Editor: Jung Tiểu Kú

Địch Vân đến trước quán bar, ở cửa ra vào đứng chừng một phút đồng hồ để bình ổn sự tức giận đang quay cuồng trong lòng mình.

Nếu như không phải Tiêu Duyệt khuyên anh ta cho Tịch Lạc Ninh thời gian bình tĩnh, hết giận, anh ta đã sớm bắt anh trở về. Mãi mới chờ được đến lúc Tịch Lạc Ninh chủ động quay về, thế mà anh dám không về nhà, còn chạy đến quán bar uống rượu. Lúc này Địch Vân đã có xúc động muốn đập nát quán bar đó.

Xúc động thì xúc động, Địch Vân vẫn chưa quên mục đích tới đây là muốn mang anh về nhà, không muốn Tịch Lạc Ninh uống quá nhiều rượu rồi sẽ bị đau dạ dày. Hơn nữa thật sự Địch Vân rất nhớ anh!

Nhưng đi vào quán bar, ngửi được đủ thứ mùi thuốc, rượu lẫn lộn, tâm trạng Địch Vân cố gắng chuẩn bị thật tốt nháy mắt đã rơi xuống đáy vực.

Rời nhà trốn đi, say sưa ở quán bar, dùng cơ thể chơi đùa, mặc kệ vì nguyên nhân gì, Địch Vân làm sao cũng rất khó để dễ dàng tha thứ những hành vi này.

“Boss, ngài Tịch ở đây.” Khương Tá nhắc nhở.

Địch Vân sớm đã nhìn thấy Tịch Lạc Ninh, cũng đang dần qua đó.

Đến gần nhìn, hô hấp Địch Vân không khỏi cứng lại. Tịch Lạc Ninh ngửa đầu lộ cái cổ xinh đẹp, uống rượu mà như uống nước, từng ngụm từng ngụm. Trước khi Địch Vân kịp phản ứng, bàn tay anh ta đã cướp lấy chén rượu, đập nát.

Tịch Lạc Ninh liếc xéo khiêu khích nhìn anh ta.

Đuôi mắt Địch Vân không khỏi nhảy lên. Ánh đèn mờ mờ ảo ảo tựa như một tấm lụa mỏng, khiêu khích của Tịch Lạc Ninh lại như ẩn như hiện, càng tô điểm một phần tà mị cùng yếu đuối không dễ dàng nhận ra.

Văn Hữu định ngăn Địch Vân: “Ngài Địch …a a a…” Vệ sĩ của Địch Vân đã mạnh mẽ lôi y đi, cũng bịt kín miệng y lại.

Địch Vân đi thẳng về phía trước, ôm Tịch Lạc Ninh vào ngực, tựa như đang ôm một báu vật vô cùng quý báu, nhẹ mắng: “Heo!”

Tịch Lạc Ninh vung tay chính là tát một cái lên mặt Địch Vân.

Sắc mặt Địch Vân lập tức lạnh như băng, người bên cạnh ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Tịch Lạc Ninh cười lạnh một tiếng, “Cút cho tôi!”

Địch Vân mặt lạnh không tiếng động nhìn thẳng vào mắt Tịch Lạc Ninh, thuận tay khẽ lau đi vài giọt rượu còn vương trên khóe miệng, miệng mở to, giọng nói có chút khàn khàn, thấp giọng mắng: “Heo chết tiệt, theo tôi về nhà.”

“Anh mới là heo!” Tịch Lạc Ninh gào lên.

Địch Vân há miệng nhưng không nói được lời nào, cúi người, kéo hai tay của Tịch Lạc Ninh về phía trước ngực, ôm chặt anh, nhẹ nhàng cọ cọ lỗ tai anh, chỉ dùng giọng nói mà một mình Tịch Lạc Ninh nghe thấy, dịu dàng nói: “Lạc Ninh, ngoan ngoan chút được không?”

Tịch Lạc Ninh vùng vẫy vài cái, lẩm bẩm câu gì đó, Địch Vân không nghe rõ, vừa định hỏi, kết quả Tịch Lạc Ninh ngẹo đầu, ngủ mất tiêu luôn. Thế mà lại say đến bất tỉnh nhân sự.

Trong lòng Địch Vân thầm than một tiếng, ôm Tịch Lạc Ninh đi ra cửa.

Trước khi anh ta đi ra, quản lý quán bar rốt cuộc phản ứng kịp, ngăn lại: “Xin hỏi ngài là?” Trên thực tế gã biết rõ Địch Vân, mà quan hệ giữa Địch Vân và Tịch Lạc Ninh gã cũng có biết đôi chút, chỉ là cả hai người đều là kẻ mà gã không muốn cũng không dám đắc tội nhất.

Nếu như có thể, gã tự nhiên sẽ không muốn nhúng tay vào chuyện của hai người. Nhưng bây giờ Tịch Lạc Ninh đã uống say trong quán bar của gã, Địch Vân lại có thể phách lối như thế mang anh đi ra từ đây. Tịch Lạc Ninh tỉnh lại muốn tìm người tính sổ, bọn gã khóc tìm ai đây? Cho nên, quản lý chỉ cố gắng hết sức, trì hoãn thời gian, lén kêu người kể mọi chuyện ở đây cho ông chủ nghe.

Địch Vân khi sắp không nhịn được nữa, chuẩn bị mắng người thì Khương Tá đi lên trước nói rõ ràng mọi chuyện.

Quản lý lộ vẻ vô cùng khó khắn mà Địch Vân cũng đâu phải người biết kiên nhẫn là gì, liền quát Khương Tá: “Đồ vô dụng, không biết gọi điện thoại kêu người sao. Đứng đây nói nhảm với họ làm gì!” Anh ta ra ngoài chỉ mang theo hai vệ sĩ, bảo vệ ở quán bar thì rất nhiều.

Tịch Lạc Ninh cau mày giật giật, có vẻ rất khó chịu.

Địch Vân nhíu chặt lông mày, ôm Tịch Lạc Ninh đi thẳng ra ngoài, những ai muốn cản lại đều bị anh ta trừng một cái, đông cứng người người cứng ngắc đứng im tại chỗ.

Địch Vân ôm Tịch Lạc Ninh lên xe, trầm giọng nói: “Về nhà.”

Lái xe không dám thở mạnh, lái xe đi.

Địch Vân ôm Tịch Lạc Ninh thật chặt. Người anh rất nóng, ở trong ngực Địch Vân, anh cũng không ngoan ngoãn. Địch Vân thật sự vừa tức vừa đau lòng, đi cả buồi mới nhớ đến một việc: “Gọi điện thoại cho bác sĩ.”

Khương Tá ngồi ở kế bên nói: “Bác sĩ đã đợi ở trong nhà. Nước tắm, trà giải rượu cũng đều được chuẩn bị hết rồi.”

Địch Vân nói: “Ừ.”

“Ọe…”

Tịch Lạc Ninh đột nhiên nôn, còn nôn thẳng lên người Địch Vân. Sắc mặt Địch Vân đừng nói có bao nhiêu khó nhìn.

Khương Tá nhắc lái xe ở phía trước mở cửa sổ cho bay mùi, Địch Vân bình tĩnh nói: “Không được mở.”

“Nhưng mà…” Khương Tá khó xử nhìn Địch Vân. Hắn có thể chịu được mùi này nhưng Địch Vân làm sao chịu được?

“Địch Vân lại quát thẳng vào mặt hắn: “Nói không được mở thì chính là không được mở!”

Lái xe vội vàng đóng cửa sổ lại.

Địch Vân hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Trúng gió dễ bị cảm mạo.” Tịch Lạc Ninh uống rượu không thể để trúng gió, nếu không sẽ nhức đầu. Cho dù đã rất nhiều năm qua đi, anh ta vẫn nhớ rõ ràng như vậy.

Khóe miệng Khương Tá giật giật, hắn thật không rõ Địch Vân suy nghĩ cho Tịch Lạc Ninh như vậy, tại sao lại không chịu thu liễm tính tình lại, mà trong lúc anh uống say như chết thế kia mới thể hiện thì làm được cái gì chứ?

Địch Vân chỉ cởi quần áo ra, vẫn ôm chặt Tịch Lạc Ninh như trước. Kết quả, trên đường Tịch Lạc Ninh lại nôn mấy lần nữa.

Lúc về đến nhà, vẻ ngoài của Địch Vân cùng Tịch Lạc Ninh đều vô cùng chật vật, từ xa đã ngửi thấy mùi vị khó ngửi rồi.

Người làm sớm đã chờ ở cửa, thấy bộ dạng hai người chật vật như vậy, sắc mặt có chút kì lạ nhưng vẫn đi lên trước giúp một tay. Địch Vân mặt đen lách qua bọn họ, ôm Tịch Lạc Ninh một đường đi thẳng lên tầng.

Địch Vân dù luôn đen mặt nhưng vẫn tự mình giúp Tịch Lạc Ninh tắm rửa, uống trà giải rượu… Làm mọi chuyện rất cẩn thận.

Khương Tá đứng ở cửa chờ lệnh, thu hết mọi hành động của Địch Vân vào mắt, thấy anh ta săn sóc như vậy, mặt ngoài không nói gì nhưng trong lòng đã rất kinh ngạc mà đánh một dấu chấm than thật to! Hắn cũng từng thấy Địch Vân rất tốt với tình nhân nhưng chiếu cố, chăm sóc cẩn thận, chu đáo như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Địch Vân ngồi bên giường sờ trán Tịch Lạc Ninh, rốt cuộc không nóng như nãy nữa nhưng hiện tại sắc mặt Tịch Lạc Ninh tái nhợt, chẳng biết không thoải mái ở đâu, đôi lông mày vẫn luôn nhíu chặt.

“Gọi bác sĩ tới xem một chút.”

Bác sĩ đã đợi một lúc lâu ở bên ngoài, Khương Tá tự mình qua gọi.

Bác sĩ tới, Địch Vân mới trầm mặt tránh ra, Khương Tá do dự nói: “Boss, nhà bếp chuẩn bị đồ ăn khuya rồi, muốn bọn họ đưa lên không?” Địch Vân ngay cả bữa tối cũng chưa ăn.

Địch Vân bình tĩnh nói: “Không cần.”

Khương Tá lo lắng nhìn Địch Vân. Bình thường lúc tức giận Địch Vân đều đập phá đồ đạc, mắng chửi người, lại nhìn anh ta lúc này trầm mặt như rất bình tĩnh, trong lòng kiểu gì cũng không cảm thấy an tâm.

Bác sĩ nói cơ thể Tịch Lạc Ninh không có việc gi, Địch Vân hơi thở phào nhẹ nhõm, lại đút cho anh một cốc trà giải rượu nữa. Lúc này Địch Vân mới hoàn toàn yên tâm.

Dưới sự líu lo khuyên bảo của Khương Tá, Địch Vân rốt cuộc xuống tầng miễn cưỡng ăn hai bát cơm cho đỡ đói, thuận tiện gọi điện thoại cho Tiêu Duyệt, mắng xối xả vào mặt hắn.

Nghĩ ra cách gì vớ vẩn thế, để người ta tỉnh táo đến nỗi phải ra ngoài say rượu thế hả? Nếu Tịch Lạc Ninh có vấn đề gì, người đầu tiên anh ta không

tha chính là Tiêu Duyệt.

Tiêu Duyệt buồn bực muốn đập đầu vào tường. Cũng may Tịch Lạc Ninh đã tỉnh táo lại. Nếu trước đó, Địch Vân đi tìm anh, anh còn đang tức giận thì hai người chắc chắn sẽ cãi nhau long trời lở đất. Đến lúc này việc cãi nhau của hai người sẽ bị cả hai nhà biết.

Trước mắt còn chưa xác định được thái độ của hai nhà đối với việc của hai người. Nếu hai nhà kiên quyết phản đối, vậy còn không biết người nào khóc người nào đâu?

Hơn nữa Tịch Lạc Ninh say rượu, rõ ràng chứng tỏ nguyên nhân là do lần đến buổi thử giọng Địch Vân hoàn toàn không làm tốt. Làm gì có người nào trời còn chưa sáng đã đến đợi người ta chứ. Đợi đến lúc gặp được người rồi, sắc mặt lại không tốt, nói chuyện cũng không tốt, sợ rằng đã khiến người ta không vui, xoay người cái đi mất luôn không phải sao? Rõ ràng chỉ cần nói hai câu quan tâm là có thể mang Tịch Lạc Ninh về nhà rồi.

Cho nên nói, rõ ràng Địch Vân thể hiện quá kém, chứ chẳng có chút quan hệ gì với ý định của hắn cả.

Hơn nữa… nếu anh thấy tôi đưa ra ý kiến quá tồi, vậy tại sao khi Tịch Lạc Ninh trốn nhà bỏ đi, anh lại còn như một con thú bị thương chạy đến đây nhờ tôi nghĩ cách? Nếu sợ sao không tự mình nghĩ cách đi!

Tiêu Duyệt lại buồn bực chỉ biết thở dài một cái nữa. Tính cách không được tự nhiên của Địch Vân, hắn sao lại không hiểu được chứ? Nghĩ thầm, Địch Vân muộn tao khi nào có thể thể hiện được ba phần suy nghĩ trong tim thì hắn có thể thỏa mãn rồi.

Bảo mẫu cái gì? Không phải chỉ là một cố vấn sư tình cảm vô dụng thôi sao?

Địch Vân mắng Tiêu Duyệt một trận, trong lòng có chút thoải mái, lại đi lên tầng thì thấy Tịch Lạc Ninh đã bị lăn xuống giường, quần áo cũng không mặc mà cứ nằm đó ngủ.

Địch Vân đi qua ôm anh, anh còn giãy ra, Địch Vân mắng: “Uống say còn không chịu im lặng.”

Tịch Lạc Ninh mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn anh ta, lầm bầm nói gì đó.

Địch Vân lắng nghe cả buổi cũng không nghe được gì, ôm mạnh anh lên giường. Tịch Lạc Ninh càng không chịu đứng im, vừa đấm vừa đá anh ta. Địch Vân có chút không chịu được, gầm nhẹ: “Cậu rốt cuộc muốn gì hả!”

Tịch Lạc Ninh bị quát mà sững người, tiếp theo càng náo loạn hơn. Địch Vân cố gắng mấy lần cũng không giữ được anh, lại càng giận: “Lần sau còn dám uống rượu, đánh gãy chân cậu.” Địch Vân mắng dữ vậy nhưng vẫn lo lắng sẽ làm Tịch Lạc Ninh bị thương, kéo chăn qua, đắp kín người Tịch Lạc Ninh, cũng ngăn lại tay chân đang quơ loạn của anh, cẩn thận bọc kín anh.

Tịch Lạc Ninh còn chưa có nằm im, vẫn uốn éo, Địch Vân căm tức mắng: “Lộn xộn nữa tự gánh lấy hậu quả.”

Tịch Lạc Ninh tất nhiên không nghe được, giãy càng mạnh hơn. Địch Vân không thể giữ anh được nữa, cuối cùng không còn cách nào khác đành dùng điện thoại trong nhà gọi Khương Tá lên giúp một tay.

Khương Tá nhìn Tịch Lạc Ninh bị cuộn tròn như cái bánh trưng mà vẫn nhúc nhích, giãy dụa, Địch Vân chật vật đè ép ở trên, hắn nhất thời kinh ngạc không kịp làm gì.

Khương Tá hoàn hồn, đang muốn đi lên giúp một tay, đột nhiên nói: “Ngài Tịch có phải muốn đi vệ sinh không?” Chủ yếu là sau khi say rượu Tịch Lạc Ninh ngoại trừ nôn ra cũng rất yên tĩnh, không giống như một vài người điên, sau khi rượu vào là bắt đầu nghịch ngợm đủ thứ. Hơn nữa nếu muốn nghịch cũng đừng có bây giờ mới nghịch chứ.

Địch Vân ngừng lại, cũng khá kinh ngạc hỏi Tịch Lạc Ninh: “Cậu muốn vào nhà vệ sinh hả?”

Tịch Lạc Ninh trả lời chính là cách một cái chăn, đá anh ta một cái, sắc mặt Địch Vân lập tức tối đen nhưng vẫn bảo Khương Tá rời đi, chuẩn bị tự mình ôm Tịch Lạc Ninh vào nhà vệ sinh.

Khương Tá đóng cửa lui ra ngoài, dựa vào cửa, không tiếng động cười rộ lên. Chủ yếu là rất hiếm khi nhìn thấy một Địch Vân chật vật như vậy.

Địch Vân mang dép vào cho Tịch Lạc Ninh, chuẩn bị ôm anh vào nhà vệ sinh.

Tịch Lạc Ninh lại đẩy anh ta ra, muốn tự mình vào. Địch Vân thấy Tịch Lạc Ninh mơ mơ màng màng, mắt cũng chẳng thèm mở, cau mày hỏi: “Tự mình có đi được không?”

Tịch Lạc Ninh gật đầu rồi lại lắc đầu.

Địch Vân dở khóc dở cười, uy hiếp nói: “Cậu yên tĩnh cho tôi.” Sau đó đi về phía trước, ôm Tịch Lạc Ninh vào nhà vệ sinh. Tịch Lạc Ninh vùng vẫy muốn xuống.

Địch Vân không cho, Tịch Lạc Ninh lại dùng tay kéo mạnh tóc của Địch Vân, anh ta giận đến mức muốn vứt anh xuống đất mặc kệ anh luôn. Nhưng anh ta vẫn cố gắng ôm anh đến nơi, mới buông ra. Kết quả Tịch Lạc Ninh chân mềm nhũn, khụy xuống đất, may có Địch Vân vẫn đang nửa ôm anh, nếu không, thật sự Tịch Lạc Ninh đã ngã chổng vó rồi.

“Cậu không thể yên tĩnh chút được à?”

Tịch Lạc Ninh dựa vào người Địch Vân vặn qua vặn lại. Vốn anh khá dẻo, nên hành động này chẳng khác rắn bao nhiêu. Địch Vân chỉ dùng hai tay quả thật không thể ôm được anh nên mắng: “Heo, cậu nhích tới nhích lui, làm sao tôi giúp được?”

Tịch Lạc Ninh ngừng lại, Địch Vân tưởng anh nghe hiểu nên có chút vui mừng. Không ngờ chỉ một giây sau, anh ta đã rơi xuống địa ngục. Bởi vì anh ta cảm thấy đùi mình nong nóng.

Ý thức được đây là cái gì, Địch Vân lập tức phát điên quát lên: “Tịch Lạc Ninh! Tôi nhất định phải giết cậu!!!!”







Địch Vân nhanh nhẹn cởi quần áo xuống, ôm Tịch Lạc Ninh tắm một lần nữa.

Rốt cuộc tắm xong, ném Tịch Lạc Ninh lên giường, Địch Vân mệt mỏi cũng ngã thẳng bên kia của Tịch Lạc Ninh, dịu dàng hôn nhẹ lên trán anh, hung dữ mắng: “Sau này còn uống nữa, chắc chắn sẽ chặt đứt chân cậu.”

Tịch Lạc Ninh không thành thật cọ cọ, Địch Vân kéo chăn qua, bọc anh ở bên trong, nửa đè lên người anh, cảnh cáo: “Không được phép nhúc nhích, im lặng ngủ cho tôi.” Hôm nay chắc chắn là ngày xui xẻo của anh ta!

Địch Vân bị hành hạ lâu như vậy, thật mệt mỏi, Tịch Lạc Ninh lại không im lặng ngủ, ở trong chăn nhích tới nhích lui.

Địch Vân không nhịn được mở mắt, thế nhưng không ngờ đột nhiên đối diện với ánh mắt Tịch Lạc Ninh, Địch Vân ngừng lại: “Cậu đã tỉnh rồi?”

Tịch Lạc Ninh trừng lớn con ngươi, dựa vào gần, liếm liếm lỗ tai Địch Vân khiến anh ta vô cùng kinh ngạc. Tịch Lạc Ninh tiếp tục thè lưỡi ra liếm, giống như một chú chó nhỏ, khiến toàn bộ gương mặt Địch Vân toàn là nước bọt.

Địch Vân kéo anh ra, khiêu mi nói: “Cậu thật sự tỉnh rồi hả?”

Tịch Lạc Ninh vẫn một mực cố ý thè lưỡi ra liếm mặt anh ta, không thèm để ý đến anh ta.

Địch Vân xoay người chui vào chăn, cùng Tịch Lạc Ninh da thịt kề nhau, Địch Vân lập tức kích động vô cùng, ôm chặt Tịch Lạc Ninh, hôn anh. Tịch Lạc Ninh cũng rất nhiệt tình hôn lại anh ta, động tác có chút điên cuồng.

Địch Vân không biết Tịch Lạc Ninh có thật sự tỉnh táo hay không, nhưng anh ta không thể nào khống chế được mình nữa. Tâm trạng của Tịch Lạc Ninh cũng khá tốt, Địch Vân lấy kem bôi trơn ra, hôn nhẹ mặt Tịch Lạc Ninh, nói: “Ngoan, ôm cổ tôi.”

Tịch Lạc Ninh ôm cổ Địch Vân, điên cuồng hôn anh ta. Địch Vân đẩy một ít dầu bôi trơn ra tay, nhẹ nhàng bôi loạn, xoa đều đều. Thời gian trôi qua dò xét vào cửa sau của anh. Tịch Lạc Ninh có chút không thoải mái, khẽ giãy dụa.

Địch Vân một tay nắm lấy bé Ninh Ninh xoa xoa, một tay thử dùng kem bôi trơn khuếch trương cửa sau, lại hôn sâu Tịch Lạc Ninh. Rất nhanh, Tịch Lạc Ninh đã đắm mình trong sóng tình, khẽ rên rỉ.

Sau khi mở rộng được kha khá, phía dưới của Địch Vân cũng phồng đến phát đau. Anh ts có chút không nhịn được, đặt Tiểu Vân Vân ở cửa sau của Tịch Lạc Ninh. Tịch Lạc Ninh đang chìm sâu trong *** rõ ràng khẽ khựng lại, Địch Vân cũng sững sờ theo.

Tịch Lạc Ninh cương nhưng lại có ý kháng cự, rõ ràng anh rất tỉnh táo.

Địch Vân cho rằng lúc Tịch Lạc Ninh tay đấm chân đá đã muốn dừng lại, nhưng sau đó cơ thể anh cũng dần dần thả lỏng. Địch Vân sững sờ ngay tại chỗ quên luôn động tác.

Anh ta trước kia vì cùng làm với Tịch Lạc Ninh, không chỉ một lần cố ý đổi số ghi độ cồn thành thấp, chuốc say Tịch Lạc Ninh mới bắt đầu làm. Mặc kệ Tịch Lạc Ninh say đến mức nào, đến khi anh ta chuẩn bị tiến vào cũng theo bản năng hơi kháng cự, lúc tỉnh táo thì giãy dụa mạnh mẽ hơn, chân đá tay đấm tất nhiên sẽ không ít.

Cho nên cơ thể Tịch Lạc Ninh ngoại trừ cương rồi càng cương thì chưa từng thả lỏng bao giờ.

Tịch Lạc Ninh luôn rất hiếu thắng, không chịu yếu thế. Bọn họ trước đây mỗi lần làm đều phải giở trò nho nhỏ, có lúc Địch Vân phải dùng hết cách, dùng các động tác võ thuật mà anh ta biết còn Tịch Lạc Ninh phải thà rằng giả ngu bị sập bẫy cũng không tự nguyện phải nằm dưới. Hơn nữa càng tỉnh táo thì lại càng giãy dụa ghê gớm, biết mình sẽ bị thương nhưng vẫn giãy dụa.

Bọn họ yêu nhau mấy năm, Tịch Lạc Ninh chủ yếu nằm dưới. Điểm ấy cho đến giờ vẫn chưa thay đổi qua.

Hôm nay anh lại chủ động thả lỏng cơ thể sao?

Đây cho thấy anh tự nguyện nằm dưới sao? Địch Vân đột nhiên có chút không làm tiếp được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play