏ vẻ như thế nhưng lại rất sợ ta chết.” Dịch Viễn Lưu cười ảm đạm, khóe môi lại lộ vẻ châm chọc.

Ngoài trướng, Sách Lôi hơi nhíu mi, cái giọng điệu của hắn khiến y thấy chán ghét, còn nhịn không được tức tối.

Đúng vậy, chủ soái của địch quân đích xác là thực sự sợ hãi người tù binh này sẽ chết đi. Tiểu Liên sực nhớ  đến việc mấy ngày trước nam nhân uy nghiêm kia đứng lẳng lặng ở  một bên nhìn Dịch Viễn Lưu đang mê man trên giường.

Ánh nhìn thật sâu, thật chăm chú của y khiến Tiểu Liên dù không hiểu hết được hàm ý trong đó cũng có thể thấy được trừ một chút đề phòng bên ngoài với Dịch Viễn Lưu, bên trong còn ẩn chứa một chút gì đó kỳ quái.

Tựa như  trong nháy mắt,  ánh nhìn đó của y trở nên ôn nhu, tựa như đang thưởng thức ngắm nhìn hắn, tựa như  y muốn đưa tay ra trấn an hắn giữa những cảm xúc hỗn độn trong cơn ác mộng, tựa như không tự chủ được mà toát ra sự quan tâm.

…Quan tẩm? Tiểu Liên tự thấy buồn cười, trong lòng lập tức phủ định phán đoán này của mình.

Chẳng lẽ cái người đem tù binh tra tấn trên giường đến nỗi hắn thương tích đầy mình, thậm chí còn tàn nhẫn vô tình mà nhục nhã hắn đến tình trạng tồi tệ không còn ra hình người thế này không phải là y sao? Mà  sao tự nhiên nàng  lại sai lầm tự cho rằng kẻ nam nhân lãnh khốc kia lại quan tâm đến hắn vậy?

“Tiểu Liên… Cô nương có nhớ người thân không?” Dịch Viễn Lưu ôn như hỏi, không biết vì sao mà hắn dễ dàng cho phép mình hỏi về gia đình của một nữ nhân đến vậy.

Có lẽ trong hoàn cảnh tuyệt vọng này nhớ nhà tuy là một phút xao lòng, yếu đuối nhưng mà cũng chẳng phải bị coi là xấu hổ… Hắn cười khổ.

“Đương nhiên là nhớ rồi.” Tiểu Liên tựa hồ như rất thích nhìn hắn chủ động nói chuyện với nàng, mỉm cười trả lời, “Nhà của tiểu nữ buôn bán nhỏ, tuy không tính là giàu và sung túc lắm nhưng mà cả nhà cũng được ấm no. Năm ngoái phụ thân còn nói, người đã tích cóp được một chút tiền vốn, muốn chuẩn bị đi làm ăn xa, đến Thiên Ngân quốc bán vài thứ hương liệu trân quý, người còn nói muốn đem một phần hương liệu tốt nhất để cho đại tỷ của tiểu nữ làm của hồi môn.”

Mặt nàng hơi phiếm hồng, nàng cũng nhớ đến một câu nói khác của vị phụ thân hiền lành: “Tiểu Liên, của con cũng có một phần đó, đợi con tìm được một tấm chồng tốt, cha cũng không keo kiệt về của hồi môn của con đâu.”

Nhưng mà hiện tại thì sao? Chiến sự bỗng nhiên bùng nổ, đại hôn củaa tỷ tỷ bị hủy bỏ, phu quân tương lai của nàng cũng bị bắt ra chiến trường, sinh tử đến nay còn chưa rõ.

“Công tử, người nói xem… Dịch quốc chúng ta có thể thắng được không?” Nàng nhẹ giọng hỏi, trong lòng cồn cào không yên, “Ai cũng nói chủ soái của Đan Mông rất lợi hại, chỉ trong vài năm đã tiêu diệt được ba nước. Thành trì của Dịch quốc ta cũng đã bị bao vây.”

“Không, tuyệt đối không.” Dịch Viễn Lưu nói, khẩu khí vô cùng chắc chắn ẩn hàm sự kiêu ngạo.

Sách Lôi đứng ngoài trướng hơi nhíu mày nhìn qua khe hở của trướng liêm, y nhìn chăm chú tên tù binh suy yếu trên giường, thự c sự rất muốn xông về phía trước để xem hắn lấy dũng khí ở đâu ra để khẳng định điều đó.

Dịch Viễn Lưu ngồi trên giường, gương mặt tuấn mỹ hơi gầy yếu nhưng đôi mắt hắn lại phát sáng.

“Tiểu Liên, cô nương biết không? Đại quân Đan Mông đã chinh chiến nhiều năm rồi.” Hắn trầm ổn, suy tư, tụa như vừa muốn nói ra nguyên nhân cho nữ tử yếu nhược này biết vừa như tự thuyết phục mình.

“Cho dù chúng vẫn giành thắng lợi nhưng mà các binh sĩ sau khi thắng lợi cũng chẳng thể giải giáp quy điền mà vĩnh viễn phải tiếp tục tranh đấu, thắng được một trận, còn trận tiếp theo đang chờ ở phía trước, cứ tiếp tục như thế không ngừng không nghỉ, vĩnh viễn cứ thế phải tiếp tục.  ” Hắn nhíu mày thật chặt, “Với những binh sĩ mà nói, đánh thắng trận rồi, cái tốt nhất họ muốn không phải là phong thưởng hay tiền tài mà là có thể sớm thoát ly chiến trường một chút, có thể về nhà, đoàn tụ cùng gia đình.”

“Đúng vậy.” Mắt Tiểu Liên cũng sáng lên, “Người muốn liên tiếp chinh chiến không ngừng nghỉ chỉ có chủ soái là chính mà thôi.”

Dịch Viễn Lưu gật đầu khen ngợi: “Đúng, rất giống như  Sách Lôi, bọn họ xuất thân vương giả, muốn kiến công lập nghiệp là phải mở rộng ranh giới quốc thổ, nhưng bọn họ không biết những binh sĩ đã chán ghét việc dù có đánh thắng đi nữa vẫn không thể về nhà… Ta đoán rằng trong quân đội của bọn họ, việc chán ghét chiến tranh trong binh sĩ đã chẳng phải là việc ngày một ngày hai.”

Phía ngoài trướng, binh sĩ đứng gác đã tinh tường nhận ra sắc mặt chủ soái của họ bỗng nhiên trở nên rất cổ quái.

Đúng vậy, những lời nói của Dịch Viễn Lưu đã đánh trúng nỗi đau trong lòng Sách Lôi. Những năm gần đây chinh chiến liên miên, cho dù là những tướng sĩ trung thành nhất trong tay y, trong lời nói cũng đã ẩn chứa sự nhớ nhà, huống gì là những binh sĩ không dám lộ ra vẻ oán giận trước mặt y.

Thanh âm trong trẻo nhưng hơi khàn khàn của Dịch Viễn Lưu tiếp tục vang lên tron soái trướng: “Tiểu Liên, cô nương thử nghĩ xem, binh sĩ Đan Mông nếu thua trận thì nhiều nhất là trở về quốc gia của họ, ở nơi đó chờ họ còn có người thân còn có gia đình nhưng mà chúng ta nếu mà thua thì sẽ mất đi cái gì? Là quốc thổ, là thân phận người dân của Dịch quốc, là đất nước chúng ta an cư lạc nghiệp. Cho nên người dân Dịch quốc chúng ta lẽ nào lại không dốc toàn lực, có lẽ nào lại không quyết một trận huyết chiến? Mấy chục vạn đại quân chán ghét chiến tranh sao có thể địch nổi dù chỉ mấy vạn người đều quyết tâm liều chết.”

Thanh âm của hắn ngày càng xúc động, phẫn nộ, cũng khàn đi nhiều, nói một hơi nhiều như vậy, hắn đã hơi hơi thở dốc. Gương mặt tái nhợt hơi ửng đỏ dưới ánh nến bỗng nhiên càng thêm tuấn mỹ kinh người.

Thứ mị lực đó không phải xuất phát từ dung mạo mà tựa hồ như từ nội tâm của hắn.

Ngọn nến bỗng nhiên vang lên những tiếng lách tách nhè nhẹ vì đã cháy gần hết. Tiểu Liên ngơ ngác nhìn hắn, hơi ngây ngốc. Tù binh trẻ tuổi này dù hiện tại thân phận thấp hèn lại đang ở trong tình cảnh vô cùng chật vật nhưng vào giờ phút này hắn lại toát ra  loại mị lực  khiến người ta cam tâm tình nguyện muốn quy phục, muốn ngưỡng mộ hắn.

Ngoài trướng, Sách Lôi đứng im bất động.

Không thể phủ nhận rằng những lời nói này của Dịch Viễn Lưu đã làm lòng y nổi lên những gợn sóng nho nhỏ. Xuyên qua khe hở nho nhỏ, nhìn thấy thần sắc ngạo nghễ của Dịch Viễn Lưu, nội tâm của y càng âm ỉ đau buồn.

Dù y cho y có không muốn đối mặt với hắn đi chăng nữa, y cũng không thể không nhận ra lời nói của hắn rất có lý. Thân là chủ soái, vĩnh viễn sẽ không có sự  lo lắng giống như của binh sĩ cùng chúng dân nhưng thành bại của chiến tranh lại xuất phát từ tiếng lòng của dân chúng đứng dưới tầng đáy của xã hội.

Ở phía xa xa, chẳng biết là binh sĩ nào buồn chán mà thổi sáo sau bữa cơm chiều. Âm điệu bi thương, không một chút phấn chấn, chỉ có nồng đậm tình cảm nhớ nhà.

Y không phải chưa từng nghe qua những tiểu khúc như thế nhưng hôm nay y nghe lại thấy tâm tư  xao động.

Y cứ đứng im trước cửa soái trướng thật lâu trong bóng đêm dần trở nên dày đặc, rồi mới nhìn vào trong trướng.

Dịch Viễn Lưu đã ngủ rồi, bên cạnh hắn, nữ hài tử Tiểu Liên si ngốc trông chừng hắn, bàn tay không biết từ khi nào đã nắm lấy tay Dịch Viễn Lưu không buông ra.

Nhẹ nhàng vén rèm lên, Sách Lôi đi đến bên giường của mình. Mấy ngày nay y không gặp mặt hắn nhưng mà mỗi đêm y đều cố ý giữ hắn lại bên mình, bắt buộc hắn ngủ cạnh mình. Y làm như không nhìn thấy ánh mắt lo lắng, không cam lòng của Tiểu Liên nhẹ nhàng rút tay nàng ra,  đuổi ra ngoài cho xong nợ.

Trong tay y là bàn tay hơi hơi lanh như băng của Dịch Viễn Lưu.

Dường như trong cơn mộng nên không phát giác ra tay mình đã bị người khác nắm lấy, Dịch Viễn Lưu vẫn ngủ thật an tâm như trước. Đôi mi nhíu chặt hơi giãn ra, đôi môi hơi khô nứt tuy tiều tụy nhưng vẫn xinh đẹp như trước.

Khuôn mặt khiến người khác không thể dời mắt đi được khiến Sách Lôi lâm vào trầm tư.

Đây là một thích khách thế nào đây?

Lúc đầu y bị thân thể của hắn hấp dẫn, còn bị sự mạo phạm cùng việc dám ám sát y của hắn chọc giận nên y mới nhịn không được mà dùng biện pháp như thế khiến cho hắn chịu nhục nhã cùng đả kích khôn cùng, nhưng hiện tại y đột nhiên lại có cảm giác hối hận mạc danh kỳ diệu… Nếu quan hệ giữa y và hắn không phải ở thế giương cung bạt kiếm, y có thể giống như nữ hài tử Dịch quốc kia rất dễ dàng nhìn thấy nụ cười ôn nhu của hắn không? Còn nữa, liệu y cũng có thể cũng nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp mà hắn không bao giờ biểu lộ trước mặt y không?

Y cảm thấy ý niệm mới hình thành trong đầu này thật ngu ngốc, hắn và y là địch nhân, trừ phi chư a từng có chiến tranh mới có thể như thế nhưng ý niệm này trong đầu y càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, y muốn đến gần hắn, muốn hiểu hắn, muốn làm cho hắn nhìn y mà cười.

Y cười khổ. Việc này vĩnh viễn sẽ không thực hiện được.

Y nhẹ nhàng ma xát vết chai không lớn cũng chẳng nhỏ ở hổ khẩu của bàn tay Dịch Viễn Lưu, đó là dấu vết do luyện võ nhiều năm mà có. Có lẽ  nguyên do bởi vì hắn là một sát thủ trung thành với quốc gia, còn y lại là kẻ xâm lược, có lẽ đây chính là sự giải thích đúng nhất.

Nhưng dáng vẻ kiêu nhân của hắn, ánh mắt của hắn, sự kiêu ngạo khi nhắc đến quốc gia của hắn lại làm cho người ta nhịn không được muốn ôm lấy hắn, quý trọng hắn.

Nếu mà công thành lâu đến vậy mà không được, vào một ngày nào đó y dẫn đại quân Đan Mông rút khỏi đây, người này có thể cười một cái từ tận đáy lòng không?

Hoảng sợ. Sách Lôi với sự ảo tưởng điên cuồng này trong lòng mình thì cả kinh đến cứng họng.

Y điên rồi. Y cư nhiên lại vì nghe một kẻ ăn nói bừa bãi vài câu đã có dự định này ư?

Y là ai? Y là Nhiếp chính vương của Đan Mông, nếu ngay cả y cũng mất đi chí tiến thủ, thì đại nghiệp của Đan Mông, vạn trượng hùng tâm của Sách Lôi y đều vĩnh viễn không có ngày trở thành sự thật.

Bàn tay y nắm chặt lại, trong lòng nhịn không được sự căm tức.

Trong lúc y vô ý nắm chặt tay lại thì đã khiến Dịch Viễn Lưu vốn ngủ chẳng được an ổn  mơ hồ mở mắt ra, đôi mắt trong như  nước mông mông lung lung, còn mang theo chút buồn ngủ vì bị đánh thức.

Dường nhưu là phản xạ có điều kiện, Sách Lôi nhanh chóng thu hồi lại sợi tơ nhu tình, lạnh lùng nhìn người nằm trên giường.

Dịch Viễn Lưu hơi động, ý muốn rụt tay lại, hắn không có thói quen bị một cừu nhân nắm tay như thế, nhưng Sách Lôi lại nhanh chóng siết chặt hơn: “Sao?”

Dịch Viễn Lưu trầm mặc một chút, sau khi ý thức được cố gắng của hắn không có tác dụng gì, có chút chán ghét cùng mệt mỏi nên nhắm mắt lại.

Sách Lôi bỗng thấy hơi nôn nóng.

Thái độ của người này,  hắn không phản kháng kịch liệt, cũng không la lối om sòm nhưng sự cự tuyệt cùng chán ghét của hắn lại khắc sâu trong từng ánh mắt, từng động tác của hắn. Mà y rõ ràng biết hắn có hai bộ mặt…một nam tử có đôi mắt sáng ngời mãnh liệt, thái độ ôn nhu chăm sóc người khác, chính là bộ mặt y vừa mới tận mắt nhìn thấy.

Y phát hiện y khát khao nhìn thấy bộ mặt đó của y biểu hiện trước mặt mình nhưng dĩ nhiên Dịch Viễn  Lưu đối với y  luôn luôn là cự tuyệt và coi thường.

Đây là lẽ đương nhiên, bất cứ ai ở vào hoàn cảnh của hắn cũng sẽ như thế.

Bàn tay y vô thức vuốt ve mái tóc đen của Dịch Viễn Lưu, những sợi tóc thật mềm mại chẳng giống như chủ nhân của nó luôn quật cường, không chịu khuất phục. Dịch Viễn Lưu nheo mắt lại, trải qua mấy ngày này hắn đã học được rằng không nên phản kháng nhiều nhưng ánh mắt cảnh giác của hắn không lừa được ai cả.

Sách Lôi thu hồi bàn tay đi lạc của mình, vân vê ngón tay, thật kỳ quái, y cảm thấy mình có chút xấu hổ.

Y đứng dậy đi ra ngoài, cảm thấy được cặp mắt đen kia đang cẩng thận nhìn hắn, không hiểu vì sao ánh mắt như thế lại khiến y cảm thấy rất không thoải mái. Hít vào một ngụm không khí trong lành của ban đêm, y quyết định đi đâu đó một chút để bình ổn tâm tình đang rối loạn của mình.

Nhìn Sách Lôi đi ra ngoài rồi Dịch Viễn Lưu mới nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng hắn biết hắn tuyệt đối không thể khuất phục nhưng những tra tấn mấy ngày nay đã làm cho hắn nhiễm mất cái thói quen tự động sợ hãi Sách Lôi. Sự  e ngại này làm hắn thấy phẫn nộ với chính bản thân mình nhưng lại không thể khống chế được. Hắn nhắm mắt lại, hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có này, thân thể hắn bị vây khốn trong đau đớn, việc duy nhất hắn có thể làm là làm cho linh hồn của hắn được an nhàn trong chốc lát.

…~0Oo~…

Nhưng không bao lâu sau, bên ngoài đã truyền đến một trận huyên náo, thanh âm của nam nhân mang theo sự thô bạo cùng nguy hiểm truyền tới, y kêu to: “Ta thật muốn nhìn kẻ nam sủng đã làm cho tướng quân mê luyến kia trông như thế nào.” Lời nói đúng là của một kẻ lỗ mãng, còn mang theo trong đó thập phần ác ý.

Thanh âm vội vàng khuyên can của Tiểu Liên cũng truyền đến: “Xin đừng như vậy, đại nhân.. công tử vừa mới ngủ được một chút…A….” Nghe như nàng bị đẩy ngã xuống đất, nàng thở nhẹ một tiếng, hắn ngay lập tức lại nghe thấy thanh âm của nàng vang lên, “Sách Lôi đại soái có ra lệnh…”

Thanh âm của Tiểu Liên đã hơi run rẩy, tuy nàng bị dọa cho sợ nhưng vẫn không muốn lùi bước, nàng muốn đem tất cả sức lực để ngăn cản tên nam nhân dã man này. Có trời biết là nàng vô cùng không muốn gọi tên của tướng lĩnh địch nhân ra nhưng chỉ cần là có thể cứu Lưu công tử, tất cả nàng đều bỏ qua hết. Người kia đã suy yếu như vậy, hắn đã trải qua bao nhiêu tra tấn rồi, làm thế nào còn có thể chống lại việc bị vũ nhục một lần nữa đây?

“Cút ngay.” Thanh âm của nam nhân lại vang lên, càng lúc càng thô bạo, thanh âm của Tiểu Liên tiêu thất. Dịch Viễn Lưu nghe được âm điệu rất cao hứng trong giọng nói của nam nhân kia, “Ngươi khóc cái gì ma khóc? Tướng quân không chịu ngủ với ngươi mà lại đi ngủ với một nam nhân, để ta xem xem là vì sao, xem xem bộ dạng của ngươi khó coi đến mức nào..”

“Buông nàng ra.” Một thanh âm lạnh lùng từ trước cửa đại trướng bỗng nhiên vang lên. Tuy rằng là giọng nói khàn khàn và vô cùng suy yếu nhưng đã có một sự cường ngạnh, đáng tin vô cùng chân thật, đó là ngữ khí của kẻ có tài luôn có thói quen ra lệnh cho người khác.

Nam nhân theo bản năng buông tay ra, quay đầu lại nhìn thấy một nam tử đang đi ra khỏi đại trướng.

Hắn thậm chí cần phải dùng tay bám vào vách trướng mới đứng thẳng được, cả người hắn suy yếu như chỉ cần một trận gió cũng có thể thổi bay đi được, nhưng thân hình hắn lại thẳng đứng như một cây cột. Sự tức giận cùng trách cứ trong mắt hắn khiến y trong nháy mắt đã cảm thấy sợ hãi, đó là khi y hốt nhiên nhận thấy thân phận của hắn so với y cao quý hơn nhiều lắm, theo trực giác y bất giác lùi lại một bước.

Nhưng khi y nhận thấy mình theo bản năng sợ hãi đã buông Tiểu Liên ra thì y cảm thấy tức giận trào lên. Vì sao vậy? Kia chỉ là một tên nam sủng đê tiện của địch quốc thôi mà.

Y ưỡn ngực, thẳng lưng, hướng đến nam tử  suy yếu kia mà lớn tiếng rống lên: “Xem ra ngươi chính là tên nam sủng đó? Ta từ xa đến đây thật là muốn xem cái dáng điệu dụ dỗ, mị hoặc người khác của ngươi như thế nào mà có thể khiến đại soái mê đắm đến vậy, Khoách Nhĩ Thái tướng quân hễ nhắc đến ngươi là mặt mày cau có, xem ra ngươi cũng chỉ là kẻ yếu đuối gió thổi đã bay mà thôi. Ngươi phải dựa vào… hắc… dáng điệu yếu đuối này để mê hoặc nam nhân sao?”

Y cao giọng nói, thanh âm trào phúng, giống như là đang tuyên bố thân phận của Dịch Viễn Lưu cũng khiến y lo lắng như Khoách Nhĩ Thái tướng quân vậy.

Nhưng nam tử đối diện lại bất động thanh sắc nhìn lại hắn, trừ bỏ sự tức giận lức nãy vì Tiểu Liên ra thì biểu tình trên mặt hắn không phải là tức giận mà cũng chẳng phải là nhục nhã.

Hắn cúi đầu nhìn Tiểu Liên đang ở trên mặt đất, trên mặt nàng không có nước mắt nhưng hắn không biết vì sao nàng lại ngồi ở chỗ đó. Dịch Viễn Lưu âm thầm thở dài, khó khăn bước qua phía nàng, vươn tay ra…

Nữ hài tử đang ở trên nền đất giật mình, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt đen kia.

Nàng vì nghĩ đến hắn thân thể suy yếu nên mới tuyệt vọng, mới lo lắng, nhưng trong khoảnh khắc này nàng đột nhiên lại có được dũng khí chống lại tất cả. Có lẽ bởi vì quang mang trong đôi mắt kia thật quá mức chân thật, quá mức đáng tin cậy, nàng yên lặng nắm lấy cánh tay hắn, cắn răng đứng lên. Sự ôn nhu của hắn khiến nàng cảm thấy gương mặt hơi nóng.

Việc này đương nhiên không cần nhìn cũng biết là hành động khiêu khích sự phẫn nộ của nam tử đứng bên cạnh, y nắm lấy bả vai gầy yếu của Dịch Viễn Lưu, hét lên: “Đứng lại, lão tử chưa cho ngươi trở về! Nam sủng chẳng phải là nên nghe lời hay sao?”

Nhưng còn chưa đụng đến bả vai của Dịch Viễn Lưu, tay y đã bị lạnh lùng đẩy ra, lực đạo cũng chẳng phải là mạnh lắm nhưng có thứ khí thế kì quái gì đó khiến con người ta không tự chủ được mà phải phục tùng hắn.

Ánh mắt tối đen lẳng lặng nhìn y, thanh âm của hắn nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa một tia khinh thường, ” Ta không muốn nói chuyện với một kẻ chỉ biết khi dễ nữ nhân cùng miệt thị thương binh như ngươi.”

Nhất thời Dịch Viễn Lưu cảm thấy nam tử kia tức giận trào dâng, thân thể hắn mạnh mẽ bị túm lấy, bị y thô bạo đẩy một cái. Chút sức lực mới gom góp được của hắn dường như tiêu tán hết, hắn chật vật té ngã trên mặt đất, Tiểu Liên kinh hô một tiếng, cuống quít đỡ lấy hắn.

Dịch Viễn Lưu ngẩng đầu, hắn ngưỡng mộ sức mạnh của tên nam nhân cao to đang nổi giận đùng đùng này. Đúng vậy, cho dù là một kẻ mãng phu như y hiện tại cũng có thể dễ dàng đẩy ngã hắn, nếu muốn sống sót, hắn phải biết ẩn nhẫn, phải nên chú ý lời nói, không đúng sao?

Nhưng mà hắn cuối cùng là vẫn không khống chế được mình.

Những khuất nhực, nhẫn nhịn, tra tấn hắn phải chịu mấy ngày này không cái nào có thể bức bách, phá vỡ sự kiên nhẫn cực hạn của hắn, nhưng thấy Tiểu Liên bị khi dễ như thế, sự cực hạn đó của hắn đã bị phá vỡ.

“Công tử, công tử…” Tiểu Liên nhỏ giọng nói, gắt gao níu lấy cánh tay hắn, khiến hắn hơi đau.

“Đừng so đo với những người này, tiểu, tiểu nữ đỡ người trở về…” Thanh âm của nàng nức nở như đã khóc rồi, đôi mắt đen thẳm bất phục cùng với sự cừu hận ẩn chứa trong hơi thở của hắn khiến nàng cảm thấy bất an, trong hoàn cảnh bây giờ, ánh mắt như vậy chỉ có thể khiến hắn càng chịu nhiều thương tổn hơn thôi.

“Thực xin lỗi, cô nương đừng khóc.” Dịch Viễn Lưu thấp giọng nói, tự trách mình đã quá lỗ mãng, là một tù binh trong tay giặc thì còn có tôn nghiêm gì chứ, hắn cười giễu mình, nhưng mà hắn không thể để cô gái này vì hắn mà chịu nhục.

Có lẽ hiện tại hắn cái gì cũng không muốn nữa rồi nhưng hắn hy vọng là ít nhất thì hắn cũng có thể bảo hộ nàng một chút, nàng chỉ là một nữ hài tử vô tội mà thôi. Nếu là ở hoàng cung của Dịch quốc liệu hắn có thể quan tâm đến một nữ tử như vây không? Không, hẳn là hắn sẽ không làm như thế.

Nhưng hiện tại nơi này là đại doanh của địch quân, ngoại trừ hắn ra, còn có ai có thể bảo vệ một con dân của Dịch quốc như nàng đây.

Hắn khẽ cắn môi, muốn đứng dậy nhưng thân thể vô lực, dù thế nào cũng chẳng có chút sức, đúng lúc này một lực lượng thật lớn nhấc hắn dậy, bên tai hắn truyền đến tiếng kinh hô của Tiểu Liên của thanh âm trào phúng của kẻ nam nhân cao lớn kia: “Đứng dậy không nổi ư, tối hôm qua ngươi chắc là thật vất vả rồi đúng không? Ta giúp ngươi một tay.”

Cả người Dịch Viễn Lưu cơ hồ nhưu bị hắn nhấc hổng lên, Tiểu Liên lớn tiếng cầu khẩn người nọ buông hắn ra, thị vệ đứng bên cạnh cũng vừa bày ra dáng vẻ giả bộ khuyên giải, vừa thú vị xem trò, xem ra bọn họ thực chờ mong một nam sủng như hắn mang đến cho bọn họ chút lạc thú, hắn trào phúng nghĩ.

Không thể tưởng tượng được Dịch Viễn Lưu hắn lại có ngày ra nông nỗi này. Hắn có thể ước đoán được kế tiếp sẽ gặp phải chuyện gì, không phải là chỉ đơn thuần muốn nhục mạ hắn mà người này còn muốn thừa dịp Sách Lôi không ở đây mà giết hắn, đây có thể là nghĩa cử — tự ý giết chết nam sủng, khuyên đại soái lấy quốc sự làm trọng, không chừng có thể khiến sử quan cảm động một phen viết vào sách là y không để ý để ý  sinh tử  cá nhân, hiểu thế nào là đại nghĩa…vân vân…

Như thế… coi như là mọi việc đều xong đi, cho hắn được thanh tĩnh. Hắn có hy vọng sống sót nhưng mà mấy ngày nay hắn đã mệt mỏi rồi.

Cổ hắn chợt hơi lạnh, một thanh mã tấu kề sát vào yết hầu hắn, “Nếu ngươi hiểu được tiếng người thì nên thành thật một chút, đại soái sẽ không tới đây, người đang thương nghị đại sự cùng quan viên từ kinh thành mới đến, không ai bận tâm đế sống chết của ngươi đâu.” Y tiếp tục nói nói: “Loại nam sủng giống như ngươi, để sống thì chỉ biết là chậm trễ chính sự, chỉ là một túi thịt da xinh đẹp, giết là đáng–“

“Không được, Ba Thái đại nhân, người có thể dạy dỗ hắn một chút nhưng nếu giết hắn thì ta cũng gặp phiền phức đấy.” Một thị vệ đột nhiên mở miệng, vừa nãy chỉ khoanh tay đứng xem náo nhiệt nhưng nghe Ba Thái nói thế mới mở miệng tỏ một chút lập trường của mình.

Nam nhân cao lớn được gọi là Ba Thái hừ mũi thật mạnh: “Loại này nếu không giết, lưu lại thì chỉ biết phá hư đại sự.”

Thị vệ hơi nắm tay lại, tỏ vẻ mình sẽ không chấp nhận chuyện này, Ba Thái không có cách nào đành lạnh lùng nhìn Dịch Viễn Lưu, hình như trong đôi mắt y có cái gì đó chợt lóe lên.

Nhìn thấy ánh mắt đó Dịch Viễn Lưu bỗng nhiên cảm thấy cả người phát lạnh, hắn có dự cảm không tốt. Cái loại ánh mặt này biểu hiện cho cái gì, mấy ngày nay hắn đã không còn xa lạ nữa nhưng hắn tình nguyện bị giết chết chứ cũng không muốn điều này.

Quả nhiên Ba Thái đột nhiên cười rộ lên, y vốn mắt to mày rậm, ngày thường trông thập phần hào sảng nhưng lúc này cười lên thì bảy dáng tám vẻ đều vô cùng xấu xa.

Y kéo lấy quần áo của Dịch Viễn Lưu lớn tiếng cười nói: “Vậy được rồi, ta thật muốn cho toàn bộ tướng sĩ trong doanh trướng nhìn xem tên nam sủng này da mỏng thịt mềm ra sao mà có thể làm cho đại soái ở trên giường lưu luyến không quên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play