Vệ sĩ dừng ở bên ngoài, cũng rất hiểu chuyện khẽ đóng cửa lại, Diệp Quân Trì chầm chậm đi vào, ánh mắt đảo qua đảo lên trên người Địch Vân và Tịch Lạc Ninh. Sau đó đánh giá căn phòng hai cái, nói với Tịch Lạc Ninh: “Cũng không tệ lắm. Không hổ là cậu.”
Từ sau lần ăn cơm đó, đây là lần đầu tiên Tịch Lạc Ninh gặp lại Diệp Quân Trì. Y rõ ràng gầy hơn trước kia rất nhiều, Tịch Lạc Ninh đột nhiên nhớ đến một Diệp Quân Trì thời còn đi học.
Trước lúc nói yêu đương với Địch Vân, trong bốn người ở kí túc xá, quan hệ giữa hai người là tốt nhất. Bởi vì tính tình Diệp Quân Trì dịu dàng, cẩn thận, chăm sóc, không xấu tính như Địch Vân, lại cũng không nói nhiều như Tiêu Duyệt. Khi đó, Diệp Quân Trì thường chăm sóc Tịch Lạc Ninh, thỉnh thoảng cũng cười đùa ha ha đi ăn cơm với anh, giúp anh mua này nọ, ngay cả lần đầu tiên anh đến thử vai, cũng là Diệp Quân Trì đi cùng anh.
Sau khi nói chuyện yêu đương với Địch Vân, quan hệ giữa hai người vô tình kéo xa ra hơn, không có thời gian ở cùng nhau không nói, chỉ sợ còn do Diệp Quân Trì cố ý xa cách. Dù vậy, Tịch Lạc Ninh mà cãi nhau với Địch Vân, Diệp Quân Trì vẫn sẽ làm người hòa giải.
Tịch Lạc Ninh nhớ tới Địch Vân nói Diệp Quân Trì thật ra rất tốt, lập tức anh cũng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng anh ta.
Bốn người trong kí túc xá, thậm chí bốn năm đại học, ai mới là bạn tốt của Tịch Lạc Ninh đây? Câu trả lời không thể nghi ngờ chính là Diệp Quân Trì.
Chỉ là với tư cách làm bạn bè, Tịch Lạc Ninh chưa bao giờ hiểu Diệp Quân Trì. Chỉ sợ trước lúc anh với Địch Vân yêu nhau, Diệp Quân Trì đã thầm mền Địch Vân rồi. nhìn thấy người bạn tốt của mình yêu đương với người mà mình đơn phương, tâm trạng Diệp Quân Trì lúc đó sẽ thế nào? Lúc làm người giảng hòa, y sẽ có tâm trạng gì đây?
Lần đầu tiên, Tịch Lạc Ninh cố ý đứng ở góc độ của Diệp Quân Trì mà suy nghĩ.
Sau khi chia tay với Địch Vân, vô tình biết được tình cảm Diệp Quân Trì đối với Địch Vân, Tịch Lạc Ninh rất tức giận. Cảm giác tức giận vì bị phản bội, cho nên anh mới quay người nhẹ nhàng rời đi, coi như cuộc sống đại học gần bốn năm chưa từng tồn tại.
Gặp lại Diệp Quân Trì, trong lòng Tịch Lạc Ninh vẫn có chút không thoải mái. Là có rất nhiều nguyên nhân khiến anh không thoải mái.
Lúc này, Tịch Lạc Ninh bắt đầu nghĩ lại. Bọn họ tại sao lại đi đến bước này đây?
Tịch Lạc Ninh không khỏi cũng nghĩ Địch Vân như vậy? Nếu như anh cẩn thận, tỉ mỉ hơn một chút, quan tâm người khác một chút, chắc chắn đã sớm phát hiện tình cảm Diệp Quân Trì đối với Địch Vân rồi. Như thế liệu giờ mọi chuyện có khác đi không? Diệp Quân Trì thầm mến Địch Vân, lại có thể yên lặng ở bên cạnh hai người làm bạn với hai người, vậy trong lòng sẽ cảm thấy thế nào đây?
Tịch Lạc Ninh không có câu trả lời cũng không cách nào tưởng tượng được. Anh với Địch Vân giống nhau, cũng là người hoàn toàn trái ngược với Diệp Quân Trì, không thể nào hiểu được, cũng không cách nào hiểu được.
Tịch Lạc Ninh có chút nghĩ thông suốt, hoàn hồn lại nhìn thấy Diệp Quân Trì đang rất thảnh thơi ngồi ăn quả hồng, bỗng nhiên không còn sự tức giận như vừa nãy khi nhìn thấy y trong hội trường nữa.
Tình yêu không có đúng hay sai.
Trước kia Diệp Quân Trì theo đuổi Địch Vân, là sau khi anh ta với anh chia tay, đã không còn chút gì quan hệ đến anh nữa.
Bây giờ Diệp Quân Trì tiếp tục theo đuổi Địch Vân nhưng không thể tạo nên bất cứ sự uy hiếp nào nữa. Do đó, anh không cần tính toán làm gì.
Trong lòng Tịch Lạc Ninh không còn tức giận như vừa rồi, nhưng người kia không được anh cho phép mà tự tiện đi vào, anh vẫn không nhịn được hỏi: “Cậu vào đây làm gì?”
Diệp Quân Trì cầm khăn tay lau miệng, lau tay rồi thuận miệng nói: “Giúp bạn một chút thôi, chụp một ít ảnh, vừa vặn là một ngôi sao, không có chuyện gì làm nên cũng đến đây.” Đây là lời nói thật. Y quả thật cũng không biết Tịch Lạc Ninh sẽ tham dự lại càng không biết Địch Vân vì Tịch Lạc Ninh mà đóng phim, lại còn vì anh mà đến tham gia loại tiệc rượu thế này.
Địch Vân rất ghét những bữa tiệc như thế này. Ngay cả buổi giao lưu giữa các tác giả mỗi năm một lần của nhà xuất bản Y Minh anh ta còn không tham gia nữa.
Tịch Lạc Ninh có chút không tập trung cầm xiên hoa quả, xiên một miếng lê đưa vào miệng, hỏi: “Là sao?”
“Cậu không tin hả?”
Tịch Lạc Ninh gương mắt nhìn Diệp Quân Trì, có chút giễu cợt, “Cậu thấy tôi nên tin hả?” Mặc kệ thế nào, lý trí ra sao, đáy lòng vẫn có chút để ý Diệp Quân Trì.
Diệp Quân Trì nhún vai biểu thị mình chẳng sao cả, dời ánh mắt đang nhìn Tịch Lạc Ninh sang Địch Vân, ánh mắt phức tạp, môi mấp máy mấy cái, giống như có hang ngàn hàng vạn lời muốn nói, cuối cùng lại chẳng nói được lời nào.
Tịch Lạc Ninh khó chịu hừ hừ, Địch Vân đột nhiên khẽ vươn tay trái ra vuốt mặt một cái, ánh mắt lại nhìn chằm chằm tấm thảm trên mặt đất.
Con ngươi Diệp Quân Trì khẽ co lại, trên mặt cũng là khó có thể tin được, rất nhanh cũng đảo mắt qua liếc bàn tay trái trắng nõn nà của Tịch Lạc Ninh, khi thấy chiếc nhẫn trên ngón tay vô danh của anh, Diệp Quân Trì rõ ràng rất sững sờ. Y nhanh chóng bưng cốc nước trên bàn lên, lấy cái cốc đó để che ánh mắt của mình. Nhưng một cái quay mặt kia, chính là vô cùng tuyệt vọng cùng thống khổ.
Một chén nước đã thấy đáy. Diệp Quân Trì đặt cốc xuống, vẻ mặt xám trắng, xoa xoa hai tay vào với nhau, giống như để chính mình bình tĩnh lại, hỏi anh: “Hai người định kết hôn à?”
Địch Vân từ sau khi Diệp Quân Trì đi vào, lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn thẳng y, anh ta nói rất rõ ràng: “Ừ.”
Diệp Quân Trì mím chặt môi, cúi đầu.
Địch Vân nhìn y muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Ba người thoáng cái đều không nói gì, yên lặng cứ thế kéo dài, thời gian cứ thế trôi qua.
Không biết qua bao lâu, Diệp Quân Trì rốt cục ngẩng đầu lên, hốc mắt khẽ đỏ, nặn một nụ cười vô cùng khó xem: “Vậy… chúc…” Diệp Quân Trì không cách nào nói nên lời, một lúc lâu sau mới nói: “Thật xin lỗi… thật xin lỗi. Tôi còn có việc…”
Diệp Quân Trì giống như người mất hồn đi ra ngoài.
Tịch Lạc Ninh thấy cửa đã được đóng lại thì quay đầu nhìn Địch Vân, Địch Vân lại chỉ chăm chú nhìn đống điểm tâm trong đĩa, anh ta cầm một miếng bỏ vào miệng, nhai nhai nuốt nuốt, “Anh… có muốn đuổi theo xem có chuyện gì hay không không?”
Địch Vân khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn thật sâu vào mắt anh, tựa hồ muốn nhìn ra anh đang nói thật hay nói đùa. Chỉ là trên mặt Tịch Lạc Ninh vô cùng bình tĩnh, không vui không buồn, Địch Vân chẳng nhìn ra cái gì đặc biệt cả.
Địch Vân cũng không hỏi lí do Tịch Lạc Ninh nói câu đó, chỉ lắc đầu từ chối: “Không cần thiết.”
Chuyện gì cũng có hai mặt của vấn đề, ý tốt tất nhiên cũng như vậy.
Nếu như lúc này anh ta đi ra ngoài, vậy hành động cố ý để lộ chiếc nhẫn liền trở thành điều thừa thãi. Hơn nữa, mặc kệ lúc này Tịch Lạc Ninh nghĩ gì đi nữa, với sự hiểu biết của anh ta đối với anh, chỉ cần anh ta đuổi theo, mặc dù cái gì cũng không làm, nhưng trong lòng Tịch Lạc Ninh sẽ không vui vẻ. Cái gì nặng cái gì nhẹ, trong lòng anh ta hiểu rõ.
Tịch Lạc Ninh cảm giác tâm trạng Địch Vân cũng chẳng tốt hơn anh chút nào. Đổi lại nếu là người nào khác thấy vẻ mặt kia của Diệp Quân Trì, tâm trạng chắc chắn sẽ không thể nào tốt hơn được. Diệp Quân Trì không giống những đứa trẻ được nâng như nâng trứng mà nuôi lớn như các anh, y sống nhẫn nhịn, rất hiếm thấy y không thể che giấu được tâm trạng như thế này. Bằng không sống nhiều năm cùng nhau như vậy, không ai phát hiện suy nghĩ của Diệp Quân Trì, kể cả Tiêu Duyệt.
Có thể thấy được vừa rồi, tâm trạng Diệp Quân Trì khó chịu đến mức độ nào.
Tịch Lạc Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vừa rồi cậu ta có vẻ như muốn nói chúc mừng nhỉ?” Chỉ là kết quả không được thành công như mong muốn.
Với tư cách là một tình địch mà nói, Tịch Lạc Ninh toàn thắng, nhưng anh chẳng có cảm giác vui thích gì cả.
“Chắc vậy.”
Tịch Lạc Ninh bĩu môi nói: “Rất đắc ý hả?”
Địch Vân cầm hai tay Tịch Lạc Ninh lên nói: “Đừng ghen, chúng ta đi xem chút đi?”
“… Ai bảo ghen chứ!” Mặc dù thấy Diệp Quân Trì rõ ràng ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ta nhưng Tịch Lạc Ninh vẫn rất chân thành nói: “Đi thôi!”
Địch Vân cười nhéo nhéo lỗ tai Tịch Lạc Ninh, miệng anh ta giống như nín cười mà khẽ nhếch lên.
Tịch Lạc Ninh không thèm quan tâm đến suy nghĩ của anh ta nữa.
Tịch Lạc Ninh đi ra ngoài với Địch Vân, vẫn như trước bị mọi người nhiệt tình nhìn chăm chú.
Tịch Lạc Ninh nhìn vòng quanh một hồi nhưng không phát hiện bóng dáng Diệp Quân Trì nên đoán là y đã rời đi. Anh nhẹ nhàng thở phào. Tâm trạng của anh đối với Diệp Quân Trì rất phức tạp, không thấy sẽ tốt nhất.
Trình Tuyết Tùng, Lưu Tuấn, Chương Tiết… một đám người này tụ thành một chỗ, cách chỗ anh khá xa, nên anh quyết định không đến góp vui.
Chỉ là mấy phút đồng hồ sau, Tịch Lạc Ninh phát hiện mình vừa làm một hành động sai lầm rồi. Ai bảo bọn họ là đại thần, dòng người nườm nượp đi tới chào hỏi nói chuyện, làm quen với hai người không ít.
Tịch Lạc Ninh là đại thần nên để làm được nhiều việc thì không thể không xã giao cho tử tế. Do đó, anh đành phải tiếp tục đứng đó tiếp mọi người.
Thật vất vả mới tiễn được một tổng giám đốc của một công ty điện ảnh và truyền hình, Tịch Lạc Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xoay người tìm kiếm Địch Vân, định bụng sẽ rủ anh ta chạy.
Mặt Địch Vân đen xì, trong nháy mắt Tịch Lạc Ninh có chút kinh ngạc, tại sao Địch Vân lại tức giận rồi? Sắc mặt không phải khó coi bình thường đâu nha.
Địch Vân u ám nhìn theo anh, sâu xa nói: “Xong hết rồi à?”
Tịch Lạc Ninh nhấp một ngụm rượu vang đỏ, cũng không trả lời ngay.
“Hừ!” Giọng Địch Vân bắt đầu mang theo tức giận, “Rất vui sao?”
Tịch Lạc Ninh im lặng mắng Địch Vân lòng dạ hẹp hòi. “Cũng không phải muốn lắm. Mà đừng giận những người xa lạ như thế? Anh biết là công việc của em cần mà.”
Địch Vân gầm nhẹ: “Công việc cần sao? Anh thấy em rất vui đó.” Vừa rồi có khoảng hai mươi người đến mời rượu nói chuyện phiếm, có mấy người cũng từng quan hệ không dài không ngắn với anh. Ở trước mặt anh ta mà còn cười toe toét như vậy, anh muốn chết sao?
Trên mặt Địch Vân bắt đầu xanh xám, càng nghĩ càng giận, cảm giác tức giận khiến phổi như muốn nổ tung.
Tịch Lạc Ninh nhếch nhếch khóe miệng, có chút không vui, “Địch Vân, anh nên hiểu công việc của em. Anh xem bây giờ em còn chưa tạo ra một xì căng đan loạn cào cào nào mà?” Trước kia cùng Địch Vân ở chung một chỗ, anh vẫn luôn muốn tạo xì căng đan, bây giờ ngày ngày cặp kè bên cạnh Địch Vân, cứ ru rú ở trong nhà, thì lấy đâu ra xì căng đan nữa chứ. Ngay cả những chuyện xấu ác ý cũng bởi vì quan hệ giữa Địch Vân và Tịch Lạc Ninh mà trở nên càng ngày càng ít.
Địch Vân hừ lạnh một tiếng chẳng thèm nói thêm gì nữa, coi như đồng ý với điều Tịch Lạc Ninh vừa nói.
Tịch Lạc Ninh thấy sắc mặt Địch Vân khẽ dịu hơn, vừa định cười anh lòng dạ hẹp hòi thì đuôi mắt khẽ liếc thấy Chu Cảnh Hiên đang đi về phía hai người, thầm nghĩ hôm nay thật tệ, từ khi rời giường đến giờ, chưa có chuyện gì làm anh vừa ý cả.
“Muốn tìm anh thật rất khó đó.” Chu Cảnh Hiên chạy đến bên cạnh anh, cợt nhả nói cười.
Tịch Lạc Ninh cười cười không nói gì.
Chu Cảnh Hiên cụng chén với anh, bắt đầu lảm nhảm.
Tịch Lạc Ninh ám chỉ mấy lần muốn rời đi thế nhưng Chu Cảnh Hiên vẫn luôn cố ý không nghe thấy, anh đoán y chắc là cố ý, lúc này nhiều người, quả thật tâm trạng anh với Chu Cảnh Hiên có chút phức tạp. Biểu hiện của y cũng chẳng có gì quá đáng. Anh cũng chỉ đành thể hiên bản thân lãnh đạm, cũng không thể trực tiếp đuổi người đi được.
Sắc mặt Địch Vân rõ ràng đen như đít nồi nhưng vì nghĩ đến mặt mũi của Tịch Lạc Ninh nên cũng chẳng nổi giận chỉ gườm gườm nhìn chằm chằm vào Chu Cảnh Hiên. Tịch Lạc Ninh nhìn thấy hết, âm thầm nghĩ quả thật anh với Địch Vân là cùng một loại người mà. Địch Vân thậm chí không bằng anh, dù sao Địch Vân cũng ở nhà nhiều năm rồi, tuyệt không phải đối thủ của Chu Cảnh Hiên. Bởi vì Chu Cảnh Hiên với Diệp Quân Trì là hai nhân vật cùng cấp bậc.
Nhìn thấy cốc rượu vang đỏ trong tay Tịch Lạc Ninh vừa cạn, Chu Cảnh Hiên khẽ gọi lễ tân, bưng đến một cốc khác, quan tâm hỏi: “Đừng uống nhanh quá, đau dạ dày đó.”
Tịch Lạc Ninh xoay người liền đưa cả cốc rượu vang đỏ cho Văn Hữu, nói: “Hôm nay quả là đã uống rất nhiều rồi, không thể uống nữa.” Nếu như anh còn uống cốc này nữa nhất định Địch Vân sẽ phát điên tại chỗ luôn.
Địch Vân đưa tay nhẹ choàng qua hông Tịch Lạc Ninh, rất “chăm sóc” nói: “Nếu đã say, vậy chúng ta đi thôi!”
Chu Cảnh Hiên cũng rất “chăm sóc” bồi thêm một câu: “Sau khi anh ấy uống say thì rất bạo lực. Anh cẩn thận một chút.” Bởi vì hành vi cố ý vô tình của Tịch Lạc Ninh, Địch Vân lại cũng cố gắng phối hợp nên tất cả mọi người đều cho rằng Địch Vân chính là nằm dưới.
Địch Vân thiếu chút nữa thì hét ầm lên. Tịch Lạc Ninh kịp thời chọc anh ta một cái, Địch Vân mới đè cơn giận xuống, nâng chén cụng Chu Cảnh Hiên một cái, cái cụng này mạnh đến nỗi sắp làm vỡ luôn cái cốc, may là âm thanh cũng không to lắm.
Địch Vân ngửa đầu uống xong rượu, cười lạnh nói: “Đó là vì cậu không đáng được em ấy dịu dàng.” Sau đó vô cùng ngang tàn ném cái chén không cho Chu Cảnh Hiên, rõ ràng chỉ coi y là một người giúp việc trong nhà.
Chu Cảnh Hiên không tức giận chỉ là hơi sửng sốt một chút thôi. Bởi vì vẻ mặt cùng hành vi của Địch Vân chẳng khác gì so với Tịch Lạc Ninh của mấy năm trước cả. Y nhớ vô cùng rõ ràng.
Lửa giận của Địch Vân cũng không vì thế mà xẹp xuống. Ban đầu chỉ đặt tay lên ngang hông Tịch Lạc Ninh, bây giờ còn dùng sức nhéo eo anh, khiến cơ thể hai người giống như dính sát lại với nhau.
Tịch Lạc Ninh đẩy mấy lần cũng không đẩy ra được, đành phải cẩn thận nhắc nhở: “Bây giờ đang ở bên ngoài.”
Địch Vân càng dùng sức hơn, khẽ hừ nói: “Tịch Lạc Ninh, em đây chính là đang khiêu chiến sự nhẫn nại của anh hả. Ở ngay trước mặt anh mà còn dám liếc mặt đưa tình với người yêu cũ? Em nói xem anh phải xử lí em thế nào đây?” Địch Vân không ngốc tất nhiên biết Chu Cảnh Hiên đang cố ý khiêu khích mình cho nên vừa rồi anh ta mới không nổi đóa lên, chỉ làm vậy mà thôi, trong lòng anh cũng chẳng tức giận gì nhiều.
Tịch Lạc Ninh sửng sốt một chút, mới phản ứng ý nghĩ trong lời nói của Địch Vân, ngẫm lại mới thấy trong phòng lớn quả thật có rất nhiều người từng quan hệ với anh, vừa rồi cũng nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Bởi vì vừa rồi có Diệp Quân Trì xen ngang, nên Tịch Lạc Ninh mới không chú ý nhiều lắm. Bây giờ rốt cục để ý mới thấy từ nãy tới giờ sắc mặt Địch Vân vô cùng khó coi.
Tịch Lạc Ninh có chút im lặng, không muốn đẩy anh ta ra nữa, thậm chí còn phối hợp động tác với anh ta, vẻ mặt cũng tươi cười hạnh phúc, để người ta không khỏi hạnh phúc lây với hình ảnh hai người bây giờ.
Với kĩ xảo của anh, chỉ cần anh muốn, đương nhiên sẽ khiến người khác không nhìn ra sơ hở, hơn nữa đây cũng không phải đóng phim bởi vì anh thật sự cảm thấy hạnh phúc, không có người nào ở cạnh người mình yêu lại không hạnh phúc cả. Anh thậm chí muốn ở ngay chỗ này ôm hôn Địch Vân, nói cho toàn thế giới biết, đây chính là người yêu của anh.
Địch Vân thấy vẻ mặt này của Tịch Lạc Ninh, tâm trạng nháy cái thay đổi, thuận tay còn lấy hai ly rượu vang đỏ ở trên khay, đưa một ly cho Tịch Lạc Ninh, khẽ ghé đầu vào tai anh nói nhỏ: “Em nói xem lúc này chúng ta uống rượu giao bôi có được không?”
Tịch Lạc Ninh dừng một chút, vẻ mặt có chút kín đáo, trong mắt cũng chợt lóe, giọng nói thì lại rất bình tĩnh: “Sẽ rất hoàng tráng đó.” Lần này tuyệt đối chính là diễn. Từ xa nhìn lại sẽ có cảm giác Địch Vân đang ghé vào tai anh nói khẽ, Tịch Lạc Ninh bị anh ta quyến rũ, khiến lửa tình trong người phút chốc bốc cao.
Vừa rồi bởi vì Địch Vân ôm eo Tịch Lạc Ninh nên vẫn có người nghi hoặc vấn đề trên dưới giữa hai người nhưng trong nháy mắt này đã lập tức bình thường trở lại. Còn có rất nhiều người trong lòng đắc ý. Không hổ là đại thần trong ngành giải trí, quả nhiên đáng sợ hơn so với một đại thần chỉ biết viết lách.
Địch Vân hài lòng nở nụ cười.
Tịch Lạc Ninh thật sự cảm thấy quá tài năng cũng là một cái tội. Nếu như bọn họ không phải rất nổi bật như thế, lúc này có thể trốn trong một góc phòng, thủ thỉ thù thì ăn chút đồ như giữa chốn không người rồi.
Anh đã từng diễn qua một bộ phim. Nhân vật chính là một nhân vật rất nhỏ bé, hay có thể nói đó chính là một người qua đường mà thôi. Vì một lần vô tình tham gia lễ hội, tình cờ gặp được nhân vật nữ chính, từ đó hai bên vừa gặp đã yêu.
Tịch Lạc Ninh vừa nghĩ thế vừa hỏi Địch Vân: “Bây giờ về sao?” Từ nhỏ đã quen tham gia rất nhiều loại tiệc rượu, không thể nói rõ là chán ghét hay thích thú. Nếu như Địch Vân muốn đi, anh cũng vui vẻ theo cùng.
Địch Vân hừ một tiếng, mắng nhỏ: “Vật cản.”
“A?” Tịch Lạc Ninh hơi kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn thấy đám người Trình Tuyết Tùng, một bè lũ kéo nhau đi về phía hai người, anh liếc mắt nhìn khoảng cách từ chỗ đám người này đến chỗ mình rồi nhìn khoảng cách từ chỗ mình đến cổng ra, trong lòng biết không trốn được nên đành đứng tại chỗ chờ họ tới. Chờ bọn người kia gần đến nơi, anh mới phụ họa thêm vào lời của Địch Vân khi nãy: “Thật sự là vật cản đáng gờm đó!”
“Muốn quét thẳng đi hay là muốn dùng thuốc sát trùng đuổi cùng giết tuyệt đây?” mặt Địch Vân không đổi sắc đề nghị.
Tịch Lạc Ninh suy nghĩ một chút, nói: “Đuổi tận giết tuyệt có chút tàn nhẫn.” Chỉ là đáy mắt anh chợt lóe kích động đã bán đứng suy nghĩ xấu xa thật sự trong lòng.
“Hừ. Đó là kết cục thích hợp nhất với gã.”
“Vậy làm sao tuyệt nhất đây?”
“… Nhẹ nhàng, tàn nhẫn, đặc biệt … Em thích loại nào nhất?”
“Em thích đi đầu trào lưu hơn.” Ý chính là phải dùng phương pháp đặc biệt ấy.
Địch Vân nở nụ cười: “Em muốn dùng cách đẳng cấp nào. Cấp thấp, trung cấp, cao cấp hay cấp đặc biệt?”
“…”Tịch Lạc Ninh còn chưa biết rõ chỗ đặc biệt trong mỗi phương pháp thì đám người Trình Tuyết Tùng đã đến gần. Anh và anh ta kịp thời thu miệng, giống như đề tài nguy hiểm vừa rồi hoàn toàn chẳng có dính dáng gì đến bọn họ cả.
Trình Tuyết Tùng đi tới trước mặt Tịch Lạc Ninh và Địch Vân, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm cái tay kia của anh ta, âm thầm hừ lạnh, không hề che giấu chút ít bất mãn của mình: “Các cậu đến sớm thật đó!”
Tới trễ không nói, vừa tới đã chui tọt vào phòng nghỉ. Lần đầu tiên gã thấy việc chuẩn bị phòng nghỉ cho Tịch Lạc Ninh là một quyết định sai lầm. Vào phòng nghỉ thì cũng thôi đi, nhìn theo hướng hai người bây giờ, giống như đang định chuồn êm đi vậy!
Địch Vân chẳng đếm xỉa gì đến gã, vẫy vẫy cốc rượu đỏ trong tay, “Quả có chút sớm.”
Trình Tuyết Tùng nhìn Địch Vân, đột nhiên rất thân thiện cười rộ lên, “Thầy Địch Vân.” Giọng điệu nhiệt tình kia khiến người khác rụng đầy da gà.
Trình Tuyết Tùng không thay đổi sắc mặt, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời châm chọc vừa rồi của Tịch Lạc Ninh, nói: “Vừa rồi tôi nghe được một chuyện xưa rất thú vị đó.”
Tịch Lạc Ninh dùng ánh mắt anh muốn giở trò gì nhìn gã, hỏi: “Hả?”
Trình Tuyết Tùng đơn giản nói tóm tắt, ánh mắt thì soi mói nhìn chằm chằm vào Địch Vân, trong giọng điệu không nén được chút hưng phấn: “Nghe nói đợt trước, có một người vì cãi nhau với người yêu mà đến quán bar uống rượu, còn mượn rượu mà đòi đến nhà người ta nữa đó.”
Lưu Tuấn cảnh cáo lấy cùi chỏ chọc gã một cái, Trình Tuyết Tùng cười cười trấn an y.
Lưu Tuấn nâng trán, không rõ Trình Tuyết Tùng nhìn có vẻ thông minh mà sao gần đây hay phạm lỗi thế.
Tịch Lạc Ninh nâng ly đưa lên bên khóe miệng, đoạn trí nhớ kia rất nhạt, nhưng không phải không có. Hơn nữa, việc da Địch Vân một khi bị thương thì rất khó lành cũng để anh có thời gian đầy đủ để chứng thực, chỉ là Địch Vân không nói đến, anh cũng giả vờ hồ đồ, làm như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Trình Tuyết Tùng nháy mắt mấy cái, nói: “Các cậu nói xem, người yêu kia rốt cục là ai?”
Chương Tiết thấy mọi chuyện có vẻ không ổn, lập tức lấy cớ trốn nhanh, nhưng lại bị Trầm Tiếu cười híp mắt giữ lại, trong mắt còn ánh lên tia sáng xem kịch vui. Lưu Tuấn thì giả vờ hòa giải: “Để ý người đó là ai làm cái gì. Đồ ăn hôm nay không tệ chút nào.”
Hiển nhiên không ai nghe lọt tai lời nói của Lưu Tuấn, hơn nữa Địch Vân rất bình tĩnh nói: “Là tôi. Làm sao?”
Tịch Lạc Ninh cười sáng lạn: “Không hổ là thái tử gia bà tám nha. Ngay cả chuyện riêng tư của người khác mà cũng nghe nói rõ rành rành như vậy. Quả nhiên anh muốn tự mình cảm nhận đúng không?” Anh thật sự muốn tát gã một cái.
Trình Tuyết Tùng cũng chẳng để ý, chỉ rất tiếc hận nói: “Gương mặt thầy Địch Vân đẹp trai, anh tuấn như vậy, sao cậu nỡ ra tay được chứ.”
Tịch Lạc Ninh nhìn gã chằm chằm, “Trình Thái tử gia, anh không uống say đó chứ?” Anh không sợ Địch Vân tức giận. Mọi chuyện cũng đã qua lâu rồi. Ban đầu Địch Vân không định nói ra, hôm nay tất nhiên sẽ không tính toán. Chỉ là buổi tối nhất định sẽ dùng phương pháp đặc biệt để lấy lại danh dự mà thôi. Hơn nữa đám người Trình Tuyết Tùng biết rõ mọi chuyện mà còn dám nói ra, chỉ sợ trong giới đã sỡm truyền khắp nơi. Dù sao quán bar kia cũng có rất nhiều người trong giới mà.
Tịch Lạc Ninh ảo não. Tại sao anh lại quên đánh tiếng trước chứ?
Trình Tuyết Tùng cười nói: “Tôi nhớ bình thường cậu uống say đến mấy cũng đều rất ngoan ngoãn mà.” Ngụ ý chính là Tịch Lạc Ninh cố ý giả say đánh Địch Vân.
Đúng như Trình Tuyết Tùng mong muốn, Địch Vân thay đổi sắc mặt, chỉ là không nghĩ tới lại là hướng mà gã không ngờ nhất: “Anh đã thấy bộ dạng say rượu của em ấy rất nhiều lần sao?” Rõ ràng là ghen tị.
Tịch Lạc Ninh giễu cợt nói: “Cái này gọi là tự cầm đá đập vào chân mình.” May là Địch Vân mặc dù ghen nhưng vẫn có chừng mực, không bị Trình Tuyết Tùng nói xạo dăm ba câu thì bị châm ngòi li gián.
Trình Tuyết Tùng tất nhiên đã hiểu vấn đề đã lệch sang khỏi một hướng khác, thầm nghĩ Địch Vân là người sao hỏa thật sao, lập tức không đả động gì đến vấn đề châm ngòi nữa, mà vuốt cánh mũi, pha trò: “Với cá tính yêu hình tượng của Tịch Lạc Ninh, đương nhiên sẽ không làm chuyện gì mất hình tượng cả rồi!”
Địch Vân hơi nâng cằm lên, càng không vui hơn nói: “Anh rất hiểu em ấy.”
“… Không phải chỉ mình tôi hiểu được mà tất cả mọi người đều biết rõ.”
Địch Vân khẽ hừ lạnh: “Ý của anh chính là ai ai cũng hiểu rất rõ người của tôi hả?” Điều này lại làm Địch Vân nhớ tới những người vừa rồi đến tìm anh nói chuyện, lập tức không nén được lửa giận: “Muốn tự mình cút hay để tôi gọi người xúc đi đây?”
Trình Tuyết Tùng trợn tròn hai mắt, không nghĩ tới Địch Vân có gan nói như vậy.
Tịch Lạc Ninh rất không hài lòng hành vi ngày hôm nay của Trình Tuyết Tùng, đương nhiên cũng chẳng nể nang mặt mũi gì cho gã, chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn, chẳng có ý định giúp đỡ.
Trầm Tiếu vẫn một mực đứng ngoài vây xem trò vui rốt cục thu hồi tầm mắt, cười chào: “Đại thần, lâu rồi không gặp.”
Địch Vân nhẹ gật đầu. Mặc dù anh ta và Tịch Lạc Ninh đều được gọi là đại thần nhưng từ đại thần Trầm Tiếu vừa gọi kia đích thực là kêu anh ta. Nguyên nhân gì sao? Trong lòng bọn họ đều biết cả.
Tịch Lạc Ninh không vui trừng Trầm Tiếu. Kể từ sau khi bại lộ thân phận trong trò chơi, Trầm Tiếu này lá gan càng ngày càng to, vừa rồi còn dám đứng ở một bên xem trò vui.
“Tiếu Tiếu, cuộc sống gần đây có thoải mái không? Có cần tôi giới thiệu cho một vài người đặc biệt không?” Người khác không hiểu nhưng Trầm Tiếu tất nhiên hiểu rõ. Tịch Lạc Ninh muốn giới thiệu người cho hắn ta chính là thể hiện lúc này anh đang rất khó chịu.
Trầm Tiếu sờ mũi một cái, nghĩ thầm chuyện khiến Địch đại thần kinh ngạc quá ít, vừa rồi chẳng phải cũng rất tò mò sao, thế nhưng vẫn bao che khuyết điểm như vậy? Trên mặt lại vẫn cười nói: “Cám ơn sự quan tâm của ngài. Tôi hiện tại vô cùng thoải mái.”
“Hừ. Thật sự không cảm thấy cô đơn, buồn chán hả?”
Chỉ cần hơi tinh mắt một cái là người nào cũng có thể nhìn ra Tịch Lạc Ninh rất không vừa lòng với Trầm Tiếu. Nguyên nhân cũng chẳng cần phải tìm kiếm nhiều làm gì. Gần đây Tịch Lạc Ninh luôn luôn nói gió là gió, cho nên Lưu Tuấn rất tinh ý, nhân cơ hội này kéo Trình Tuyết Tùng ra khỏi vòng chiến, Địch Vân thấy Lưu Tuấn làm vậy rất khinh thường.
Lưu Tuấn kéo Trình Tuyết Tùng ra đứng phía sau Chương Tiết xong, mới nhìn thẳng vào ánh mắt của Địch Vân, lập tức một cơn giận trong lòng bốc lên, nhưng y nhịn được, làm ra vẻ không nhìn thấy gì, rời ánh mắt đi, âm thầm tự nhủ với lòng: thằng nhóc láo xược, ông đây không chấp với nhà anh.
“Hí!” Trình Tuyết Tùng bị véo đau kêu lên, nghi hoặc nhìn Lưu Tuấn: “Em bấu anh làm gì thế?”
Lưu Tuấn chẳng nói chẳng rằng, thầm mắng đáng đời. Sau thời gian dài ở cùng Trình Tuyết Tùng, y cũng bị lây thói mắng chửi người khác sau lưng của gã rồi.
Trình Tuyết Tùng nhìn trần nhà, xoa xoa chỗ bị nhéo đau, khổ hề hề nghĩ: Cuộc sống thật khó khăn. Không chỉ không có việc gì thuận lợi mà ngay cả vợ thân yêu cũng bắt nạt gã.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT