Trạch Ninh thực dễ dàng bừng tĩnh, ngay lúc quầy bar dưới lầu trở nên huyên náo thì y liền tỉnh. Ngủ hơn ba giờ đối Trạch Ninh mà nói đã đủ để khôi phục sau mệt nhọc, nhũ tiêm vẫn có chút đau, bất quá đã muốn cơ hồ không có cảm giác. Trạch Ninh không nghĩ làm cho cuộc sống bình thường của mình bị hai cái hoàn này phá hư, y rời giường, tùy tiện mặc vào kiện quần áo rồi đi xuống dưới lầu hưởng thụ cuộc sống về đêm.
Kỳ thực bộ dáng của Trạch Ninh không sai, ngũ quan tinh xả lại không hề nữ khí. Bởi vì rèn luyện trường kỳ, dáng người có tỉ lệ cũng cực kì hoàn mỹ, khóe mắt của y hơi hơi nhếch lên, làm cho người ta cảm giác được một loại tà mị nói không nên lời. Y chỉ cần đứng ở chỗ nào, nơi đó sẽ không thiếu người muốn đến gần.
Trạch Ninh đi đến quầy bar, đối thiếu niên nói: “Tiểu Húc, rượu lúc chiều của em lại làm cho anh thêm một ly.”
Thiếu niên gọi Tiểu Húc đáp ứng một tiếng rồi bắt đầu điều chế rượu: “Ninh ca, em nói cho anh biết rượu này kêu Ngu mỹ nhân, thế nào, không tệ đi?”
“Cũng được.” Trạch Ninh gật gật đầu, “Hương vị coi như có trình tự, độ chấn động cũng đủ, nhan sắc cũng xinh đẹp. Tiểu tử, trình độ của em lại lên rồi a.”
Gian quá bar này là do Trạch Ninh mở, nhưng bình thường y không hề quản, vẫn luôn giao cho Tiểu Húc trông nom, Trạch Ninh tính đợi đến lúc Tiểu Húc hai mươi tuổi liền tặng cho cậu, xem như một cái lễ vật.
Trạch Ninh lấy ly Ngu mỹ nhân đứng trước quầy bar uống rượu một mình. Chỉ chốc lát liền có một nam nhân mặc áo gió đi đến.
“Một ly giống như vậy.” Nam nhân đối Tiểu Húc nói.
Trạch Ninh giương mắt đánh giá nam nhân một chút, bộ dạng cũng không tệ lắm, chơi đùa cũng không phải là không thể được, Trạch Ninh không kề kỵ thức ăn mặn, nam nữ đều ăn, chi trả cũng rất sảng khoái.
“Tiên sinh cũng thích Ngu mỹ nhân này?” Trạch Ninh dùng ngữ điệu trầm trầm đáp lời, mười phần quyến rũ.
“Nhìn anh nhấm nháp thích ý như vậy, tôi liền nhịn không được muốn thưởng thức một chút.” Khóe miệng nam nhâm mỉm cười, dán lại.
“Vậy tiên sinh có hứng thú mời tôi đến khách sạn tiếp tục nhấm nháp hay không?” Nếu đã biết mục đích của đôi bên, không cần dùng nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp đi vào vấn đề chính là tốt rồi.
“Thật vinh hạnh.”
Dứt lời hai người liền đi ra quán bar đến khách sạn đặt phòng.
Vừa vào cửa, hai người liền bắt đầu hôn nồng nhiệt, cọ sát một đường từ huyền quan đến mép giường.
“Anh thật đúng là hảo hương vị.” Cuối cùng cũng chấm dứt một nụ hôn dài, nam nhân thở dốc nói.
“Vậy sao, thứ tốt hơn còn ở mặt sau.”
“Đây là cái gì?” Nam nhân chú ý đến ngân hoàn trên nhũ tiêm của Trạch Ninh, lấy tay phủ lên, bắn hai cái.
“Không cần để ý nó.” Trạch Ninh vuốt ve tay của nam nhân, “Chúng ta tiếp tục.”
“Không thể tưởng tượng anh còn có loại ham mê này a.” Trong mắt nam nhân lộ ra ý cười thâm thúy. “Chẳng lẽ là trốn ra sau lưng chủ nhân trộm tinh?”
“Nói bậy gì đó?” Trạch Ninh bị rượu ngấm vào, tình dục mê ly, cũng không thật sự phản bác.
“Chúng ta đây cũng đến chơi đùa đi.” Nam nhân nhặt lên dây lưng bị vứt trên mặt đất, đem Trạch Ninh áp lên giường nâng tay muốn buộc lại.
“Ngươi!” Trạch Ninh theo bản năng trả đòn, một cái xoay tay liền đem nam nhân áp đảo dưới thân, khóa chặt các đốt ngón tay, “Cho ngươi trái cây ngon không cần, lại càng muốn tìm trái đắng mà ăn.”
Y dùng dây lưng đem nam nhân trói lại, đem quần lót nhét vào trong miệng nam nhân, nhưng vẫn chạy đến phòng tắm tiêu hỏa.
Dưới sự giúp đỡ của tay phải Trạch Ninh rất nhanh phát tiết ra, y rửa sạch tay, nhìn chính mình trong gương, hai điểm ngân trước ngực càng có vẻ chói mắt.
Mẹ nó! Sau này muốn đánh dã thực cũng không tiện a! Như vậy chẳng phải là mỗi người đều nghĩ y là chịu ngược cuồng?
Trạch Ninh nhức đầu, đi ra ngoài lấy quần áo mặc vào, vừa mặc xong thì di động liền vang lên.
“Này, Tiểu Húc, có chuyện gì?”
“Ninh ca, có người hỏi anh tiếp hay không?”
“Tiểu Húc, em biết quy củ của anh. Vừa mới làm vụ lão đại tây khu, anh muốn nghỉ ngơi một thời gian.”
“Nhưng là Ninh ca, người nọ nói chuyện này không vội, anh làm trước cuối năm là được, hắn ra giá gấp ba, xong liền thanh toán hai trăm vạn.”
Trạch Ninh hơi chút do dự, điều kiện tốt như vậy tựa hồ không thể nói nổi. Bất quá loại này cũng không dễ làm.
“Mục tiêu là ai?”
“Là người tên Ngô Hạo, nghe nói mới trở về từ Mỹ tháng trước.”
Ngô Hạo a. Trạch Ninh lộ ra một nụ cười tà. Vừa về nước đã có người muốn mạng của hắn, xem ra người này không đơn giản. Trạch Ninh không thích tiếp cận mà không hiểu rõ, y đối với Ngô Hạo hiểu biết ngoại trừ hai cái hoàn kia cơ hồ không còn gì, liền như thế qua loa tiếp nhận cũng không hợp với tính cách của y.
“Em làm cho cố chủ chờ một chút, anh muốn suy nghĩ một chút, trong thời gian ngắn nhất anh sẽ có câu trả lời thuyết phục.”
“Ân, đã biết, Ninh ca.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT