“Tiểu Mạch, quan hệ của ngươi với Cơ Bạch rất tốt sao?” Hoa Tích Dung nhấc mành lên.

Hắn cố ý ngồi giữa Tô Mặc và Cơ Bạch, cười đến muôn phần lả lơi mị hoặc.

Tô Mặc và Cơ Bạch vẫn ngồi nguyên chỗ của mình, hai người vẫn duy trì khoảng cách, Hoa Tích Dung nhíu mày, như cười như không. Chợt hắn thấy ngọc bội trên thân kiếm Cơ Bạch, lập tức sờ cằm, rất có hứng thú, “Tiểu Mạch, ngọc bội kia nếu gia không đoán nhầm, thì hẳn là làm từ bảo vật của Thánh Địa đúng không, thứ này ở Ma giới cực kì hiếm thấy, có ý nghĩa xu cát tị hung (theo cái lợi tránh cái hại), ngươi nhặt được ở đâu vậy?”

“Ừm, gia quả nhiên kiến thức rộng rãi.” Tô Mặc điềm nhiên như không, thứ đó tìm được trong túi càn khôn.

“Ta cũng thích ngọc bội này, vừa nhìn hoa văn gia đã biết là do ngươi làm, ngày đó ta đã tặng ngươi Đào Mộc châu, Nhân giới các ngươi hay nói ăn đào thì phải trả lại mận, ngươi cũng không thể bên trọng bên khinh được nha.” Hoa Tích Dung điềm đạm đáng yêu nhìn Tô Mặc, cũng không quản đối phương có đồng ý hay không, khoa tay múa chân nói: “Khắc chữ Hoa cho gia.”

Tô Mặc nhất thời không biết nói gì, nếu cũng làm cho hắn một cái, vậy chẳng phải là thay đổi ý nghĩa rồi sao.

Nàng đưa mắt nhìn chỗ khác, mặc kệ hắn.

Cơ Bạch nhướng mày, vung tay áo xanh che ngọc bội trên thanh kiếm, ánh mắt lạnh như băng: “Hoa công tử tới đây, chắc không phải đến chỉ để đòi ngọc bội chứ?”

Hoa Tích Dung lập tức híp mắt cười cười, “Đương nhiên không phải.”

“Vậy Hoa gia đến đây có chuyện gì?” Tô Mặc hỏi.

“Tiểu Mạch, hai vị trưởng lão kia đã tâm phục khẩu phục ngươi rồi, gia có ngươi thật như hổ thêm cánh.” Hoa Tích Dung nói nửa nghiêm túc nửa tâng bốc.

“Rồi sao nữa?” Tô Mặc cười cười như không có việc gì, gác một chân lên, tay phải chống má.

“Gần đây Ma giới có một tin đồn, nói ngươi nhận được truyền thừa của Thánh nữ giáo.”

“Có ý gì?” Cơ Bạch tuy có nghe nói qua tin đồn đó nhưng vẫn không rõ mục đích Hoa Tích Dung đến đây.

“Lời đồn nói rằng Tiểu Mạch là người thừa kế của Thánh nữ thành, cũng chính là Thánh tử đại nhân.” Hoa Tích Dung cười tươi, ý cười chế nhạo.

“Rốt cuộc sao lại như thế?” Giọng nói Cơ Bạch không có chút độ ấm nào.

“Việc này nói ra rất dài dòng.” Mắt phượng của Tô Mặc lóe sáng, nhàn nhạt cười nói, “Ta cũng không phải được truyền thừa cái gì, chỉ là kế thừa một phần năng lực Kim Đan kỳ, sau đó lấy đi một quyển sổ, với túi càn khôn của Thánh nữ đương nhiệm mà thôi.”

Nàng biết mình đã rất lời, bởi vì quyển sổ mà nàng lấy đi có ghi chép lại cách chế tác con rối, hơn nữa thứ khiến nàng cảm thấy hứng thú chính là ba phương pháp chế tác con rối thế thân.

Sau này, nàng sẽ học làm một con rối cơ quan thật sự, dùng cơ quan thuật kết hợp với rối thuật, không cần dùng thần thức để điều khiển chúng làm những chuyện đơn giản nữa, kể cả người thường cũng có thể sử dụng.

“Hoa công tử nói nhiều như vậy, chính là chuyện nàng không cẩn thận trở thành Thánh tử sao.” Vẻ mặt Cơ Bạch không biểu cảm, nhàn nhạt nói.

“Lời đồn thật đáng sợ.” Thánh tử? Thanh danh này thật khó nghe.

Tô Mặc nhíu mày, không biết vì sao cảm thấy hai từ Thánh nữ hoặc là Thánh tử rất hạ thấp giá trị của nàng.

“Nhưng nàng đã chiếm được rất nhiều.” Cơ Bạch nói.

“Suýt nữa thì quên, lúc ta lấy túi càn khôn của Thánh nữ còn chưa xem qua kĩ, vì thần thức bị giới hạn, ta chỉ có thể nhìn được hơn một nửa, phần còn lại chưa kịp nhìn rõ.” Tô Mặc cầm túi càn khôn lên, đưa thần thức tiến vào bên trong, cảm thấy cực kì hài lòng.

“Là cái gì?” Cơ Bạch nói.

“Thảo dược, thảo dược tốt nhất Thánh Địa đều được giữ trong này.” Tô Mặc chậm rãi lấy ra, đưa cho Cơ Bạch.

“Cho ta sao?” Cơ Bạch nhíu mày.

“Ừ, ta không dùng được thảo dược, chàng chọn một số thứ hữu dụng, còn lại có thể đưa ta.” Nàng và hắn tuy hai mà như một.

“Vì sao thứ tốt đều đưa cho Cơ Bạch? Gia cũng muốn.” Hoa Tích Dung rất bất mãn.

“Nếu có phấn son bột nước thì ta sẽ đưa cho gia đầu tiên.” Tô Mặc châm chọc.

“Được, gia chờ ngươi đưa phấn son bột nước.” Hoa Tích Dung lười biếng đứng dậy, bỗng nhiên cúi đầu nói, “Nhất là son trên môi nữ nhân, gia còn chưa được nếm qua đâu, Tiểu Mạch nhớ cho ta một phần, trên môi… ngươi…” Câu sau cùng hắn nói không nghe rõ lắm.

Dứt lời, hắn đứng lên, chậm rãi sửa sang lại y phục, hơi cong khóe môi, cười câu hồn đoạt phách, “Nếu đã vậy, gia đi về trước, Tiểu Mạch cũng không cần nhàm chán ở lại đây làm gì, nhanh về nghỉ ngơi, gia không thích nhất mấy người ăn khuya trên giường của gia.”

Hoa Tích Dung tiêu sái rời đi, màn che lắc lư, mỗi chuỗi đều được xâu bằng hạt trân châu đen trắng, viên nào viên nấy tròn vo sáng bóng, giá trị xa xỉ.

Cơ Bạch nhìn Tô Mặc, ánh mắt thâm trầm, chậm rãi cởi bỏ ngoại sam, vỗ vỗ chỗ cạnh mình. Tô Mặc hiểu rõ, đây là tín hiệu Cơ Bạch khát khao thực hiện lễ đôn luân.

Nàng đỡ trán, ngồi xuống cạnh hắn, hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, đầu ngón tay chạm nhẹ vào nàng, môi đang định hạ xuống, đột nhiên cánh cửa lại mở ra.

Bóng dáng yêu mị của Hoa Tích Dung lại xuất hiện, thò đầu ra khỏi màn che, thật sự là có mỹ nhân dưới đèn lưu ly, như cười như không nhìn hai người: “Tiểu Mạch còn chưa về sao?”

Cơ Bạch tức giận, Tô Mặc lạnh nhạt nói: “Ngươi có chuyện gì?”

Hoa Tích Dung nâng đầu lên nói: “Gia vẫn cảm thấy ngọc bội kia nhìn đẹp lắm, không bằng ngươi cho gia một cái đi.”

“Hết rồi.” Tô Mặc từ chối không chút suy nghĩ.

“Nếu ngươi không cho gia, gia sẽ không đi.” Hoa Tích Dung liền xoay người dựa vào trụ giường làm từ hoàng kim.

Thấy đối phương vô lại như thế, Tô Mặc nhướng mày, “Không còn dư nữa, chỉ còn lại chất ngọc kém hơn, ngươi có muốn không?”

“Kém hơn sao, thật quá bi ai.” Hoa Tích Dung sờ sờ má, trong lòng rất bất mãn.

“Ngươi không muốn thì thôi.” Tô Mặc lạnh lẽo liếc hắn một cái.

“Muốn, sao lại không muốn?” Hoa Tích Dung than thở nhận khối ngọc kia, ánh mắt lóe lóe, lười biếng ngáp một cái, xoay người đi ra ngoài.

Hắn đi giữa hành lang dài, nhìn mấy chục đốm lửa báo hiệu ở xa, mắt đầy ý lạnh.

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua gian phòng của Tô Mặc và Cơ Bạch, trầm thấp nói: “Nếu không phải nơi này của gia thường có đạo tặc lui tới, đêm nay cũng có một nhóm, gia phải tự mình đi chém giết một trận, nếu không đêm nay hai người các ngươi đừng hòng thân thiết.”

Nói xong, ánh mắt hắn lạnh thấu xương, tay mở ra rồi nắm chặt lại, tâm tình dường như thật không tốt.

Xa xa, hễ ai nhìn thấy loại vẻ mặt này của Hoa Tích Dung đều không nhịn được sợ tới mức lạnh run, xem ra đêm nay vị gia này sẽ đại khai sát giới.

May mà bên ngoài có kẻ thù đột kích, nếu không bọn họ sẽ thành nơi cho Hoa gia trút giận!

Đến lúc này, hứng thú của Tô Mặc và Cơ Bạch đã hoàn toàn bị quấy rầy, Tô Mặc tiếp tục thưởng thức đồ ăn khuya mà người hầu mang tới.

Cơ Bạch ngồi thẳng lên, cũng bưng bát nói: “Mặc Nhi, há miệng, ta đút cháo cho nàng.”

“Để ta đút chàng đi.” Tô Mặc nếm một ngụm, hai tay ôm cổ Cơ Bạch, hôn lên môi hắn. Nàng dùng thìa gỗ nhỏ đút cho Cơ Bạch ăn, Cơ Bạch cũng phối hợp, hai người như đang hưởng thụ sự chăm sóc của đối phương. Nhìn đôi môi Tô Mặc khẽ động, tim Cơ Bạch đập thình thịch, bắt đầu rục rịch. Tô Mặc cười khúc khích, nói nhỏ bên tai hắn: “Tử Ngọc phu quân, quả nhân có phải có bệnh hay không?”

“Ừm, quả nhân có bệnh, nhưng tạm thời không vội.” Cơ Bạch luôn rất biết kiềm chế, “Phu thê ở cùng nhau còn có thể tán gẫu chuyện đời thường, cũng rất có tình cảm.”

Tô Mặc biết hắn có bóng ma tâm lý với việc vào ra của Hoa Tích Dung, nàng cười mỉm, “Tử Ngọc phu quân, ta mới kiểm tra, cửa đã khóa kĩ lại rồi.”

“Nơi này là địa bàn của Hoa Tích Dung, dù có đóng kĩ thì không biết chỗ khác có thể có lối ngầm hay không.”

Tô Mặc liếc xéo hắn một cái, “Đừng quên ta là cơ quan sư, chắc chắn nơi này không có lối ngầm đâu.”

“Ừm, vậy ta an tâm rồi.” Cơ Bạch gật đầu.

“Đúng rồi, Tử Ngọc, lúc trước sao chúng ta lại quen biết nhau?” Tô Mặc cọ nhẹ cằm của hắn, làn da hắn rất tốt, rất dễ chịu.

“Cái gì?” Cơ Bạch híp mắt lại, hưởng thụ như mèo con, nhất thời không kịp phản ứng.

“Ta nói kiếp trước.” Tô Mặc nhàn nhạt cười.

“Mặc Nhi, chuyện quá khứ cứ để cho nó qua đi, rồi sẽ có ngày nàng nhớ lại thôi.” Cơ Bạch không trả lời.

Thật ra, chín trăm năm trước, hắn là vương gia, nàng là tiểu thư quý tộc, hai người vô tình gặp nhau trong sân. Mỗi lần Cơ Bạch tinh thần sa sút đều bị Tô Mặc bắt gặp mà mỗi lần Tô Mặc càn rỡ đều bị hắn bắt gặp. Kiếp trước hai người hiểu lầm nhau rất nhiều, nhưng cũng rất thú vị, Tô Mặc vẫn nghĩ rằng hắn là một thư sinh chán nản mà hắn lại lầm tưởng nàng là một nữ nhân không biết liêm sỉ.

Hiểu lầm năm đó nếu nhắc tới một lần nữa, thật sự là cực kì sát phong cảnh, làm trò cười cho thiên hạ.

Không bằng lúc này, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.

Phù hương nhiễu khúc ngạn, viên ảnh phú hoa trì.

Thường khủng thu phong tảo, phiêu linh quân bất tri.

(Làn hương thơm phảng phất ở bờ ao cong, cánh hoa tròn che phủ bờ ao.

Thường e gió thu tới sớm, làm hoa héo rụng mà bạn không hay.

“Khúc trì hà”- Lư Chiếu Lân)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play