Edit: huyền béo

Beta: Nhisiêunhân

Lúc này quả nhiên không có ai tới quấy rầy bọn họ, ngay cả dã thú cũng không.

Sắc trời càng tối, ánh trăng càng sáng rõ, nước suối lăn tăn từng gợn, thỉnh thoảng có con cá nhỏ nhảy lên khỏi mặt nước.

Núi quặng màu đỏ thẫm xa xa đứng sừng sững, hổ gầm thú kêu, xung quanh truyền đến tiếng chém giết, bóng đêm cũng không còn yên bình.

Tô Mặc nhíu mày, ánh mắt lạnh thấu xương, xem ra cách đây không xa đang có rất nhiều người Ma giới.

Nàng dường như nghe thấy tiếng Hoa Tích Dung nỉ non ở lều bên cạnh, lầm bầm đầu đau quá, sau đó lại nặng nề thiếp đi.

Nàng vội vàng đứng lên đi vào trong, đưa tay sờ trán hắn, phát hiện hắn bị sốt nhẹ.

Tô Mặc kéo ngoại bào của Hoa Tích Dung xuống, sau đó đi đến hồ nước, dấp nước lên áo, giặt cẩn thận, rồi mang chút băng tuyết Yêu giới ra, chậm rãi lau lên trán hắn. Nàng lấy mấy bình thuốc trong Thiên Thư, là Cơ Bạch để lại, nhét ba năm viên đan dược vào miệng Hoa Tích Dung.

Lúc này, cả người Tô Mặc đầy mồ hôi, hóa ra chỗ này không thoáng gió, khí nóng liên tục ập tới, càng ngày càng nóng.

Y phục của Hoa Tích Dung tuy đẹp nhưng cực kì phức tạp, cho dù kéo ngoại sam xuống, bên trong vẫn còn một lớp cầu kì khác. Tô Mặc tháo khuy áo Bàn Long cho hắn, cởi hai lớp quần áo ra, chỉ để lại trung y mỏng đơn giản.

“Đau đầu!” Hoa Tích Dung lại lầm bầm.

“Thôi, để ta xoa cho ngươi!” Tô Mặc ngồi cạnh, giúp hắn xoa hai huyệt thái dương và các huyệt vị khác trên đầu.

Hoa Tích Dung mơ mơ màng màng, cảm thấy vô cùng khó chịu, rốt cuộc cũng có người đưa tay xoa đầu cho hắn, cực kì thoải mái, đúng là tay của Tiểu Mạch, nhưng lại bỏ sót mấy chỗ, hắn nhịn không được nói: “Tiểu Mạch, còn những nơi khác nữa.”

Tô Mặc nhất thời không còn gì để nói, ngay cả khi hôn mê hắn ta cũng nhớ sai sử nàng.

Nàng có chút bất đắc dĩ, xoa bóp người hắn chốc lát rồi nói: “Ngươi mau tỉnh lại đi, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này.”

Hoa Tích Dung thoải mái hừ hai tiếng, thân thể vô tình có phản ứng đặc biệt.

Vẻ mặt Tô Măc lập tức trầm xuống, bỏ đi không thèm để ý đến hắn nữa.

Hoa Tích Dung chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt kia lúc đầu còn mông lung mơ hồ, sau dần dần long lanh rực rỡ như sao trên trời, xinh đẹp mê hoặc. Nốt ruồi son dưới khóe mắt càng làm cho dung mạo hắn thêm vẻ yêu mị rung động lòng người.

Mấy ngày nay hắn đã sớm tỉnh, nhưng lại không thể cử động.

Đương nhiên tình hình của hắn không tốt lắm, lúc thì tỉnh, lúc thì hôn mê.

Khi tỉnh, hắn có nhìn thấy Yêu Cơ và Cơ Bạch một lần, tuy thần thức không thể dò xét nhưng vẫn nắm được chút manh mối, thầm nghĩ: nữ nhân này thật không hổ là Yêu Cơ của Kim Ngu Đường tiếng tăm lừng lẫy, làm vô số nam nân quỳ gối dưới váy nàng, tổng chỉ huy sử Đông Lăng Vệ Văn Nhân Dịch, thế tử Ngu Nhiễm của Vô Song thành, đều là những nhân vật nổi tiếng, nhưng sau khi đi theo mình vào Ma giới lại còn lây dính với một nhân vật càng lợi hại hơn – Thần Sử Cơ Bạch.

Hoa Tích Dung thật sự không hiểu, trong nửa năm ở Ma giới, sao hai người ngay dưới mắt mình lại có tình cảm nhanh như vậy?

Thần Sử đại nhân vốn là người vô tình vô dục, đã sống hơn một nghìn năm thì có dạng nữ nhân gì mà chưa gặp, sao hắn lại thích Yêu Cơ chứ?

Hoa Tích Dung nhíu mày, cảm thấy cực kì khó hiểu, bỗng nhiên hắn nhớ ra chín trăm năm trước Cơ Bạch từng thích một nữ nhân.

Tuy hắn nhớ không rõ lắm bất quá cũng là kiểu như Yêu Cơ này.

Hắn lập tức bừng tỉnh, nữ nhân này chính là loại hình mà Cơ Bạch thích!

Đúng là ra vẻ trang nghiêm đạo mạo, hai người họ thật xứng đôi.

Hoa Tích Dung hừ lạnh một tiếng, ánh mắt u mị, suy tư trong lòng

Hắn chuyển mắt ra, nhìn thấy Tô Mặc đang đưa lưng về phía mình chuẩn bị bữa tối cho mọi người, tư thế nửa quỳ nửa ngồi khiến váy nàng căng ra lệch ngắn đi, hiển hiện dáng người hoàn mỹ, khí chất yêu mị của nàng. Nàng đang dùng ống tre thổi lửa, lộ cái cổ trắng như tuyết, vòng eo mềm mại, đùi ngọc thon dài, đường cong mê người nhìn không sót một cái gì, hơn nữa thời tiết quá nóng bức nên nàng không đi giày mang tất, ngón chân trắng xanh giẫm lên cát, bàn chân tuyết trắng thoắt ẩn thoắt hiện, mấy ngày nay lại có Cơ Bạch hàng đêm mưa móc làm dịu, khiến nàng có vẻ càng thêm mê người.

Hai mắt Hoa Tích Dung lướt nhanh, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, quả nhiên là vưu vật tuyệt đại, chỉ tùy ý chạm hắn hai cái thôi cũng khiến thân thể hắn không chịu được. (vưu vật: chỉ những người phụ nữ xinh đẹp hiếm thấy)

Tiểu yêu tinh, tiểu hồ ly tinh gì gì đó, thật là cực kì đáng ghét.

Hoa Tích Dung gắng sức cử động đầy ngón tay, gõ nhẹ tấm ván gỗ dưới người.

Đợi sắc thuốc xong, Tô Mặc mới mang cháo và thuốc đến. Tiến vào trong lều, ánh mắt nàng nhìn lướt qua bụng đối phương, thấy nó đã khôi phục nguyên trạng mới cầm bát cháo đút hắn ăn. Hoa Tích Dung lập tức phối hợp hé miệng hưởng thụ loại đãi ngộ này, Tiểu Mạch, không, cảm giác được Yêu Cơ chăm sóc vẫn rất không tồi, đời này còn chưa có người nào ở bên cạnh chăm sóc hắn như thế.

Ăn xong một chén cháo, Tô Mặc dùng khăn lau khóe môi hắn, bưng cháo rời khỏi.

Hoa Tích Dung mở mắt ra, hơi híp lại, dùng giọng không vui nói: “Nữ nhân đáng giận, chỉ đút cho gia một chén cháo, cũng không biết ở lại thêm một lát chăm sóc gia.”

Sau đó, bỗng nhiên một đạo bạch quang chạy vào đây, một cái đuôi to bám lấy trên người Hoa Tích Dung phe phẩy.

Chắc là do thời tiết quá nóng, ban ngày, băng hồ bị Tô Mặc bắt vào lều của Hoa Tích Dung, phun hai luồng khí lạnh ra.

Thấy con hồ ly tiến vào, Hoa Tích Dung chỉ có thể nhắm mắt lại tiếp tục giả vờ ngủ.

Sau khi băng hồ phun ra hai luồng khí lạnh, quả nhiên nhiệt độ trong lều hạ xuống rất nhiều.

Cơ Bạch cũng đi tới, thản nhiên nói: “Mặc Nhi, ta tìm được mấy con thú.”

Hắn tiện tay ném đi, là một con giống sói nhưng không phải sói, giống hổ nhưng cũng không phải hổ.

Trên mặt đất, hạt cát được tắm nắng ánh ra tia sáng trắng nhàn nhạt

Tô Mặc nghiêng đầu cười: “Tử Ngọc phu quân, chàng vừa ra ngoài săn thú sao?”

Cơ Bạch lắc đầu, “Không phải, dị thú bên ngoài đã bắt đầu tập kích nhân loại, vận khí con dã thú này không tốt, gặp phải ta.”

Bình thường hắn sẽ mặc kệ chúng nhưng con này lại chủ động tấn công hắn, có lẽ không biết sự lợi hại của Nguyên Anh kì, nên bị một kiếm của Cơ Bạch đánh bại.

Tô Mặc ừ một tiếng, cầm xác thú lên định đi sắp xếp, lại bị Cơ Bạch vươn tay giành trước, “Mấy ngày nay nàng đã vất vả rồi, đêm nay để ta làm bữa tối.”

“Chàng làm sao?” Tô Mặc chớp mắt, tò mò nhìn hắn.

“Ừ, trước kia chúng ta từng ẩn cư trong núi một thời gian ngắn, thường đi săn để làm những món ăn thôn quê dân dã, do nàng đã quên mà thôi.” Cơ Bạch nói.

“Tuy hiện tại không nhớ ra, nhưng không phải một ngày nào đó sẽ nhớ ra sao?” Tô Mặc cười cười.

“Yên tâm, nàng vẫn luôn thích nhất tay nghề của ta, đảm bảo sẽ khiến nàng vừa lòng.”

“Được, chút nữa ta nhất định sẽ nếm thử.” Tô Mặc thật không ngờ mấy nam nhân nghìn năm tuổi này lại còn am hiểu nấu nướng.

“Thật ra ở núi Côn Luân ta cũng thường tự mình làm đồ nướng, kiếm tu chúng ta người người đều giỏi việc này.”

“Văn Nhân Dịch thì sao?”

“Hắn… Ta không rõ lắm.”

“Sau khi trở về, ta nên làm thế nào để giải thích cho chàng ấy đây?” Tô Mặc thở dài.

“Mặc Nhi đừng lo lắng, bảy khế ước, hiện tại ta đã nghĩ thông suốt rồi, ta biết hắn cũng sẽ như ta, nếu chúng ta đều là phu quân của nàng thì nhất định sẽ đối xử tốt với nàng. Khi trở về ta sẽ giải thích quan hệ của ta và nàng, rồi hắn sẽ hiểu.”

“Tử Ngọc phu quân, chàng quả là khéo hiểu lòng người.” Tô Mặc cười.

Hoa Tích Dung vẫn nằm trong lều không nhúc nhích, tuy mắt khép lại nhưng cũng nghe được rõ ràng, thầm nghĩ hóa ra hai người đã sớm có mờ ám với nhau rồi. Hắn có chút không biết nói gì, nhưng mà làm sao Cơ Bạch lại quen biết được với Yêu Cơ?

Hơn nữa, Yêu Cơ dường như đã quên cái gì đó? Hoa Tích Dung nghĩ mãi không ra.

Với loại tính tình chỉ sợ thiên hạ không loạn này của Hoa Tích Dung, vậy mà lúc này lại không hào hứng muốn biết quá nhiều.

Hắn cũng có cảm giác khác biệt với nữ nhân kia, phức tạp đến mức ngay cả hắn cũng nói không rõ được.

Lúc Tô Mặc giúp hắn xoa bóp, hắn cực kì hưởng thụ, nếu cả đời nàng đều có thể chăm sóc hắn tốt như vậy thì tốt biết bao.

Hắn vốn cực kì không thích loại nữ nhân lẳng lơ, chứng kiến tính hoang dâm vô sỉ của lão phu nhân và Thánh Nữ, nên hắn cũng có nhiều thành kiến và không thích nữ nhân. Nhưng Tô Mặc này lại không giống, lúc nãy hắn láng thoáng nghe thấy bảy khế ước, lại nghe thấy hai người vốn quen biết nhau, trong lòng lại có một thái độ khác.

Nam nhân nếu có tam thê tứ thiếp nhưng vẫn không vừa lòng, cả ngày tầm hoa vấn liễu, câu tam đáp tứ khắp nơi, loại nam nhân này Hoa Tích Dung cũng thấy chướng mắt.

Nhưng có một loại nam nhân khác tuy tam thê tứ thiếp nhưng là do gia tộc sắp xếp, rồi sau đó sống thành thành thật thật với bọn họ, an phận, không thay đổi thất thường. Cho nên lúc này trong lòng Hoa Tích Dung đã hơi hiểu ra.

Mặc dù có bảy khế ước, nhưng Tô Mặc khác với bọn phu nhân vô sỉ ở Ma giới.

Theo quan điểm nào đó, suy nghĩ của Hoa Tích Dung như vậy là rất thông suốt, tiến bộ.

Băng hồ đi vòng vòng trong lều rồi xoay người chạy ra ngoài, Hoa Tích Dung chậm rãi chuyển mắt, ánh mắt hắn dừng trên xác thú dưới đất.

Chậc chậc, đây chính là dã thú hiếm thấy ở Ma giới, vậy mà lại bị ai người nấu thành như vậy.

Hoa Tích Dung thở dài, nhưng lại quên mất chính mình cũng từng có ham mê như vậy.

“Mặc Nhi, nàng và Hoa Tích Dung ở cùng nhau có có lâu không?” Cơ Bạch hơi đảo mắt, mũi đã sớm ngửi được mùi hương của Hoa Tích Dung trên người nàng.

“Tử Ngọc phu quân, chàng cứ như đang bắt gian tại giường vậy.” Tô Mặc như cười như không, “Ta chỉ muốn hắn sớm tỉnh lại thôi.”

“Nàng thật tốt bụng.”

“Ta cảm thấy chúng ta nên rời đi.”

“Sau này cứ để việc chăm sóc Hoa Tích Dung cho Dung Túc làm, còn có hắn mà, sao nàng phải tự mình làm?” Cơ Bạch buông mắt xuống, chậm rãi xử lý nội tạng dã thú.

“Tử Ngọc phu quân, Dung Túc ra ngoài có sao không?” Tô Mặc ngẩng đầu lên.

“Chẳng lẽ không được?”

“Không phải chàng vẫn cảm thấy hắn quấy rầy thế giới hai người của chúng ta hay sao? Cho nên có rất nhiều chuyện ta phải tự mình làm.” Tô Mặc cười mỉm.

“Ừm, nhưng Dung Túc cũng không thể ăn không ở không được.” Cơ Bạch bắt đầu lấy kiếm xẻ thịt thú, nói tiếp: “Mấy ngày nay Mặc mỗi lần nàng nấu ăn đều để lại một phần cho hắn mà hắn lại không động tay làm việc, cứ vậy hắn sẽ biến thành ham ăn lười làm. Hơn nữa núi Côn Luân chúng ta đều là ngày nào không làm, ngày đó không ăn, cho nên mỗi ba bữa hắn đều phải chăm sóc Hoa Tích Dung, đút thuốc cũng để hắn, làm việc xong mới có thể vào trong Thiên Thư.”

Bỗng nhiên giọng của thiếu niên truyền ra, “Cơ Thần Sử, ngươi không thấy ngươi hơi quá đáng rồi sao?”

Thiếu niên dần hiện ra, liếc xéo Cơ Bạch, trong tay cầm một ly rượu bằng sừng tê giác, ánh mắt phức tạp, vẻ mặt cũng cực kì bất mãn, hắn bưng ly rượu trong tay lên uống thật nhanh. Mấy ngày nay trong lúc rảnh rỗi, đồng thời buồn bực nữ nhân kia đứng núi này trông núi nọ, phụ xướng phu tùy cùng Cơ Bạch, tiếp tục tình duyên nghìn năm, như hình với bóng, hàng đêm hoan hảo, hắn liền mượn rượu giải sầu, rượu ngon trong Thiên Thư đều bị hắn lần lượt thưởng thức.

“Tốt lắm, ngươi đã nghe rồi thì ta sẽ không lặp lại nữa.”

“Khoan đã, thân phận bản công tử cao quý, sao có thể làm việc này?”

“Rất đơn giản, bởi vì ngươi sẽ phải nhanh chóng cầu cạnh ta thôi.” Cơ Bạch nói.

“Cầu ngươi?” Dung Túc liếc xéo, lại nhấp một ngụm rượu lớn.

Cơ Bạch vẻ mặt không thay đổi: “Nếu ngươi muốn tháng này khôi phục cơ thể thì phải cầu ta.”

Nghe vậy, Dung Túc ngẩn ra, động tác trong tay cũng quên mất, nhất thời uống quá gấp, bị sặc, ho khan dữ dội.

Ho một hồi lâu, Dung Túc mới thở gấp nói: “Khoan đã, ngươi nói ngươi có thể khôi phục cơ thể máu thịt cho ta sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play