Editor: Jung Tiểu Kú

Địch Phong chẳng qua chỉ quan tâm đến cuộc sống của Địch Vân cũng không nói thêm cái gì. Còn những người khác, hoàn toàn bị Địch Phong coi tựa không khí.

Lúc Hứa Chí Tường đi tới, vừa lúc bên ngoài gặp được Chương Tiết, hai người cũng gặp nhau vài lần rồi, kết bạn rồi cùng nhau vào nhà.

Bọn họ vừa lộ ra cái bóng, Tịch Lạc Ninh liền đứng thẳng dậy, nhiệt tình ra ngoài đón, khiến cho bọn người Chương Tiết với Hứa Chí Tường có chút không giải thích được. Trình Tuyết Tùng cùng Lưu Tuấn cũng hỏi han ân cần.

Địch Phong tất nhiên theo chân bọn họ cùng dùng cơm. Địch Phong vẫn luôn vô cùng khách khí, bọn Trình Tuyết Tùng lại có chút không yên, luôn cảm thấy Địch Phong miệng nam mô bụng bồ dao găm.

Bọn người Trình Tuyết Tùng vội vàng ăn xong liền chào tạm biệt ra về, Tịch Lạc Ninh lại để Văn Hữu sắp xếp chỗ ở cho Hứa Chí Tường, chính mình lại không đi theo.

Thấy mọi người đều đi cả rồi, Địch Phong rốt cuộc không có làm bộ không nhìn thấy Tịch Lạc Ninh nữa mà chỉ nói: “Bọn họ cũng đã đi rồi, tại sao cậu không về đi?”

“Lạc Ninh ở đây.” Địch Vân nói.

Địch Phong lườm Địch Vân, nói: “Ở đây? Tịch Lạc Trầm, Tịch Lạc Thiên □ rồi hay sao? Em trai mấy người đó còn cần chú chăm sóc nữa hả?”

“Anh…” Địch Vân nhịn xuống, chỉ nói: “Đừng nói vậy nữa.” Lúc này anh ta càng bảo vệ Tịch Lạc Ninh, Địch Phong sẽ càng không ưa anh. Thế nên anh ta chỉ có thể nhịn cơn giận xuống.

“Vậy anh phải nói thế nào đây?”

Địch Vân nói: “Đây là chuyện của em. Anh để em tự quyết định đi.”

Địch Vân nói những lời này chính là đâm mạnh vào tim Địch Phong, cho anh ấy một cái bạt tai, vì thế anh ấy lạnh mặt nói: “Để chú tự quyết định. Mười năm trước chú cũng nói thế, sáu năm trước chú cũng nói thế. Anh đã để chú tự quyết định. Cuối cùng kết quả thế nào?”

“Cái này không giống trước đây.”

Địch Phong hừ lạnh, “Sáu năm trước, chú cũng nói với anh, Diệp Quân Trì không giống Tịch Lạc Ninh, chú có thể xử lí tốt. Kết quả thì sao? Hôm qua đã nói rõ với chú rồi, chú có thể viết tiểu thuyết, có thể làm biên kịch, đóng phim gì gì cũng được, chính là có tìm đàn ông anh cũng chẳng nói gì nhưng riêng chuyện Tịch Lạc Ninh thì không được! Không đủ dịu dàng, không đủ hiền lành, không đủ chăm sóc, không đủ tỉ mỉ, tình tính thối nát, lại còn kiêu ngạo… Trừ mỗi cái xác bị thịt xem ra ngon lành kia thì nó có cái gì hả?”

Tịch Lạc Ninh bị Địch Phong tổn thương như vậy tức giận đến tái xanh cả mặt, nhưng anh không nổi giận, chỉ nhìn Địch Vân nói: “Anh nói sao?”

Địch Vân cầm hai tay Tịch Lạc Ninh, không chút do dự nói: “Đương nhiên muốn đi cùng cậu rồi.”

Tịch Lạc Ninh cũng nắm tay anh, mười ngón đan nhau, lúc này mới nhìn về phía Địch Phong, khẽ nhếch miệng nói: “Đã nghe chưa? Em chính là không đủ dịu dàng, không đủ hiền lành, không đủ chăm sóc, không đủ tỉ mỉ, tình tính thối nát, lại còn kiêu ngạo… Trừ mỗi cái xác bị thịt cái gì cũng không có cả nhưng em trai anh lại muốn đi cùng em đó.”

Địch Phong nhìn chằm chằm Tịch Lạc Ninh, giống như lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy anh vậy.

Tịch Lạc Ninh quay đầu nói với Địch Vân: “Anh ăn cơm với anh trai đi. Tôi đi lên trước.”

Địch Vân lại nói: “Anh, để em đưa Lạc Ninh lên trước đã.”

Địch Phong không đồng ý cũng không phản đối.

Địch Vân cùng lên tầng với Tịch Lạc Ninh.

Thẳng đến khi vào phòng, xác định Địch Phong không nhìn thấy, Tịch Lạc Ninh mới hạ khóe miệng đang nhếch xuống, hất tay Địch Vân ra, nói: “Anh của anh phản đối tại sao không nói sớm với tôi chứ?”

Địch Vân ha ha cười nói: “Nói với cậu cũng chẳng được gì.” Tay vuốt nhẹ eo thon nhỏ của Tịch Lạc Ninh, phản ứng vừa rồi khiến anh rất vui vẻ, anh ta cho Tịch Lạc Ninh thấy quyết tâm muốn đi cùng mình của anh ta.

Tịch Lạc Ninh hừ lạnh nói: “Để tôi chuẩn bị tâm lý chút. Cũng không cần tức giận đến đau dạ dày.”

Địch Vân cau mày nói: “Dạ dày lại đau hả?”

Tịch Lạc Ninh bĩu môi, “Một chút xíu, anh xuống dưới với anh ấy đi!”

“Tôi đi gọi bác sĩ.”

Tịch Lạc Ninh giữ chặt anh ta, nghiêm mặt nói: “Không cho phép gọi. Tôi không sao.” Anh cũng không muốn lần sau sẽ bị Địch Phong nói, không chỉ cái gì cũng không có mà còn là một con ghẻ kí sinh trùng lên cơ thể người khác. Hơn nữa thật sự anh không có việc gì, anh không lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn.

“Thật không có việc gì hả?” Địch Vân không tin anh.

“Thật sự không sao.” Tịch Lạc Ninh cố gắng mở to mắt, dùng vẻ mặt này biểu thị bản thân rất chân thành.

Địch Vân do dự vài giây nói: “Tôi bảo người nấu cho cậu chén cháo nhé. Nếu thật sự không thoải mái thì phải gọi bác sĩ đó.”

“Được.”

Khuyên mãi mới đuổi được Địch Vân đi, Tịch Lạc Ninh tức đến nỗi muốn mài răng cào nát cái phòng không có một bóng người này.

Lần đâu tiên bị người khác ngay trước mặt nói không đáng một đồng, Tịch Lạc Ninh tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu. Nhưng anh vẫn phải cố cắn răng chịu đựng. Bởi Địch Phong nói đúng, không sai một chút nào. Anh Tịch Lạc Ninh chính là một người như vậy. Dù thế, chỉ cần Địch Vân không chỉ vì những điều này mà … tách khỏi anh, anh sẽ không có lí do gì mà xem thường mình.

Địch Vân không để anh thất vọng. Mặc kệ anh thế nào chỉ cần anh vẫn là Tịch Lạc Ninh, Địch Vân vẫn sẽ yêu anh.

Tâm trạng Tịch Lạc Ninh rốt cuộc bình tĩnh lại, quyết định đến phòng làm việc lên mạng.

Tịch Lạc Ninh cũng không vào trò chơi vội mà vào trang web đăng tiểu thuyết của Địch Vân, phía dưới comment lại đều là chờ mong bộ phim chuyển thể “Thần Thám” của Địch Vân hoặc bảo anh ta nhớ chú ý nghỉ ngơi, đều đều ra chương mới, làm việc càng ngày càng tốt hơn.

Tịch Lạc Ninh theo thường lệ cũng gửi một cái comment, sau đó đi dạo một vòng diễn đàn đồng chí.

Từ lần trước post topic xong, anh cũng không lên lại nữa. Người bạn trên mạng kia có gửi cho anh mấy lời nhắn hỏi thăm tình hình của anh.

[Bạn mạng] [Yêu Nhất Yêu Nhất]: Chủ thớt có đây không? Cùng bạn trai cậu thế nào rồi?

[Bạn mạng] [Yêu Nhất Yêu Nhất]: Chủ thớt gần đây không lên diễn đàn sao?



Tịch Lạc Ninh xem hết số lời nhắn có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới còn có người nhớ đến vấn đề của anh. Nhưng anh vẫn trả lời lại.

[Bạn mạng] [Qua Đường Quân Đi Ngang Qua]: Gần đây có chút việc bận không có thời gian lên mạng. Bọn tôi rất tốt.

[Bạn mạng] [Yêu Nhất Yêu Nhất]: Vậy thì tốt rồi.

[Bạn mạng] [Qua Đường Quân Đi Ngang Qua]: Cậu thường lên đây à?

[Bạn mạng] [Yêu Nhất Yêu Nhất]: Ừ. Không có chuyện gì nên lượn diễn đàn thôi.

[Bạn mạng] [Qua Đường Quân Đi Ngang Qua]: Lần trước nói người nhà cậu không đồng ý, rất phiền phức hả?

Tịch Lạc Ninh cùng với ai ở chung một chỗ người nhà chưa từng phản đối qua. Ngay cả trước kia cùng Địch Vân ở chung, người nhà anh ngoài việc kinh ngạc vì anh thích đàn ông ra, chỉ bảo anh xử lý mọi chuyện thật tốt, đừng khiến mọi người khó chịu là được rồi.

Khi đó, chỉ có phản đối của Địch Phong là kinh khủng nhất. Con người kia chỉ không muốn em trai mình bị Tịch Lạc Ninh cướp đi. Sau khi Địch Vân tìm Địch Phong nói chuyện, mặc dù Địch Phong vẫn rất xa cách với Tịch Lạc Ninh nhưng mỗi lần mang đồ đến cho anh ta, cũng đều không quên mang theo một phần cho anh.

Lần này lại không giống. Địch Phong là thật tâm phản đối hai người ở cùng một chỗ, với thân phận là một người anh trai yêu thương em trai.

[Bạn mạng] [Yêu Nhất Yêu Nhất]: Rất phiền phức, những gì khó nghe cũng đều đã nghe qua. Nhưng đó là người nhà, có cách nào nữa đâu? Dù sao vẫn giày vò nhau, giày vò đến tận bây giờ. Cuối cùng hết khổ rồi. Giờ có thể cùng nhau cười đùa ăn cơm, tâm sự. Không khí như vậy có chút xấu hổ nhưng dù sao vẫn hơn trước kia, gặp mặt cái là coi nhau như kẻ thù.

[Bạn mạng] [Qua Đường Quân Đi Ngang Qua]: … Cậu phải nhịn à?

Từ lần trước nói chuyện phiếm có thể nhìn ra, người này cũng có chút nóng nảy.

[Bạn mạng] [Yêu Nhất Yêu Nhất]: Ngoại trừ nhẫn nhịn, tui còn có thể làm gì chứ? Là tui đã cướp con trai nhà người ta, phá hủy gia đình họ, để nhà họ không có con nối dõi mà.

[Bạn mạng] [Qua Đường Quân Đi Ngang Qua]: …

Tịch Lạc Ninh cảm thấy mình vẫn tốt hơn rất nhiều. Địch Phong dù sao cũng được nuôi dạy nghiêm khắc, mắng cũng không nói mấy lời khó nghe. Vẫn có thể chừa mặt mũi cho anh, bằng không vừa rồi thời điểm bọn Trình Tuyết Tùng có mặt, anh ấy không chỉ không nhìn anh mà thôi.

Mà những người nhà họ Địch cũng không cần bọn anh nối dõi, chỉ cần các anh tự chăm sóc mình là được. Nói cách khác, chỉ cần anh với Địch Vân sống với nhau tốt là được, Địch Phong nhất định sẽ không phản đối.

[Bạn mạng] [Yêu Nhất Yêu Nhất]: Bạn với bạn trai sao rồi?

[Bạn mạng] [Qua Đường Quân Đi Ngang Qua]: Cũng không tệ lắm.

[Bạn mạng] [Yêu Nhất Yêu Nhất]: Chuyện kia giải quyết rồi sao?

[Bạn mạng] [Qua Đường Quân Đi Ngang Qua]: Đó là đương nhiên.

Tịch Lạc Ninh nói chuyện với người này một lúc mới thoát diễn đàn vào trò chơi, vừa lúc người làm mang cháo vừa nấu xong lên.

Tịch Lạc Ninh hỏi tình huống dưới nhà. Hai anh em nhà kia vẫn rất căng, nếu giờ anh xuống ngược lại sẽ thêm phiền không bằng để tự Địch Vân xử lý còn hơn. Địch Phong kiểu gì cũng không nói những lời khó nghe với Địch Vân, Tịch Lạc Ninh mà xuống Địch Phong nhất định sẽ chửi anh. Tịch Lạc Ninh không chắc lần này có nhịn được không, ngược lại có khi còn khiến mọi chuyện thêm khó xử hơn.

Tịch Lạc Ninh vừa húp cháo vừa theo chân bọn người trong bang nói chuyện phiếm.

[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: ^^

[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chị dâu, chị đến rồi.

[Bang] [Quấn Chỉ Nhu]: Chị dâu

[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Ồ, gương mặt khó gặp nhất dạo này. Cậu với Đường nào đó thế nào rồi?

Từ sau lần đó, lúc Tịch Lạc Ninh online đều theo chân bọn họ nghịch ngợm, quên hỏi chuyện hai người kia. Bây giờ thấy người, mới nhớ tới sự kiện hai bên tỏ tình đợt đó.

[Bang] [Lộ Hướng Bắc]: Chị dâu

[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: …

[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Cho nên, đây là tốt rồi?

[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: –||| Chị dâu, rốt cục chị chậm tiêu thế nào chứ?

[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Gái Shin, tất cả trong mắt trong lòng chị dâu đều là đại thần.

[Bang] [Quấn Chỉ Nhu]: Chuẩn luôn. Cậu chắc chắn không thấy đại thần không online rồi, toàn thân chị dâu tản ra một loại khí đen gọi là nhớ nhung đó biết chửa?

[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Các người muốn chết cả hả? Nhe răng

[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chị dâu, em sai lầm rồi!

[Bang] [Quấn Chỉ Nhu]: Đường cưng, chị dâu muốn giết chúng ta.

[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Đừng liếc mặt đưa tình bần nôn thế trước mặt tôi.

[Bang] [Lộ Hướng Bắc]: Chị dâu muốn chúng ta chết, chúng ta không thể không chết!

[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Áu Anh zai Hướng Bắc, tuyên thệ nghiêm túc vậy, khiến tui không nhịn được cười nè.

[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Tui cũng không phúc hậu cười!

[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: –|||



[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Những cái này không quan trọng, quan trọng là bao giờ thì các người tổ chức tiệc vui đây? Còn có Suất Suất nữa, chừng nào giải quyết xong Phong Lưu hả?

[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Cảm động, rốt cuộc chị dâu bắt đầu quan tâm đời sống tình cảm của quần chúng rồi sao?

[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: –|||

[Bang] [Lộ Hướng Bắc]: Chỉ cần Tiểu Nhu đồng ý, lúc nào em cũng sẵn sàng.

[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tiểu Nhu, mi ở đây nhăn nhó cái giề? Còn có, ông đây chỉ muốn tham gia hôn lễ mà thôi.

[Bang] [Quấn Chỉ Nhu]: –||| Quả là phong cách của chị dâu.

Lúc Địch Vân đẩy cửa bước vào, Tịch Lạc Ninh thấy phía sau anh ta không có ai cả, hỏi: “Anh của anh đâu rôiì?”

“Đi rồi.” Địch Vân đi tới, thấy Tịch Lạc Ninh còn chưa ăn xong chén cháo, không khỏi nhíu mày.

Tịch Lạc Ninh nói: “Dạ dày không đau.”

“Vậy cũng phải ăn xong.”

Tịch Lạc Ninh gật đầu một cái, quay qua nói một chút với người trong bang.

[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Out đây.

[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Mới lên đã off rồi sao?

[Bang] [Quấn Chỉ Nhu]: Dự là đại thần đã tới, chị dâu mặc kệ chúng ta luôn.

Tịch Lạc Ninh chẳng thèm tán dóc với đám người này nữa, thoát trò chơi rồi tắt máy tính luôn, bưng cháo nghiêm túc ăn, không đến một lúc đã xong.

Địch Vân hài lòng nhìn cái bát không, “Còn muốn nữa không?”

Tịch Lạc Ninh để cái bát xuống, chùi miệng, lắc đầu, đứng lên đi đến bên cửa sổ.

Bây giờ trời đã tối rồi, Tịch Lạc Ninh cũng chỉ nhìn thấy một bầu trời đêm bao la, tối om, lời trong lòng chẳng biết nói ra như thế nào.

Địch Vân giống như hiểu suy nghĩ của anh, đi qua ôm anh từ phía sau, tựa cằm lên vai anh, ngửi ngửi cái cổ trắng nõn của Tịch Lạc Ninh, cũng không lên tiếng.

Tịch Lạc Ninh co rụt cổ lại, cảnh cáo gọi: “Địch Vân.”

Địch Vân cũng không tiếp tục nữa, xoay người Tịch Lạc Ninh qua, để anh quay mặt về phía mình. Nhìn thấy Tịch Lạc Ninh không kịp thu lại vẻ lo lắng, trái tim Địch Vân khẽ siết lại, anh ta một chút cũng không nỡ thấy anh thế này.

“Vợ ơi…” Địch Vân khẽ gọi, sau đó hôn Tịch Lạc Ninh.

Anh sửng sốt một chút, ôm cổ Địch Vân, hôn đáp lại. Anh và Địch Vân cũng không phải người biết cách thể hiện, tất cả tình cảm, suy nghĩ đều hòa vào nụ hôn này.

Nghiêm túc mà vụng về.

Hô hấp hòa quyện, môi lưỡi quấn quýt, dần dần hai người trở nên kích động hơn, hai tay Địch Vân đã chậm rãi trượt vào trong áo Tịch Lạc Ninh, chạm đến làn da trơn mịm của anh, hô hấp cứng lại, nhẹ mắng: “Yêu tinh.”

Từ trong lỗ mũi Tịch Lạc Ninh phát ra tiếng hừ nhẹ, ôm chặt Địch Vân hơn, tiếp tục hôn.

Địch Vân đẩy Tịch Lạc Ninh ra, giọng khàn khàn nói: “Vợ ơi, ngày mai còn quay phim.”

Động tác Tịch Lạc Ninh khựng lại, thiếu chút nữa anh đã quên ngày mai có 5 cảnh diễn, mà cảnh đầu tiên chính là của anh.

Địch Vân cởi dây lưng của Tịch Lạc Ninh ra, giúp anh vuốt ve cậu em trai nhỏ bé, sau lại cởi quần của mình, nói: “Vợ, giúp anh!”

Tịch Lạc Ninh dùng cả hai chân, đạp bay cái quần, hai chân quấn trên thắt lưng Địch Vân, cố ý cọ cọ Tiểu Địch Vân.

Địch Vân bị quyến rũ đến nỗi hai mắt bốc hỏa.

Tịch Lạc Ninh tà mị cười cười, nói: “Ngày mai hãy làm.” Tịch Lạc Ninh biết hôm nay không thích hợp để làm, nhưng anh rất muốn rất muốn làm với Địch Vân.

“…”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ╮ (╯╰)╭ ngàn vạn lần đừng hận người ta nha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play