Cơ Bạch đưa mắt nhìn sang, đúng lúc thấy từ phía xa lại xuất hiện một bóng người.
Người kia mặc áo gấm, đôi mắt ưu mị đầy xảo quyệt, vừa xinh đẹp vừa mê hoặc lòng người, Cơ Bạch nhíu mi, nhận ra là Hoa Tích Dung.
Nhưng Hoa Tích Dung đi không vững, bước được hai bước, đột nhiên mềm nhũn ngã xuống đất.
Tô Mặc đã nhìn rõ là ai, chưa kịp phản ứng thì hắn đã ngã xuống ngất đi, nàng kinh ngạc há miệng. Vì với nàng, Hoa Tích Dung dù sao cũng là người nàng quen biết, không phải xa lạ gì, nên không thể bỏ mặc làm ngơ, chỉ là trong lòng nàng có chút kinh ngạc, hắn sao lại thành ra như thế?
Có điều bên cạnh nàng bây giờ là Cơ Bạch, Tô Mặc yên tâm sẽ không phát sinh chuyện gì. Nam nhân này như một trụ cột, nàng biết nữ nhân có mạnh mẽ nhường nào thì cũng muốn trong cuộc đời mình có một nam nhân đáng tin. Trước kia, nàng có Sư Anh là chỗ dựa vững chắc, hiện tại đương nhiên Cơ Bạch cũng vậy, hai nam nhân đều cho nàng cảm giác tin cậy, đáng để dựa vào.
Thỉnh thoảng, nữ nhân cũng thích được người khác che chở, yêu thương.
Nàng chậm rãi ngồi xuống, khẽ hỏi: “Tử Ngọc, người kia hình như là Hoa Tích Dung, hiện tại hắn thế nào?”
Cơ Bạch vỗ nhẹ vai nàng trấn an.
“Nàng cứ ngồi ở đây, ta ra xem trước.”
Nhìn Cơ Bạch rời đi, Tô Mặc nhíu mày, vội vàng lui vào bên trong căn nhà lợp lá chuối chỉnh sửa lại y phục.
Nàng vẫn luôn mặc nam trang trước mặt Hoa Tích Dung, tuy mục đích đạt tới Ngưng Mạch kỳ đã hoàn thành, hiện tại dù đối phương có muốn cùng hợp tác hay không cũng không còn quan trọng, nhưng nàng vẫn muốn giữ chữ tín làm được chuyện đã hứa. Nàng đã lừa gạt Hoa Tích Dung, là hậu duệ của thương nhân có lương tâm của Yến quốc, lừa gạt thật là một phẩm chất không tốt.
Nàng nhanh chóng cởi y phục Cơ Bạch xuống, vô ý nhìn qua thân hình của mình, phát hiện mình cực kì thảm hại. Khắp cổ đều là những dấu vết xanh tím, cả cánh tay, sau lưng cũng vậy. Tô Mặc lúng túng, nghĩ thầm đây đúng là lần thành hôn thảm hại nhất của nàng, hồi tưởng lại những lần lập khế ước lúc trước, mấy nam nhân kia không ai để lại trên người nàng nhiều dấu vết như thế này. Hơn nữa, rõ ràng với y thuật của hắn, xóa dấu vết cho nàng chỉ là việc nhỏ, nhưng hắn chỉ giúp nàng trị hết đau đớn giữa hai chân, những vết bầm kia lại giữ nguyên, đương nhiên là có ý đồ xấu.
Thần Sử đại nhân nhìn bên ngoài luôn vô tình vô dục, vẻ mặt không thay đổi, từ đầu đến cuối đều như thần thánh, làm ra chuyện này với nàng thật sự không giống tính cách của hắn. Nàng rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, tuy rằng nàng đã sớm thấu hiểu đạo lý này, nhưng không ngờ Cơ Bạch cũng ra vẻ đạo mạo như vậy.
Nghĩ tới tối hôm qua mình luôn nằm sấp đưa lưng về phía hắn, không nhìn được biểu cảm của hắn khi động tình, Tô Mặc bỗng cảm thấy có chút nuối tiếc.
Lần sau, nàng nhất định phải đối mặt với hắn, nhìn xem Thần Sử đại nhân mặt than sẽ có vẻ mặt như thế nào?
Vừa sinh ra ý nghĩ này, khuôn mặt Tô Mặc nhất thời đỏ lên, nàng đây là chưa thỏa mãn dục vọng sao?
Cơ Bạch nhanh chóng mang theo Hoa Tích Dung trở về, tạm thời đặt ở ngoài. Tô Mặc ló đầu ra hỏi: “Hắn thế nào rồi?”
Cơ Mạch giúp hắn bắt mạch vài giây, mặt không chút thay đổi nói: “Hắn bị mất sức, còn bị trúng tà thuật, có thể chạy trốn tới nơi này quả thật không dễ dàng.”
Tô Mặc chớp chớp đôi mắt nói: “Vài ngày trước, ta biết hắn trúng phải hàng đầu thuật.”
Hàng đầu? Cơ Bạch nhíu mày, chậm rãi cởi bỏ y phục trên người Hoa Tích Dung, Tô Mặc thường xuyên xoa bóp cho hắn nên khi nhìn thấy cơ thể hắn cũng không kiêng dè. Nàng đưa tay tới trước ngực Hoa Tích Dung, đang muốn giúp Cơ Bạch chỉ ra chỗ của hàng đầu, lại bị Cơ Bạch cản lại: “Nam nữ thụ thụ bất thân, nàng đừng chạm vào hắn, ta tự mình làm.”
Ngón tay Cơ Bạch nhẹ nhàng thăm dò trên người Hoa Tích Dung, ấn vào vùng nội tạng, ánh sáng vàng kim thánh khiết từ bàn tay hắn chậm rãi đi sâu vào, tìm kiếm nơi bị hạ thuật.
Một lát sau, Cơ Bạch dùng thuật trị liệu điều trị nội tức cho đối phương một lượt, khuôn mặt Hoa Tích Dung dần hồi phục chút hồng hào.
“Đã tốt hơn rồi.” Cơ Bạch thay hắn mặc lại y phục, lấy ra một chiếc khăn xoa xoa bàn tay, rất ra dáng người thích sạch sẽ.
“Khi nào hắn có thể tỉnh lại?” Tô Mặc chống cằm hỏi, ngả người ra dựa vào lưng ghế trúc Cơ Bạch chế tạo, tay còn lại gõ gõ tay vịn.
“Khó nói trước được, nhanh thì ba ngày, chậm thì bảy ngày, hắn bị kiệt sức, khôi phục chỉ là vấn đề thời gian.”
Cơ Bạch lau nhẹ mồ hôi trên trán, Tô Mặc lập tức đứng dậy, nhường ghế trúc lại: “Tử Ngọc phu quân vất vả rồi.”
Tô Mặc cũng có ý này, vừa mới ngồi xuống, bỗng nhiên bị hắn dùng sức kéo, hai chân tách ra ngồi trên đùi hắn.
“Chờ Hoa Tích Dung tỉnh lại, chúng ta thương lượng cách rời khỏi đây.” Cơ Bạch ra vẻ như mình chưa làm gì, chưa từng phát sinh chuyện gì, tư thế thân mật mà như đang ngồi trên vị trí cao nhất trong thần điện, lại còn đưa tay ngắt má Tô Mặc.
Tô Mặc nhìn vẻ nghiêm trang của hắn, vẫn có chút không quen với hành động đường đột như vậy.
“Mặc Nhi, nhìn ta như vậy làm gì?” Mái tóc trắng của Cơ bạch nhẹ bay theo gió.
''Ta chỉ cảm thấy chúng ta giống như.... Thực ra cũng không có gì.” Tô Mặc than nhẹ một tiếng, cảm thấy không quen đùa giỡn cùng hắn, hơn nữa lúc nào hắn cũng mang tư thái tôn quý cao cao tại thượng. Nàng nói: “Hoa Tích Dung đang bị thương, hay là chúng ta cho hắn ở lại trong lều chuối, còn chúng ta dựng một chỗ khác?”
Cơ Bạch liếc nhìn Hoa Tích Dung, thản nhiên nói: “Nàng không cần quá lo lắng cho hắn, thân thể Ma tộc hồi phục rất nhanh, trừ phi chém đứt đầu, đâm thủng tim, nếu không sẽ rất khó chết.”
Tô Mặc dựa đầu vào vai hắn, nhẹ giọng nói: “Mọi người đều đứng trên cùng một thuyền, tuy ta không thích hắn, nhưng có thể chăm sóc thì sẽ chăm sóc.”
“Mặc Nhi, nàng thật dễ mềm lòng.”
“Nếu không như vậy, ngày đó ta làm sao có thể vừa chăm sóc Sư Anh còn chăm sóc cả chàng?”
Nghĩ đến khoảng thời gian vừa đau lòng vừa xấu hổ đó, mắt Cơ Bạch chợt lóe lên, trước ngực truyền đến âm thanh kiều mỵ, hơi thở thơm mát, không khác gì cảm giác chín trăm năm trước, trong lòng không khỏi kích động, hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Được rồi, cho hắn một chỗ che nắng che mưa, khi nào đôn luân chúng ta vẫn có thể tách hắn ra.”
Tô Mặc xấu hổ, nàng dựa vào người hắn, tất nhiên cảm nhận được thay đổi trên thân thể của đối phương. Nàng nhẹ cong khóe môi, nhịn không được khe khẽ bật cười, không ngờ trong đầu hắn vẫn nghĩ đến chuyện nam nữ.
Ở cùng hắn nửa năm, tuy rằng biết kiếp trước hai người là người yêu của nhau, nhưng không có những trí nhớ kia rất khó để nàng sinh ra tình cảm sâu đậm, cùng lắm là bị sắc đẹp của hắn mê hoặc và coi trọng thực lực của đối phương thôi. Không thể phủ nhận chính hương vị mới mẻ phát ra từ thân thể nam nhân cấm dục tạo cho nàng cảm giác bị hút vào bởi lực hấp dẫn trí mạng.
Giữa nàng và hắn cùng không quen thuộc, nhưng nàng lại không tự chủ được luôn muốn đến gần hắn.
Nhất là khi đã trở thành nữ nhân của hắn, loại cảm giác này vẫn rất mãnh liệt.
Chẳng trách nữ nhân ở Ma giới đều không biết xấu hổ lúc nào cũng liên tưởng đến Cơ Bạch.
Nhưng mà, chính nàng cũng giống như vậy.
Có điều lúc này, nàng đã đạt được ước muốn rồi, nàng đã là nữ nhân của hắn, bọn họ cũng đã da thịt kề cận, lập khế ước, trở thành phu thê. Nàng và hắn danh chính ngôn thuận nghĩ đến với nhau, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Nghĩ đến đây, hai gò má Tô Mặc ngày càng ửng đỏ, nhịn không được cắn lên vành tai Cơ Bạch một cái, sau đó lại cắn ở cổ hắn, xem như trả thù hắn tối qua tùy tiện làm càn trên cơ thể nàng, để lại trên người nàng nhiều dấu vết ám muội nhu vậy.
Cơ Bạch lập tức đưa mắt nhìn nàng, ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng, sau một lúc lâu mới nói: “Mặc Nhi, ta thân là Thần Sử, mấy trăm năm qua chưa từng có người nào dám làm với ta những hành động như vậy.”
Tô Mặc đắc ý nhìn hắn, như đang nói nàng là người đầu tiên.
“Lát nữa ta sẽ tiếp tục trừng phạt nàng“. Cơ Bạch bất đắc dĩ nói.
Cơ Bạch dùng nguyên liệu từ Thiên Thư của Tô Mặc làm cho Hoa Tích Dung một cái lều đơn giản. Nếu thật sự hai người muốn ở lại nơi này, nguyên liệu từ Thiên Thư hoàn toàn có thể tạo ra một thiên đường thực sự.
Sau đó Tô Mặc làm vài món ăn sáng, xới cơm thành ba chén đem đến, ngồi dưới lều lá chuối cùng Cơ Bạch, ăn cơm vui vẻ.
Băng hồ nằm trên đùi Tô Mặc nhẹ nhàng cọ cọ rồi vẫy đuôi vài cái, mỗi khi được ăn ngon, nó đều bỏ dáng vẻ cao ngạo qua một bên.
Cơ Bạch bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: “Mặc Nhi, nàng có mệt hay không?”
Cơ Bạch chậm rãi nói: “Thân thể nàng quả thật cần thuốc hỗ trợ.”
Dứt lời hắn nâng mặt nàng lên, cúi đầu hôn môi nàng.
Ôm nàng vào ngực hôn cuồng nhiệt, hắn chưa từng nghĩ đến hôn môi lại có cảm giác tốt như vậy, nhất là nụ hôn của hắn nhạt như gió, nhẹ như mây, chỉ đảo qua, khe khẽ lướt chạm. Tô Mặc cảm thấy mình như lễ vật thánh khiết xinh đẹp, hắn hôn nàng hết sức ôn nhu trìu mến, như vị thần rủ lòng thương xót thế nhân.
Trở thành Nguyên Anh kỳ, quanh thân Cơ Bạch lại càng phủ đầy hơi thở thánh khiết, sau một lúc lâu, hắn nâng mắt hỏi: “Mặc Nhi, ta giúp nàng điều trị một chút được không?”
Tô Mặc ghé đầu tựa lên vai hắn, như cười như không hỏi: “Điều trị như thế nào?”
Cơ Bạch tuy ít nói, nhưng hắn hay hành động bất chợt, Tô Mặc cảm thấy không khí có chút bất thường, nàng rũ mắt: “Chàng muốn làm gì?”
Hiện giờ nàng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết hắn muốn làm gì.
Bỗng nhiên, bên cạnh truyền đến một giọng nam khác: “Nước.”
Tô Mặc cả kinh, lập tức nhảy từ người Cơ Bạch xuống, nhìn về phía Hoa Tích Dung. Nàng tưởng rằng đối phương tỉnh dậy nên qua xem, nhưng phát hiện Hoa Tích Dung chỉ nói mơ. Tô Mặc tuy rằng không quan tâm hắn nhiều, nhưng dáng vẻ yêu nghiệt này thật làm người ta cảm thấy thương xót, vì thế nàng cầm chén nước đi qua.
Cơ Bạch không ngăn cản, vẫn ngồi yên tĩnh một bên.
Tô Mặc nâng đầu Hoa Tích Dung lên, kề sát chén vào miệng đút nước cho hắn, ai ngờ nam nhân này lại giống hệt Cơ Bạch, không chịu hé miệng. Tô Mặc nhíu mi, rõ ràng hắn muốn nước, cho hắn uống hắn lại không mở miệng, lẽ nào nàng phải dùng miệng mớm hắn sao?
Lúc này, Cơ Bạch đi đến giải quyết khó khăn của nàng, thấp giọng nói: “Ta làm.”
Cơ Bạch điểm huyệt mấy cái, ngón tay di chuyển xuống cằm dưới Hoa Tích Dung, điểm mạnh một cái, đối phương không thể không hé miệng.
Tô Mặc ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, nhớ kỹ thủ pháp của Cơ Bạch.
Cơ Bạch nắm cằm hắn, chậm rãi cho hắn uống nước, chỉ là động tác không dịu dàng chút nào, làm nước tràn ra khắp nơi, chảy xuống cổ, thậm chí vạt áo cũng dính nước. Cơ Bạch buông chén xuống, lấy khăn tay ra lau.
Tô Mặc lắc đầu, ngồi xổm xuống, cầm khăn lau nước trên người Hoa Tích Dung, thấp giọng nói: “Hoa công tử, ngươi phải bảo toàn thân thể, nhanh chóng hồi phục, như vậy kế tiếp ta nhất định sẽ hoàn thành hẹn ước của chúng ta, thay ngươi đoạt lại những gì thuộc về ngươi, xem như cảm tạ ngươi đã dẫn ta đến Ma giới lần này.”
Cơ Bạch đứng yên lặng một bên, khoanh tay lại thản nhiên nói: “Nàng tạ ơn sai người rồi.”
“Hửm?”
“Nàng tăng thực lực chẳng lẽ không phải vì ta hy sinh nhan sắc sao?” Cơ Bạch mặt không cảm xúc nói.
Tô Mặc quay đầu lại nhìn, Thần Sử đại nhân nói ra những lời trắng trợn như vậy làm nàng khinh thường: “Ân tình của Thần Sử ta suốt đời khó quên, nên ta chỉ có thể lấy thân báo đáp.”
Cơ Bạch lạnh lùng thản nhiên: “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”* (nhận ơn như giọt nước, trả lại cả một dòng suối)
Tô Mặc cũng không phải là cô gái ngây thơ, nàng biết hắn đang muốn cùng nàng làm chuyện gì. Nhưng mà nghe hắn nói những lời này, nàng cũng không khỏi thất thần: “Khi nào báo?”
“Ngay bây giờ.”
“Trời còn chưa tối.” Tô Mặc buông mắt thẹn thùng.
“Báo đáp ân tình không phân biệt trời tối hay sáng, nàng có báo hay không?” Cơ Bạch dùng khí thế bức người hỏi.
“Có, đương nhiên là có.” Tô Mặc liếc hắn một cái.
Hai người lại cùng nhau đi vào lều lá chuối, dù lá có che khuất ánh sáng mặt trời, nhưng bên trong vẫn sáng trưng.
Tuy rằng bên ngoài không nóng bức như mùa hè, Tô Mặc cũng không muốn mang giày, dưới váy nàng lộ ra một cặp đùi đẹp thanh tú, nhỏ nhắn mê hoặc.
Tô Mặc tiến lên hai bước, chậm rãi tựa đầu vào ngực Cơ Bạch, cọ cọ hắn.
Cơ Bạch ôm bờ vai bạch ngọc của nàng, xoay người nàng lại rồi trườn lên trên, để nàng nằm sấp xuống giường.
Tô Mặc phát hiện tình huống giống như tối qua, hắn vẫn không chịu đối mặt với nàng. Nàng mấp máy môi, nâng mi nói: “Đợi đã Tử Ngọc, như vậy không được.”
Bên kia, Hoa Tích Dung cảm giác cạnh mình có một đôi tay ôn nhu nâng hắn dậy, hắn thoải mái thở dài một tiếng, làm tốt như vậy chắc chắn là Tiểu Mạch rồi.
Nhưng ngay sau đó lại có một bàn tay lạnh băng thay thế, lập tức hắn không còn thoải mái nữa, người này rốt cuộc là ai? Đối phương còn cực kì thô lỗ với hắn, Hoa Tích Dung chậm rãi mở mắt, toàn thân đều mất sức, không thể động đậy.
Nơi nay là đâu?
Hắn còn sống sao!
Như vậy có nghĩa là hắn không phải tù nhân, mà được người nào đó cứu.
Mắt Hoa Tích Dung đảo quanh, ánh mắt thu lại, dường như đối diện hắn có cái lều nhỏ màu xanh.
Bên trong có hai bóng người cử động, Hoa Tích Dung chăm chú nhìn, nhanh chóng xác định một người là Cơ Bạch, người còn lại là Tô Mặc. Không sai, quả thật là Yêu Cơ Tô Mặc. Hắn không khỏi cười giễu một tiếng, nữ nhân này thật giỏi biến hóa, lúc mặc nam trang và lúc mặc thành Yêu Cơ hoàn toàn khác biệt, như hai người vậy.
Khi bị lừa, không ai lại dễ chịu được, cho nên tâm trạng Hoa Tích Dung lúc này thật sự không tốt, cực kì không tốt. Mà hai người ở phía đối diện lại tiếp tục ân ái làm tâm tình của hắn càng không tốt hơn. Trong khi đó, dưới lều chuối, tình chàng ý thiếp, triền miền dây dưa.
Hoa Tích Dung hắn thông minh một đời hồ đồ nhất thời, lại bị một nữ nhân đáng giận lừa gạt.
Đáng tiếc, hiện tại hắn không thể cử động, nếu không nhất định trách mắng nàng hai câu.
Càng nhìn, hắn càng cảm thấy như có vật nhọn đâm vào tim mình. Hoa Tích Dung hít vào một hơi lạnh, càng thêm khó chịu, tại sao mình lại có phản ứng như vậy?
Hắn cứ nghĩ mình thích nam nhân, không ngờ rằng người hắn thích lại là một nữ nhân.
Cắn chặt răng, đáy mắt Hoa Tích Dung ngày một sâu, mắt hắn như có gai đâm vào, trong lòng chỉ nghĩ đến việc trả thù nữ nhân đáng giận kia.
“Tử Ngọc phu quân.” Tô Mặc ôm chặt lấy Cơ Bạch, nhìn khuôn mặt hắn, nàng rốt cuộc cũng được thỏa mãn, nhìn đôi mắt như sương của hắn, đôi môi mím chặt, trái tim giá lạnh dần dần nóng lên. Tuy rằng bên ngoài không nóng, nhưng nàng cảm thấy thân thể mình cực kỳ nóng, lá chuối bị gió thổi lay động, như bị một người vô hình nào đó lắc lư.
Nhìn màu tóc bạc cùng ngón tay thon dài của hắn, hơi thở vô tình vô dục làm cho người khác không thể kìm lòng được. Nếu như Cơ Bạch vẫn giữ biểu tình lạnh lùng, chẳng phải khiến mọi người trên thế gian này phải quỳ dưới chân hắn sao? Hiện tại hắn vẫn mặc y phục của Thần Sử đại nhân, sau lưng giắt thanh kiếm đen.
Nàng thích hắn cao quý, lạnh lùng, cao cao tại thượng.
Cơ Bạch vốn có thể làm cho mọi nữ nhân thèm muốn phát điên, huống chi hắn từ trước đến nay đều lạnh lùng vô tình, không để lộ tài năng, nếu hắn dùng cách đối đãi như với nàng, nữ tử khắp thế nhất định bị hắn thao túng toàn bộ. Nam nhân này quả thực sức quyến rũ không thể tưởng tượng. Nàng thậm chí hoài nghi thần điện dùng Thần Sử đại nhân để mê hoặc nữ tín đồ khắp nơi.
Gió mát hiu hiu, ánh mặt trời trong trong suốt, xa xa trên mặt hồ phản chiếu màu vàng nhạt.
Ý thức cả hai bắt đầu mơ màng, đầu óc trống rỗng. Chỉ cảm thấy hai người giống như đang ngồi trên con thuyền mặc dòng nước và cơn gió đẩy đưa.
Tô Mặc nằm nghiêng người, nàng cảm thấy quan hệ của nàng và Cơ Bạch đang dần dần gần lại, nàng từ từ nói: “Tử Ngọc, ta quên mất một chuyện cần nói.”
“Chuyện gì?” Cơ Bạch vươn tay sờ đầu nàng, thấp giọng hỏi.
“Không được sờ đầu ta nữa, đừng xem ta như sủng vật của chàng.”
“Ừm, chuyện gì?” Cơ Bạch nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
“Canh tránh thai, ta chưa uống.”
“Hửm? Nàng không muốn có thai sao?” Cơ Bạch có chút khó hiểu hỏi.
“Ta còn rất nhiều việc cần làm, ta cũng muốn đi vào Tiên giới, nên thời điểm này không thể mang thai, ta không có nhiều tâm lực như vậy.” Tô Mặc cũng vươn tay xoa nhẹ vành tai hắn.
“Ừm, ta là Thần Sử, việc này có thể giúp nàng.”
“Chẳng lẽ cúng bái Thần Sử đại nhân cũng có thể tránh thai?” Tô Mặc hỏi đùa.
“Ngốc.” Cơ Bạch không còn lời gì để nói.
“Nếu sau này Thần Sử đại nhân trở về chẳng những mất thân thuần dương, lại mang theo phu nhân, mang theo một đứa con, không biết thần điện núi Côn Luân sẽ xử lý như thế nào? Có cảm nghĩ gì đây nhỉ?” Tô Mặc dùng chân đạp lên đùi Cơ Bạch, , bướng bỉnh gãi nhẹ.
Cơ Bạch bất đắc dĩ nói: “Lát nữa ta sẽ xử lý cho nàng.”
“Mấy cái đó cũng phải chữa khỏi cho ta.” Tô Mặc cong môi, có chút tức giận.
“Cái đó là cái gì?” Cơ Bạch thấy sắc mặt của nàng đỏ lên, liền ôm nàng vào ngực.
Mỹ nhân lười biếng nằm sấp ra giường, đôi mắt nhắm lại, sự chú ý của hắn hướng về tấm lưng trong suốt trắng mịn của nàng, phía trên có nhiều vết xanh tím, thậm chí dưới bắp chân cũng có. Hắn hơi nheo mắt lại, không khỏi lắc nhẹ đầu, thầm nghĩ mình thật điên cuồng, thật không cẩn thận.
Dưới ánh trăng, hắn chậm rãi ngồi xuống.
Hắn vươn tay, màu vàng thánh khiết theo tay hắn chậm rãi đi vào da thịt nàng.
Lúc Tô Mặc đứng dậy, phát hiện những vết bầm trên người cùng vết thương đều đã biến mất.
Nàng nâng mi cười: “Không hổ Thần Sử đại nhân đích thân trị liệu, hiệu quả thật.”
“Mặc Nhi, nàng nghỉ ngơi đi, đêm nay ta còn muốn thân cận với nàng.” Hắn thấp giọng nói bên tai nàng, Tô Mặc lập tức trừng mắt.
Hắn thở dài một tiếng: “Mặc Nhi, ta đi xem xung quang, bày một ít trận pháp, dù sao ở trong này vẫn chưa đủ an toàn.”
“Ừm.” Tô Mặc gật đầu: “Tử Ngọc, vất vả chàng.”
Hiện giờ Hoa Tích Dung ở đây, không thể đảm bảo kẻ thù của hắn có tìm đến không, nên nàng và Cơ Bạch đương nhiên phải thật cẩn thận.
Nhưng nàng chỉ đoán đúng một phần, không đoán được phần còn lại, Cơ Bạch còn cho rằng vì đêm nay là đêm tân hôn và tuần trăng mật cùng nàng, không thể để kẻ nào trì hoãn, nên mới cố ý đi bày trận pháp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT