Nhìn nam tử vừa nãy vẫn còn trấn định, bất tuân mà nay lại lộ ra ánh mắt khiếp sợ như thế, Ba Thái tựa hồ như được cổ vũ thêm, y vận sức một chút, chỉ nghe xoạt một tiếng, quần áo đơn bạc của Dịch Viễn Lưu lập tức đã bị xé rách một mảng lớn.
“Ngươi…” Dịch Viễn Lưu yếu ớt kêu lên, muốn vùng ra khỏi tay y, vì sao, tại vì sao hắn lại gặp phải tình cảnh như thế này chứ?
Hắn thà rằng chết ngay lập tức tại đây chứ không thể tiếp tục những vũ nhục không dứt cứ liên tiếp xảy đến với hắn như thế này.
Ba Thái nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ không thể tự kiềm chế được của hắn, đắc ý mà cười ha hả: “Sao thế, ra bên ngoài rồi thì lại tỏ vẻ rụt rè thế sao? Thân thể ngươi chỉ cho mình đại soái xem, còn các tướng sĩ khác thì không xem được ư?”
Xoạt một tiếng nữa, thượng sam của Dịch Viễn Lưu cơ hồ bị xé tơi tả, làn da trắng nõn tiếp xúc với hơi lạnh trong không khí, bên ngoài lại có gió nhẹ phớt qua khiến hắn không thể khống chế mà hơi run rẩy.
Tiếng cười lớn của Ba Thái vang lên bên tao hắn, một bàn tay thô rát vuốt ve tấm lưng trần cân xứng, rắn chắc của hắn: “Xem nào… Đây là cái gì nhỉ?”
Dịch Viễn Lưu chỉ cảm thấy cả đầu ong ong, máu trong người hắn tựa hồ như tất cả đã đều dồn lên đỉnh đầu. Những vết thương trên lưng này, dù là ai cũng có thể nhìn ra đó là do Sách Lôi lưu lại trên người hắn những dấu vết của hoan ái, bạo ngược cùng phiếm tình.
Tiếp theo tên nam nhân kia hình như đã nghĩ ra đó là cái gì, y nói với binh lính một câu phương ngôn của Đan Mông, tuy rằng hắn nghe không rõ nhưng nhất định là một câu nói cực kỳ thô tục, mấy nam nhân thấy thế lại tiếp tục cười ha hả.
“Buông công tử ra, van cầu ngài, quân gia…” Nước mắt trong suốt rơi trên gò má Tiểu Liên, nàng quỳ xuống dưới, van vỉ cầu xin: “Ngài muốn làm gì cũng được, cầu ngài, van cầu ngài không cần làm như vậy với công tử nữa.”
Nàng muốn đoạt lấy Dịch Viễn Lưu từ tay nam nhân đó, nàng quả thực không thể tưởng tượng được sự tình này là đả kích lớn lao thế nào với một nam tử đầy cao ngạo như Dịch Viễn Lưu nhưng mà Ba Thái chỉ phẩy tay một cái giống như đuổi muỗi, đã dễ dàng đẩy ngã nàng xuống.
Tiểu Liên té sõng xoài trên nền đất, chân cũng đã bị thương, cả người đều dính đầy bụi đất, nhưng mà nàng cũng chẳng màng, nàng xuất thân không phải là bần hàn, vốn cũng thích mình luôn được xinh đẹp, ít nhất thì cũng phải sạch sẽ, nhẹ nhàng, thoải mái nhưng giờ đây nàng căn bản không bận tâm nữa, tất cả đều không sao cả, chỉ cần có thể cứu với nam tử này thoát ly được khỏi khổ hải, dù có phải chết nàng cũng nguyện ý.
Nàng nhìn đến bàn tay của Ba Thái đã bắt đầu muốn tháo đai lưng của Dịch Viễn Lưu, vị nam tử tuấn mỹ kia sắc mặt đã trắng nhợt như một người chết, nàng không tưởng tượng được khuất nhục cùng thống khổ của hắn vào giây phút này nhưng mà nàng cảm thấy tim mình đau, đau đến nỗi như sắp vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
Nàng đột nhiên xông đến cắn vào cổ tay của Ba Thái. Ba Thái vốn không hề đề phòng nữ tử yếu đuối này, bị nàng cắn y kêu lên một tiếng đau đớn. Cổ tay y tê rần, y buông tay ra, xoay người túm lấy mái tóc dài của nàng, hung hăng tát nàng một cái, hét lớn: “Cút ngay, đồ điên này.”
Tiểu Liên lại té ngã trên đất nhưng gần như lập tức, nàng bổ nhào đến chỗ Dịch Viễn Lưu, thanh âm nức nở: “Lưu công tử, người không sao chứ…” Nàng vừa khóc vừa ôm chặt lấy Dịch Viễn Lưu giống như dù có chết cũng không buông hắn ra, quay đầu cầu xin Ba Thái: “Ngươi buông tha cho công tử đi, quân gia, công tử không biết gì cả, cái gì cũng không biết. Ngươi buông tha công tử…”
Dịch Viễn Lưu hơi cắn răng, hắn giơ tay lên nhẹ nhàng sờ lên hai má nàng: “Cô nương chảy máu rồi.”
Tiểu Liên lúc này mới hơi cảm thấy môi mình ngòn ngọt, răng nanh cắn sâu vào môi nhưng nàng vẫn không buông lỏng, cố gắng nuốt xuống một ngụm nước bọt có lẫn máu, hé ra một vẻ mặt tươi cười miễn cưỡng: “Không sao, không đau đâu… Công tử, người có sao không, có đau không…”
“Ta không sao, chuyện này đã là cái gì.” Dịch Viễn Lưu lộ ra một nụ cười tươi tắn, nhìn biểu tình của Tiểu Liên hơi thả lỏng, thoải mái một chút lại làm cho hắn trong lòng chua xót.
Hắn hận mình vừa rồi yếu đuối như thế, cư nhiên khiến một nữ tử như nàng lo lắng, làm cho một thiếu nữ như thế cố sống cố chết bả0 vệ hắn.
Hắn cười, nắm lấy tay Tiểu Liên, giúp nàng đứng lên, bàn tay nàng nhỏ bé và yếu ớt quá. Lúc hắn nắm chặt bàn tay ấy, trong khoảnh khắc ấy, tất cả những vũ nhục không thể tha thứ mà hắn phải chịu đều như phù vân bay đi thật xa, thứ tôn nghiêm hư ảo của một hoàng tử so với máu tươi đang chảy của một nữ tử đều chẳng là gì.
Hàm răng nàng hơi buông lỏng, miệng nàng còn đầy máu tươi nhưng nàng vẫn nở nụ cười, nhìn qua trông có chút hoạt kê. Nhưng nhìn nụ cười của nàng, sự tự tôn cùng thống khổ của hắn nhất thời lại trỗi dậy.
Hắn đột nhiên ý thức được hắn là một nam nhi, thân phận hoàng tử đã là gì, hắn là một quân nhân của Dịch quốc, hắn phải bảo vệ nữ tử vô tội đang đứng trước mặt mình, bất luận cái giá phải trả có lớn đến đâu đi nữa. Bọn họ chinh chiến, đổ máu trên chiến trận rốt cuộc là vì cái gì? Ban đầu hắn tưởng là vì hoàng tộc, vì vinh dự nhưng hiện tại, hắn bỗng nhiên cảm thấy được có thứ còn quan trọng hơn tất cả những thứ đó.
“Chỉ là cởi một bộ quần áo thôi không phải sao, ta là một đại nam nhân, cởi quần áo thì có gì mà không được.” Hắn im lặng nói, nhìn thẳng vào Ba Thái.
Dịch Viễn Lưu cười trào phúng, giang hai tay ra, thanh âm mềm nhẹ thốt: “Ngươi thích cởi thì cởi đi, ta chẳng có việc gì cả.”
Ánh mắt hắn trấn định, hơn nữa còn rất thản nhiên. Tiểu Liên đứng ở phía sau hắn vô cùng khẩn trương, thần sắc của công tử trông rất thoải mái, không hề sợ hãi, giống như là đáp ứng yêu cầu buồn cười của một tiểu hài tử vô lễ nhưng lại làm cho nàng cảm thấy vừa nãy nàng đã quá lo lắng.
Đúng vậy, đó chẳng qua chỉ là một chuyện hạ lưu thú vị của bọn người Đan Mông đáng giận kia thôi, công tử sẽ không sợ đâu.
Nàng tràn đầy địch ý hướng mắt nhìn Ba Thái, tuy rằng nàng lớn đến thế này rồi nhưng chưa bao giờ nàng dùng ánh mắt khinh miệt, tràn đầy cừu hận như thế để nhìn người khác,nhưng bây giờ nàng đã bị kích động trong tình cảnh hiện tại nên nó đột nhiên phát tiết ra.
Sự tình như thế khiến Ba Thái rất không thoải mái, vốn y nghĩ Dịch Viễn Lưu là một kẻ nam sủng không biết xấu hổ nhưng mà hoàn cảnh bây giờ y thật giống như một tên tiểu nhân khi dễ người yếu nhược nhỏ bé hơn mình—Hai người trước mặt y, nam thì suy yếu tựa hồ gió thổi cũng bay, nữ thì mỏng manh, yếu nhược, đang lau đi vết máu thê thảm ở khóe môi, bọn họ nhìn qua trông rất bất lực nhưng ánh mắt lại quật cường, tràn đầy địch ý.
Điều này làm cho y cơ hồ có chút khâm phục, muốn mắng một câu rồi xoay người trở về … nhưng y không thể làm như thế. Y đã đáp ứng là sẽ giết chết tên nam sủng này, hay chí ít cũng là vũ nhục hắn thê thảm trước mặt quân sĩ, gây cho Sách Lôi đủ áp lực. Lão tướng quân đã hứa với y là sau chuyện này y sẽ không chế nhưng điều này cũng không trọng yếu cho lắm, y biết Sách Lôi vì kẻ nam sủng này đã đắc tội với không ít người, với một kẻ nắm quyền chỉ huy trong tay như Sách Lôi, chuyện này nói gì thì nói cũng chẳng phải chuyện tốt. Mà y đã trung thành dưới trướng của Sách Lôi nhiều năm như vậy, y không cho phép Sách Lôi mê muội mất hết ý chí như thế, y có nghĩa vụ phải sửa chữa hành vi sai lầm đó.
Nghĩ đến đây, y bèn rút kiếm ra, hướng về phía hai người, một nam, một nữ kia kêu lên: “Ta khinh! Ai có dư thời gian lột quần áo của tên tiện nhân như ngươi, ta sợ ô uế mất tay của ta! Ta chỉ muốn xem ngươi chết đến nơi rồi, xương cốt còn cứng được đến đâu!!”
….
“Các người đang làm gì vậy?” Một thanh âm lạnh buốt vang lên sau lưng làm cho thân thể Ba Thái trong nháy mắt đông cứng lại.
Phía sau lưng hắn, Sách Lôi đã đứng lặng yên ở nơi đó từ bao giờ, sắc mặt âm trầm giống như ác quỷ Tu La dưới địa ngục.
Ba Thái rất nhanh trấn định lại, dáng vẻ quật cường: “Gần đây trong quân vẫn cảm thán về chuyện nam sủng Dịch quốc, mạt tướng chỉ là muốn xem dáng điệu ngày thường của hắn là như thế nào thôi.”
“Hiện tại ngươi xem xong rồi chứ?” Từng chữ từng chữ một thoát khỏi kẽ răng của Sách Lôi.
Lửa giận của chủ soái tràn đầy như núi lửa phun trào càng làm tăng thêm sự tin tưởng trong lòng Ba Thái, tiện nhân này tuyệt đối không thể giữ lại, biểu tình của y trước vị đại soái đang lạnh lẽo như băng trên đỉnh Thái Sơn vẫn không thay đổi.
Ba Thái hơi cúi: “Đã thấy, hắn quả nhiên là yêu nghiệt mị hoặc đại soái, trong lúc song phương đang giằng co thì hắn xuất hiện chính là muốn nhiễu loạn lòng quân, đại soái, người hẳn là sẽ lấy quốc…”
“Câm mồm!!” Một tiếng quát to cắt đứt lời trần thuật vì chính nghĩa của y.
Khoách Nhĩ Thái xuất hiện ở phía sau, đám đông quân sĩ đang hớn hở xem náo nhiệt tự động tách ra tạo thành một con đường. Mồ hôi rơi trên những nếp nhăn trải rộng trên trán hắn, thần sắc hơi hoảng loạn, vừa nhìn là đã thấy chắc chắn là vừa vội vội vàng vàng chạy đến đây.
Sách Lôi cười lạnh một tiếng, liếc qua nhìn, đôi mắt chẳng chút ấm áp, lạnh lùng nói: “Những người không liên can lui cả đi, việc hôm nay nếu truyền ra bên ngoài, xử theo quân pháp.”
Đám đông chung quanh xôn xao một chút, đưa mắt nhìn nhau rồi chỉ sau một lát đã biến mất hết không còn thấy tăm tích, để lại một khoảng đất trống rộng lớn phía trước đại trước, chỉ còn Sách Lôi, Ba Thái, Khoách Nhĩ Thái, cùng hai người của Dịch quốc.
Khoách Nhĩ Thái biết mình đã đi quá giới hạn, lẽ ra hắn không nên tự tiện hạ lệnh trong khi chủ soái còn chưa có chủ ý, hành động này rõ ràng là miệt thị quyền uy vương giả của thượng cấp, đây chính là điều cấm kỵ lớn nhất trong quân đội vốn phân chia cao thấp rõ ràng, kỷ luật nghiêm minh.
Ba Thái muốn khiêu chiến quyền uy của Sách Lôi nhưng Sách Lôi là một vị đại tướng, vì sao y lại chỉ trích chủ soái của y luyến ái một tên nam sủng, làm mất đi thời cơ chiến đấu trước mặt nhiều tướng sĩ như vậy chứ?
Lão thiên gia, hắn vì sao lại đem nhiệm vụ giáo huấn tên thích khách chết tiệt của Dịch quốc kia cho một kẻ như Ba Thái chứ?
Y đem những gì hắn muốn y làm, làm hỏng hết rồi!
Giáo huấn nam sủng là một chuyện, Sách Lôi nhiều nhất là chỉ hờn giận một chút, cũng có thể nhận ra rằng so với kẻ nam sủng kìa thì thủ hạ vào sinh ra tử cùng mình quan trọng hơn. Nhưng hiện tại, mồ hôi lạnh đã sớm thấp ướt nội y của Khoách Nhĩ Thái, đại tướng dưới quyền cùng chủ soái của mình giằng co trước mặt nhiều người như thế thì ý nghĩa là gì?
Ý nghĩa là quyền uy của Sách Lôi bị khiêu chiến…
Trong đêm nay, trong quân doanh nhất định sẽ truyền đi vô số những lời đồn không căn cứ, mâu thuẫn rõ rành rành như ban ngày thế này, cho dù quân tâm có kiên vững đến đâu nhất đinh cũng sẽ dao động hơn nữa chiến cuộc lại còn đang ở trong thời khắc quyết định.
Sách Lôi tuy đứng yên một chỗ nhưng ánh mắt y một khắc cũng chưa rời khỏi nam tử gầy yếu đứng cách mình mấy trượng kia, tên thích khách Dịch quốc đã rõ ràng như sắp ngã đến nơi rồi nhưng lại cường ngạnh đứng thẳng như một cây trúc cứng cỏi, thẳng tắp, nụ cười miệt thị trên môi hắn giống như hắn là một kẻ ngoài cuộc chẳng can hệ gì đang đứng thưởng thức mọi chuyện phát sinh trước mặt.
Ánh mắt lãnh đạm của Sách Lôi đảo một vòng trên người hắn: “Ta muốn xem ngươi giải thích chuyện này như thế nào?”
Y dẫn đầu mọi người hướng về phía doanh trướng sải bước, dường như không để ai vào trong mắt.
Khoách Nhĩ Thái hơi hơi thở nhẹ, chủ soái không lướt mắt qua bọn hắn, đồng thời cũng chẳng nhìn tên nam sủng kia. Đó là một dấu hiệu tốt, hắn nhìn Ba Thái một cái, ý muốn y lập tức tạ tội với chủ soái. Ba Thái bĩu môi, ngẩng đầu đi theo Sách Lôi vào doanh trướng.
Khoách Nhĩ Thái âm thầm dậm chân. Tên ngu xuẩn này muốn làm cho sự tình càng ngày càng rối thêm sao?
Trong trướng có ba người, Khoách Nhĩ Thái, Ba Thái, Sách Lôi nhưng chỉ có Sách Lôi là ngồi, dáng điệu âm trầm, không mở miệng, cũng không ra lệnh cho bọn họ ngồi xuống.
Khoách Nhĩ Thái ho khan hai tiếng, đang muốn mở miệng thì trướng liêm được nhấc lên, Tiểu Liên vẫn còn đang hoảng sợ đang đỡ lấy người nam sủng vô lực của Dịch quốc xuất hiện ở cửa.
Ba Thái gầm nhẹ, y đem tất cả tức giận phát tiết trong thanh âm của mình: “Cút ra ngoài, tiện nhân mà dám xông vào trong lúc đang nghị sự. Cút!!”
Khoách Nhĩ Thái hận không thể xông lên che đi cái miệng của Ba Thái, y chẳng lẽ lại không hiểu cái loại cử chỉ lỗ mãng thế này chỉ là đổ thêm dầu vào lửa sao?
Tiểu Liên run run dìu Dịch Viễn Lưu, bọn họ dường như là tiến vào từng bước, từng bước một. Tiểu Liên đương nhiên là do sợ hãi, còn Dịch Viễn Lưu thì bởi vì hắn đã mất hết khí lực, nếu không phải không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt địch nhân, nên mới cố gắng chống chọi, chứ không đã sớm ngất đi từ lâu rồi.
Trên đường đi, lúc đi ngang qua chỗ Ba Thái, cánh tay dài của Ba Thái vung lên, một trận kình phong đánh úp vào người hắn, Dịch Viễn Lưu theo bản năng né đi, thân thể vô lực miễn cưỡng né được nửa chừng thì luồng lực đạo cuồng mãnh ùa đến, thân thể hắn đau nhức, lảo đảo lùi về phía sau. Tiểu Liên vốn không có võ công nên không được tốt như hắn, nàng bay thẳng ra ngoài, va mạnh vào vách trướng, bịch một tiếng, trượt dài trên mặt đất.
Dịch Viễn Lưu chỉ kịp kêu lên một tiếng: “Tiểu Liên”, bên ta đã nghe thấy một tiếng hét như sấm sét: “Dừng tay”. Đất trời xung quanh hắn như đảo lộn, khi mở mắt ra thì đầu óc hắn vẫn vang lên những tiếng ong ong.
Một đôi tay mạnh mẽ, hữu lực ôm chặt lấy hắn, mà chủ nhân của đôi tay đó, cũng là kẻ hắn hận nhất, Sách Lôi. Nhưng điều làm hắn kinh ngạc nhìn là hắn nhìn thấy trong đôi mắt của Sách Lôi là sự lo lắng cùng âu lo cho hắn, tuyệt đối không nhầm được.
Quan tâm một tên nam sủng như thế sao?
Vì cái gì đây?
Sách Lôi ôm hắn, chậm rãi đứng thẳng lại.
May mà y phản ứng nhanh nhẹn, lúc thích khách khó khăn chống đỡ, nghiêng ngả như sắp ngã y đã phi thân lại đỡ lấy hắn. Người này đã yếu đuối như vậy rồi, nếu tiếp tục chịu thương tổn chỉ sợ hắn sẽ phải nằm trên giường rất lâu, rất lâu.
Y ôm sát nam nhân gần như sắp hấp hối này, trong đôi mắt hắn, y nhìn thấy được vẻ lo lắng của chính mình nhưng y cũng nhìn thấy được sự mê hoặc đáng sợ của hắn.
Đôi con ngươi tối tăm trên gương mặt tuấn tú tái nhợt kia hiện lên một thứ xúc cảm mờ mịt không hề phòng bị khiếm ngực y nóng lên, dù rõ ràng biết rằng dưới biểu tình yếu ớt như thế ẩn chứa phía dưới là bao nhiêu sắc bén nhưng tại một khắc thời gian này, y bỗng nhiên muốn bảo vệ hắn, không cho hắn phải chịu bất cứ thương tổn gì.
Đến lúc hắn nhìn thấy biểu tình không tán thành của Khoách Nhĩ Thái cùng bàn tay nắm chặt của Ba Thái, thứ tình cảm tiếc thương vừa nãy mới dâng lên trong lòng y mới lập tức bị lí trí bắt buộc làm cho phai nhạt đi.
Y là một quân nhân, là tướng lĩnh tối quan trọng của quốc gia, đang suất lĩnh đại quân cùng một quốc gia khác liều chết quyết chiến.
Y đem Dịch Viễn Lưu đẩy trở lại nhuyễn tháp, chậm rãi ngồi trở lại lên ghế. Tiểu Liên khẩn trương đứng lên xem tình hình Dịch Viễn Lưu như thế nào. Sách Lôi cố ý xem nhẹ việc sự thân mật giữa hai người kia gây cho y chút khí chịu, hướng sự chú ý trở về chuyện xảy ra lúc nãy.
“Hiện tại đã có thể giải thích rõ ràng chuyện hôm nay rồi chứ?” Y nói.
Trước mặt một tên tù binh, việc một đại tướng đắc lực phải giải thích hành động của mình với chủ soái thật không khác gì đem nhược điểm trí mạng của quân đội phơi bày ra cho đối thủ xem, nếu mà đối phương lợi dụng điểm này thì hậu quả…
Khoách Nhĩ Thái đa mưu túc trí đương nhiên là nghĩ đến điểm này, Ba Thái cũng đã nghĩ đến rồi, huống gì là chủ soái Sách Lôi, Sách Lôi lôi lấy tâm tư, thực lực cùng sự dũng mãnh mà tề danh thiên hạ. Hiện tại Khoách Nhĩ Thái nhìn không ra Sách Lôi có ý sẽ muốn thay đổi địa điểm nói chuyện.
Dịch Viễn Lưu nằm trong góc không nhìn thấy bọn họ, hắn nhắm chặt hai mắt, nhìn hắn như sắp ngất đến nơi rồi.
Chủ soái không phải là điên mà là có tính toán riêng, Khoách Nhĩ Thái thầm nghĩ, nếu vì tức giận mà mất đi lý trí thì không khác gì lửa cháy mà đổ thêm dầu.
Hắn bất động thanh sắc, kéo kéo Ba Thái, ngăn không cho y nói chuyện.
“Đại soái, việc hôm nay tẩt cả là sai lầm của Ba Thái, có thể phạt hắn…” Kế hoạch này của hắn là lấy lùi làm tiến, đem sai lầm không thể vãn hồi kia mà giải quyết, dựa theo tính cách từ trước đến nay mà nói, đại soái vốn thưởng phạt phân minh lại có thừa bao dung, nếu Ba Thái đã muốn nhận sai, tự nhiên đại soái cũng không trách móc quá mức nặng nề.
Đáng tiếc dụng tâm của hắn đều bị phá hỏng cả.
“Ta đều là vì lo lắng cho quân ta mà thôi, vì sao lại phạt ta? Ta không phục.”
“Ba Thái”
Khoách Nhĩ Thái vội vàng quát bắt y ngừng lại, trong lòng hắn vô cùng ảo não, tên Ba Thái này quả thức là lỗ mãng cùng ngu xuẩn hết thuốc chữa.
“Để hắn nói tiếp đi.” Sách Lôi cảnh cáo, liếc nhìn Khoách Nhĩ Thái một cái, tựa như đang xem trò hay, y nhìn chằm chằm vào nam tử thô lỗ trước mặt mình, gương mặt với hàm râu quai nón, trên chiến trận luôn anh dũng, luôn luôn liều mạng nhưng đầu óc tựa hồ như không được lanh lợi, chuyện hôm nay tuyệt đối không thể do một mình hắn nghĩ ra được, y khẳng định sau lưng còn có người khác.
Ba Thái ưỡn thẳng ngực, bình thản, nhìn chủ soái của mình: “Đại soái, người có thể phạt mạt tướng, người là chủ soái, mạt tướng là thủ hạ của người, vô luân người nói gì mạt tướng đều nghe theo, nhưng nếu người vì chuyện hôm nay mà xử phạt mạt tướng, mạt tướng khẩu phục, tâm không phục, chẳng những mạt tướng không phục mà còn có rất nhiều người khác không phục.”
Sách Lôi cười lạnh một tiếng, “Nói vậy ngươi chắc chắn là cảm thấy việc hôm nay mình làm là đúng đúng không?”
“Không sai.”
Sắc mặt Khoách Nhĩ Thái tái nhợt, nhìn thấy tình cảnh hai ngươi đối địch với nhau như thế này tuyệt đối không hải là ý định của hắn.
“Nói xem, ngươi chạy đến doanh trướng của ta làm ầm ĩ đến long trời lở đất rốt cuộc là vì cái gì?”
Ba Thái hất đầu, đưa ngang một ngón tay: “Vì hắn.”
Ngón tay của hắn chỉ đúng vào Dịch Viễn Lưu, thanh âm sắc nhọn như là trong đó tích tụ phẫn uất không thôi. “Hắn là yêu nghiệt, từ sau khi hắn xuất hiện, liên tiếp xuất hiện những việc lạ thường, đầu tiên là quân ta tập kích nhưng chưa đánh đã lui, sau đó đại soái còn bị hắn đâm bị thương. Thời gian cùng địa điểm hắn xuất hiện đều rất quỷ dị, vốn nên đem hắn cho hình quan thẩm vấn nhưng đại soái vẫn để hắn ở lại sóai trướng! Huống hồ hắn ám sát đại soái, chiểu theo quân pháp thì phải sớm xử tử hắn, nhưng đại soái lại chẳng nói một câu, nếu không phải quân y nhất thời lỡ miệng thì thuộc hạ đến tận bây giờ cũng không biết đại soái bị thương, càng kỳ quái hơn là đại soái bị hắn đâm bị thương chẳng những người không trách phạt mà còn dùng thuốc tốt trị thương cho hắn…”
Lời nói tuy bừa bãi nhưng Sách Lôi hiểu được, điều này làm y dở khóc dở cười. Đêm đó tập kích thất bại là do địch nhân đề cao cảnh giác, nam nhân này dù có xuất hiện hay không bọn họ đều phải rút quân, đem thất bại đó đổ lên đầu tên thích khách này không khỏi quá đề cao hắn rồi sao. Về việc y bị thương, chẳng phải là thương tích khi sát địch trên sa trường có thể xem như một thứ huy chương dũng khí mà khoe ra, mà là khi đang cưỡng bức đối phương, đang tìm hoan mua vui trên giường mà nhất thời không đề phòng nên bị thương nhẹ. Cái lý do này nói ra chẳng phải là thành trò cười cho người khác sao?
Tên Ba Thái này đầu óc chẳng lẽ không biết suy nghĩ sao?
Nhưng Ba Thái càng nói càng hăng: “Tại cái nơi khỉ ho cò gáy, đến gà còn không đẻ được trứng này, quân ta đóng quân ở đây vài tháng sẽ khiến lũ rùa đen trong thành sợ đến tè ra quần nhung từ khi tên thích khách này xuất hiện thì chiến cuộc lập tức ngừng lại, một đám rùa đen đều co đầu rút cổ trong thành không ra ứng chiến giống như đang trông chờ cái gì đó, chẳng lẽ không phải là chờ gián điệp của chúng truyền tin tức ra ngoài sao?”
Đối với những lời Ba Thái nói, Sách Lôi tự nhiên đã sớm biết rõ từ lâu rồi. Y không kiên nhẫn được nữa bèn hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
Ba Thái hơi chần chừ một chút, nhìn qua Khoách Nhĩ Thái, muốn lấy thêm một chút dũng khí: “Giết chết tên yêu nghiệt này, hoặc là đem hắn đưa đến chỗ của hình quan.”
Sách Lôi châm chọc hỏi lại: “Nếu như ta không đồng ý?”
Ba Thái há hốc mồm… Hắn vốn không nghĩ đến điều này.
Nếu đại soái không đồng ý thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tự tiện giết người ngay trước mặt đại soái sao?
Hăn không biết làm sao cả, ánh mắt của Sách Lôi cùng Khoách Nhĩ Thái đều nhìn vào hắn, ánh mắt sáng quắc của Sách Lôi theo dõi từng cử động nhỏ của hắn.
Không khí trong doanh trướng y như dây cung đang được kéo căng hết cỡ.
Khoách Nhĩ Thái lại toát mồ hôi lạnh.
Chỉ cần Ba Thái mở miệng nói ra một chữ không vừa ý đại soái, chuyện ngày hôm nay sẽ càng khó giải quyết.
“Đại soái, việc này nên gác lại để xử lý sau, quan viên từ kinh thành mới tới còn đang chờ ở…” Khoách Nhĩ Thái vội nói, muốn làm cục diện dịu đi một chút nhưng câu nói tiếp theo lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Sách Lôi ngăn lại.
Ba Thái vẫn quật cường đứng ở đó, còn Sách Lôi cũng không muốn buông tha cho hắn.
“Nếu ta không đồng ý giết hắn, cũng không đồng ý đem hắn giao cho hình quan thì ngươi muốn làm gì?” Chủ soái của hắn lạnh lùng hỏi.
Ba Thái cắn chặt răng, không chịu bước vào cái bẫy đang bày ra trước mắt này.
Rầm một tiếng, hai bàn tay của Sách Lôi đập xuống mặt bàn, mặt bàn cứng như đá tảng lập tức vỡ nát thành bốn năm mảnh.
“Khoách Nhĩ Thái”
“Có thuộc hạ.”
“Tự tiện vào doanh trướng của chủ soái, tụ tập gây chuyện, ý đồ muốn tự dùng tư hình, trong mắt không có kỷ luật quân đội, phải chịu tội gì?”
“Đại soái…”
“Phải chịu tội gì?” Tình huống lúc này đã không để cho Khoách Nhĩ Thái có thể suy nghĩ nhiều, vội quỳ xuống: “Đại soái, người biết Ba Thái tính tình lỗ mãng, xin người niệm tình hắn mấy năm gần đây theo người chinh chiến, lập được không ít công lao, bỏ qua cho hắn lần này đi.”
Sách Lôi đầy phẫn nộ, cười lạnh mấy tiếng: “Hay cho câu bỏ qua cho hắn, ta còn chưa hỏi tội của ngươi đâu, ngươi chưa cần vội thay hắn xin tha như vậy. Ta hỏi ngươi, hôm nay quan sai từ kinh thành đến, thiết yến xong rồi, vì cái gì các người đều muốn ngăn ta lại, nói là muốn thảo luận mấy việc… Thảo luận cái gì? Rõ ràng là muốn níu chân ta, làm cho Ba Thái có đủ thời gian ra tay.”
Khoách Nhĩ Thái há miệng thở dốc. “Đại soái, ta…”
Sách Lôi trong lòng buồn chán, y dù đang ở bên ngoài hoàng cung, cũng chẳng để ý đến tôn ti trật tự, cũng thường cùng thuộc hạ uống rượu mua vui nhưng vẫn quản lý quân đội nghiêm cẩn, y hận nhất là người khác làm những việc mà không coi y vào đâu, việc đau lòng nhất hôm nay chính là lão tướng quân y tín nhiệm nhất lại cùng người khác bày mưu lừa gạt y. Hôm nay là Khoách Nhĩ Thái, ngày mai thì là ai đây?
“Khoách Nhĩ Thái, ngươi theo ta bao lâu rồi?”
“Khoách Nhĩ Thái không hiểu dụng ý của câu hỏi, mơ mơ hồ hồ mà trả lời: “Đến mùng bảy tháng tám năm nay thì đã là mười năm.”
“Mười năm…” Sách Lôi thở dài, “Mười năm dài như vậy chẳng lẽ còn không đủ cho người hiểu rõ con người của ta? Chẳng lẽ trong mắt ngươi ta lại là một con nghé mới sinh, sẽ tùy tùy tiện tiện bị người khác lừa bịp hay sao? Chẳng lẽ ngươi không tin chủ soái của ngươi ư?”
Khoách Nhĩ Thái chấn động, hắn đã nhìn thấy Sách Lôi lớn lên khi y còn nhỏ, từ khi là một tiểu đồng tử tóc để trái đào trong hoàng cung đến khi hắn trở thành một thống soái tung hoành thiên hạ, uy chấn tứ hải, những sóng gió, những âm mưu quỷ kế tất cả đều đã trải qua, nhưng người ngã gục đều là người khác chứ không phải y, cả mỹ nhân kế cũng không phải là chưa gặp nhưng những người đó không chết thì cũng đầu hàng, cho đến bây giờ chưa từng thấy Sách Lôi vì ai mà động tình.
Nhưng mà lần này…
Sách Lôi đã đứng dậy trở lại cạnh nhuyễn tháp, đưa tay ve vuốt mái tóc đen của thích khách kia, đối phương nhắm chặt hai mắt, giống y như một con rối gỗ không hề nhúc nhích, động tác của chủ soái khiến Khoách Nhĩ Thái thấy bất an, bởi vì nó rất nhẹ nhàng, động tác vuốt tóc kia tựa như đang âu yếm tình nhân vậy.
Trong lòng Khoách Nhĩ Thái vẫn bất ổn, bán tín bán nghi lời nói của Sách Lôi.
Ba Thái hiển nhiên cũng bị động tác của Sách Lôi làm cho tức giận, hắn thở hổn hển giống như một con ếch thiếu nước, gấp đến mức khó nhịn nổi muốn nhảy dựng lên.
Khoách Nhĩ Thái đánh phải tùy theo tình hình hiện tại mà nói tiếp: “Đại soái, xin người đừng trách ta nhiều lời, thuộc hạ đương nhiên là hoàn toàn tin tưởng đại soái nhưng với những lời đồn đại lan tràn trong quân đều nhắm về tên thích khách này, chung quy cứ thế này cũng không phải là kế lâu dài, xin đại soái minh xét xem sau này nên làm như thế nào.”
Sách Lôi lạnh lùng cười, Khoách Nhĩ Thái ngươi khá lắm, mỗi câu đều rất có lý, nói đi nói lại đều vẫn là buộc y phải giao người ra.
Lửa giận không có chỗ phát tiết, y đột nhiên nắm chặt những lọn tóc dài đang nằm trong tay mình kéo lên phía trước, cường mãnh kéo Dịch Viễn Lưu ngồi dậy.
Dịch Viễn Lưu mở mắt ra, ánh mắt trong trẻo, lạnh lùng, nhìn trả lại y.
Sách Lôi nhìn trong mắt hắn đều chỉ là sự hững hờ, lạnh lẽo còn ẩn ẩn châm chọc.
Nếu lúc trước các thuộc hạ muốn đối kháng lại với y, y vẫn còn có thể bình tĩnh được nhưng lúc này sự giận dữ của y lại chỉ vì bị một ánh mắt hờ hững này mà toàn bộ đều tuôn trào… Vừa nãy y tranh chấp vất vả như thế với thuộc hạ, rốt cuộc là vì ai, vì ai?
“Khoách Nhĩ Thái, các ngươi chỉ cần ngậm miệng lại là được. Còn những lời đồn đại trong quân, sẽ rất nhanh biến mất. Người này…” Tay y không chút lưu tình, lướt qua đôi môi sưng đỏ của Dịch Viễn Lưu, dưới ánh sáng mù mờ trong doanh trướng, những vết thương xanh tím, hồng hồng trên làn da trắng nõn nhìn thật ghê người, ám chỉ sự nhục mạ tàn khốc mà hắn phải chịu. “Ta sẽ tiếp tục khảo vấn hắn, đương nhiên… là ở trên giường.”
Y lạnh lùng nói tiếp: “Võ công của hắn đã bị phế, dù ta lưu lại hắn thì ngoại trừ việc làm một thứ đồ chơi trên giường thì các ngươi cho rằng có thể dùng hắn vào việc gì?”
Trên mặt Dịch Viễn Lưu không có phản ứng, hai tròng mắt đen tối tĩnh lặng, từ lức tiến vào doanh trướng hắn vẫn không mở miệng nhưng đột nhiên hắn lại lên tiếng: “Khoách Nhĩ Thái, ngươi là Khoách Nhĩ Thái hả? Ngươi không đem ta đến chỗ hình quan để khảo vấn thật sự là một sai lầm lớn, ta thừa nhận ta là một gián điệp, phục mệnh đến quyến rũ đại soái của các ngươi, thám thính quân tình…”
Nói còn chưa hết câu hắn đã phải ngừng lại– Bốp một tiếng, hắn bị ném mạnh xuống đất, đau đớn trỗi lên khiến hắn không thở được, chỉ có thể cuộn người lại.
Sách Lôi từ trên cao nhìn xuống, thanh âm bình tĩnh giống như gió lốc quét qua người hắn: “Ngươi chỗ nào cũng không thể đi, chỉ có thể nằm trên giường của ta.”
“Thấy không? Công phu của ta rất cao cường đúng không, đã khiến cho chủ soái của các ngươi không thể rời xa ta.” Dịch Viễn Lưu cười lạnh.
Gương mặt Khoách Nhĩ Thái không hề đổi sắc, tựa như đang suy tính cái gì đó.
Sách Lôi vươn tay, dục vọng ẩn chứa trong động tác vuốt ve thân thể đang cuộn lại của Dịch Viễn Lưu, “Ngươi nghĩ như thế sẽ chết được sao, được, vậy ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi sáng mai có thể đứng dậy rời khỏi giường của ta, ngươi có thể tự do đi lại trong quân doanh của ta, ta thật muốn xem ngươi làm cách nào mà trộm được quân tình của ta.”
“Đại soái, không thể….”
“Đại soái, người điên rồi!!”
Ánh mắt sắc bén của Sách Lôi đảo qua hai kẻ gây họa đang đứng đó: “Các ngươi không phải muốn hắn chết sao? Hắn là gián điệp, nếu tự do đi lại trong quân, dù có giấu giếm thế nào một ngày nào đó cũng phải lòi đuôi cáo ra, lúc đó các ngươi muốn làm gì hắn thì làm, ta tuyệt đối không ngăn trở.”
“Nhưng đại soái…”
“Các ngươi lui đi, chuyện hôm nay tạm thời không truy cứu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT