Tô Mặc liên tục nhìn ra ngoài, chờ trong giây lát, nàng biết những người còn sống nhất định sẽ ra.
Cơ Bạch đứng cách nàng không xa, hai tay sau lưng nắm chặt thanh kiếm. Hắn nhìn ra Tô Mặc đã trở thành cao thủ Kim Đan Kỳ, cũng không nóng lòng dò hỏi mà chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Ánh mắt hắn tuy lạnh lùng nhưng vẫn toát ra sự quan tâm ấm áp.
Dung Túc vẫn giữ vẻ mặt kiêu ngạo đứng đó, thần sắc hắn không tốt cho lắm, ánh mắt nhìn nàng có chút u oán.
Thiếu niên kiêu ngạo này, mặt mày, thần thái cũng đã trở nên cương nghị hơn nhiều, nhưng vẫn lạnh nhạt như thế, trong mắt hiện lên chút ôn hòa. Lần này hai người xa nhau lâu lắm, Tô Mặc thật sự có chút không quen.
“Khụ khụ.” Dung Túc bỗng đưa tay che miệng ho khan vài tiếng.
Dung Túc lập tức trở về bộ dạng xem thường, khàn khàn nói: “Nữ… Tiểu Mạch, thì ra ngươi cũng biết quan tâm người khác!”
“Không lẽ ta rất lạnh lùng sao?” Tô mặc như cười như không nhìn hắn.
“Không sai!” Dung Túc trợn mắt.
“Dung công tử năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Tô Mặc đột nhiên hỏi.
“Ta… ta mấy tuổi ngươi không phải là không biết!” Dung Túc hung hăng trừng nàng.
“Ba nghìn tuổi, ngươi đã lớn tuổi vậy rồi mà còn như trẻ con, ta mới mười sáu tuổi thôi, rốt cục ai cần ai quan tâm?” Tô Mặc tức giận.
“Hừ, ta với ngươi lập khế ước bản mạng, hơn nữa ta đang bệnh, ngươi không thể đối xử tốt với ta một chút sao? Về sau ngươi hãy chăm sóc ta, trong lòng cũng phải nghĩ về ta nhiều hơn.” Dung Túc hít sâu một hơi, chậm rãi ổn định lại giọng nói của mình. Lần này hắn chủ động yêu cầu phúc lợi, bất giác hắn đã ý thức được nguy cơ.
“…” Tô Mặc bỗng cảm thấy hôm nay thiếu niên rất khác thường.
“Thật phiền toái.” Ở bên cạnh, Cơ Bạch lạnh lùng nói.
“Đúng vậy! Nhất là hắn cứ chê cái này ghét cái kia, thật sự mệt chết!” Tô Mặc cũng thở dài, đỡ trán. Từ khi nàng đạt tới Kim Đan kỳ, thân thể cũng trở nên kì ảo, lạnh nhạt hơn, như là chán ghét trần thế, chán ghét lục đạo luân hồi, lúc nào cũng có thể biến mất, cứ như cái gì cũng có thể buông tay không hề do dự.
Sắc mặt Dung Túc tái nhợt, trong lòng có chút không thoải mái, nữ nhân này hình như ghét bỏ hắn! Xem ra hắn phải nhanh khôi phục thân thể, trong số họ chỉ có hắn là không thể thân cận nàng.
“Tiểu Mạch, không ngờ nàng có thể tiến đến Kim Đan kỳ nhanh như vậy! Xem ra chuyến đi đến Ma giới lần này không tệ.” Cơ Bạch nhìn nàng.
“Tử Ngọc, sắc mặt của chàng dường như không tốt, hiện giờ đã thế nào rồi?” Tô Mặc trừng hắn. Quả nhiên sắc mặt Cơ Bạch có chút trắng, là vì tiêu hao linh khí quá nhiều.
“Ta không sao, ở đây rất nguy hiểm, linh lực hao phí nhiều là chuyện không thể tránh. Nhưng Dung Túc rời Thiên Thư lâu như thế, thân thể có chút không thích ứng, bất quá ta và hắn đã tìm được rất nhiều thảo dược tốt của Ma Giới, chủng loại đa dạng, chỉ tiếc là không nhiều, trước tiên có thể dùng để điều trị cho hắn.” Cơ Bạch chắp hai tay sau lưng.
Dung Túc bĩu môi nói: “Thảo dược nơi này đều đã bị Thánh nữ thu thập hết vào túi rồi, ngọn núi chỉ còn lại sỏi đá khô cằn!”
Tô Mặc nhíu mày, túi càn khôn kia hiện đang ở trong tay nàng.
“Dung Túc hiện tại nếu như muốn khôi phục thân thể cần bao lâu?”
Cơ Bạch chầm chậm nói: “Hẳn là không quá lâu, ta sẽ dẫn hắn đi núi Côn Luân, nơi đó có trưởng lão luyện đan, có thể dùng đan dược trị liệu cho hắn.”
Tô Mặc gật gật đầu: “Được rồi, chờ xử lý chuyện tình ở Ma giới xong ta còn muốn đi xử lý chuyện của Văn Nhân Dịch, chàng mang hắn đi núi Côn Luân trước, ta sẽ đi tìm chàng sau.”
“Mặc Nhi, nàng vất vả rồi!” Cơ Bạch gật đầu.
Dung Túc nhịn không được xem thường, nữ nhân này quả nhiên ghét bỏ hắn. Trước kia hai người chưa từng tách nhau quá lâu như vậy.
Ánh mắt Cơ Bạch chuyển sang lạnh lùng nhìn thiếu niên: “Dung Túc công tử, hoàn cảnh ở nơi này không thích hợp để ngươi đi lung tung, vào Thiên Thư là tốt nhất.”
Dung Túc u oán liếc Tô Mặc, nhưng nàng vẫn luôn nhìn Cơ Bạch, ánh mắt nhu tình. Trong lòng hắn có chút chua xót, lần này hắn đi ra lâu như vậy, nữ nhân này cũng không quan tâm hắn nhiều hơn chút nào. Hắn hừ nhẹ, chậm rãi tiến vào Thiên Thư.
Hoa Tích Dung bỗng khẽ cười một tiếng: “Được rồi, bây giờ hãy đến nơi ta sống đi, gia sẽ cho các ngươi xem nhà gia.”
“Không phải đã đi qua rồi sao?” Tô Mặc nghe vậy ngoái đầu nhìn lại, có chút hứng thú.
“Ngươi cho là trấn nhỏ kia?” Hoa Tích Dung như cười như không nhìn nàng.
“Chẳng lẽ ngươi còn có nơi khác?”
“Có, chỗ đó gia chỉ ở cô đơn một mình, hơn nữa rất ít khi trở về, mỗi ngày gia đều ngóng trông có khách ghé thăm, nếu là nữ chủ tử thì càng tốt.” Hoa Tích Dung dùng bả vai nhẹ huých nàng.
“Ta không có hứng thú.” Tô Mặc ngồi xuống, nhàn nhạt như không có gì có thể lay động được nàng.
“Nơi đó thật sự không tồi đâu. Tiểu Mạch, đi cùng ta, được không?” Hoa Tích Dung sâu kín liếc Tô Mặc một cái, tình ý nồng đậm, đôi mắt đẹp như có thể chảy ra nước.
Hai lão giả bên cạnh lại ân cần vô cùng, “Mấy vị công tử cùng Mạch tiểu hữu không bằng đi đến chỗ chúng ta làm khách đi?”
“Không cần, chúng ta còn có việc phải làm.” Hoa Tích Dung là người đầu tiên mở miệng cự tuyệt.
“Đúng vậy, chúng ta còn có chuyện khác.” Tô Mặc cự tuyệt rất có lễ, khác với Hoa Tích Dung.
“Tiểu Mạch, vậy là ngươi đáp ứng lời đề nghị của ta đúng không?” Hoa Tích Dung bỗng nhiên ghé sát vào.
Sắc mặt Cơ Bạch trầm xuống, trong Thiên Thư cũng truyền tới tiếng nghiến răng nghiến lợi của người nào đó.
mọi người chung quanh nhìn thấy như thế, nhất thời nghẹn họng, kinh ngạc không thôi. Mắt họ trừng lớn, hoàn toàn không ngờ hoa Tích Dung cũng có mặt lẳng lơ mị hoặc thế này. Tên nam nhân người gặp người sầu, quỷ gặp quỷ sợ này chẳng lẽ đã biến thành đoạn tụ?
Nhưng mà tiểu tử tên Tiểu Mạch thật sự là một cực phẩm, xinh đẹp quyến rũ, nếu nói là đoạn tụ, ở Ma Giới chuyện này cũng không có gì to tát. Cho nên ánh mắt mọi người lập tức hiện vẻ “thì ra là thế”, trong lòng mặc định Hoa Tích Dung và Tô Mặc là một đôi.
Thậm chí lão giả mặt đen kia còn lấy thú cưỡi, xe ngựa ra, đều là những thứ chỉ có vị khách tôn quý nhất Ma giới mới có tư cách ngồi.
Lão mập lại đưa tặng các loại vật liệu, đều là chí bảo của các đại gia tộc.
Mọi người chưa từng nhìn thấy hai vị trưởng lão ân cần như vậy. Hai người đều là trưởng giả có thực lực số một số hai ở Ma giới. Nhưng mà ánh mắt kia lại hòa ái cực kì, tựa như nhìn tiểu bối giỏi nhất nhà mình.
Hai lão giả khác nhìn Tô mặc từ Thánh Địa đi ra, thực lực vọt lên đến Kim Đan Kỳ, cả hai đều ngạc nhiên, khó có thể tin được. Bọn họ lập tức đoán vị công tử tên Tiểu Mạch này, lai lịch nhất định là bất phàm.
Có người bội phục, “Cũng không biết vị Tiểu Mạch này ở giới nào, là đệ tử của môn phái nào, khí độ hắn bất phàm, ngày sau sẽ có nhiều người tìm đến kết giao.”
Cũng có người nói: “Không sai, lần này Hoa Tích Dung mang đến một người bất phàm như thế, xem ra Hoa Tích Dung có thể xoay chuyển tình thế rồi.”
Hoa Tích Dung cũng không để ý, thản nhiên ngồi lên, kéo Tô Mặc theo. Xe ngựa từ từ chuyển bánh.
Nhìn từ xa, con đường phía trước uốn lượn, xung quanh đều là núi non trùng điệp.
Phong cảnh nơi đây thật đẹp, xanh um tươi tốt, lầu các đình đài, từ xa có hơn trăm ngàn chùa chiền lớn nhỏ, hòa lẫn cùng phong cảnh.
Nơi này quanh năm đều là mùa thu, Hải Đường nở rộ, muôn hồng nghìn tía, màu sắc sáng lạn, bóng hoa yểu điệu.
Hoa Tích Dung không hổ là thương nhân, chọn chỗ ở cũng là một đạo kinh thương, chỉ vì một chữ “Lợi“.
Thương nhân ở Ma giới đã lớn mạnh từ rất lâu trước kia, không hề kém hơn thương nhân Nhân giới, cũng mở trà mã cổ đạo, con đường tơ lụa, đường núi ngàn dặm. Mà Hoa Tích Dung cũng có tầm nhìn rộng, đã sớm bắt đầu khai phá khoáng vật, khai thác sắt, phát triển thế lực, giàu ngang thiên hạ.
Ở nơi đây, thương đội mua bán của Hoa Tích Dung là cao nhất, chỗ của hắn được cho là nơi sầm uất nhất, buôn bán phát đạt nhất.
Bọn họ một đường hộ tống Hoa Tích Dung đến nơi, không ngờ lại tới một tòa thành thật lớn, hơn nữa còn đẹp đến mức không thể hình dung. Nơi này là nơi ở của Hoa Tích Dung? Nàng mới vừa rồi còn tưởng rằng là một quốc gia ở Ma giới, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối. Sàn nhà bằng hoàng kim, mái ngói lợp ngọc lưu ly, trang viên trăm dặm bồ đào, khu chăn thả mấy ngàn dặm. Cho dù là hoàng cung Tề quốc cũng không bằng một góc ở đây. Hắn đúng thật là có một tòa thành và cung điện hoa lệ xa xỉ.
Chỉ có Cơ Bạch không có cảm xúc gì, hắn nhìn chung quanh, như không có gì có thể khiến hắn để ý.
Tiến vào tòa thành, Tô Mặc vẫn có chút không thể tin, nhịn không được thở dài: “Hoa Tích Dung, nơi này là địa bàn của ngươi?”
Hoa Tích Dung cười quyến rũ: “Là gia dùng danh nghĩa người khác để mua, nhưng chủ tử thật sự vẫn là gia.”
“Nơi này giống như một quốc gia tư nhân.” Tô Mặc nhìn người dân xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy Hoa Tích Dung giống như một vị hoàng đế.
“Đối với gia, đây là địa bàn, còn thiếu một nữ chủ tử mà thôi.” Hoa Tích Dung thâm tình nhìn nàng.
“Lão phu nhân lẽ nào không biết?”
“Đương nhiên không thể để cho bà ta biết, nếu không binh lực không đủ dùng.” Hoa Tích Dung thở dài.
“Còn có binh lực?” Tô Mặc cười.
“Có, trên trăm gia phó (người làm), ba nghìn quân binh”
“Thuyền đến cầu tự nhiên thẳng, để tránh đêm dài lắm mộng, bố trí tốt một chút.” Tô Mặc rất hứng thú với việc bố trí phòng ngự.
“Ừ, ta biết Tiểu Mạch sẽ không bỏ mặc gia, sau này, mạng của gia giao hết cho ngươi, quyết định vậy đi.” Sóng mắt Hoa Tích Dung như có thể chảy ra nước, gật gật đầu, nữ nhân này, tính tình này của nàng, hắn thật sự rất thích.
Cơ Bạch và Hoa Tích Dung không biết đi thế nào mà thành đứng sóng vai nhau. Hai người nhìn nhau, càng nhìn càng thấy ghét.
Ban đêm, mấy người đều về hết phòng mình. Tô Mặc nhẹ nhàng bước đến phòng Cơ Bạch, hắn đang ngồi, trước mặt hắn đã thắp một ngọn đèn nho nhỏ màu vàng, lụa trắng làm lồng, lưu ly bao quanh đèn, bên trên có một đóa hoa mai, phát ra ánh sáng màu thanh nhã mê người.
Cơ Bạch nhìn Tô Mặc, “Trễ như thế này rồi, sao nàng chưa ngủ?”
Tô Mặc tùy ý đi lại trong phòng: “Chắc là đổi hoàn cảnh, đột nhiên có chút không quen.”
“Chúng ta cùng nhau ngủ?” Cơ Bạch vỗ vỗ giường, ý bảo nàng ngồi xuống cạnh hắn.
“Ừm.” Tô mặc nghiêng đầu cười, nói: “Chàng không tới tìm ta, ta cũng đến tìm chàng.”
“Không phải ta không chịu tìm nàng, mà là ta đang khôi phục lại linh lực.” Lần này Cơ Bạch hao tổn hết linh lực ở Thánh Địa, nguyên khí bị ảnh hưởng nặng.
“Tử Ngọc phu quân, tặng cho chàng.” Tô Mặc cười, đưa ra một ngọc bội, bên trên viết một chữ “Cơ”, treo lên kiếm của hắn.
Ánh mắt Cơ Bạch dừng ở trên thân kiếm, ngọc bội là ngọc dương chi cực phẩm hiếm thấy của Ma giới, những nơi khác tuyệt đối không có, là Tô Mặc tìm được trong túi Càn Khôn của Thánh nữ. Nàng tự tay mài thành, sau đó nàng khắc chữ “Cơ” nho nhỏ trên ngọc bội.
“Phu quân, có thích hay không?” Tô Mặc nghiêng đầu, mỉm cười như đóa hoa quỳnh ban đêm, Cơ Bạch nhìn nàng không chớp mắt, như không nghe thấy nàng hỏi gì.
“Bọn họ có hay không?”
Tô Mặc đương nhiên biết hắn nói “ bọn họ” là ai, nàng khẽ gật đầu.
Ngọc bội có bốn cái, phân biệt bằng cách khắc tên từng người: “Dịch”, “Nhiễm, “Anh”, “Cơ“.
Cơ Bạch nhìn Tô Mặc trong chốc lát, nhẹ nhàng nói: “Người đầu tiên được nàng làm cho là ai? Có phải là Sư Anh?”
“Không phải, là chàng.” Tô Mặc biết Cơ Bạch đang ở cạnh mình, đương nhiên làm cho hắn đầu tiên.
Tâm tình Cơ bạch lập tức tốt hẳn lên. Đưa tay ôm lấy nàng: “Kéo rèm xuống, chúng ta nghỉ ngơi.”
Mành sa rũ xuống, Cơ Bạch đặt một túi to đựng đầy thức ăn xuống trước mặt nàng: “Ăn một chút trước, thứ này không tệ.”
Tô Mặc không ngờ Cơ Bạch có thể vì nàng mà chuẩn bị nhiều như vậy. Thật sự là thức ăn ở Ma giới bọn họ đều ăn không được.
“Sau đó thì sao?” Tô mặc cầm gà nướng vừa ăn vừa hỏi.
“Sau đó, no bụng thì muốn dâm dục.” Cơ Bạch làm ra vẻ mặt hợp tình hợp lý, ánh mắt ẩn chút vui vẻ nhàn nhạt, chậm rãi đặt nàng nằm xuống giường.
Tô Mặc cười quyến rũ, khoảng cách giữa hai đôi môi thu hẹp dần, tưởng chừng như sắp chạm vào nhau thì bỗng nhiên cánh cửa bật mở ra. Hoa Tích Dung tủm tỉm nhìn cả hai, sau đó tiêu sái bước vào ư: “Hai vị thật hăng hái, ăn gà nướng còn muốn ăn trên giường gia, giường này là thất bảo lưu ly, làm dơ sẽ không bồi thường nổi.”
“Tiểu Mạch, quan hệ giữa ngươi và Cơ Bạch thật sự tốt lắm sao?” Hoa Tích Dung rất muốn nhấc mành lên.
Hắn cố gắng ngồi ở giữa Tô Mặc và Cơ Bạch, môi nở nụ cười vô cùng phong tao mị hoặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT