Đúng là chưa thấy qua ai không có phong phạm thục nữ đến cỡ này như Phiên Phiên Trăng thanh gió mát hoa đua sắc thắm, phong cảnh hữu tình, còn nàng thì ngồi...gặm dưa hấu, mặt ngơ ngáo, tướng ngồi không đoan chính, cũng chẳng biết hồn bay đi đâu Aiii nói ra nếu không phải nàng luyến tiếc lão cha mới chẳng muốn gả chồng, thậm chí còn phải làm điệu bộ thô bỉ, dọa hãi các anh thư sinh tới định dạm hỏi Làm mãi thành quen, nàng cũng tập thành bộ dáng thoải mái như vậy Chỉ khổ nỗi cái bà mẹ kế nham hiểm ác độc lúc nào cũng vờ thiện lương này, ngày ngày lượn lờ trước mặt nàng, còn giả trang sủng ái nàng suy nghĩ cho nàng trước mặt cha già, làm nàng phải khổ sở bị ép hôn Nhưng thây kệ, cùng lắm thì đào hôn nàng đã tính kĩ rồi, muốn đuổi nàng đi ư? Có đi nàng cũng phải sống tiêu diêu khoái hoạt mới được Đang mơ màng nghĩ vậy nàng ngủ luôn trên thân cây, vô tình bị một đám hắc nhân phát hiện. "Tiểu tử" nàng bi ai bỏ cây chạy lấy người Đi dạo trên phố, thấy gì cũng ham, món nào cũng nếm, thế là bội thực đến mức đi không nổi, tay chân mất sức, phải chặn xe ngựa nhờ người đưa đến y quán Thế mà khi đỡ nàng, nàng còn nôn khắp người họ rồi cứ thế bất tỉnh ... Aiiiii Bi ai thay cho cái người sắp phải cưới nàng làm vợ a...