Lúc này trong đại sảnh dưới lầu, Trạch Ninh đã muốn bị 1 triệu định giá thành giao. Mà ngay một khắc chùy định giá gõ xuống, trong hệ thống radio vang lên thanh âm của chủ nhân nơi này, là thanh âm của Tùy Viễn.
“Thực xin lỗi, các vị tân khách. Bởi vì một ít sai lầm, đây cũng không phải là nô lệ dành cho bán đấu giá mà là một tư nô của một hội viên. Vạn phần thật có lỗi quét đi hưng trí của mọi người cho nên toàn bộ phí dụng hôm nay sẽ miễn phí toàn bộ. Nếu như mọi người thực thích vị nô lệ này, có thể tiếp tục quang lâm câu lạc bộ của chúng ta, vị hội viên này sẽ có biểu diễn không định kỳ.”
Tùy Viễn dưới uy áp của Ngô Hạo không thể không làm sáng tỏ chuyện này, nhưng dù sao hắn cũng nắm Phù Quang trong tay, thế lực phía sau đồng dạng không thể khinh thường. Nếu tuyệt không có khả năng lại trở thành chủ nô, như vậy làm ông chủ câu lạc bộ hắn cũng sẽ không bỏ qua một cây rụng tiền như Ngô Hạo.
Ngô Hạo tự nhiên cũng nghe được radio, bất quá hắn cũng không ngại bán cho Tùy Viễn nhân tình này. Vốn, xé rách mặt đối mọi người ai cũng không có chỗ tốt. Hơn nữa cái không định kỳ kia là bao lâu lại có ai biết được?
Hắn cúi đầu xuống, ở bên tai Trạch Ninh ôn nhu nói: “Bắn đi.”
Dục vọng của hai người cuối cùng cùng nhau phát tiết ra, sau khi cao trào trôi qua chậm rãi trở về bình tĩnh.
Trạch Ninh bình bình hô hấp, đợi thể lực của mình khôi phục một chút, liền muốn xuống dưới rửa sạch cho Ngô Hạo. Ngô Hạo lại lấy qua khăn giấy tự thu thập sạch sẽ: “Không cần, ngươi cũng đã mệt chết đi. Đem bản thân làm sạch sẽ là tốt rồi. Tối hôm nay vẫn chưa chấm dứt.”
Ngô Hạo là một chủ nhân nghiêm khắc. Lúc nghiêm khắc hắn không cho phép nô lệ đối mình có chút ngỗ nghịch nào, roi trong tay hắn chưa bao giờ có do dự cùng chần chờ. Nhưng hắn lại là tình nhân ôn nhu nhất, hắn thời khắc đều lưu ý trạng thái của đối phương, trong lời nói cử chỉ đều có săn sóc cùng quan tâm không tưởng được. Giống như hiện tại, hắn hoàn toàn có thể hưởng thụ Trạch Ninh phục vụ, lại vì là ở bên ngoài không muốn làm cho Trạch Ninh quá mức mệt nhọc liền săn sóc cự tuyệt.
Trạch Ninh từ nhỏ đến lớn làm sao từng được người quan tâm như vậy? Hiện tại y đối với Ngô Hạo không muốn xa rời đã không hoàn toàn chỉ là thành quả của việc đánh vỡ lần đó. Từng hành động của Ngô Hạo, tuy rằng nhỏ bé, nhưng chậm rãi mọc rễ trong lòng Trạch Ninh, trở thành tồn tại không thể thay thế.
Trạch Ninh vốn là một người có yêu cầu rất thấp, mong muốn cả đời của y chẳng qua cũng chỉ là một chút yêu thương, một chút yêu thương mà một đứa nhỏ tầm thường nào cũng đều có thể có được. Nhưng y đồng thời lại là người có yêu cầu rất cao, người khác đối tốt với y, y sẽ cám ơn báo đáp, nhưng tuyệt không quỳ gối thần phục. Nếu không phải một người đủ cường đại đứng ở trước mặt y, hắn không thể đối mắt với kiêu ngạo của y, y vẫn sẽ tiếp tục suy trì kiêu ngạo của chính mình.
Mà Ngô Hạo, như vậy cường đại chói mắt, lại như vậy ôn nhu cẩn thận.
“Theo ta xuống lầu, nên nói chuyện chính sự.”
Ngô Hạo mở ra cửa phòng đi ra ngoài, Trạch Ninh vội vàng đuổi kịp. Ngô Hạo đi ở đằng trước, ở trong mắt Trạch Ninh thật giống như một đoàn ánh sáng.
Một lần nữa tiến vào đại sảnh, trên mặt Ngô Hạo đã treo lên mỉm cười xã giao, môi hắn hơi cong lên, cảng giác không lạnh như băng lại không nóng nảy, làm cho người không biết ý nghĩa chân thật dưới nụ cười kia. Hắn cầm lấy một ly Whiskey từ trong khay của bồi bàn, đi về phía một nam nhân trung niên trong đại sảnh.
"Nghe nói, vừa rồi là Du tiên sinh đưa ra giá chụp được nô lệ của tôi. Đây thực sự là vinh hạnh của Ngô mỗ.” Ngô Hạo mở miệng, thanh âm trước sau như một có từ tính, trong trầm ổn lại mang theo chút lỗ mãng, có vẻ không kiêu ngạo không nịnh bợ.
Nam nhân hắn bắt chuyện tên Du Phú Khang, là Bí Thư S thị, nghe nói có bối cảnh rất sâu, gia phổ ngược dòng lên trên thậm chí có thể dính đến vị công thần họ Mao.
Du Phú Khang xoay người lại, trên mặt treo tươi cười lão luyện, làm cho người ta đoán không ra sâu cạn.
“Thật ngại. Tôi cũng không biết đó là tư nô của Ngô tiên sinh, nếu có đắc tội, hi vọng không để trong lòng a.”
“Như thế nào đâu, đụng tới người đồng đạo vui mừng còn không kịp đâu! Không biết Du tiên sinh có hứng thú cùng tôi kết bạn hay không, trao đổi một chút kinh nghiệm.”
Du Phú Khang đánh giá Ngô Hạo, tựa hồ đang suy xét gì đó. Hắn nghiền ngẫm trong chốc lát, trên mặt lại treo lên tươi cười: “Chúng ta đây tìm chỗ để tiện nói chuyện hơn?”
“Kia không thể tốt hơn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT